50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey
Quyển 2 - Chương 21

_Christian dừng lại bên ngồi phòng giải trí.

“Em có chắc sẽ làm thế không?” Ánh mắt anh ấy cháy bỏng, không có chút lo lắng nào.

“Vâng,” tôi khẽ đáp, bẽn lẽn cười với anh.

Ánh mắt anh dịu dàng hơn. “Có điều gì em không muốn anh làm không?”

Tôi bị bất ngờ vì câu hỏi đột ngột ấy, tâm trí tôi chạy đua nước kiệu. Một ý nghĩ chợt lóe lên. “Em không muốn anh chụp ảnh em.”

Anh sững người, nét mặt đanh lại khi nghiêng đầu sang một bên và nhìn tôi dò hỏi.

Ôi chết thật. Tôi tưởng như anh sắp hỏi tôi tại sao, nhưng may thế nào anh lại không thắc mắc nữa.

“Đồng ý,” anh đáp. Lông mày anh nhíu lại khi mở khóa cửa, rồi anh đứng tránh sang một bên để lấy chỗ cho tôi vào phòng. Tôi thấy mắt anh rọi phía sau khi anh đi theo vào và đóng cửa lại.

Đặt hộp quà lên mặt tủ ngăn kéo, anh lấy chiếc iPod ra, bật máy rồi vẫy tay về dàn nhạc ở trên tường, những cánh cửa kính mờ trượt mở êm du. Anh nhấn mấy phím bấm, thế là âm thanh của tàu điện ngầm vang vọng khắp phòng. Anh chỉnh âm lượng xuống, nhịp điệu điện tử chầm chậm như thôi miên vang lên. Một giọng ca nữ cất lên, tôi không biết ca sĩ này nhưng giọng hát thì êm ái chứ không gay gắt, nhịp phách nền đều đều theo nhịp rất gợi dục. Ôi chao. Đây là bản nhạc để yêu đương đây mà.

Christian quay lại đối diện tôi trong khi tôi đang đứng giữa phòng, nhịp tim như trống dồn, huyết mạch ngân nga, rung động, có lẽ là cùng hòa nhịp với nhịp phách đầy cám dỗ của bản nhạc. Anh ung dung bước lại phía tôi, kéo cằm tôi xuống để tôi không còn cắn môi nữa.

“Em muốn làm gì hả, Anastasia?” Anh hôn lên khóe miệng tôi, những ngón tay giữ chặt cằm.

“Sinh nhật anh cơ mà. Bất kể điều gì anh muốn,” tôi đáp. Anh vuốt ngón cái theo làn môi dưới của tôi, lại nhíu mày.

“Có phải mình vào đây vì em nghĩ anh muốn ở trong này không?” Giọng nói của anh thật dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn thì chăm chú.

“Không phải đâu,” tôi lí nhí. “Em cũng muốn thế.”

Ánh mắt anh càng lúc càng tối thẫm lại khi ước chừng câu trả lời của tôi. Mãi một lúc sau anh mới cất tiếng.

“Ô ồ, có nhiều khả năng thế đấy, cô Steele.” Giọng anh trầm lắng và sốt sắng. “Nhưng khởi đầu cần gỡ đồ của em ra đã.” Anh kéo vạt áo choàng của tôi banh ra, lộ ra lớp váy ngủ bằng lụa, rồi bước lùi lại và ngồi hờ xuống chỗ để tay của chiếc ghế bành.

“Cởi đồ đi. Chậm thôi.” Anh ấy hướng tới tôi với ánh nhìn đầy háo hức nhục cảm.

Tôi nuốt xuống nghẹn ngào, khép chặt hai đùi với nhau. Giữa hai chân đã ẩm ướt mất rồi. Nữ Thần Ham Muốn đã cởi hết đồ, trong tư thế sẵn sàng và khẩn nài tôi hãy chơi trò rượt bắt. Tôi trượt chiếc áo choàng khỏi vai, mắt không rời anh ấy, rồi co vai lại, để kệ nó rơi xuống xếp lồng bồng trên nền nhà. Đôi mắt xám đẹp mê hồn của anh nóng bỏng, rồi anh đưa ngón tay trỏ lên môi trong khi mắt vẫn đắm đuối nhìn tôi.

Tuột hai quai váy ngủ khỏi vai, tôi ngước nhìn anh rồi mới buông ra. Chiếc váy ngủ lướt tà tà dọc theo cơ thể tôi xuống rồi phủ lên hai bàn chân. Tôi đã hoàn toàn trần trụi, trong hơi thở gấp gáp và đã-rất-sẵn sàng.

Christian dừng lại một lát, và tôi lấy làm ngạc nhiên trước vẻ mặt tán dương chân thành của anh. Anh đứng dậy, tiến tới phía tủ, nhặt chiếc cà vạt xám bạc, màu yêu thích nhất của tôi. Anh dùng ngón tay căng nó ra, rồi quay lại phía tôi, trên môi đọng một nụ cười. Khi đứng đối diện nhau, tôi chờ đợi anh ra lệnh để tôi chìa tay ra, nhưng không phải.

“Anh nghĩ em ăn mặc sơ sài quá đấy, cô Steele,” anh lẩm bẩm. Anh quàng chiếc cà vạt quanh cổ tôi, rồi thật chậm rãi nhưng rất khéo léo làm mấy thao tác mà tôi đoán là theo kiểu thắt Windsor. Khi anh thắt nút xong, ngón tay anh cà lên phía dưới cổ tôi, một luồng điện chạy thấu qua người khiến tôi thở gấp gáp. Anh để đuôi cà vạt dài đến mức lướt hờ lên vùng lông bụng tôi.

“Giờ thì trông em cực kì ổn rồi, cô Steele,” anh nhận xét rồi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi tôi. Nụ hôn phớt quá vội, mà tôi thì muốn nữa, nỗi khát khao cứ ương bương dấy lên khắp cơ thể.

“Ta sẽ làm gì với em bây giờ nào?” anh nhấc chiếc cà vạt lên rồi giật mạnh để tôi nhào vào lòng anh. Hai tay anh thọc vào tóc tôi rồi ngả đầu tôi ra sau, và rồi anh hôn tôi thật mãnh liệt, lưỡi anh hối hả không ngượng nhẹ và buông tha. Một bàn tay lấn lướt xuống lưng rồi chộp lấy mông tôi. Khi buông ra, anh cũng thở hổn hển và ánh mắt xám như tan chảy háu háu nhìn tôi; tôi vẫn còn thèm khát, hổn hển lấy hơi, mọi lý trí hoàn toàn mất dạng. Tôi chắc chắn bờ môi mình sẽ căng mọng lên sau đợt tấn công vũ bão của anh ấy.

“Quay người lại,” anh khẽ ra lệnh, tôi làm theo ngay. Lôi tóc tôi ra khỏi chiếc cà vạt, anh nhanh nhẹn bện và thắt lại. Anh kéo đuôi tóc để đầu tôi ngửa lên.

“Tóc em đẹp lắm, Anastasia,” anh thì thào và hôn lên cổ, truyền sang cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. “Em chỉ cần nói ngừng lại. Em hiểu rồi chứ?” anh nhắc khẽ khi làn môi vẫn áp trên cổ tôi.

Tôi gật đầu, mắt nhắm lại để tận hưởng làn môi anh trên da mình. Anh xoay người tôi lại rồi nhấc đuôi cà vạt lên.

“Đi nào,” anh kéo nhè nhẹ, dẫn tôi đi.

“Anh có định kể em biết anh định làm gì không?”

“Không. Anh sẽ còn điều chỉnh trong lúc làm. Không phải chỉ một cảnh thôi đâu, Ana.”

“Em nên làm gì?”

Lông mày anh nhíu lại. “Bất cứ việc gì em muốn.” Ơ kìa!

“Có phải em mong đợi kiểu người thống trị ở anh phải không, Anastasia?” giọng anh hỏi xen lẫn vừa trêu ghẹo, vừa thích thú. Tôi chớp chớp mắt.

“À, vâng. Em thích anh chàng ấy,” tôi lí nhí. Anh nở nụ cười rất riêng của mình rồi đưa tay miết ngón cái lên má tôi.

“Giờ thoải mái đi em,” anh thì thầm khe khẽ tựa hơi thở, lướt ngón tay lên làn môi dưới của tôi. “Anh là người yêu của em, Anastasia à, không phải người thống trị. Anh thích nghe tiếng em cười thoải mái và điệu khúc khích đáng yêu của em. Anh muốn em được thoải mái và vui vẻ, thích em như trong những bức ảnh của José. Đó là cô gái đã ngã nhào vào văn phòng của anh. Đó là cô gái anh đã phải lòng.”

Tôi bất ngờ quá, một cảm xúc ấm áp dễ chịu ngập tràn trong tim tôi. Vui quá - một niềm vui thuần khiết.

“Cho dù có nói thế, thì anh vẫn muốn làm những việc dữ dội với em đấy, cô Steele, bản ngã thống trị kia của anh vẫn biết vài ba mánh lới đấy nhé. Thế nên cứ phải biết vâng lời và giờ quay người lại.” Mắt anh ánh lên vẻ tinh quái, niềm háo hức đột ngột lan dọc xuống dưới, kẹp lấy tôi thật sít sao và siết lấy mọi thớ cơ dưới eo lưng. Tôi ngoan ngoãn làm theo. Đứng sau lưng tôi, anh mở một ngăn kéo ra, rồi lát sau lại vòng ra trước mặt tôi.

“Đi nào,” anh ra lệnh rồi kéo chiếc cà vạt, dẫn tôi tới chỗ cái bàn. Khi đi qua chiếc sa-lông, tôi giờ mới nhận thấy tất cả những chiếc roi đã biến mất dạng. Lạ thật. Hôm qua chúng còn ở đấy khi tôi đi vào mà. Không nhớ nữa. Có phải Christian cất đi rồi không? Hay bà Jones? Christian cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

“Anh muốn em quỳ gối trên này,” anh nói khi chúng tôi đến bên cạnh bàn.

Ồ, được thôi. Anh ấy đang nghĩ gì thế không biết. Nữ Thần Ham Muốn trong tôi thấp thỏm muốn biết lắm rồi - cô nàng đã xoạc chân trên bàn và hướng ánh nhìn đầy ngưỡng mộ ngắm anh ấy.

Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên bàn, tôi gập hai chân lại, quỳ xuống trước mặt anh, thấy mình cũng duyên dáng đến ngỡ ngàng. Giờ thì chúng tôi đối diện mắt nhìn nhau. Anh vuốt hai tay dọc theo đùi tôi, giữ đầu gối tôi rồi kéo hai chân tách ra, đứng ngay trước mặt tôi. Anh ấy nghiêm nghị quá, mắt tối thẫm, làn mi cụp xuống... cực kì gợi cảm.

“Để tay ra sau lưng. Anh sẽ trói tay em lại.”

Anh lấy chiếc còng tay da từ túi quần sau rồi với lấy tôi. Thì ra là thế. Lần này anh sẽ dẫn tôi tới đâu nữa đây.

Sự gần gũi của anh ấy thật cuốn hút. Người đàn ông này sắp trở thành chồng tôi đấy. Người ta có thể thèm khát một người chồng như thế này không nhỉ? Tôi không nhớ mình đã đọc được điều tương tự ở đâu nữa. Tôi không sao cưỡng lại nổi anh ấy, nên với hai làn môi khép hờ, tôi miết dọc theo quai hàm anh, chạm vào đám râu lún phún trong cảm nhận vừa nhoi nhói vừa êm ái ở đầu lưỡi. Anh sững người lại và nhắm mắt vào. Hơi thở đang xao động, anh lùi lại.

“Thôi nào. Nếu không chuyện sẽ kết thúc nhanh hơn mong đợi đấy,” anh cảnh cáo. Tôi cứ tưởng anh ấy đang giận, nhưng rồi lại thấy anh cười, đôi mắt cháy bỏng sáng rực lên thích thú.

“Tại anh hấp dẫn khó cưỡng quá.” Tôi chu miệng.

“Thật thế hả?” anh thản nhiên đáp.

Tôi gật đầu.

“Này này, đừng làm anh mất tập trung, nếu không anh sẽ bịt miệng em đấy.”

“Em thích làm anh xao lãng,” tôi ương bướng nhìn lại anh, thế là anh nhướng mày lại.

“Nếu không anh đét đít em giờ.”

Ô kìa! Tôi cố nhịn cười. Đã có lần cách đây không lâu, tôi đã bị lời dọa nạt đó khuất phục. Tôi đã chẳng bao giờ có gan dám hôn anh ấy, một việc bị cấm khi ở trong căn phòng này. Giờ tôi nhận ra rằng tôi không còn bị anh hăm dọa nữa. Một tiến bộ lớn đây. Tôi mỉm cười tinh quái, thế là anh tủm tỉm cười đáp lại.

“Liệu hồn đấy,” anh gầm ghè rồi đứng lùi lại để nhìn tôi, chiếc còng da đập vào lòng bàn tay. Và kia chính là lời cảnh báo ẩn tàng trong hành động của anh. Tôi cố tỏ ra hối lỗi và có lẽ đã thành công. Anh tiến lại gần tôi.

“Tốt hơn rồi,” anh nhận xét rồi lại cúi xuống với chiếc còng. Tôi cố nhịn không chạm vào anh, nhưng hít hà mùi hương tuyệt vời mang nhãn hiệu Christian, vẫn thơm phưng phức sau bữa tắm đêm qua. Ưm... tôi phải đong cho đầy hương thơm này.

Tôi tưởng anh định còng cổ tay tôi, nhưng thì ra anh lại quặp mỗi bên còng vào phía trên khuỷu tay. Thế là lưng tôi phải ưỡn lên, ngực bị đẩy về phía trước, mặc dù hai khuỷu tay không chạm vào nhau. Khi làm xong, anh bước lùi lại để chiêm ngưỡng thành quả.

“Cảm thấy được không?” anh hỏi han. Chẳng phải tư thế dễ chịu nhất nhưng tôi quá háo hức muốn biết anh định làm gì nên tôi gật đầu, có phần dè dặt.

“Tốt.” Anh lôi chiếc mặt nạ ở túi quần sau ra.

“Anh nghĩ em nhìn thế là đủ rồi.” Anh trượt chiếc mặt nạ qua đầu tôi, che mắt tôi lại. Tôi gần như nín thở. Wow.Thế này chẳng phải quá gợi tình lắm sao? Tôi quỳ ở đây, bị trói cứng lại, đợi chờ - nỗi háo hức ngọt ngào cháy bỏng và cuộn trào sâu nơi bụng dưới. Thế nhưng tôi vẫn nghe thấy giai điệu trống nhịp đều đều đang b????Nó dội vào cơ thể tôi. Lúc nãy tôi chẳng để ý thấy. Chắc anh đặt chế độ bật đi bật lại.

Christian đi đâu đó. Anh ấy đang làm gì thế? Anh quay lại chỗ cái tủ và mở ngăn kéo rồi đóng vào. Một lát sau anh quay lại, tôi cảm thấy được anh ngay trước mặt tôi. Có mùi thơm đậm đặc trong không khí. Tuyệt diệu thật, suýt làm chảy nước miếng.

“Anh không muốn làm hỏng chiếc cà vạt mình thích nhất,” anh nói rồi từ từ tháo nó ra.

Tôi hít vào thật mạnh khi đuôi chiếc cà vạt cứ lờn vờn trên người tôi, mơn trớn làn da tôi. Làm hỏng cà vạt ư? Tôi lắng nghe thật chăm chú để xem anh đang làm gì. Anh xoa hai bàn tay vào nhau. Khớp tay anh đột nhiên cạ lên má, dọc xuống dưới theo đường quai hàm.

Cơ thể tôi nẩy lên cảnh giác khi sự đụng chạm của anh truyền sang cơn rùng mình rất tuyệt diệu. Bàn tay anh đỡ quanh cổ tôi, nó tỏa ra mùi dầu thơm ngọt ngào, rồi bàn tay ấy từ từ lướt xuống cổ họng, xuống bờ vai, những ngón tay nhẹ nhàng mân mê trên đường đi. Ôi chao, tôi đang được mát-xa đây mà. Không phải điều tôi chờ đợi.

Anh đặt bàn tay bên kia lên phía vai còn lại và bắt đầu hành trình mơn man chậm rãi xuống dưới. Tôi khe khẽ rên rỉ khi anh tiến dần tới hai bầu ngực đang ưỡn cong hơn sau sự đụng chạm của anh. Thật trêu ngươi quá đỗi. Tôi càng ưỡn cong người vào bàn tay khéo léo ấy, nhưng anh đã trượt tay sang hai bên cạnh, từ tốn và nhịp nhàng đúng điệu với tiếng phách nhạc, cố tình tránh vùng ngực của tôi. Tôi rên lên không biết vì khoái cảm hay hẫng hụt.

“Em đẹp lắm, Ana,” anh tán tụng, giọng trầm khàn, miệng kề bên tai tôi. Mũi anh miết dọc theo quai hàm trong khi anh vẫn mát-xa xuống phía dưới bầu ngực, qua vùng bụng dưới, thấp nữa... Anh hôn phớt nhẹ lên môi tôi, rồi anh cạ mũi tới cổ tôi. Trời đất ơi, tôi bừng cháy mất rồi... Sự kề cận của anh ấy, hai bàn tay, những lời lẽ khơi gợi.

“Và rồi em sắp thành vợ anh, để anh chiếm hữu và nâng niu,” anh thì thào.

Ôi chao.

“Để anh yêu thương và trân trọng.”

Chà chà.

“Cùng thân xác của mình, anh sẽ tôn thờ em.”

Tôi ngửa đầu ra sau và rên rỉ. Những ngón tay của anh vượt qua vùng lông mu, tiến tới nơi cấm địa, rồi anh áp cả lòng bàn tay vào hoa huy*t của tôi.

“Bà Grey,” anh khẽ gọi trong khi lòng bàn tay xoa xát nơi tôi.

Tôi âm ư.

“Đúng rồi,” anh thốt lên, bàn tay vẫn tiếp tục chọc phá tôi.

Bàn tay anh lướt lên người tôi và cuối cùng cũng khum khum nơi bầu ngực vừa bị bỏ mặc.

Anh nhè nhẹ xoay tròn đỉnh tuyết nguyệt bằng ngón tay cái và ngón trỏ, nó cứ căng lên và săn lại bởi sự đụng chạm lão luyện của anh, truyền sang những đợt sóng trào khoái cảm liên tục với vùng háng.

“Ngực em mới đẹp làm sao, Ana,” anh ca ngợi, thế là đầu ngực tôi càng cứng hơn đáp trả. Anh ê a lời tán thành, còn tôi thì bật rên. Môi anh di chuyển từ cổ xuống một bên ngực, khẽ cắn và mút mát.

“Đây mới là điều anh muốn làm,” anh với tay xuống dưới gối lấy điều khiển, nhấn một nút bấm và giai điệu ghi-ta êm dịu vang vọng khắp các bức tường.

“Anh muốn làm tình với em,” anh cúi nhìn tôi, ánh mắt xám bừng sáng, chứa chan yêu thương chân thành. Trong không gian nhẹ nhàng vang lên giọng ca quen thuộc “The First Time Ever I Saw Your Face.” Và môi anh tìm kiếm tôi.

KHI TÔI SIẾT CHẶT LẤY anh, một lần nữa lại thăng hoa, Christian cũng bùng phát trong vòng tay tôi, đầu ngả ra sau và miệng gọi to tên tôi. Anh ôm chặt tôi áp vào ngực mình trong khi chúng tôi ngồi đối diện nhau trên chiếc giường rộng thênh thang, hai chân tôi dạng ra cưỡi trên người anh. Và trong thời khắc ấy - khoảnh khắc vui sướng bên anh chàng này trong điệu nhạc du dương - cảm xúc mãnh liệt vừa trải qua sáng nay ở đây với anh và mọi chuyện mới diễn ra tuần vừa qua lại một lần nữa lấn át tôi, không phải chỉ cảm nhận thể xác mà còn ngập tràn trong cảm xúc. Tôi hoàn toàn mất tự chủ bởi những cảm xúc này. Tôi yêu anh ấy quá sâu sắc mất rồi. Lần đầu tiên tôi lờ mờ hiểu được cảm giác của anh về sự an toàn cho tôi.

Nhớ lại sự cố ngàn cân treo sợi tóc của anh trong vụ Charlie Tango hôm qua, tôi rùng mình và nước mắt dâng đầy mắt tôi. Nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh - mà tôi yêu anh ấy biết bao. Nước mắt tôi tuôn trào trên má. Ở Christian có rất nhiều kiểu tính cách - lúc thì là người dịu dàng, ngọt ngào, lúc thì lại là mẫu người thống trị cộc cằn anh-có-thể-làm-bất- kể-chuyện-quái-quỷ-nào-anh-muốn-vớỉ-em-và-em-thì-sẽ- sướng-như-điên - nét tính cách Muôn màu Muôn vẻ của riêng anh ấy. Dù thế nào cũng đều hấp dẫn. Đều thuộc về tôi. Rồi tôi nhận ra rằng chúng tôi vẫn chưa biết về nhau thấu đáo, và chúng tôi òn cả núi vấn đề phải vượt qua, nhưng tôi nhận thức được điều này, chúng tôi rồi sẽ làm được - và còn cả đời để sống với nhau cơ mà.

“Này em,” anh gọi, hai tay đỡ mặt tôi, mắt nhìn tôi đắm đuối. Anh vẫn để yên trong tôi. “Sao em lại khóc?” Giọng anh đầy lo lắng.

“Vì em yêu anh nhiều lắm,” tôi đáp. Anh khép hờ mắt như thể quá ngất ngay trước lời tôi nói. Khi mở mắt ra, ánh mắt ấy rạng ngời yêu thương.

“Anh cũng yêu em, Ana. Em khiến anh... được trọn vẹn.” Anh dịu dàng hôn tôi khi Roberta Flack hát hết bài.

CHÚNG TÔI CỨ NÓI CHUYỆN mãi không thôi, ngồi ôm nhau trong lòng trên chiếc giường ở phòng giải trí, chân quấn quanh nhau. Chiếc chăn sa-tanh đỏ bọc quanh chúng tôi như kén tằm, và tôi chẳng biết thời gian trôi qua đã được bao lâu rồi. Christian cứ cười nghặt nghẽo khi tôi nhại lại Kate lúc chụp ảnh ở Heathman.

“Cứ tưởng tượng lẽ ra cô ấy mới là người đến phỏng vấn anh mà xem. Tạ ơn thượng đế vì vụ cảm lạnh ấy,” anh gật gù và hôn lên mũi tôi.

“Em chắc chắn cô ấy bị ốm thật mà, Christian,” tôi rầy la anh, lơ đãng miết ngón tay qua đám lông măng ở ngực anh và ngạc nhiên khi anh ấy không phản kháng lại gì. “Mấy chiếc roi đều biến mất cả,” tôi lẩm bẩm, chợt nhớ lại chuyện lúc nãy làm mình thắc mắc. Anh vuốt tóc ra sau tai tôi không biết lần thứ bao nhiêu rồi.

“Anh không nghĩ em có thể vượt qua được giới hạn khó khăn đó đâu.”

“Không, em không làm được đâu,” tôi lí nhí, mắt mở tròn, rồi nhận ra mình đang liếc về đám roi, vợt xếp thành hàng trên bức tường đối diện. Anh nhìn theo hướng mắt tôi.

“Em cũng muốn anh vứt hết chúng đi à?” Anh buồn cười nhưng cũng chân thành hỏi.

“Trừ chiếc roi da... màu nâu. Hay chiếc da lộn kia.” Tôi ngượng chín người.

Anh cười tủm tỉm.

“Được rồi, hai thứ đó. Sao thế nhỉ, cô Steele, em lúc nào cũng đầy bất ngờ.”

“Anh cũng thế, ngài Grey. Đấy là một trong muôn vàn điểm em yêu anh.” Tôi âu yếm hôn lên khóe miệng anh.

“Em còn yêu điểm nào nữa ở anh thế?” Anh hỏi với đôi mắt mở tròn.

Tôi hiểu với anh ấy để hỏi câu này là cả một đàm phán lớn lắm đây. Tôi chùng xuống, chớp mắt nhìn anh. Tôi yêu mọi điều ở anh ấy - kể cả những ẩn khuất muôn hình muôn vẻ. Tôi biết cuộc sống bên Christian sẽ chẳng bao giờ bị buồn chán.

“Cái này.” Tôi vuốt ngón trỏ qua làn môi của anh. “Em yêu chỗ này và những lời từ đó phát ra, và cả những việc nó được làm được. Và những điều bên trong này.” Tôi xoa lên thái dương anh. “Anh rất thông mình, hóm hỉnh, hiểu biết, thành thạo nhiều điều. Nhưng hơn hết thảy, em yêu cái ở trong đây.” Tôi dịu dàng áp lòng bàn tay mình lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập đều đều của trái tim anh. “Anh là người đàn ông giàu lòng trắc ẩn nhất mà em biết. Những điều anh làm. Cách anh làm việc. Tất cả đều gây kinh hoàng,” tôi khẽ đáp.

“Gây kinh hoàng sao?” Anh lúng túng, nhưng khuôn mặt thoáng hiện vẻ hóm hỉnh. Thế rồi sắc mặt thay đổi, anh nở nụ cười duyên dáng như thể đang ngượng nghịu vậy, tôi chỉ muốn nhào vào lòng anh. Và tôi làm thế ngay.

TÔI ĐANG LƠ MƠ NGỦ, CUỘN TRÒN trong chiếc chăn sa-tanh, anh chàng Christian Grey rúc vào đánh thức tôi dậy.

“Đói chưa?” anh hỏi.

“Ưm, đói như con sói ấy.”

“Anh cũng thế.”

Tôi nhỏm dậy và ngắm anh nằm nhồi trên giường.

“Hôm nay sinh nhật, ngài Grey ạ, nên em sẽ nấu mời anh. Anh muốn ăn gì nào?”

“Làm anh ngạc nhiên đi.” Anh lướt tay dọc theo lưng tôi, nhẹ nhàng ve vuốt. “Anh cần kiểm tra BlackBerry xem các cuộc gọi nhỡ ngày hôm qua.” Anh thở dài rồi ngồi dậy, và thế là tôi hiểu quãng thời gian đặc biệt đến giờ đã hết.

“Đi tắm thôi,” anh rủ.

Tôi là ai mà từ chối nổi một cậu bé trong ngày sinh nhật của mình cơ chứ?

CHRISTIAN ĐANG NGHE điện thoại trong phòng làm việc. Taylor ở cùng anh, trông anh ấy vẫn nghiêm nghị nhưng chỉ mặc thường phục quần jean và áo phông bó. Tôi mải mê trong bếp nấu bữa trưa. Tôi tìm được cá hồi nướng trong tủ lạnh, thế là có món trộn với chanh, thêm sa-lát, luộc ít khoai tây bi. Tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ lạ thường, nói văn vẻ thì là vui như tết. Nhìn về hướng tấm kính cửa sổ lớn, tôi ngắm bầu trời xanh huy hoàng. Trò chuyện liên miên... yêu đương thắm thiết... chà chà. Rồi sẽ quen cả thôi.

Taylor từ phòng làm việc đi ra, cắt ngang cơn mơ màng của tôi. Tôi vặn nhỏ iPod và nhấc tai nghe ra.

“Chào anh, Taylor.”

“Chào Ana.” Anh gật đầu.

“Con gái anh ổn chứ?”

“Vâng, cảm ơn cô. Vợ cũ tôi tưởng con bé bị viêm ruột thừa, nhưng thì ra cô ta lại cường điệu hóa vấn đề như mọi khỉ.” Taylor trợn tròn mắt làm tôi ngỡ ngàng. “Sophie vẫn khỏe, mặc dù bụng dạ con bé hơi quậy chút.”

“Tôi rất tiếc.”

Anh ấy mỉm cười.

“Đã định vị được chiếc Charlie Tango chưa?”

“Rồi. Đội tìm kiếm đang trên đường. Nó sẽ về đến sân bay Boeing Field đêm khuya hôm nay.”

“Ồ, tốt rồi.”

Anh ấy cười mỉm. “Chỉ có thế thôi phải không, thưa bà?”

“Dạ, vâng, tất nhiên rồi.” Tôi đỏ mặt... tôi có quen nổi với cách xưng hô thưa bà của Taylor không nhỉ? Nghe già hẳn đi, cứ như đến ba mươi rồi ấy.

Anh ấy gật đầu rồi đi ra ngoài. Christian vẫn nghe điện thoại. Tôi còn chờ nồi khoai tây sôi lên. Tôi chợt nghĩ ra một ý. Với chiếc túi xách, tôi lấy BlackBerry ra. Có một tin nhắn của Kate.

Gặp cậu tối nay nhé. Mong được nói chuyện nhiều nhiều.

Tôi gõ trả lời.

Đây cũng thế

Được nói chuyện với Kate thích thật.

Mở trình ứng dụng email, tôi gõ nhanh tin gửi Christian.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Bữa trưa

Ngày: 18 tháng 6 năm 2011 13:12

Tới: Christian Grey

Ngài Grey thân mến

Em viết email này để báo với ngài rằng bữa trưa sắp sẵn sàng.

Và để kể rằng sáng hôm nay em đã trải qua trò tình ái kì quái làm mê mẩn tinh thần.

Tình ái kì quái ngày sinh nhật theo đúng yêu cầu.

Và một điều nữa - Em yêu ngài.

A x

(Vợ sắp cưới của ngài)

Tôi dỏng tai nghe ngóng xem có phản ứng gì không, nhưng anh vẫn nghe điện thoại. Tôi nhún vai. Có lẽ anh ấy đang bận quá thôi mà. BlackBerry của tôi rung lên.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Tình ái kì quái

Ngày: 18 tháng 6 năm 2011 13:15

Tới: Anastasia Steele

Khía cạnh nào làm mê mẩn tinh thần nhất nhỉ?

Anh đang ghi chú lại đây.

Christian Grey, Đói meo và Mệt phờ râu sau Buổi sáng ráng hết sức, Grey Entreprises Holdings, Inc.

TB: Anh yêu chữ kí của em

TB2: Có chuyện gì với nghệ thuật chuyện trò thế?

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Đói meo còn gì?

Ngày: 18 tháng 6 năm 2011 13:18

Tới: Christian Grey

Ngài Grey thân mến

Em xin được kéo sự chú ý của ngài tói dòng đầu tiên trong thư trước thông báo rằng bữa trưa của ngài quả thực sắp sẵn sàng... thế để không có chuyện đói meo hay mệt phờ râu gì nữa. Còn về những khía cạnh gây mê mẩn tinh thần trong trò tính ái tinh quái thì... thành thật mà nói - tất cả mọi thứ. Em sẽ muốn đọc các ghi chú của ngài đấy. Và em cũng thích chữ ký trong ngoặc của em nữa.

Ax

(Vợ sắp cưới của ngài)

TB: Anh trở nên ba hoa chích choè từ khi nào thế? Mà anh vẫn đang nói chuyện điện thoại cơ mà!

Tôi nhấn nút gửi và ngước lên, anh đang đứng trước mặt tôi, cười tủm tỉm. Trước khi tôi kịp thốt lên lời, anh lao nhanh quanh quầy bếp, nhấc bổng tôi vào vòng tay anh, hôn tôi chùn chụt.

“Thế thôi, cô Steele,” anh nói có vậy rồi buông tôi ra, và bước đi - chân để trần, quần jean và áo sơ mi trắng không sơ vin - quay lại phòng làm việc, để lại tôi thở không ra hơi.

TÔI TRỘN RAU CẢI XOONG, rau mùi, cùng kem dấm lẫn với cá hồi, rồi bày lên quầy bar. Tôi không muốn ngắt ngang khi anh đang làm việc, nhưng giờ lại đứng ở cửa văn phòng làm việc của anh. Anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, mái tóc quá chuẩn với đôi mắt xám sáng long lanh - vẻ đẹp đáng chiêm ngưỡng. Anh ngước lên khi trông thấy tôi và mắt không chịu rời đi. Anh hơi nhăn mặt, không biết là tại tôi hay bởi cuộc nói chuyện dang dở.

“Cứ để họ vào rồi để kệ đấy. Em hiểu chứ, Mia?” anh nói rít lên rồi trợn tròn mắt. “Tốt.”

Tôi mấp máy miệng nhắc đi ăn, anh cười và gật đầu.

“Anh sẽ gặp em sau.” Anh ngắt máy. “Một cuộc gọi nữa thôi nhé?” anh hỏi.

“Vâng.”

“Chiếc váy ấy ngắn quá,” anh nói với thêm.

“Anh thích không?” Tôi xoay tròn một vòng. Một trong những món đồ được Caroline Acton chọn. Một chiếc váy không tay mùa hè màu xanh ngọc lam dịu, có lẽ hợp với đi biển hơn, nhưng hôm nay cũng là ngày rất đáng yêu về mọi nghĩa. Anh nhăn mặt và tôi xị mặt xuống.

“Trông em mặc nó tuyệt lắm, Ana. Chỉ là anh không muốn người khác trông thấy em thế này.”

“Ơ kìa!” Tôi nhấm nhẳng. “Đang ở nhà mà, Christian. Chẳng có ai ngoài người làm của anh cả.”

Miệng anh nhếch lên, vừa cố nhịn cười, vừa không thấy hài hước chút nào. Nhưng cuối cùng, anh gật đầu lần nữa. Tôi lắc đầu ngao ngán - anh ấy thực sự nói thật đấy ư? Tôi quay lại bếp.

Năm phút sau, anh đi ra đứng trước mặt tôi, tay cầm điện thoại.

“Dượng Ray muốn nói chuyện với em,” anh khẽ nói, mắt nhìn dè dặt.

Khí huyết như rút sạch khỏi người tôi. Tôi nhận điện thoại và che ống nói.

“Anh nói với ông rồi ư!” tôi rít lên. Christian gật đầu, mắt mở tròn trước vẻ lo lắng ra mặt của tôi.

Chết thật! Tôi hít vào thật sâu. “Ba ạ, con chào ba.”

“Christian vừa xin phép ba để hỏi cưới con,” Ray đáp.

Một quãng lặng giữa hai chúng tôi vì tôi chẳng nghĩ được gì để nói tiếp. Dượng Ray vẫn kiệm lời như mọi khi, chẳng cho tôi mảy may dấu hiệu nào về phản ứng của ông với tin này.

“Thế ba nói gì ạ?” Tôi cất lời trước tiên.

“Ba bảo ba muốn nói chuyện với con. Chuyện khá đột ngột, con có nghĩ thế không, Annie? Con chưa biết cậu ta lâu lắm. Ý bố là, cậu ấy là người tốt, có tài câu cá... nhưng mà vội quá nhỉ?” Giọng ông đều đều, điềm đạm.

“Vâng. Cũng bất ngờ... ba chờ chút.” Tôi hấp tấp đi ra khỏi bếp, khuất khỏi tầm nhìn lo lắng của Christian, rồi đi thẳng tới chỗ cửa sổ lớn. Cửa ban công đang để mở, tôi bước ra ngoài ánh nắng mặt trời. Tôi không thể đi ra sát mép, thế thì xa quá.

“Con biết cũng khá đột ngột, nhưng mà... con yêu anh ấy. Anh ấy yêu con. Anh ấy muốn cưới con, và sẽ chẳng thể có ai khác hợp với con cả.” Tôi thấy ngượng khi nghĩ rằng đây có lẽ là cuộc nói chuyện thân tình nhất với ba dượng.

Ray vẫn im lặng ở đầu dây bên kia.

“Con kể với mẹ chưa?”

“Chưa ạ.”

“Annie này... Đa biết cậu ấy khá giàu có và thích hợp, nhưng cưới xin ư? Đó là một bước tiến lớn. Con có chắc không?”

“Anh ấy là hạnh phúc suốt đời con,” tôi thì thầm.

“Chà chà,” Ray đáp sau một tích tách, giọng ông đã nhẹ nhàng hơn.

“Anh ấy là mọi thứ với con.”

“Annie ơi là Annie. Con đúng là cô nàng cứng đầu. Ba cầu Chúa để con biết mình đang làm gì. Đưa điện thoại ba nói chuyện với anh ta nhé?”

“Vâng ạ, ba ơi, ba sẽ dẫn con vào ở đám cưới nhé?” Tôi rụt rè hỏi.

“Ôi, con yêu.” Giọng ông rưng rưng, ông im lặng mất một lúc, nỗi xúc động trong giọng nói của ông khiến mắt tôi ngấn lệ. “Còn gì vinh dự hơn với ba cơ chứ,” cuối cùng ông đáp.

Ôi, Ray. Con yêu ba nhiều lắm... Tôi nuốt xuống để không bật khóc. “Cảm ơn ba. Để con chuyển máy cho Christian. Nhẹ nhàng với anh ấy thôi ba nhé. Con yêu anh ấy,” tôi lí nhí.

Tôi đoán dượng Ray đang cười ở đầu dây bên kia, nhưng cũng không chắc nữa. Khó mà đoán được dượng Ray.

“Chắc rồi, Annie. Nhớ đến thăm ông già này và mang theo anh chàng Christian đó đi cùng nhé.”

Tôi quay lại phòng - thầm trách Christian đã không bảo trước tôi - rồi đưa điện thoại cho anh ấy, vẻ mặt để anh biết tôi bực tới mức nào. Anh cười hớn hở khi cầm điện thoại quay lại phòng làm việc.

Hai phút sau, anh bước ra.

“Anh làm cha dượng em mừng rơn lên đấy,” anh kể đầy hãnh diện, quá mức hãnh diện khiến tôi cười khúc khích, và anh cũng cười theo. Anh ấy cư xử như thể vừa đàm phán xong một vụ mua lại và sáp nhập quan trọng, mà tôi đồ rằng ở mức độ nào đó anh đã thành công.

“TRỜI ĐẤT, EM NẤU ĂN ngon tuyệt.” Anh nhồm nhồm nuốt nốt miếng cuối cùng rồi giơ cốc rượu trắng lên phía tôi. Tôi nở mày nở mặt trước lời tán dương ấy, và bỗng nhiên tôi nghĩ mình sẽ chỉ nấu ăn cho anh vào mỗi cuối tuần thôi. Tôi nhăn mặt. Tôi thích nấu nướng. Đáng lẽ ra tôi nên làm bánh sinh nhật tặng anh mới phải. Tôi nhìn đồng hồ. Vẫn còn thời gian.

“Ana này?” Anh ngắt ngang suy nghĩ của tôi. “Sao em bảo anh đừng chụp ảnh em?” Câu hỏi của anh làm tôi giật thót mình, bởi lẽ giọng anh giả bộ dịu dàng.

Ôi chết thật. Những bức ảnh. Tôi cúi gằm mặt xuống chiếc đĩa trống trơn, xoắn ngón tay trong vạt áo. Biết nói gì đây? Tôi đã tự hứa với chính mình không đả động vì về việc tìm thấy bộ sưu tập ảnh Penthouse Pets kiểu của anh ấy.

“Ana,” anh xẵng giọng. “Chuyện gì thế?” Anh làm tôi giật nảy mình, giọng điệu ra lệnh tôi phải nhìn anh. Thế mà tôi tưởng anh ấy không còn đe doạ được tôi nữa?

“Em tìm thấy những bức ảnh,” tôi đành đáp.

Mắt mắt mở tròn vì bất ngờ. “Em động vào chiếc két ư?” anh hỏi đầy nghi hoặc.

“Két nào? Không. Em còn không biết anh có két.”

Anh nhăn mặt. “Anh không hiểu.”

“Trong tủ quần áo. Có chiếc hộp. Em đi tìm cà vạt của anh, và cái hộp ở dưới chiếc quần jean... mà anh vẫn mặc trong phòng giải trí. Trừ ngày hôm nay.” Tôi ngượng chín người.

Anh nhìn tôi sững sờ, hốt hoảng, và lo lắng luồn tay vào chải tóc khi đón nhận điều vừa rồi. Anh vò cằm, mải mê suy nghĩ, nhưng không che giấu được nét phiền muộn bối rối hằn sâu trên mặt. Đột nhiên anh lắc đầu, vừa bực bội - nhưng cũng vừa buồn cười nữa - khóe miệng anh thoảng nụ cười thích thú. Anh chắp hai bàn tay phía trước rồi lại nhìn thẳng vào tôi.

“Không như em nghĩ đâu. Anh đã quên hẳn chỗ ảnh đó. Chiếc hộp đã bị chuyển vào đó. Những bức ảnh đáng lẽ ở trong két của anh.”

“Ai đã di chuyển nó?” Tôi thắc mắc.

Anh nuốt khan. “Hẳn chỉ có duy nhất một người làm thế.”

“Ơ. Ai thế? Và anh có ý gì khi bảo ‘không như em nghĩ đâu’?”

Anh thở dài và nghiêng đầu một bên, tôi đoán anh đang ngượng. Anh ta đáng phải thế lắm! Cô nàng Tiềm Thức nạt nộ.

“Chuyện này có vẻ khó nghe, nhưng - những bức ảnh chỉ là kiểu hợp đồng bảo hiểm,” anh khẽ giải thích, sững người lại chờ phản ứng của tôi.

“Hợp đồng bảo hiểm là sao?”

“Đề phòng bị công khai.”

Thì ra là thế.

“Ồ,” tôi lắp bắp, vì chẳng biết nói gì nữa. Tôi nhắm mắt lại. Là thế đây. Chính chàng Lắm Chiêu Lắm Trò ở ngay đây, ngay bây giờ. “Vâng. Anh có lí,” tôi lầm bầm. “Khó nghe thật.” Tôi đứng dậy dọn bát đĩa. Tôi không muốn biết thêm nữa. “Ana.”

“Họ có biết không? Các cô ấy... những người phụ thuộc?” Anh nhăn mặt. “Dĩ nhiên họ biết.”

Ồ, điều này có nghĩa đây. Anh với sang kéo tôi lại gần. “Những bức ảnh lẽ ra ở trong két. Không phải chụp để tiêu khiển.” Anh dừng lại. “Có lẽ thoạt đầu lúc chụp thì có ý đó. Nhưng mà...” Anh dừng lại, khẩn nài tôi. “Chúng chẳng có ý nghĩa gì hết.”

“Ai đặt chúng vào tủ quần áo của anh?”

“Chắc chỉ có Leila.”

“Cô ấy biết mã số két của anh à?”

Anh nhún tai. “Anh chẳng thấy lạ. Mã số rất dài, mà anh lại ít khi dùng đến. Anh viết con số đó ra rồi chẳng đổi bao giờ.” Anh lắc đầu. “Anh lo cô ta còn biết gì nữa và liệu có lấy cái gì khác đi không.” Anh nhăn mặt, rồi quay lại với tôi. “Này em, anh sẽ hủy những bức ảnh đi. Ngay bây giờ nếu em thích.”

“Ảnh của anh cơ mà, Christian. Muốn làm gì thì làm,” tôi đáp.

“Đừng như thế mà,” anh đỡ mặt tôi trong hai bàn tay, hướng mắt tôi về phía anh. “Anh không muốn cuộc sống đó. Anh muốn cuộc sống của chúng ta, bên nhau.”

Thiên địa ơi. Làm sao anh ấy biết ẩn dưới nỗi sợ hãi của tôi về những bức ảnh là một sự ám ảnh nhỉ?

“Ana, anh tưởng chúng ta đã xua đi mọi bóng ma trước kia sáng nay rồi. Anh cảm thế thấy đấy. Em thì sao?”

Tôi chớp chớp mắt, nhớ lại buổi sáng cực kì thích thú, lãng mạn và hết sức quấy quả trong phòng giải trí vừa rồi.

“Vâng.” Tôi cười. “Em cũng cảm thấy thế.”

“Tốt rồi.” Anh cúi xuống hôn tôi, ôm tôi bằng hai tay. “Anh sẽ nghiền vụn chúng đi,” anh nói tiếp. “Và rồi anh phải làm việc. Xin lỗi em yêu, nhưng anh có cả tấn việc phải làm chiều nay.”

“Được mà. Em phải gọi điện cho mẹ.” Tôi làm bộ nhăn mặt. “Rồi em muốn đi mua ít đồ và nướng bánh tặng anh.”

Anh cười tươi rói, ánh mắt sáng bừng như chú bé con. “Bánh à?”

Tôi gật đầu.

“Bánh sô cô la nhé?”

“Anh thích bánh sô cô la à?” Nụ cười của anh ấy có sức lây lan thật.

Anh gật đầu.

“Em biết mình có thể làm gì rồi, ngài Grey.”

Anh hôn tôi lần nữa.

MẸ CARLA SỮNG SỜ không nói nên lời.

“Mẹ à, nói gì đi mà.”

“Con không có bầu đấy chứ, Ana?” Mẹ hốt hoảng hỏi.

“Không, không phải đâu. Không hề.” Tôi thoáng thất vọng, buồn lòng khi mẹ lại nghĩ thế về tôi. Nhưng rồi tôi mới đột ngột nhớ ra việc bà đã mang bầu rồi mới cưới ba đẻ của tôi.

“Mẹ xin lỗi, con yêu. Chuyện đột ngột quá. Ý mẹ là Christian là một đám cũng khá, nhưng con còn trẻ quá, và con nên hiểu biết hơn về cuộc sống nữa.”

“Mẹ à, mẹ không thể chỉ mừng cho con thôi sao? Con yêu anh ấy.”

“Con yêu à, mẹ cần quen dần với điều này. Sốc quá. Mẹ có thể nhận thấy ở Georgia giữa hai con đã có những chuyện đặc biệt, nhưng kết hôn thì...?” Ở Georgia anh ấy muốn tôi làm người phục tùng của anh, nhưng tôi sẽ không kể cho mẹ đâu.

“Các con chọn ngày chưa?”

“Chưa ạ.”

“Ước gì ba con còn sống,” bà lẩm bẩm. Ôi không... đừng thế. Giờ không phải chuyện này.

“Con hiểu, mẹ à. Con cũng muốn biết ông.”

“Ông ấy chỉ ôm con có một lần, và ông ấy tự hào lắm. Ông nghĩ con là bé gái xinh đẹp nhất thế giới.” Giọng bà chết lặng khi kể lại hồi ức quen thuộc ấy. Rồi bà lại khóc nức nở cho xem.

“Con hiểu mà, mẹ.”

“Và rồi ông qua đời.” Đà sụt sà sụt sịt, chuyện này khiến bà xúc động ghê gớm như mọi lần đây mà.

“Mẹ à,” tôi gọi, muốn đặt điện thoại xuống mà ôm chầm lấy mẹ.

“Mẹ ngớ ngẩn thật,” bà khẽ nói và lại sụt sịt. “Dĩ nhiên mẹ mừng cho con lắm, con yêu. Dượng Ray biết chưa?” bà hỏi thêm, và có vẻ như đã lấy lại thăng bằng.

“Christian vừa xin phép ba rồi ạ.”

“Ồ, dễ thương quá. Tốt rồi.” Giọng bà nghe buồn buồn, nhưng cố tỏ ra bình thường.

“Vâng ạ.”

“Ana, con yêu, mẹ yêu con lắm. Mẹ mừng cho con. Và hai con phải đến chơi với mẹ nhé.”

“Vâng, thưa mẹ. Con cũng yêu mẹ.”

“Đob đang gọi rồi, mẹ phải đi đây. Báo mẹ lịch gặp nhé. Chúng ta cần lên kế hoạch... các con có tổ chức đám cưới hoành tráng không?”

Đám cưới hoành tráng ư, trời đất. Tôi còn chưa kịp nghĩ tới. Đám cưới hoành tráng. Không, tôi chẳng hề muốn thế.

“Con vẫn chưa biết ạ. Khi nào tính tới, con sẽ gọi báo mẹ.”

“Được, con ạ. Giờ con giữ gìn cẩn trọng nhé. Hai con cần thời gian vui vẻ trước đã... còn nhiều thời gian để có con có cái sau.”

Con cái ư! Hừm... lại thế rồi - cái sự rành rành không cần úp mở liên quan tới việc mẹ có tôi từ quá sớm.

“Mẹ à, con không làm hỏng cuộc đời mẹ chứ ạ?”

Bà hớt hải. “Ôi không đâu, Ana. Đừng bao giờ nghĩ thế. Con là điều tuyệt diệu nhất có được với ba và mẹ. Mẹ chỉ ước gì ông có ở đây chứng kiến con đã trưởng thành ra sao và sắp kết hôn thế nào. Bà lại tiếc nuối và sụt sịt rồi.

“Con cũng ước gì được như thế.” Tôi lắc đầu, nghĩ tới người cha trong tưởng tượng của mình. “Mẹ à, con để mẹ đi thôi. Con sẽ sớm gọi lại.”

“Yêu con, bé cưng.”

“Con cũng yêu mẹ. Tạm biệt.”

BẾP CỦA CHRISTIAN LÀ chốn nấu nướng đáng mơ ước. Một người chẳng biết mảy may việc bếp núc thì dường như lại có hết mọi thứ. Tôi đoán bà Jones hẳn cũng thích nấu ăn lắm. Tôi chỉ còn cần thêm chút sô cô la loại thượng hạng để làm kem phủ nữa thôi. Tôi đặt hai nửa bánh vào giá làm mát, lấy túi xách rồi ngó vào cửa phòng làm việc của Christian. Anh đang chăm chú vào màn hình máy tính. Anh ngước lên cười với tôi.

“Em đang định đi ra cửa hàng mua ít nguyên liệu.”

“Ừ.” Anh nhăn mặt “Sao thế?”

“Em có định mặc quần jean hay gì khác không?”

Ôi, thôi đi mà. “Christian, có hai cẳng chân thôi mà.”

Anh nhìn chằm chằm, không có ý đùa cợt. sắp cãi cọ đến nơi rồi. Mà đang sinh nhật anh ấy cơ đấy. Tôi đảo tròn mắt, thấy mình như thiếu nữ bị mắc lỗi.

“Thế nếu ta đang đi nghỉ mát ở biển thì sao?” Tôi lái sang hướng khác.

“Ta đâu có ở biển.”

“Anh có phản đối nếu giả sử ta đang ở biển không?”

Anh cân nhắc một lát. “Không,” anh đáp gọn lỏn.

Tôi trợn tròn mắt rồi tủm tỉm cười. “Thế thì, cứ tưởng tượng mình đang ở đó đi. Gặp anh sau.” Tôi quay gót lao vội ra hành lang. Tôi vào thang máy thật nhanh trước khi anh bắt kịp tôi. Khi cửa đóng lại, tôi giơ tay vẫy vẫy, cười thật duyên dáng trong khi anh nhìn theo, nheo mắt bất lực - nhưng đáng ra phải buồn cười chứ. Anh lắc đầu ngao ngán rồi tôi không thấy gì nữa.

Ô hay, thú vị đấy chứ. Chất adrenaline chạy rần rật trong huyết mạch, tim tôi nẩy tưng tưng như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi thang máy đi xuống, khí thế của tôi cũng tụt xuống theo. Khỉ thật, tôi vừa làm gì thế không biết?

Ai lại đi giữ hổ đằng đuôi bao giờ. Anh ấy sẽ giận khi tôi về cho mà xem. Cô nàng Tiềm Thức liếc tôi qua cặp kính nửa vầng trăng, ve vẩy cành liễu trong tay. Chết thật. Tôi nhớ ra rằng mình mới có rất ít kinh nghiệm với đàn ông. Tôi còn chưa từng sống với người đàn ông nào bao giờ - ừ thì, trừ dượng Ray - nhưng dĩ nhiên không thể tính ông vào đây được. Ông là ba tôi... à thì là người tôi coi như là là ba ruột mình.

Và giờ tôi có Christian. Tôi đoán anh chưa từng sống riêng với ai cả. Để hỏi anh ấy xem sao - nếu anh vẫn còn chịu nói chuyện với tôi.

Nhưng tôi lại cảm thấy mãnh liệt rằng mình nên mặc cái gì mình thích. Tôi nhớ các quy định của anh. Phải rồi, chuyện này với anh thì khó khăn đây, nhưng rõ rành rành chính anh đã trả tiền mua chiếc váy này còn gì. Đáng lẽ ra anh ấy nên có chỉ dẫn chi tiết hơn cho hãng Neimans đừng bán món đồ nào quá ngắn chứ!

Chiếc váy này đâu quá ngắn nhỉ? Tôi ngắm nghía trong tấm gương lớn ở hành lang. Chết thật, ừ thì cũng khá ngắn, nhưng giờ thì đằng nào chuyện đã rồi. Và chắc chắn tôi sẽ phải đối diện hậu quả thôi. Tôi vu vơ tự hỏi liệu anh ấy sẽ làm gì đây, nhưng trước tiên tôi cần tiền mặt đã.

TÔI NGÓ TRN TRN vào tờ biên lai từ quầy ATM: $51.689,16. Có tới 50.000 đô la là quá nhiều! Anastasia, nếu cậu nói đòng ý cưới, cậu sẽ phải làm quen với việc giàu có nữa đấy. Và chuyện bắt đầu rồi đây. Tôi cầm chỗ tiền năm mươi đô la cỏn con rồi đi tới cửa hàng.

TÔI ĐI THẲNG VÀO bếp khi về đến nơi, và không ngăn được cảm giác rùng mình lo sợ. Christian vẫn ở trong phòng làm việc. Chậc, gần hết buổi chiều mất thôi. Tôi quyết định cách tốt nhất là đối diện anh ấy để xem tôi đã gây tổn thất cỡ

nào. Tôi len lén gần cửa ra vào phòng làm việc của anh. Anh vẫn nói chuyện điện thoại, nhìn ra cửa sổ.

“Còn chuyên gia về trực thăng được xếp hẹn vào chiều thứ hai à?... Tốt. Cứ tiếp tục báo tin cho tôi. Bảo họ rằng tôi sẽ cần những phát hiện ban đầu của họ vào tối thứ hai hoặc sáng thứ ba.” Anh ngắt máy rồi xoay ghế lại, nhưng sững người khi thấy tôi, vẻ mặt bất động.

“Chào anh,” tôi lí nhí. Anh chẳng nói năng gì, khiến tim tôi rơi tự do hẫng xuống bụng. Tôi rón rén đi vào phòng, vòng quanh bàn tới chỗ anh ngồi. Anh vẫn im lặng, mắt anh không rời mắt tôi. Tôi đứng trước mặt anh cảm thấy ngờ nghệch vô cùng.

“Em về rồi đây. Anh đang giận em đấy à?”

Anh thở dài, với tay tôi rồi kéo tôi vào lòng mình, ôm choàng lấy tôi. Anh giụi mũi vào tóc tôi.

“Ừ,” anh đáp.

“Em xin lỗi mà. Chẳng hiểu chuyện gì với em nữa.” Tôi cuộn mình trong lòng anh, hít hà hương thơm Christian tuyệt vời, cảm thấy thật an toàn mặc dù anh đang giận.

“Anh ư, không đâu. Cứ thích gì mặc nấy đi,” anh lẩm bẩm. Tay anh vuốt ngược theo chân trần của tôi lên tới đùi. “Với cả, mặc váy thế này cũng tiện đủ đường.” Anh cúi xuống hôn tôi.

TÔI ĐÃ XONG XUÔI hết khi nghe tiếng anh đi ra từ phòng làm việc, và tôi thắp một ngọn nến vào trên chiếc bánh. Anh nở nụ cười rạng rỡ khi thong thả bước đến với tôi. Tôi khẽ hát ca khúc “Chúc mừng sinh nhật” tặng anh. Rồi anh cúi xuống thổi phù nến, mắt nhắm lại.

“Anh vừa ước rồi,” anh nói rồi mở mắt ra, và không hiểu sao ánh nhìn ấy khiến tôi ngượng chín người.

“Lớp kem phủ vẫn mềm. Hy vọng anh sẽ thích.”

“Không chờ nổi nữa, phải nếm thôi, Anastasia,” anh cất tiếng sao mà gợi cảm thế. Tôi cắt cho mỗi đứa một lát, rồi thưởng thức một nĩa nhỏ bánh kem.

“Ưm,” anh âm ư tán dương. “Chính đây là lý do anh muốn cưới em.”

Tôi cười phá lên nhẹ nhõm... thế là anh ấy thích nó.

“SẴN SÀNG TỚI GẶP gia đình anh chưa?” Christian tắt máy xe R8. Chúng tôi vừa đỗ trước lối vào nhà bố mẹ anh. “Vâng. Anh định báo tin cho họ không?”

“Có chứ. Anh đang mong phản ứng của họ thế nào đây.” Anh cười ranh mãnh rồi bước xuống xe.”

Đã bảy rưỡi tối, mặc dù hôm đó ấm trời nhưng vẫn có gió lạnh se se từ vịnh thổi tới. Tôi kéo áo khoác quanh mình khi xuống xe. Tôi mặc chiếc váy dạ tiệc màu xanh ngọc tìm được sáng nay khi lục lọi tủ quần áo. Có cả chiếc thắt lưng cùng màu. Christian đỡ tay tôi và cùng đi về cửa chính. Carrick mở rộng cửa trước khi anh ấy định gõ cửa.

“Christian, chào con trai. Chúc mừng sinh nhật con.” ông đón lấy bàn tay Christian chìa ra nhưng kéo anh vào lòng, làm anh sững sờ.

“Ơ... cảm ơn bố.”

“Ana, rất vui được gặp lại cháu.” ông cũng ôm cả tôi nữa, rồi chúng tôi theo anh vào nhà.

Trước khi đặt chân vào phòng khách, Kate lao nháo nhào từ hành lang tới, trông rất giận dữ.

Ôi không!

“Cả hai người! Mình muốn nói chuyện với cả hai,” cô quát lên bằng cái giọng cậu-tốt-nhất-đừng-có-gây-chuyện-với mình. Tôi lo lắng liếc sang Christian, anh nhún vai và đành chiều lòng cô nàng nên chúng tôi đi theo vào phòng ăn, để bác Carrick sửng sốt đứng lại ở cửa phòng khách. Cô đóng sầm cửa lại và quay sang tôi.

“Cái quái gì đây hả?” cô rít lên và vung vẩy một tờ giấy trước mặt tôi. Cực kì lúng túng, tôi đón lấy nó từ cô ấy và đọc lướt qua. Miệng tôi khô khốc. Quỷ thần ơi. Đó là email tôi trả lời Christian bàn về bản hợp đồng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương