365 Ngày Hôn Nhân
Chương 37: Ngày 2 tháng 1 – Tương kế tựu kế

Đột nhiên nghe được tiếng Cổ Dương từ ngoài cửa vọng vào, theo lời cậu ta nói, Lôi Tuấn Vũ lập tức biết được lão ba lão mẹ vừa tới! Lúc đó nếu nói anh không cuống thì là nói dối. Quan trọng là Kiều Nhi vẫn còn ở bên ngoài, ăn mặc lại như vậy, không khiến lão ba tức điên mới là lạ!

Anh dán người lên cửa, chờ đợi lão ba phát hỏa, không nghĩ đến Cổ Dương lại nghĩa khí như vậy, sẵn sàng hy sinh bản thân, tự đem tội danh gắn lên đầu mình, khiến cho anh nhất thời tim đập như trống bỏi. Đang định từ phòng của Lãnh Tử Tình đi ra ngoài liền đụng ngay phải cô! Ha ha, xem ra trong hợp đồng này, cô vẫn là hết sức cố gắng phối hợp.

"Mau lên! Cha mẹ anh tới!" Lãnh Tử Tình vỗ vỗ ngực, hạ giọng nói.

"Tôi biết rồi, đi, đi ra ngoài xem thế nào!" Lôi Tuấn Vũ nói xong, đang dợm bước đi thì bị Lãnh Tử Tình kịp thời kéo lại.

"Tôi… nói anh đang nghỉ ngơi! Anh không cần thay áo ngủ à?" Lãnh Tử Tình xem xét trang phục của anh vẫn còn chỉnh tề.

A! Cô ấy còn cẩn thận như vậy! Lôi Tuấn Vũ lập tức hiểu ý, liền nhanh chóng cởi hết cúc áo sơ mi, nháy mắt để lộ ra một khuôn ngực cường tráng. Lãnh Tử Tình xấu hổ nhìn đi chỗ khác, hắn như thế nào lại cởi đồ ngay trước mặt cô chứ. Nếu không phải là tình huống khẩn cấp, cô đã khịt mũi dè bỉu hắn rồi!

Lôi Tuấn Vũ nhanh chóng thay quần áo ngủ, nhìn thần sắc cô có chút không được tự nhiên, buồn bực nói: "Làm sao vậy? Còn đứng suy nghĩ thất thần gì nữa?"

"A!" Lãnh Tử Tình vội vàng đi ra cửa. Đây là đường thông giữa hai phòng. Sao mà mình lại đứng ngốc ở đây nhìn hắn thay quần áo chứ? Không phải là chỉ cần đi ra là được à? Rõ thật là ngớ ngẩn! Text được lấy tại http://qtruyen.net

Lôi Tuấn Vũ không hiểu ra làm sao lắc lắc đầu, đi theo cô ra ngoài, rồi cùng Lãnh Tử Tình đi từ cánh cửa bên phía phòng cô ra, xuống lầu.

"Cha, mẹ? Hôm nay hai người tới sớm vậy!" Lôi Tuấn Vũ trêu chọc nói. So với ngày hôm qua đến vào nửa đêm, hôm nay đôi vợ chồng già thực ra vẫn còn "hạ thủ lưu tình"! Một câu khiến Tiêu Duệ không khỏi liếc mắt lườm cho anh một cái. Cổ Dương không kìm được bật cười ra tiếng.

Lôi Đình nhìn thấy anh đi ra từ phòng ngủ bên cạnh, sắc mặt thoáng dịu xuống một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh như cũ: "Cô gái kia là thế nào?! Phòng của hai đứa sao lại để cho người khác sử dụng? Tiểu Dương ở đây thì ta không phản đối, nhưng sao lại có thể để cho loại phụ nữ như thế này cũng vào ở trong nhà?! Tuấn Vũ, con với Tử Tình vừa mới kết hôn, con có hỏi qua ý kiến của nó hay không?"

Lôi Đình phát giận, đổ ra một loạt quở trách. Lôi Tuấn Vũ đứng yên, bộ dáng cung kính gật đầu, nhìn thoáng qua Kiều Nhi đang sợ tới mức nép vào trong ngực Cổ Dương, lông mày hơi nhíu lại một chút. Thật ra Cổ còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhìn Kiều Nhi gần như ở trần trong vòng tay Cổ Dương, trong lòng anh có một chút cảm thấy không được thoải mái! Vậy mà cái tên tiểu tử kia còn có tâm tình đứng cười! Đậu hũ ăn cũng đủ lâu rồi đi!

"A, cha, bạn gái của Cổ, cha nói như vậy, Cổ sẽ thấy thế nào chứ!" Lôi Tuấn Vũ cố ý lấy Cổ Dương ra làm bia đỡ đạn.

Cổ Dương ngay lập tức nói: "Bá phụ, không có gì đâu ạ! Bác phê bình đúng lắm! Cháu cam đoan ngày mai sẽ đưa cô ấy rời đi, tuyệt đối không để quấy rầy đến Tuấn Vũ! Kỳ thật Cổ Dương cháu luôn giữ mình trong sạch, đối với loại phụ nữ ngực bự ngốc nghếch này…" Cổ Dương cố ý nâng một bàn tay lên miêu tả sinh động ngực của Kiều Nhi, sau đó nhìn hai mắt Lôi Tuấn Vũ đang phát ra lửa giận, lắc đầu nói: "… không có thiện cảm gì!"

Ánh mắt gian xảo lại một lần nữa liếc nhìn Lôi Tuấn Vũ, người kia mặt đã tối sầm, âm thầm cảnh cáo không thành tiếng, anh không nên đi quá xa. Ha ha! Anh cũng không tin Lôi Tuấn Vũ thật sự thích cái loại phụ nữ này! Bất quá là ham thân thể của cô ta thôi! Thể loại như thế này chẳng hiểu cậu ta nhìn trúng điểm gì?! Chỉ vì bộ ngực lớn? Xì, nông cạn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương