365 Ngày Hôn Nhân
Chương 317

Thân thể người đàn ông trên người lập tức liền có biến đổi, thân thể Lãnh Tử Tình cứng đờ, một bàn tay to lớn không hề báo trước phủ lên ngực cô, Lãnh Tử Tình không khỏi run rẩy, trong lòng vang lên tiếng chuông cảnh báo…

Nhưng tim lại nén xuống! Hoa Bá, nếu sự hiến thân của Tử Dạ có thể báo đáp tình yêu của anh, vậy thì bây giờ, hãy nhận lấy đi!

SHIT! Hoa Bá chợt nhổm dậy từ trên người Lãnh Tử Tình, trong mắt tràn đầy dục vọng nhìn cô, giọng nói khàn đến kỳ cục: "Mau! Trở về phòng ngủ, khóa cửa lại!"

Tay anh còn đang run rẩy, đôi mắt gắt gao khóa chặt trên quần áo đã xộc xệch của Lãnh Tử Tình.

"Hoa…"

"Mau vào đi!" Hoa Bá dường như là gào lên.

Lãnh Tử Tình liền bật dậy, nhanh như chớp chạy vào phòng ngủ, khóa cửa phòng lại.

Hoa Bá thở hổn hển, suy sụp ngã người xuống ghế sô pha. "Chết tiệt!" Anh đang tự mắng mình!

Anh biết sức ảnh hưởng của Tử Dạ đối với anh, vẫn luôn biết. Anh tưởng rằng một khắc cuối cùng kia, anh có thể biểu hiện lịch lãm, hoàn mỹ đến mức nào, nói cho cùng, anh vẫn là một người phàm thường!

Hoa Bá thật sự khiến Lãnh Tử Tình không khỏi hoảng sợ! Nếu không phải trong lòng mình không cam chịu, nếu không phải tình yêu vô tư của Hoa Bá, e là cô sẽ không quay đầu lại nữa.

Lãnh Tử Tình nói muốn tìm một bảo mẫu, Hoa Bá đề nghị cô nên về nhà sống. Bé con dù sao vẫn còn nhỏ, người nhà chăm sóc càng yên tâm hơn.

Lãnh Tử Tình không muốn để Lôi Tuấn Vũ biết đến sự tồn tại của Tử Tử. Rốt cuộc cô vẫn chưa nghĩ đến việc quay lại với hắn. Cô chỉ là không yên lòng, muốn chăm sóc hắn, không hơn không kém.

"Tử Dạ, em đã từng nghĩ, lần này em đến chăm sóc anh ta, có nghĩa là gì không?" Hoa Bá chân thành nhắc nhở.

Lãnh Tử Tình lẳng lặng nhìn anh.

"Có nghĩa là cuộc hôn nhân của hai người sẽ tiếp tục! Chẳng lẽ em muốn để Tử Tử vĩnh viễn không bao giờ được ra ánh sáng? Tử Tử đã sống hai năm cuộc sống không có ba, không có ông bà rồi, em còn muốn để thân mình nhỏ bé của nó phải chịu đựng thêm bao nhiêu nữa?!" Hoa Bá giống như một người anh trai giáo huấn Lãnh Tử Tình.

Anh biết, Lãnh Tử Tình quật cường, Lãnh Tử Tình có lòng tự trọng lớn! Nhưng, đứng trước tình yêu, phụ nữ kiên cường hơn nữa cũng sẽ hành động theo cảm tính. Huống chi, đây là lẽ đương nhiên.

"Trở về đi. Về nhà đi! Bác trai bác gái sẽ hiểu cho em!" Hoa Bá cười ôn hòa, luôn sạch sẽ như vậy, ấm áp như vậy.

Lãnh Tử Tình mang theo hành lý đơn giản, bế Tử Tử đứng trước cửa nhà. Hoa Bá ngồi trong xe taxi nhìn cô lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà. Sau đó, bảo lái xe lái đi.

Cười cười tự giễu, Hoa Bá lại không yên tâm, gọi điện thoại.

Lãnh Tử Tình trong điện thoại khẽ thở phào một hơi, nói với anh trong nhà không có người, hình như vô cùng thoải mái.

Cúp điện thoại, Hoa Bá nói: "Bác tài, đến tạp chí Hoa Bá. Có biết không?"

"Đương nhiên là biết! Hôm nay ở đó chẳng phải có tổ chức ký tên bán sách sao? Tôi vừa mới đưa một cô bé đến đó đấy. Nói tác giả tên là gì ấy nhỉ, tôi không nhớ nữa! Ha ha."

Người lái xe rất thích nói chuyện.

"Vậy hả?" Ba năm rồi, không biết bọn họ có khỏe không?!

Lãnh Tử Tình thở phào một hơi nhẹ nhõm, lời thoại vốn chuẫn bị sẵn một câu cũng chưa dùng tới, trong nhà hóa ra lại chẳng có một ai. Có lẽ đều đi thăm Lôi Tuấn Vũ rồi, hoặc là ra ngoài rồi. Xem đồ ăn trong tủ lạnh, liền biết, gần đây ba mẹ đều ở nhà.

Lãnh Tử Tình mở cửa từng căn phòng, đưa Tử Tử đi tham quan, nói với bé đây là phòng của ai.

Phòng của ba anh trai, vừa nhìn liền biết rất ít khi trở về. Nhưng mẹ vẫn luôn quét dọn rất sạch sẽ.

Làm chút đồ ăn cho Tử Tử, Lãnh Tử Tình sắp xếp cho bé ở trong phòng ngủ của mình, để bé ngủ trưa. Tiểu tử kia vừa đến một nơi mới, rất hiếu kỳ, chỗ nào cũng nhìn ngó, mệt đến mồ hôi đầy đầu. Lúc này ngủ thật ngon thật ngon.

Lãnh Tử Tình trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha nhìn bài trí trong nhà, mặc dù có chút thay đổi, nhưng cũng không có thay đổi gì quá lớn. Một cảm giác ấm áp lập tức nổi lên trong lòng. Vẫn là ở nhà tốt nhất!

Thần kinh căng thẳng mệt mỏi lúc này được thả lỏng, bất tri bất giác, Lãnh Tử Tình đã ngủ luôn ở sô pha.

Trong lúc đang ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng người nói chuyện, sau đó là tiếng kêu kinh ngạc của Mạnh Hân Di.

Tiềm thức Lãnh Tử Tình lập tức tỉnh táo lại, ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn về phía Lãnh Huyền Thiên và Mạnh Hân Di mới bước vào nhà.

"Con… con… Tử Tình! Con đã trở về rồi!" Mạnh Hân Di nước mắt lập tức tuôn trào, chạy tới ôm lấy Lãnh Tử Tình, vừa khóc vừa cười!

"Mẹ, con xin lỗi mẹ." Lãnh Tử Tình cũng có chút nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Huyền Thiên, "Ba, con xin lỗi ba!"

Lông mi và mũi Lãnh Huyền Thiên cũng giật giật, trong mắt dâng lên một tầng sương mù. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Bọn họ mới từ nhà họ Lôi trở về, Lôi Tuấn Vũ hôm nay xuất viện, bác sỹ vốn đề nghị hắn tiếp tục ở lại bệnh viện an dưỡng, nhưng Lôi Tuấn Vũ kiên quyết muốn về nhà, hơn nữa kiên quyết đòi về nhà của mình. Hắn cự tuyệt y tá của ba mẹ, nằng nặc muốn tự thuê hộ lý chăm sóc đặc biệt.

Chuyên gia khoa mắt của Mỹ đã mang bệnh án của Lôi Tuấn Vũ đi, nói là có tin tức sẽ thông báo ngay cho bên này. Có điều, xem tình hình này, mọi người đều biết, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật không thể xem nhẹ, tình hình rất không lạc quan.

"Tử Tình à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành, vì sao lại muốn đào hôn chứ?" Mạnh Hân Di vẫn không cởi bỏ được nút thắt này. Cho dù, ba năm qua cũng đã liên lạc qua điện thoại với Lãnh Tử Tình, nhưng vừa nhắc đến hôn lễ kia, cô liền trốn tránh.

"Con xin lỗi, ba, mẹ! Con gái bất hiếu, làm ba mẹ mất mặt!" Lãnh Tử Tình áy náy nói.

"Tử Tình à! Có phải Tuấn Vũ nó làm gì con phải không? Hay là, con ở bên ngoài thật sự có người khác rồi?" Mạnh Hân Di xem xét thần sắc Lãnh Tử Tình, muốn phân tích ra đầu đuôi mọi chuyện.

"Mẹ, chuyện đã qua để nó trôi qua đi!"

"Được rồi được rồi, con gái vừa mới trở về, bà làm cái gì vậy. Sao lại giống như là thẩm vấn vậy! Mau đi nấu cơm, tôi đói bụng rồi!" Lãnh Huyền Thiên cố ý yêu cầu, từ lúc Lãnh Tử Tình trở về, ông một câu vẫn chưa nói được với con gái!

Mạnh Hân Di vẫn bám lấy con gái!

"Tôi không đi! Muốn đi thì ông đi đi! Tôi phải ở cùng con gái. Tử Tình à, lần này trở về, là…"

Mạnh Hân Di lo lắng hỏi, bà sợ Lãnh Tử Tình sẽ lập tức bỏ đi, một lần đi liền ba năm, còn không cho bọn họ đi thăm! Cứ như vậy, nếu lại một lần nữa, e là bà sẽ giảm thọ mất!

"Mẹ, ba, ba mẹ nghỉ ngơi đi, con đi nấu cơm."

"Này này này, con ngồi đó, Tử Tình. Mẹ nói đùa đó! Mẹ đi, con với ba cứ ngồi nói chuyện, ông ấy nha, buổi tối đi ngủ cũng mơ thấy con đấy!"

"Bà nói bậy bạ gì vậy!" Trên mặt Lãnh Huyền Thiên đầy vẻ quẫn bách, Lãnh Tử Tình không nhịn được bật cười.

"Tử Tình à, một mình ở Mỹ sống có tốt không?" Lãnh Huyền Thiên đau lòng nói.

Lãnh Tử Tình cảm động gật gật đầu: "Ba, lần này trở về, không đi nữa!"

"Thật hả? Đúng đó, cũng không còn nhỏ nữa, ở đâu cũng không tốt bằng ở nhà nha!"

Hai cha con đang trò chuyện, chợt nghe trong phòng ngủ một tiếng thét kinh hãi, Mạnh Hân Di xồng xộc từ phòng ngủ của Lãnh Tử Tình chạy ra, gấp gáp nói không nên lời.

"Cái đó… cái đó… là cái gì?" Mạnh Hân Di có chút mất phương hướng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương