Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường

150.

200 ngày sau khi tôi qua đời.

Đọc xong chỗ tài liệu kia, tiên sinh đã phát điên rồi.

151.

Hắn không biết mình đã buông xuống chỗ tài liệu đó biết bao nhiêu lần.

Rồi lại bao nhiêu lần hắn ép mình cầm lên đọc tiếp.

Một tháng này, hắn dành thời gian để đọc những dòng tin về Hứa Nguyện trong ba năm gần đây.

Hắn chắp vá được một sự thật tuyệt vọng.

Hắn bi ai mà nhận ra.

Nghĩ rằng hắn thích Triều Niên, là khởi nguồn, là đầu sỏ gây tội nên tất cả những bi kịch. 

Người bạn thân từ nhỏ tới lớn của hắn, đẩy Hứa Nguyện tới vực thẳm bệnh tật. 

Mà hắn, là người trực tiếp mang nỗi đau tới cho Hứa Nguyện. Là giọt nước tràn ly.

Họ đều là hung thủ.

Họ phải chuộc tội.

Người thương của hắn, mới hai mươi sáu xuân xanh, bị hại “chết” bởi ba gã xấu xa ích kỷ. 

152.

Tạ Thời Vũ bắt đầu trả thù. 

153.

Từ Dịch nhận ra gần đây gã không tài nào điện cho Tạ Thời Vũ được.

Tạ Thời Vũ thẫn thờ ngồi lì trong nhà, việc gì thư ký cũng đưa đến tận cửa, chỉ hé một tí rồi đóng sầm lại. Khi gã gọi cho hắn cũng chỉ nghe thấy tiếng dập tàn thuốc “xoành xoạch”, thỉnh thoảng còn nghe thấp thoáng mấy câu “ừ” chán chường.

“Cậu không sao đấy chứ?” Từ Dịch ngồi bar, nhấp một chén rượu. Gọi điện cho Tạ Thời Vũ. Chẳng hiểu sao, gã chợt nhớ tới cái người đã khuất kia.

Đến cả cái tên lạnh nhạt không tình thú gì như Tạ Thời Vũ cũng có một người yêu hắn, còn tới đón hắn nữa.

Gã không biết mình đang hận, đang mê mang hay là mang trong mình cảm xúc khác, rót hết ly này sang ly khác.

“Không phải chứ, cậu lụy thật à?” 

Gã nhớ tới mặt mày của cậu trai ấy, bụng nghĩ cũng tạm được, trông dịu dàng điềm đạm đấy, vỗ miệng cái: 

“Triều Niên không đẹp chắc, đừng nhớ Hứa Nguyện nữa, người chết không thể sống lại.” 

Người đàn ông bên đầu dây kia bỗng đáp, giọng nói khàn khàn lạ thường: “Cậu nói, người chết không thể sống lại?”  

Từ Dịch bị dọa bởi thanh âm ấy, cũng tỉnh rượu đôi phần.

Không biết sao, gã chợt thấy bồn chồn, lại có chút cáu bẳn.

Gã tiện tay cản một bé trai bao lại, sờ eo cậu ta rồi đi lên lầu, nói:

“Đúng vậy, người chết không thể sống lại đâu.”

Tạ Thời Vũ cúp điện thoại.  

Từ Dịch ném đại điện thoại vào túi, hôn môi cậu chàng kia.

Cậu trai này có một đôi mắt hạnh. 

154.

“Vợ ơi, gã nói em chết rồi.” Tạ Thời Vũ bỗng tủi thân nói, trong căn phòng trống không nhìn có chút cô đơn và…kỳ quái.

Rõ là chẳng có một ai nhưng Tạ Thời Vũ vẫn lẩm bẩm: 

“Vợ chỉ không về nhà thôi đúng không, không chết có đúng không?”

Hắn ôm lấy tấm áo sơ mi trắng của Hứa Nguyện, ngửi nó thật sâu, lộ vẻ an tâm:

“Tôi sẽ ngoan ngoãn chờ em. Giờ đến tôi chờ em nhé vợ ơi. Em về sớm có được không?”

Không ai đáp lời hắn.

“Không sao đâu vợ à, tôi sẽ khiến mấy người bắt nạt em phải trả giá gấp trăm ngàn lần.”

—– Bao gồm cả chính tôi nữa. Tôi cũng là kẻ xấu. Kẻ xấu bắt nạt em. Hắn chôn mặt trong chiếc áo đó.

“Lúc đó rồi…em phải trở về nha………”

Áo thấm ướt, loang lên hơi thở của hắn. 

155.

Em không về được.

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của ngài ấy, tim tôi thắt lại, rồi trống rỗng.

Em không về được. Tạ Thời Vũ.

Đừng chờ em nữa.

156.

Công ty nhà họ Từ bị tấn công một cách khó hiểu, bị mất rất nhiều tài liệu quan trọng.

Từ Dịch thuê hacker mà cũng không biết nguyên nhân.

Gã tức đỏ cả mắt, đạp đổ cái bàn, cơn nghiện ma túy bắt đầu trỗi dậy.

157.

Cậu trai hôm đó gã chuẩn bị “nuôi” bị gã đánh.

Gã cắn thuốc, tâm trạng phấn khích không thôi, thần kinh lâng lâng, chốc thì cười chốc thì bóp cổ cậu trai kia.

Gã nheo mắt. Ảo giác chồng chất lên nhau.

“Hứa Nguyện, không phải mày chết rồi à?”

“Đáng lắm!”

“Bảo mày hèn hạ như vậy, còn lấy lòng Tạ Thời Vũ, chết rồi, chết là tốt lắm, đáng đời mày lắm!”

Cậu trai bao kia sợ hãi trợn tròn mắt khóc lóc, ho sù sụ vì thiếu khí, lúc cậu ta cho là gã sắp giết chết cậu thì Từ Dịch như ấn nút tạm dừng, gã cứng người, rồi ngã phịch xuống sàn nhà, vang cái “bịch”.

Cậu kia vội bò dậy, mặc quần áo lại, nước mắt nước mũi tèm lem, không đeo giày mà bò ra khỏi nhà họ Dịch.

Sau đó cậu ta bắt gặp một gã đàn ông bận đồ đen.

158.

Lúc ngồi trong văn phòng sáng ngời rộng rãi, cậu ta vẫn mang vẻ mặt hoảng hốt.

Gã kia túm cậu ta đến cạnh một người, trông hắn ta tiều tụy, gầy gò nhưng vẫn tuấn tú như thường.

Đôi mắt hắn đen thăm thẳm, liếc qua cảm giác rùng rợn không thôi.

Cậu MB chỉ dám nhìn thoáng qua chứ không dám nhìn lại.

Nhưng người đàn ông ấy mở miệng, giọng hắn hơi trầm lại nhẹ:

“Cậu có đôi mắt hạnh.”

Cậu ta “hả” một tiếng, vừa định nói thì người kia lại dịu dàng đáp thêm câu: 

“Xấu muốn chết.”

159.

Hứa Nguyện cũng có một đôi mắt hạnh, sóng sánh ướt át.

Lúc cậu nhìn, tựa như chú mèo con.

Một chú mèo không cáu bẳn, dịu dàng ngoan ngoãn.

Ở cái ngày gần nhất mơ thấy Hứa Nguyện, trong giấc mộng, Tạ Thời Vũ hôn lên đôi mắt ấy biết bao lần.

160.

Cậu trai bao kia bị dọa, cất bước chạy, sau đó bị gã bận đồ đen tóm về. Tạ Thời Vũ không nhìn cậu ta, chỉ lơ đễnh trông một chỗ, thong thả nói:

“Vết thương trên người cậu là do Từ Dịch làm nhỉ.”

Đây là câu trần thuật.

Cậu trai kia rụt vai lại, nhớ đến chuyện xảy ra trước đó, lòng dâng lên nỗi sợ hãi và mối hận không phai. 

Tạ Thời Vũ cười nhẹ:

“Tôi có thể đưa cậu chút tiền để cậu sống những tháng ngày mà cậu hằng mong, nhưng trước hết, cậu phải làm cho tôi một chuyện.”  

Hắn gõ bàn.

“Tôi sẽ cho người bảo vệ cậu, nhưng cậu phải tìm chứng cứ Từ Dịch chơi thuốc, lạm giao, bạo lực, hành hạ người khác.”

Cậu ta run bắn người, nhưng nỗi sợ đã phai đi một ít, chút ý tưởng cũng nảy lên.

“Ngài hận gã ta sao?” Chàng ta cả gan hỏi.

Tạ Thời Vũ đảo mắt, thờ ơ liếc nhìn cậu ta, nhẹ giọng đáp, nhưng lại khiến cậu ta thấy u ám không thôi….Cái cảm giác sền sệt như bị loài động vật máu lạnh nào đó nhìn chăm chăm.

“Không liên quan đến cậu.”

Cậu trai bao kia đồng ý.

Nếu cậu ta thành công, Tạ Thời Vũ sẽ cho cậu ta 100 triệu.

Cậu chàng ảo tưởng về tháng ngày có cơm ngon rượu cay, thấy người mình cũng không đau như vậy nữa, cái cảm giác duy nhất khiến cậu ta bồn chồn không yên là người đàn ông ấy.

Dường như hắn ta đang phải vật lộn trên bờ vực của sự điên loạn.

Cho là hắn ta vừa đẹp trai lại điềm đạm, đẹp hơn so với tất cả những người mà cậu ta từng gặp.

Nhưng cậu biết, loại người điên rồ như này không thể đụng vào, nếu không thì, mất mạng ngay tức khắc.

161.

Tạ Thời Vũ vào bếp.

Nhìn thực đơn điện tử, nấu cơm.

Trước đó hắn thất bại rất nhiều lần, tay bị rộp nước, dù giờ nó đã xẹp xuống, nhưng vẫn sưng tấy lên, trông thật xấu xí. 

Nhưng hắn vẫn không từ bỏ việc nấu nướng.

Hắn tưởng tượng khung cảnh trước kia Hứa Nguyện ở nhà nấu cơm cho hắn. 

—- Chàng trai mang chiếc tạp dề xanh nhạt, sợi tóc đen nhánh dán trên cái trán lấm tấm mồ hôi, thầm thì mấy câu hát, dịu dàng khiến hắn muốn tan chảy.   ,

162.

Một bát cơm đặt đối diện Tạ Thời Vũ.

Hắn im lặng dùng bữa.

Ăn hết một nửa, hắn đổ bát cơm đối diện kia đi….cơm nửa sống nửa chín.  

Hắn sợ Hứa Nguyện ăn rồi bụng sẽ khó chịu, cậu cũng đã uống thuốc dạ dày hơn năm rồi. 

Buồn cười biết bao, nấu ngon như vậy, thích nấu cho hắn ăn như thế, vậy mà Hứa Nguyện lại mắc bệnh dạ dày.

Đêm khuya đợi bao lâu không thấy hắn về, gác một bữa cơm nguội lạnh?

[ “Tiên sinh có về ăn cơm không?” ]

163.

Tôi về ăn mà.

Tôi về nấu cho em nhé.

Tôi sẽ gắng học.

Cho nên vợ ơi, em đang nơi đâu vậy? Tạ Thời Vũ nghĩ.

164.

… Ở đâu vậy.

… Tôi sắp phát điên rồi, vợ ơi, về ôm tôi một cái thôi được không. 

… Quần áo, mùi hương, nhạt nhòa lắm rồi, không nghe mùi của em nữa.

… Chỉ cần em về, tôi làm con chó của em được không?

——————

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương