[7] Công Viên Giải Trí Sơn Hải
-
C19: Chương 29 - 35 (đã Beta)
Edit + Beta: Carly CamiChen
Happy 2022!
Quyển thứ hai: Cuộc sống thú cưng
Chương 29:
Bảy giờ sáng ngày 11 tháng 2, dưới nhà Trần Nhạc Nhạc vang lên hai tiếng còi ô tô. Mẹ của Trần Nhạc Nhạc dường như đã đợi âm thanh này từ lâu, vừa nghe thì tinh thần phấn chấn hẳn, bà mỉm cười vui vẻ mở cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên trông thấy ở dưới lầu có một thanh niên lái chiếc BMW đang ngẩng đầu nhìn lên. Hắn ta vừa thấy bà thì mỉm cười chào: "Chào bác gái, con đến đón Nhạc Nhạc đi công viên giải trí chơi".
Mẹ Trần nhìn cậu trai này kiểu gì cũng thấy lanh lợi vô cùng, đã đẹp trai, còn là bác sĩ nữa, ngắm sao cũng hài lòng, gật đầu bảo: "Nhạc Nhạc xuống liền đó con. Con trai ăn sáng chưa? Bác có bảo Nhạc Nhạc mang một ít đồ ăn sáng đấy, hai đứa ăn trên đường nha".
Trần Quang đương nhiên rất hạnh phúc vì mẹ vợ tương lai vui vẻ hòa nhã với mình như vậy, nhanh chóng gật đầu: "Con chưa ăn ạ, cám ơn bác gái".
Mẹ Trần vui vẻ: "Khách sáo làm gì chứ! Con đợi chút nha!".
Mẹ Trần đóng cửa sổ rồi trở vào phòng khách thì thấy con gái ngồi trên sô pha đang cạn lời dòm mình: "Lần này gặp được người ta rồi đúng không? Có lọt vào mắt của ngài không? Con xuống được chưa?".
Mẹ Trần xua tay: "Không tệ, nhìn có vẻ cũng được lắm. Đợi mẹ chút, để mẹ làm vài món vặt với bánh trứng cuộn đặng hai đứa ăn trên đường đi!".
Trần Nhạc Nhạc đau lòng hết sức, sáng sớm mẹ ruột đã dậy nấu đồ ăn cho mình nhưng chẳng qua là tiện tay thôi, địa vị có vẻ sắp rớt rồi. Vật vã một hồi, mẹ Trần mới thả cho Trần Nhạc Nhạc đi. Vào trong xe, Trần Nhạc Nhạc nhìn Trần Quang nhoẻn miệng cười nghía mình liền nhét luôn miếng bánh trứng vào miệng hắn ta: "Được rồi, anh may đấy, mẹ em làm cho anh nè".
Trần Quang ăn xong lập tức khen: "Mẹ vợ đại nhân nấu ngon quá!".
Trần Nhạc Nhạc đảo mắt trừng hắn ta: "Anh đó, anh ăn trước đi, để em lái, tới đường cao tốc thì đổi lại". Trần Quang gật đầu, sau đó lấy ra một cái túi nhỏ đựng mấy món lót dạ tự làm: "Mẹ anh làm này, bà nghe bảo là em thích ngọt".
Trần Nhạc Nhạc trực tiếp bốc một chiếc bánh quy nhỏ bỏ vào miệng, kinh ngạc: "Ngon quá!". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Sau đó hai người nhòm đối phương đang ăn món mẹ mình làm, bỗng cùng bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn.
"May mà lúc trước anh không cúi đầu trước thế lực tà ác". Trần Quang cười, hiện giờ hắn ta thấy ngày nào ở cùng Trần Nhạc Nhạc cũng đều rất hạnh phúc.
Trần Nhạc Nhạc cũng cười rạng rỡ, "May mà em cũng kiên trì", mới có thể gặp được anh sau thời gian dài chờ đợi.
Ở bên kia, kênh trực tiếp của Trai chán sống thích chơi streaming nhất sáng hôm nay cũng đã đông nghịt từ lâu. Các giang cư mận hóng hớt đa phần đều đang cuồn cuộn thả những đợt sóng bình luận, nào là Gato quá, Sếp không cho nghỉ, khóc chết mất, Phải chụp nhiều nhiều nha, Nhất định phải tìm được nam thần đó. Tống Trạch Trạch chưng diện rất thời trang, thậm chí cậu ta còn đeo tai sói dành riêng cho dịp này, bày tỏ sự ủng hộ đặc biệt với chủ đề Cuộc sống thú cưng.
"Hế lô bà con cô bác anh chị em mê chơi, hôm nay chúng ta vẫn trên con đường vui chơi thả ga! Bữa nay là một ngày cực kỳ quan trọng, tui nghĩ mọi người đều đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi đúng không? Không sai, ngày hôm nay! Chủ đề hoạt động mới của công viên Sơn Hải mở rồi! Anh em nào không đến trải nghiệm được thì theo tui xem nhá! Ha ha ha ha ha! À, tui bốc thăm được vé giảm 40%, bốn trăm tệ còn lại tui quyết định dùng để mua toàn bộ dịch dinh dưỡng của quán Tương lai giả tưởng ở phố ẩm thực. Đừng hỏi tui tại sao, đó là một vấn đề bi thương".
"23333 bảo đảm dùng để tăng ca luôn! Tui phát hiện lúc tăng ca mà uống cái là sung liền".
"Lầu trên lộ rồi nhá, thấy thương hông".
"Há há há cười chảy nước mắt! Dịch dinh dưỡng chuyên dùng để tăng ca há há há".
"Chậc, tôi thì thích mấy món ở quán hải sản hơn".
"Mị lại ghiền nước trái cây tự nhiên của lão Bồ! Ngon lắm luôn á!".
"Mà nói nè, có mua hộ được không? Ai tới đó chơi thì mua dùm tui đi".
"Tính nói y như lầu trên luôn!! Cầu mua hộ!!!".
Tống Trạch Trạch nhìn đống bình luận mà cạn lời: "Chỉ biết lo ăn thôi, có còn coi livestream nữa không đây!".
Giang cư mận lại cười ha hả tràn màn hình.
Lúc này, Ngô Dũng ở Hải thị và bạn gái gã, Nhậm Phỉ Phỉ, đã lên xe buýt cao tốc đang trên đường đến công viên giải trí Sơn Hải. Phải, vì sự hiện diện ngầu đét của Sơn Hải mà các doanh nghiệp thấy được cơ hội kinh doanh đã mở tuyến xe buýt từ Hải thị chạy thẳng đến công viên giải trí Sơn Hải. Năm mươi tệ một người cho lộ trình gần hai tiếng. Ngô Dũng cảm thấy quá mắc nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hào phóng trả lộ phí cho cả hai người, dù gì thì gã cũng đã bớt được bốn nghìn tệ rồi.
(50 tệ ≈ 178,000 VNĐ)
Tám giờ rưỡi sáng, công viên chính thức mở cửa. Tứ linh vừa bước ra cổng soát vé đã giật cả mình trước đám đông đông nghịt trước mắt. Tuy họ đã dần quen với việc hôm sau đông hơn hôm trước ba tháng qua nhưng sáng nay có vẻ đông bất thường. Mà đó không phải trọng điểm, trọng điểm là vì tạo hình của bốn người họ mà các du khách nhốn nháo hỏi tới tấp. Trong đó, nhóc shota tai mèo tên Tiểu Bạch và thanh niên đeo mai rùa tên Huyền bị hỏi nhiều nhất. Ví dụ như —
"Úi chà! Nhóc đẹp trai, tai của cậu hôm nay có phải được chuẩn bị riêng cho Cuộc sống thú cưng không? Đúng là quá hợp luôn, chuyên nghiệp thật đấy!". Tống Trạch Trạch nhìn tai của Tiểu Bạch, cất tiếng khen, rồi chỉ vào tai mình, "Nhóc xem, anh cũng chuẩn bị một cặp tai nè nhưng chất lượng của nhóc hình như tốt hơn của anh, nhóc mua ở đâu vậy, cho anh sờ tí được không?". (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Tống Trạch Trạch vừa dứt lời đã định với tay sờ tai Tiểu Bạch, các giang cư mận đang xem kênh của cậu ta lại bắt đầu điên cuồng thả những đợt sóng bình luận.
"Không chơi ngu sẽ không chết! Cá một hộp dưa leo giai nhà ta sắp toang rồi!".
"Lầu trên +1!".
"Ngồi chờ bị vả mặt!".
Giây tiếp theo, Tống Trạch Trạch tức khắc bị Tiểu Bạch đã hết sức mất kiên nhẫn đá bay, các du khách xung quanh đều há hốc mồm. Này, này là, sắp có án mạng hả? Kết quả họ lại thấy, đương lúc Tống Trạch Trạch sắp đập mặt xuống đất, có vài chú mèo con và cún con mau chóng chạy đến, cùng hợp sức ngậm hai chiếc gối mềm đúng lúc đặt dưới mặt và ngực của Tống Trạch Trạch. Vì thế, tuy Tống Trạch Trạch ngã nhào đầu nhưng không hề xây xát gì.
"Oaaaa!!".
"Mấy nhóc chó, mèo này lợi hại vậy!!".
"A a, mong chờ quá, muốn vào, muốn vào, muốn vào!".
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc cũng cưng chết sự lanh lợi của mấy bé chó, mèo này, "Nè, tí nữa tới Cuộc sống thú cưng, chúng ta nhận nuôi một bé mèo đi!". Hai mắt Trần Nhạc Nhạc sáng rực.
Trần Quang ngẫm nghĩ một chốc rồi nghiêm túc nhìn bạn gái mình: "Anh thấy, chọn một chú chó hiền lành và trung thành thì hơn".
Trần Nhạc Nhạc: "Mèo đi".
Trần Quang: "Chó tốt hơn".
Đến đây, hai người không hề cãi nhau đến độ mặt mày đỏ gay ba tháng nay bắt đầu dòm nhau không vừa mắt.
Ngô Dũng và Nhậm Phỉ Phỉ cũng mau chóng vào công viên. Là người lần đầu đến công viên giải trí, Ngô Dũng vốn định đến xem các khu khác trước, vấn đề là Nhậm Phỉ Phỉ đã từng đến đây một lần rồi, mục tiêu lần này của cô ta cực kỳ rõ ràng, đó là Cuộc sống thú cưng, Ngô Dũng dĩ nhiên phải đi cùng, đành phải đến đó.
Lúc này, tất cả đều đang suy đoán cách chơi của Cuộc sống thú cưng. Nói thẳng ra thì cũng chỉ là điều khiển một con thú cưng mô phỏng điện tử, trải nghiệm cuộc sống hằng ngày của nó hoặc giống như trò Đại Phúc, chỉ là họ sắm vai nhân vật thú cưng thôi.
Tống Trạch Trạch, Trần Quang, Trần Nhạc Nhạc và Ngô Dũng, Nhậm Phỉ Phỉ thuộc nhóm người đầu tiên, sau khi vào cửa và nhìn thấy hai pho tượng khổng lồ bằng đá hình mèo và chó ở khu trung tâm, đều tiềm thức cho rằng đó là một danh tác lớn.
"Anh em đang hóng hớt ới! Mọi người có thấy pho tượng đá khổng lồ đó không? Tượng chó, mèo này trông giống thật thiệt đấy! Quá lợi hại, giờ tui thấy sốt ruột rồi đó! Chúng ta chạy thôi, thành người đầu tiên vào cửa!!!".
Tống Trạch Trạch vừa nói xong là quyết đoán co giò chạy ngay. Không ít người phía sau thấy cậu ta chạy thì cũng chạy theo. Kết quả, khi bọn họ chạy đến trước hai pho tượng chó và mèo thì phát hiện chúng chính là hai lối vào. Phía sau hai pho tượng cao hơn mười mét là một tòa lâu đài khổng lồ bằng gạch màu be và vàng.
Ngoài ra, có hai người đang ngồi trên đầu tượng.
Chúng du khách ngẩng đầu, ba giây sau thì đồng loạt cúi xuống.
"Phắc phắc phắc! Chói mù mắt chó tui rồi!! Nam thần chúng ta tìm mãi ba tháng nay mà không thấy! Hôm nay không ngờ lại xuất hiện trước mặt tui!! Bố kích động mém khóc á!". Tống Trạch Trạch vừa cúi đầu vừa gào thét, mà nhóm quần chóng hóng hớt lúc này cũng đã nổ tung màn hình. "Nhưng lạ thật, tui bên đảng mèo nên tui mới đứng trước tượng mèo, người bên đảng chó sao cũng cúi đầu? Tui không dám ngó, vậy để Tiểu Phi nhìn thay chúng ta đi!!".
Tiểu Phi chính là chiếc điện thoại di động trị giá hơn hai mươi nghìn tệ, có chức năng tự bay và chụp ảnh quay phim ba trăm sáu mươi độ tiên tiến nhất Hoa Quốc hiện nay của Tống Trạch Trạch.
Mọi người đều nín thở chờ đợi. Sau đó, khi họ nhìn thấy cái người vẫn ngồi yên trên đầu tượng chó qua màn hình rồi bị dọa suýt quỳ xuống thì phát hiện màn, hình, đen, thui!! (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
"Phắc, vụ gì vậy?!".
"Sao tui không thấy gì hết thế? Điện thoại của chủ live bị hư hả? Mau kiện đi!".
"Cái đó có phải trọng điểm đâu, hồi nãy mọi người có nhìn thấy người ngồi trên đầu tượng chó kia không! Đờ mờ hù chết bé!! Mặc nguyên cây đen không nói, mắt anh ta đỏ tươi như thể muốn bóp chết tui ngay tức khắc luôn đó!".
"Người đáng sợ như vậy, chúng ta đừng bàn tán nữa thì tốt hơn...".
"Cứ thấy vụ đen màn hình này dính líu tới sự tồn tại đáng sợ đó ta!".
"... Nói tí... Ờm, tuy anh ta đúng là hơi đáng sợ, nhưng... mọi người có nhìn thấy diện mạo của anh ta không? Thật sự chỉ kém tí so với nam thần thôi, đẹp trai long trời lở đất luôn á!! Đẹp kiểu cực kỳ chính trực, đoan chính ấy!".
"Đồ mê giai lầu trên tỉnh táo lại đê! Một tên khủng khiếp vậy mà bảo chính trực, đoan chính á? Không biết trông mặt mà bắt hình dong có hậu quả thảm thiết thế nào sao?!".
Mọi người điên cuồng bình luận những mấy phút, giọng của Tống Trạch Trạch mới có trở lại: "A a a a mày sao vậy? Tiểu Phi! Tiểu Phi mày không thể chết được!! Có mày mới có cơm ăn được đó!! Ế, nam thần bắt đầu nói rồi, thôi để tui nghe nam thần nói trước đã".
"Ụ á, không thèm quan tâm Tiểu Phi của ông luôn?!". Con dân hóng hớt nổi giận muốn ném luôn bàn phím, bọn họ còn đang hóng mà, tinh thần chuyên nghiệp tí đi chớ!
【 Hoan nghênh mọi người đến với công viên giải trí Sơn Hải 】 . Nguyên đại thần thong dong ngồi trên đầu tượng mèo, nói với các du khách hết ngẩng đầu, lại cúi đầu rồi ngẩng lên, cúi xuống bên dưới: 【 Sau đây tôi sẽ giới thiệu một chút về hoạt động đặc biệt Cuộc sống thú cưng của công viên lần này. Hoạt động lần này sử dụng kỹ thuật công nghệ cao do bộ phận nghiên cứu và phát triển của Sơn Hải đặc biệt nghiên cứu chế tạo, có thể mang lại cho du khách trải nghiệm tất cả cảm giác khi hóa thân thành thú cưng. Quý khách có thể lựa chọn lối vào khác nhau, đeo máy cảm biến não bộ và nằm lên ghế là có thể bắt đầu trải nghiệm 】 .
【 Giờ thì mọi người vào được rồi 】 .
Tiếng của Du Nhạc Nguyên không lớn nhưng mọi người ở đây lại nghe rất rõ. Tống Trạch Trạch không chút do dự tiến vào cánh cửa ở bụng mèo, sau khi vào còn hò hét trông rất chi là thích thú. Các du khách khác cũng bắt đầu lựa chọn nhưng vì người nào đấy y như đại ma vương ngồi trên tượng chó nên rất nhiều đảng cún không chịu được áp lực đã chạy sang phía tượng mèo bên này.
Trần Quang cũng đến cạnh Trần Nhạc Nhạc, ho khan một tiếng: "Ừm, nếu đã có thể cùng trải nghiệm thì chúng ta cứ ngồi cạnh nhau đi! Anh chọn chó, em chọn mèo, được chứ?".
Trần Nhạc Nhạc gật đầu.
Ngô Dũng và Nhậm Phỉ Phỉ cũng kéo tay nhau vào cửa bên tượng mèo. Ngô Dũng không hề hay rằng ngay nháy mắt khi gã bước qua cửa, toàn thân gã sáng lên tia sáng đỏ sẫm, lóe lên rồi biến mất. Các du khách vào cửa lượt này ít nhất cũng ba nghìn người, trong đó có khoảng một trăm người, sau khi vào cửa thì quanh cơ thể đều sáng lên ánh sáng đỏ, cam, xanh lam hoặc đen. Sau khi mọi người vào hết, Du Nhạc Nguyên nhẹ nhàng nhảy từ đầu mèo sang đầu chó, nói với Ban vừa quay đầu nhìn mình.
"Muốn cùng vào trải nghiệm với tôi không?".
Ban không có hứng thú lắm, hắn bây giờ vừa gặp con người đã muốn rút dao. Hắn lại ngó sang Nguyên, phát hiện trong mắt Nguyên dường như thấp thoáng chút chờ mong và háo hức, Ban yên lặng một chốc rồi đáp: "Được".
"Nói trước, không được giết người đấy".
"Hừ, biết rồi".
"Mặt vui lên chút coi nào".
"Tôi đang cười".
"... Cậu có thể bỏ cái tay đang kéo hai bên miệng lên xuống rồi nói không?!".
"Vậy tôi không cười nữa".
"Hứ —!!".
Lúc này, ở phía mà Nguyên không thấy được, khóe miệng Ban lại thật sự thoáng cong lên.
***************
Chương 30:
Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc lòng đầy kỳ vọng nắm tay nhau tiến vào tòa lâu đài khổng lồ.
Khi hai người dọc theo lối vào đi đến cuối đường thì trông thấy một đại sảnh có sức chứa nghìn người với ánh sáng dịu nhẹ và những chiếc ghế nằm thoải mái. Ở trước lối vào, có một chú mèo đen ngồi trên một khối đá màu bạch ngọc, miệng ngậm một chiếc kính VR [73]. Cạnh nó có một cái giỏ lớn, bên trong toàn là kính VR cùng loại. Khỏi phải nói, những chiếc kính này hiển nhiên là để họ đeo.
[73] VR: viết tắt của từ Virtual Reality, tức thực tế ảo, loại công nghệ giúp con người có thể "cảm nhận" không gian mô phỏng một cách chân thực hơn nhờ vào một loại kính nhìn 3 chiều (kính thực tế ảo), được ứng dụng trong đa dạng lĩnh vực, ví dụ như game, phim ảnh, giáo dục, v.v.
"Không tệ! Kính VR bây giờ cũng phải một nghìn tệ một chiếc. Trải nghiệm cao cấp thế này thì phải hơn mười nghìn tệ, nam thần quả là bạo tay". Trần Quang chặc lưỡi hai tiếng, lấy một chiếc kính trong giỏ ra đeo lên, cũng đưa cho Trần Nhạc Nhạc bên cạnh một chiếc.
【 Mời quý khách lấy kính và ổn định chỗ ngồi, chờ đợi trò chơi bắt đầu 】 .
Tiếng thông báo vang lên trong đại sảnh. Các du khách tiến vào đều nhỏ giọng lại, mau chóng tìm vị trí rồi nằm xuống.
Chẳng bao lâu sau, hai khu đại sảnh có sức chứa ba nghìn người đã kín chỗ, ai nấy đều háo hức đợi trò chơi bắt đầu. Ở phòng khách quý duy nhất, Du Nhạc Nguyên khẽ cười: "Hy vọng sau đấy họ sẽ không vì trải nghiệm đáng sợ của mình mà tẩy chay công viên giải trí của tôi".
Ban nhướng mày thờ ơ: "Vậy thì giết hết đi, rồi tạo ra một đám biết nghe lời".
Du Nhạc Nguyên giật giật môi, cái tên này cứ không vừa ý cái là đòi giết vậy?
"Được rồi, bắt đầu chuyến lữ hành kỳ diệu lần này thôi". Nguyên mỉm cười búng tay. Ở nơi mà mọi người không thấy được, cả tòa lâu đài lập tức thay đổi hình dạng. Vách tường và đại sảnh biến mất, đường phố và nhà cửa từ từ mọc lên từ mặt đất, chẳng bao lâu đã trông như một thị trấn nhỏ.
Mà các vị khách vốn đang nằm trên ghế bắt đầu biến đổi, tay chân co rút lại, thay xương đổi cốt, trên đầu mọc ra tai nhọn hoặc tai tròn, đằng sau xuất hiện chiếc đuôi xù lông cuộn tròn hoặc vểnh lên, ngay cả quần áo trên người họ cũng biến thành da lông cùng màu! Nếu lúc này họ mở mắt ra thì sẽ phát hiện những thay đổi kỳ lạ, thậm chí là đáng sợ mà mình phải trải qua ấy.
Lúc này, tiếng thông báo của công viên lại vang lên.
【 Nền móng đã chuẩn bị hoàn tất, mời người chơi mở mắt. Chúc quý khách chơi vui vẻ 】 . (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Khi Trần Quang mở mắt ra thì thấy bụng mình lành lạnh. Rõ ràng hôm nay hắn ta mặc quần áo giữ nhiệt và một chiếc áo khoác rất dày, sao bụng vẫn lạnh? Vì thế, Trần Quang theo phản xạ dòm xuống bụng mình, sau đó ngu người.
"Phắc! Gì đây?! Sao bụng tôi lại có lông?!".
Lúc này, bên cạnh hắn ta truyền đến một giọng nói vô cùng quen thuộc: "Chó ngốc, nhìn cả người anh đi, không chỉ bụng mà cả người anh bây giờ đều có lông!".
Trần Quang ngu ngơ nhìn mình đã biến thành một chú chó giống Golden Retriever. Mà bên cạnh hắn ta là một con mèo lông trắng trông rất kiêu ngạo. Trần Quang nhất thời không bình tĩnh được: "Em, đừng nói là, Nhạc Nhạc nhé?".
Golden Retriever
Chỉ thấy cô mèo nọ lúc lắc đầu với vẻ ngao ngán, sau đó dùng tứ chi lảo đảo bước về phía hắn ta do chưa quen lắm, "Trừ em thì còn ai thèm để ý anh hả? Không thấy mọi người đều đã bắt đầu tập đi rồi sao?".
Trần Quang mau chóng nhòm ngó xung quanh. Quả nhiên thú cưng ở khắp nơi, tổng cộng chừng năm, sáu chục kiểu dáng. Phần lớn là các giống chó mèo khác nhau, một số ít là chuột lang, vẹt, rắn, vân vân, nhưng nom dáng vẻ thì hẳn đều thuộc chủng loại thú cưng. Họ đang ở trong căn phòng khá lớn nhưng không có đồ đạc, cũng không có các loại thú dữ hình thể lớn như hổ, sư tử này nọ, con lớn nhất là chó núi Pyrenees [74], tứ chi cứng cáp, mạnh mẽ, trông y như một con gấu trắng vậy nhưng người anh em này có vẻ vẫn chưa tỉnh táo lắm, còn đang ngáo ngơ ở yên tại chỗ.
[74] Chó núi Pyrenees hay chó gấu là giống chó chăn cừu có xuất xứ từ Pháp và Tây Ban Nha, kích thước lớn, chiều cao trung bình từ 60cm đến 80cm; lông dày và có màu từ trắng thuần đến trắng với những mảng màu nâu vàng nhạt hoặc xám hay vàng nhạt.
Chuột lang
【 Du khách nhóm A xin chú ý, phân bố ngẫu nhiên đã hoàn tất. Vui lòng nhanh chóng thích ứng với cơ thể mới của mình và chờ đợi gợi ý của nhiệm vụ 】.
"Úi chà, có nhiệm vụ nữa? Thú vị đấy, phải mau chóng thích ứng thôi!", một chú vẹt vỗ vỗ cánh, bắt đầu bay tới lui trong phòng.
"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Sao tui lại biến thành con chân ngắn Scottish!! Tuy tui đảng mèo nhưng thế này sao mà sinh tồn được!". Bên cạnh có một chú mèo tai cụp cực kỳ đáng yêu vừa lăn lộn vừa oán giận.
Cạnh mèo tai cụp là một chú chó Corgi với vẻ chẳng còn tha thiết sống nữa, "Nói chân mình ngắn không thấy thẹn hả? Cả căn phòng này còn ai chân ngắn hơn tui không!! Tui cảm giác được ác ý to lớn đến từ công viên!!".
Mèo tai cụp (Scottish Fold)
Chó Corgi
"Há há há há! Cười ẻ! Hai tên chân ngắn! Coi tôi nè, chân dài chính cống! Còn đẹp giai ngất trời luôn!".
Mèo Scottish và chó Corgi cùng quay sang ngó cái tên đang ngóng trò cười bên cạnh, sau đó đồng thanh chế nhạo: "Im đi! Đồ đần [75]! Hôm nay đã uống thuốc chưa?".
[75] Gốc là [雪橇三傻] tuyết khiêu tam sỏa, dịch sát là "ba tên ngốc kéo xe trượt tuyết. Cụm từ chỉ ba giống chó tuyết kéo xe gồm Alaska, Husky và Samoyed. Đặc điểm chung là ba loài này đều đáng yêu và ngốc nghếch, ngáo ngơ.
Thứ tự trên hình: Samoyed, Husky, Alaska
Husky nọ tỏ vẻ hai tên này chỉ ghen tị với mình thôi. Có điều, ba người nhanh chóng nhận ra đối phương là bạn thân của mình, sau khi kháy nhau thì bắt đầu vừa tập đi vừa dạo quanh căn phòng rộng lớn, thỉnh thoảng lại chế nhạo những thú cưng khác.
Ví dụ như —
"Há há há há! U là trời người anh em! Cảm giác đi bằng bụng thế nào? Bộ nhà cậu nuôi rắn à? Chứ không sao lại biến thành rắn?".
Người bạn biến thành rắn rầu rĩ: "Lúc trước từng nuôi một con trăn bóng thôi... Mà đừng nói chớ tầm nhìn bây giờ quả là... ờ, đặc biệt. Với lại, tôi thấy mình khá là mềm dẻo đấy. Ngoài ra tôi còn cực kỳ muốn thử kết bạn với chuột lang bên kia".
Gọi là trăn bóng bởi loài trăn này có thói quen cuộn tròn thành hình quả bóng khi bị đe dọa hoặc căng thẳng
Chuột lang ở cách đó không xa lập tức cứng đờ cơ thể tròn mụp của mình: "Đậu má đừng có tới đây! Bố bây giờ vừa nhìn thấy cậu là toàn thân run cầm cập, không ngừng được!!".
Husky cười ngặt nghẽo, mèo tai cụp và chó Corgi cũng quay đầu cười trộm. Tất cả du khách biến thành thú cưng đều ôm tâm trạng mới lạ cảm nhận cảm giác biến thành thú cưng, khi thì nghiêng ngả lảo đảo chạy hai bước, lúc lại lăn vòng tại chỗ rồi ngã chổng vó, vui vẻ hết sức. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
"Há há há, vui xỉu! Chơi đại chiến chó mèo đi! Mấy loài khác đứng xem!". Một chú Poddle ham náo nhiệt chạy nhảy khắp nơi, cậu ta đã thích nghi với tính hoạt bát, sôi nổi của Poddle.
Sau đó tất cả thú cưng trong phòng đều quay ra nhìn cậu ta, rồi đồng loạt phì cười.
Poddle cảm thấy hình như mình bị chế nhạo, cảnh giác trừng bọn họ: "Mấy người cười quái gì?".
Mọi người lập tức cất tiếng chế nhạo không tí khách khí.
"23333! Thái Ngày Đêm!".
"Á đệt, chơi trời, chơi đất, chơi cả không khí!". [76]
[76] Poddle [泰迪] thái địch, còn được dân Trung gọi bằng cái tên khác là [泰日天] thái nhật thiên. Nhật thiên [日天] có nghĩa là ngày đêm, cả ngày; ám chỉ việc hay làm động tác giao hợp với bất cứ thứ gì (như đồ chơi, chó mèo bất kỳ, kể cả không khí...) ở bất kỳ đâu và bất cứ lúc nào của Poddle, nên mới có câu [日天日地日空气啊] kế đó.
Giải thích thêm: khi Poddle bị kích thích, não sẽ tiết ra một loại enzyme, khi enzyme này tăng đến mức nhất định sẽ khiến Poddle động dục, dẫn đến những hành vi "ham muốn" mất kiểm soát.
"Người anh em, vất vả rồi, qua bữa nay hẳn là cậu có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác thân bất do kỷ của Poddle nhà cậu rồi ha".
(thân bất do kỷ nghĩa là có nhiều chuyện mà bản thân không làm chủ được; tui hy vọng có thể chuyển sang thuần Việt luôn nên ai nghĩ ra được câu nào có ý tương tự thì nói để tui tham khảo nha)
Anh giai Poddle tỏ vẻ: đờ mờ mấy người.
Mà trong số những người này, Ngô Dũng biến thành một chú chó dòng Samoyed màu trắng xám, gã khá hài lòng, dù sao thì các phương diện của loài này đều không tệ. Còn Nhậm Phỉ Phỉ biến thành một cô mèo vàng, bấy giờ đang vui vẻ cọ vào cổ Ngô Dũng.
Đương lúc mọi người đùa giỡn vì trải nghiệm tuyệt vời hôm nay thì bỗng một con Border Collie màu xám trắng lên tiếng: "Tất cả yên lặng nào! Mọi người không phát hiện chúng ta đang ở trong một căn phòng lớn sao? Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân!".
Thế là các du khách đã biến thành thú cưng mới rồi còn nhốn nháo nhất thời đề cao cảnh giác, có vài chú chó cúi đầu nghiêm túc vểnh tai nghe, vài giây sau thì vui vẻ nói: "Thật này, tui cũng nghe thấy! Còn nghe ra được có bao nhiêu người nữa! Chó thính tai thật!".
"Im miệng, tôi có linh cảm không tốt lắm", người lên tiếng là một chú quạ đen.
Mọi người không khỏi trợn mắt, có người nuôi quạ luôn? Nghĩ gì vậy trời, thế chẳng phải ngày nào cũng bị nguyền rủa sao? Tuy nhiên mọi người vẫn cùng an tĩnh lại.
Cánh cửa, vốn bình thường trong mắt họ nay trở nên to lớn vô cùng, mở ra. Quả nhiên có vài người tiến vào.
"Oa, năm người", một cô mèo lông ngắn màu xám khẽ lên tiếng. Sau đó cô bị bạn trai mình, một chú chó săn cáo Anh, liếm nhẹ gáy rồi ngậm ra sau lưng, "Em yên nào".
Chó săn cáo Anh
Mèo lông ngắn Anh (British Shorthair)
Lúc này nhóm chó mèo vô thức tụ lại với nhau, ánh mắt đầy đề phòng nhìn năm người tiến về phía họ. Khi mới biến thành thú cưng còn chưa thấy gì nhưng bây giờ nhìn những người từng là đồng loại đang đứng trước mặt mình, họ bỗng phát hiện, những đồng loại này dường như trở nên vô cùng đáng sợ — bọn họ khỏe mạnh, cao to, tay cầm đủ mọi dụng cụ, dường như có thể dễ dàng làm họ bị thương.
"Chất lượng của đám thú cưng này không tệ, sau khi đưa đến cửa hàng thú cưng thì chắc sẽ mau chóng tìm được chủ nhân thôi nhỉ?".
"Ừ, trông cũng rất lanh, chắc có thể bán được giá cao. Mà nhốt tụi nó vào lồng hết đi, mắc công tí nữa chạy mất thì toi".
"Ha, đám nhóc chẳng biết tận hưởng hạnh phúc, bị nhận nuôi sao mà tốt bằng lang thang bên ngoài chứ?".
"Sao biết được, ai bảo chúng không phải con người?".
Nói rồi, năm người lấy ra hơn hai chục cái lồng lớn, có vẻ như chuẩn bị đưa hết tất cả lên xe.
Mọi người nay đã biến thành thú cưng đều hơi khó hiểu, bọn họ sẽ bị nhốt vào lồng rồi đưa tới cửa hàng thú cưng sao? Cánh cửa mở rộng ngay trước mắt, chắc là bỏ chạy được nhỉ? Đúng lúc này, bên tai các thú cưng đều nghe được tiếng thông báo của hệ thống.
【 Xuất hiện lựa chọn phân nhánh. Có hai lựa chọn:
1. Tự động tiến vào lồng, hoàn thành lộ tuyến cuộc sống thú cưng
2. Trốn khỏi phòng, trở thành thú cưng lang thang 】.
Nhóm chó mèo tức thì vểnh tai, người này ngó kẻ nọ. Bỗng có một con Samoyed lông xám nhanh chân lao khỏi nhóm thú cưng, chạy về phía cửa! Nó vừa hành động, lập tức kéo theo hơn chục con chó mèo lao ra theo! Golden Retriever Trần Quang và Ragdoll Trần Nhạc Nhạc lại thận trọng không chạy theo. Ai mà biết tốc độ năm người này thế nào? Có mang súng có thể làm họ bị thương hay không?
"Bà mẹ! Dám chạy! Một lũ không biết trời cao đất dày là gì!!".
"Mau mau! Lấy súng, lấy súng! Bắt hết tụi nó lại!".
Có ba người nhanh chóng cầm súng xông ra, chừng hơn hai mươi phút sau thì tóm về chừng sáu con chó, mèo đã bất tỉnh, trong đó có con Samoyed lông xám lao ra đầu tiên, chính là Ngô Dũng.
"Chạy mất bao nhiêu?".
"Má nó, bảy con, thôi, chạy cũng đã chạy rồi! Đa số đều còn đây cả, chất lên thôi!".
Lần này năm người đóng chặt cửa lại, bắt đầu bắt nhóm thú cưng. Trần Quang và Trần Nhạc Nhạc đi cùng nhau, họ vốn còn lo những người này sẽ giận cá chém thớt vì đám thú cưng bỏ chạy, kết quả chỉ cần họ ngoan ngoãn chui vào lồng thì những người này sẽ không làm gì cả. Mọi người ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đến khi các thú cưng bị bắt gần hết, họ bỗng sững sờ nhìn về phía trước.
Có một chú mèo Ba Tư trắng muốt lẳng lặng ngồi đó chẳng biết từ lúc nào. Chú mèo Ba Tư này có bộ lông dài trắng muốt, mượt mà, tỏa ánh sáng dịu nhẹ và một đôi mắt xanh biếc đẹp say lòng người. Nó chỉ yên lặng ngồi đó, lại toát lên khí chất vô cùng cao quý. Đều là mèo nhưng nó vừa xuất hiện đã khiến tất cả chú mèo ở đây trở nên quê mùa. Bên cạnh chú mèo Ba Tư lông trắng là một chú chó to như chó sói, chẳng qua nó có bộ lông đen dày và ánh mắt cực kỳ sắc bén. Chó ta lúc này đang hờ hững gác đầu lên chân, nhìn nhóm thú cưng ở đối diện với ánh mắt như nhìn một đống tạp nham.
Cậu khách Corgi không khỏi giơ cái chân ngắn ngủn đá đá Husky bên cạnh: "Phắc, mày nhìn người ta kìa. Đều là chó sói cả, người ta vừa xuất hiện là trông như một đại ma vương anh dũng, còn mày sao như thằng hề vậy".
Cậu khách Husky khó chịu: "Im mồm, vẫn tốt hơn thứ chân ngắn!".
Mèo tai cụp bên cạnh không kiềm được lên tiếng cảm thán: "Chú mèo Ba Tư này nhất định là một đại mỹ nhân! Nhìn bộ lông trắng muốt rồi đôi mắt xanh này, quá đẹp, không biết lúc ra ngoài có thể gặp được cổ hông ta? Xin được số điện thoại thì tốt rồi. Tao nghe nói hình như công viên này đã thu hút rất nhiều người ế gấu tới hôm Lễ Độc thân, sau đó những cô cậu cún độc thân đó đều thành đôi, "kết liễu" rất nhiều dân FA!".
Corgi cười ha hả: "Tỉnh ngủ đê! Mỹ nhân có đẹp mấy thì cũng không tới lượt mày, không thấy đại ma vương bên cạnh cổ hả? Tao chưa từng thấy con Husky nào đen tuyền như vậy. Mà mày không thấy ánh mắt đại ca lông đen đấy nhìn chúng ta như thể đang dòm một con kiến sao?".
"Sai rồi, là đang nhìn một con kiến đó".
"Ê ê, im coi, mau xem nhân viên bắt bọn họ! Đù má! Cái ổ được lót thảm len cashmere đó là sao vậy?".
"Có gì đâu, chỉ là tuyệt vọng với thế giới trọng nhan sắc này thôi", một chú chó bản địa Trung Quốc [77]rầu rĩ nói. Chú mèo nhà cạnh nó, cũng có lông trắng nhưng so với mèo Ba Tư thì lại thành ra trắng vôi, gật đầu: "Dù biến thành thú cưng thì vẫn bị so nhan sắc, đắng mề vờ lờ".
[77] Gốc là [中华田园犬], hay 土狗 (chó đất), theo Baidu thì nói là còn có tên khác là 柴狗, tức chó Shiba nhưng Shiba lại của Nhật nên tui dịch như gốc.
Mấy nhân viên của công viên hết sức cung kính đặt ổ nhỏ đến trước mặt Nguyên đại thần. Du Nhạc Nguyên đang định nâng móng bước vào chợt cảm thấy cổ y bị kéo căng, sau đó tầm nhìn cao lên, mình bị nhấc lên rồi đặt vào ổ.
Mèo Ba Tư Nguyên quay gương mặt vô cảm qua liếc Ban. Lên cơn hả?
Chó sói đen Ban thoáng khựng người rồi thè lưỡi liếm mặt Nguyên, sau đó đứng dậy với vẻ hết sức nghiêm trang, như thể mình vừa liếm một miếng bánh ngọt ngon miệng mà không phải bạn gei của mình vậy. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
Chúng thú cưng xung quanh: "...". Tự dưng chói mắt thế lày!
***************
Chương 31:
Chiếc xe vận chuyển nhóm du khách biến thành thú cưng là một chiếc xe tải cỡ lớn, trong thùng xe không có vật gì chắn tầm nhìn nên các du khách ngồi trong lồng có thể thấy được tuyến đường và cảnh vật xung quanh.
"Không ngờ thế giới trong mắt thú cưng là thế này, cảm giác rất rộng lớn". Con Corgi nằm trên lưng Husky cảm thán, cậu khách Husky chợt bật cười: "Nếu mày đã thấy rộng lớn thì tên chuột lang ắt hẳn sẽ thấy cậu ta đến thế giới của người khổng lồ rồi há há há".
Chuột lang nằm không cũng trúng đạn phẫn nộ quay ngoắc qua, nhe cái răng cửa to cộ của mình với Husky: "Im đi. Chuột lang đáng yêu thế này! Tui nhất định sẽ là người đầu tiên được nhận nuôi!".
Husky cười ngặt nghẽo, bỗng nói: "Quay qua bên cạnh đi, con trăn kia tới kìa!".
Chú chuột lang tức thì cứng người, không dám nhúc nhích, một lúc lâu sau mới phát hiện mình bị ghẹo, nổi giận phóng tới cắn chân Husky, kết quả, bi thương nhận ra cắn không lủng. Vị khách chuột lang đắng lòng thầm nghĩ, về rồi anh ta phải nuôi một con Ngao Tạng cắn chết Husky mới được.
"Được rồi, mọi người đừng đùa nữa. Giờ chúng ta cùng thảo luận xem kế tiếp phải làm thế nào đi? Trước hết không nói mọi người biến thành con gì nhưng có bao nhiêu người là đi cùng bạn bè? Nhỡ tí nữa vào cửa hàng thú cưng rồi thật sự có người đến nhận nuôi, chúng ta cứ thế chấp nhận để cho đón đi hết sao?". Người nói vẫn là chú chó Border Collie kia, quả thật rất phù hợp với khí chất điềm tĩnh tinh anh của hắn ta.
"Ôi, tôi không muốn bị tách khỏi A Anh đâu. Không biết trò chơi này có thể để người ta cùng nhận nuôi hai thú cưng không nhỉ?", cậu chó săn cáo Anh có cô bạn gái mèo lông ngắn lên tiếng, "Tách bọn tôi ra như thế thì thật vô nhân đạo".
Cậu ta vừa nói xong, con quạ đen bên cạnh lập tức chế nhạo: "Gì mà vô nhân đạo? Lúc chúng ta đến tiệm thú cưng, chẳng phải cũng không hề để ý đến cảm nhận của thú cưng, bắt con non rời khỏi mẹ nó sao? Lúc đó anh có bao giờ nghĩ mình vô nhân đạo không?".
Những gì quạ đen nói khiến mọi người im hẳn. Tuy quạ nói rất khó nghe nhưng quả thật họ chưa từng nghĩ đến vấn đề này khi họ làm người.
Bầu không khí nhất thời có phần ắng lặng. Mèo Ba Tư Nguyên ngồi trong ổ nhỏ, bị sói đen cản trở không cho nhìn các thú cưng khác, khẽ liếm móng mình, tiếp đó tiếng thông báo của hệ thống của công viên lại vang lên. (Chỉ đăng tại wordpress & blogspot Vong Xuyên Du Nhiên và wattpad @CamiChen. Những nơi khác đều là tó reup)
【 Tích, kính chào quý thú cưng, hiện chúng tôi có nhận được một số ý kiến phản hồi, cân nhắc đến việc mọi người đi cùng bạn, khi có người đến nhận nuôi, quý vị có thể dùng cách bán moe hoặc các phương pháp khác để người chủ nhận thêm bạn mình. Chúc mọi người chơi vui vẻ 】 .
"Há! Còn tiếp nhận phản hồi nữa! Vậy thì tốt quá rồi", cậu chó săn cáo vui vẻ lắc đuôi.
"Nhưng chỉ có thể thêm một người, ba người thì hơi căng ta", chú Corgi duỗi duỗi mấy cái chân ngắn ngủn của mình, cảm thấy ba người họ rất khó đi chung được.
Chuột lang trợn mắt khinh thường: "Hầy, ông bị ngu hả, có thể bán moe hoặc dùng cách khác để người chủ nhận thêm một người bạn, nếu cả ba người ra bộ sống chết cũng không thể chia lìa thì hệ thống cũng vẫn cho ba ông cùng được nhận nuôi thôi, vậy là đi chung được rồi".
"Ờ ha, cậu nói phải, cám ơn nha người anh em". Chuột lang trợn mắt trong lòng, cám ơn cái đầu ông, tôi vẫn còn ghim đồ Husky ông đấy.
Vấn đề đã được giải quyết khiến mọi người đều an tâm, ai nấy cũng dùng đủ kiểu tư thế ngồi kỳ dị ở trong lồng chờ được nhận nuôi. Nhưng gã chó Samoyed Ngô Dũng ngồi trong góc bấy giờ lại có một cảm giác rất tệ, từ lúc bước vào công viên giải trí này, gã đã thấy bất an vô cùng. Nhất là sau khi bị tóm về lúc nãy, nỗi bất an của gã đã tăng đến đỉnh điểm — gã là người đầu tiên phóng ra ngoài nhưng lúc mấy người kia lao ra bắt bọn gã, họ không thèm để tâm đến đám thú cưng bỏ chạy sau gã mà lại dốc sức bắt gã bằng mọi cách, như thể mục đích của họ chính là gã vậy.
Cảm giác như bị truy bắt này khiến Ngô Dũng khá cáu kỉnh. Nhưng giờ gã lại không thể nói gì được, vì rõ ràng chỉ mỗi gã cảm thấy trò chơi này không ổn, còn những người khác đều đang rất chi là thích thú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook