Mọi người nếu có thể nghe nhạc đọc truyện, thì bật bài Buông tay - Hồ hạ nghe cùng nhe

"Triệu Thiên Mạc, sao chàng có thể tin Vương Lỗi?" Ta tức giận nhìn thấy những thứ trước mặt mình, người ta yêu trước kia đã bị tên Vương Lỗi phản bội một lần, sao chàng còn có thể bên cạnh tên đó nữa chứ. Không lẽ chàng đã quên tên đó thâm hiểm như thế nào sao?

Triệu Thiên Mạc lạnh lùng nhìn ta, đưa tay kéo Vương Lỗi lại gần về phía người mình, chàng nhìn ta bằng một ánh mắt vô cùng xa lạ.... ánh mắt vô cảm ấy, không còn chứa sự ôn nhu hàng ngày hay một chút dịu dàng: "Nàng đừng quá đáng như vậy, việc ta làm ta sẽ không bao giờ hối hận."

Nói xong Triệu Thiên Mạc cầm tay Vương Lỗi, coi kĩ vết thương trên tay hắn, sau khi chắc chắn Vương Lỗi không bị thương nặng, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Bốp"

Ta cảm thấy nực cười, vô cùng nực cười, rốt cuộc là sao, tại sao lại như vậy, ta đưa tay tát chàng, lớn tiếng nói: "Chàng chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của ta, một chút cũng không. Vốn dĩ chàng chưa bao giờ cố gắng thích ta, đừng bao giờ để ta nhìn thấy chàng nữa."

....

Ta hôm đó sau khi rời khỏi Địa Ngục trấn, tung tăng vui vẻ về lại Triệu quốc. Chuyện ta tới Địa Ngục trấn vốn chỉ có hoàng đế cùng hoàng hậu biết, không ngờ trong vạn khả năng, ta lúc tới Địa Ngục trấn đã vô tình lọt vào tầm mắt của tên Vương Lỗi.

Nhắc lại cho các ngươi nhớ, tên Vương Lỗi đứng thứ hai trong Thiên Địa bảng, sức mạnh lúc đó vốn dĩ đã cao hơn ta một bậc, nay ta lại trong thời kì phục hồi, không thể thôi động được đạo, thế là nhanh chóng bị gục sau một đòn đánh sau lưng từ hắn.

"Vương Lỗi, Mạn Mạn hoa đã nhận chủ, dù cho ngươi có làm gì, cũng không thể sử dụng được nó đâu." Ta cực kì giận dữ mình lúc này, lại hận tên trước mặt, Triệu Thiên Mạc đang trên bờ vực sống chết rồi, ta lúc về còn gặp tên tiểu thụ này, lão thiên gia, người có thể ngưng trêu người được không?

"Haha, ta biết, ngươi kiếm Mạn Mạn hoa chắc chắn là cho tên Triệu Thiên Mạc rồi. Haha, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ giúp ngươi mang hoa về..." Dứt lời hắn đánh ngất ta, mang theo đóa Mạn Mạn hoa đi mất.

Ta không sợ hắn giết ta, từ khi làm đê tử Thiên Kiếm tông chúng ta đều có một ấn ký trên người, khi các đệ tử tông phái đả thương nặng nhau sẽ phát tín hiệu về cho tông phái, các vị sư phụ sẽ lập tức phát giác. Ta lại là đồ đệ cưng của Bội La sư phụ, nếu tên Vương Lỗi giết ta hắn sẽ chịu phản phệ từ ấn ký, đã thế trong vòng 12 canh giờ Bội La sư phụ sẽ đến giết hắn đòi lại mạng cho ta.

...

Ta mê man tận một tuần sau mới tỉnh, vội vàng kiểm tra cây quạt Nhật Nguyệt, may quá, một cánh hoa của Thiên tiền bối cho ta vẫn còn. Nếu giờ ta trở về, Triệu Thiên Mạc vẫn mê man, ta sẽ lấy cánh hoa này cứu chữa chàng.

Bất chấp choáng váng, ta lê bước hướng về Triệu quốc... Bao nhiêu ngày mong ngóng, ta thật sự mong chờ nếu chàng mở mắt dậy, người thật khỏe mạnh, lại thấy ta ngồi cạnh chăm sóc chàng, không biết sẽ như thế nào, chắc chắn chàng sẽ lưu luyến ta mãi không thôi. Chúng ta sau này sống chung với nhau ít tình nhưng nhiều nghĩa, vậy cũng được rồi. Chỉ cần ta có thể ở bên chàng là được rồi, chàng bình an là được rồi.

3 tháng sau

Ta về tới hoàng cung Triệu quốc, trái hẳn với suy nghĩ ban đầu của ta, ta cho rằng khắp nơi sẽ tất bận cứu chữa cho Triệu Thiên Mạc. Nhưng không, tất cả đang ăn mừng vị nhị hoàng tử Triệu Thiên Mạc đã tỉnh dậy sau nhiều năm mê man...

Ta không tin được, tên Vương Lỗi ấy sẽ dễ dàng giao ra Mạn Mạn hoa, mang theo suy nghĩ chạy ào vào tẩm viện Triệu Thiên Mạc.

Lúc này chàng đã tỉnh dậy, đang thưởng thức điểm tâm với Vương Lỗi, tay chàng nắm lấy tay Vương Lỗi lộ rõ vẻ nhu thuận.

Triệu Thiên Mạc thấy ta từ xa, đáy mắt lộ hẳn vẻ vui mừng, lại nhìn thấy khí tức của ta đã cường đại hơn nhiều, ra vẻ tán thưởng buông tay Vương Lỗi bước tới cạnh ta: "Ngạn Cơ, nàng đã đi đâu vậy? Ta giờ đã không còn mệt như trước nữa."

Nhìn chàng hạnh phúc như vậy, ta thực không nỡ nói xấu tên Vương Lỗi: "Ta gặp được kì duyên, nên đã đi hơi lâu. Cuối cùng chàng cũng bình phục rồi." Nói xong ta nhào vào lòng ôm Triệu Thiên Mạc như mọi lần.

Nhưng chàng nay đã khác, né tránh cái ôm từ ta, kéo dãn khoảng cách nhìn qua tên Vương Lỗi: "Ta được như vậy là nhờ Mạn Mạn hoa Vương Lỗi bất chấp nguy hiểm mang về." Phẫy tay quay ngược ký ức về tháng trước...

"Triệu Thiên Mạc, ngươi cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi." Vương Lỗi một tay chăm chút lau mồ hôi trên mặt Thiên Mạc.

"Cút!" Triệu Thiên Mạc mặt mày khó chịu hét lớn, hận không thể lấy tay giết người đối diện.

"Là ta đã liều mình xông vô Địa Ngục trấn hái Mạn Mạn hoa cho ngươi, sao ngươi lại làm thế với ta." Vương Lỗi uất ức nói.

"Ngươi nói là ngươi cứu ta?" Triệu Thiên Mạc nghi hoặc nhìn Vương Lỗi...

Vương Lỗi đau lòng, chấm nước mắt nhìn Triệu Thiên Mạc: "Là ta liều mạng vì ngươu." Ngả người vào lòng Triệu Thiên Mạc làm nũng.

Triệu Thiên Mạc đăm chiêu suy nghĩ gì đó, rồi mỉm cười siết chặt Vương Lỗi trong lòng...

Đoạn ký ức quay ngược dừng lại.

Ta ngây người, căm ghét nhìn Vương Lỗi, lại nhìn Triệu Thiên Mạc, quát lớn: "Hắn nói dối, ta mới là người cứu chàng mà. Là hắn hạ sát cướp Mạn Mạn hoa từ ta..."

Nói xong ta chạy tới xách cổ áo tên Vương Lỗi: "Ngươi mau giải thích cho Thiên Mạc, rõ ràng ngươi là người nói dối."

Vương Lỗi mặt nhăn như khỉ, thoáng chốc xanh mặt, loạng choạng tay chân, đẩy ta ra.

Hừ, lúc đó ta để mất Mạn Mạn hoa là do khí lực ta yếu, chưa hồi phục thôi. Như ta bây giờ, dưỡng thương hơn tháng, đã khôi phục trạng thái đỉnh phong từ lâu, trong người lại mang hai đạo. Giờ ta tin chắc ta đủ khả năng trả thù giết chết tên Vương Lỗi này. Dương tay thôi động ma đạo, một lưỡi hái tử vong bao quanh bởi khói xám, từ trên cao xuất hiện. Nắm chặt lưỡi hái trong tay, ta thề với lòng phải tính nhất kích tất sát tên Vương Lỗi này.

"Ngươi chết đi."

"Dừng lại" Triệu Thiên Mạc quát lớn ngăn cản, tự lúc nào đưa người chắn trước mặt Vương Lỗi.

Ta vội vàng thu hồi lưỡi hái lại, chỉ chậm một tí nữa, thì chàng đã trọng thương rồi. Tức giận hỏi Triệu Thiên Mạc: "Chàng tránh ra."

Vương Lỗi lúc này ôm chặt Triệu Thiên Mạc từ phía sau, mặt oán thán: "Chàng coi coi, nàng ta tính giết ta, lại còn cướp công của ta."

Triệu Thiên Mạc ánh mắt lạnh lùng nhìn ta, lộ ra một tia khinh bỉ: "Nàng coi ta ngốc sao, nàng mạnh thế này làm sao Vương Lỗi cướp được Mạn Mạn hoa từ nàng. Huống hồ ta nghe phụ hoàng nói, nàng không phải thấy ta tàn phế bỏ đi sao. Bây giờ nàng quay lại phải chăng là biết ta hồi phục?"

Bốp

Ta dương tay đánh vào mặt chàng thật mạnh, chàng biết chàng nói vậy ta rất tổn thương không Triệu Thiên Mạc: "Tại sao không tránh?"

"Nàng là ân nhân của ta, dù thế nào ta cũng không làm hại nàng. Thỏa hiệp 150 năm của chúng ta ta vẫn sẽ tuân theo, nhưng nàng phải hứa với ta, không được làm hại Vương Lỗi." Ánh mắt cố chấp mà ương ngạnh này, chàng lộ ra chỉ vì tên Vương Lỗi thôi sao.

Thật tức giận khi nhìn thấy những thứ trước mặt mình, người ta yêu trước kia đã bị tên Vương Lỗi phản bội một lần, sao chàng còn có thể bên cạnh tên đó nữa chứ. Không lẽ chàng đã quên tên đó thâm hiểm như thế nào sao: "Triệu Thiên Mạc, sao chàng có thể tin Vương Lỗi?"

Triệu Thiên Mạc lạnh lùng nhìn ta, đưa tay kéo Vương Lỗi lại gần về phía người mình, chàng nhìn ta bằng một ánh mắt vô cùng xa lạ....

Sự vô cảm ấy, không còn chứa sự ôn nhu hàng ngày, không còn chứa một chút dịu dàng: "Nàng đừng quá đáng như vậy, việc ta làm ta sẽ không bao giờ hối hận."

Nói xong Triệu Thiên Mạc cầm tay Vương Lỗi, coi kĩ vết thương trên tay hắn, sau khi chắc chắn Vương Lỗi không bị thương nặng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Bốp

Ta tặng thêm cho Triệu Thiên Mạc một cái tát, cảm thấy nực cười, vô cùng nực cười, rốt cuộc là sao, tại sao lại như vậy, ta đưa tay tát chàng, lớn tiếng nói: "Chàng chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của ta, một chút cũng không. Vốn dĩ chàng chưa bao giờ cố gắng thích ta, đừng bao giờ để ta nhìn thấy chàng nữa."

Chàng đã không tin ta vậy thì ta sẽ không bao giờ giải thích gì nữa, ta cũng có kiêu ngạo của riêng mình, mọi việc không thể cưỡng cầu, chi bằng buông ra. Ta cố gắng bao nhiêu năm cũng không bằng một lời nói của Vương Lỗi, bên nhau bao nhiêu năm, chàng chưa từng hiểu ta, chưa từng biết tính cách của ta...Ta sẽ nói dối chàng chuyện như này sao?

Nực cười, haha, thật nực cười mà...

Không thể kìm nén từng giọt nước mắt đang rơi, ta lại nhủ lòng, ừ cũng phải, chàng đã quên toàn bộ kí ức ta và chàng ở Thiên Kiếm tông rồi. Kí ức chàng chỉ dừng lại lúc chúng ta trước khi tới Thiên Kiếm tông thôi.

Haha, vậy cũng tốt, ta bây giờ nếu trên con đường báo thù có bỏ mạng, ta tin chắc chàng cũng sẽ không hề rơi một giọt vì ta phải không?

Vì với chàng hiện giờ, chẳng còn kỉ niệm với ta nữa...

Những gì chàng nhớ về ta, chỉ là một cô nương có ân với chàng mà thôi.

Ánh mắt của chàng, sẽ không bao giờ dừng lại người ta, mà chỉ tên Vương Lỗi thôi...

Ta buồn bã quay đi, rõ ràng ta biết rằng chàng sẽ không buồn khi ta bỏ đi đâu, nhưng sao phía sau lưng, ta cảm giác một ánh mắt lưu luyến cùng tiếng nấc xé lòng.

Mở miệng cười khẩy, lại tự mình đa tình rồi. Kiêu ngạo của ta, không cho phép ta quay nhìn lại phía sau.

...

Ta bỏ đến một quán rượu nhỏ, đắm chìm vào những cơn say...

"Ngạn Cơ tỷ tỷ, Ngạn Cơ tỷ tỷ." Một giọng nói thân thuộc vang lên bên tai

Ta ngẩng đầu dậy, lười biếng mở miệng: "Oa Cửu đấy à?"

Oa Cửu giờ đã không còn là đứa trẻ hay mè nheo ngày xưa rồi, đúng là thời gian sẽ thay đổi tất cả mà. Hắn nhìn ta miệng mếu máo: "Đệ tìm mọi người mãi cuối cùng cũng gặp được tỷ. Tỷ đừng buồn, tuy mọi người đã mất, nhưng tỷ còn Thiên Mạc ca, còn Oa Cửu mà."

Mỉm cười chua xót nhìn Oa Cửu, ta thật lòng muốn hét lớn rằng giờ Triệu Thiên Mạc không cần ta nữa rồi... Trầm ngâm một lúc ta hỏi Oa Cửu: "Đệ muốn ra biển cùng tỷ không?"

Oa Cửu tuy không hiểu chuyện gì, nhưng cũng lập tức gật đầu đồng ý.

Ta dẫn Oa Cửu ra biển, tay lấy ra hai bình đựng tro cốt màu trắng và màu đen.

Oa Cửu như đoán ra được điều gì đó, lên tiếng hỏi: "Tỷ tỷ, đây là?"

"Của Sở Thanh và Di Hạ, Di Hạ là tên thật của Nhạc Khúc tỷ."

Ta dùng pháp lực tạo ra một bình sứ màu đen nhỏ, bên trên miệng bình khắc họa một đôi uyên ương màu trắng. Tiếp đến ta bỏ một nửa tro cốt của Sở Thanh cùng Di Hạ vô bình.

Đêm đó ta và Oa Cửu thả trôi tro cốt họ...

"Lúc còn sống, hai người chưa làm trọn một đôi phu thê, bây giờ các ngươi có thể rồi... Từ giờ, không ai làm tổn thương được hai người nữa rồi..."

Oa Cửu nhớ lại ngày đó, không kìm nén được dòng nước mắt: "Tỷ tỷ, đệ có phải sống là để tưởng nhớ quá khứ không?"

Ta ngạc nhiên nhìn Oa Cửu nghi hoặc hỏi: "Tại sao đệ nghĩ vậy?"

"Vì cả đời đệ, những ngày hạnh phúc nhất luôn là những ngày trong quá khứ."

Cũng phải, Oa Cửu quá khứ hạnh phúc nhất của y, vẫn là lúc y còn cha mẹ, còn Thất Đại Danh Trấn chúng ta...

...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương