365 Ngày Hôn Nhân
Chương 301

Chuyện Lãnh Tử Tình mang thai, lập tức trở thành tin tức bùng nổ ở hai nhà Lôi Lãnh.

Ông bà Lôi, ông bà Lãnh, các anh trai của cô dường như đột nhiên không có việc gì làm vậy, cứ vài ngày lại chạy tới nhà Lôi Tuấn Vũ, ân cần hỏi han, làm cái này, tẩm bổ cái nọ cho cô!

Khiến cô thấy rất phiền. Cô vốn không phải là kiểu người muốn người khác hầu hạ như vậy!

Tuy nhiên, bởi vì bọn họ có con trước, nên hai bên thông gia liền quyết định phải nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ của hai người, nếu không, đợi đến tháng năm, Lãnh Tử Tình sẽ lộ ra bụng bầu! Để người ta nhìn thấy thật không ra gì. Vì thế, bọn họ hùa với nhau, định ngày cưới là 19 tháng 4, là một ngày hoàng đạo! Chỉ còn có mười ngày nữa! Kể ra thì cũng rất gấp!

Hai bên thông gia đã bàn bạc kỹ rồi, đôi trẻ không phải làm gì cả, chỉ cần đặt lễ phục cần mặc trong ngày cưới, thông báo cho bạn bè mà bọn họ cần mời là được, còn những việc khác đều giao cho bốn người già bọn họ thu xếp!

Lãnh Tử Tình cũng chỉ còn cách nghe theo bọn họ. Dù sao chính mình cũng không cần quá lo lắng. Nếu để cô lựa chọn, cô lại cảm thấy cứ như thế đi đăng ký là tốt nhất.

"Đang nghĩ gì vậy?" Lôi Tuấn Vũ nhìn Lãnh Tử Tình đang cười yếu ớt bên cạnh. Những ngày này, hắn nói mãi mới thuyết phục được mẹ đẻ và mẹ vợ, để Lãnh Tử Tình cùng hắn đi làm, nói là để cô thư giãn đầu óc, thực ra, là để tiện cho chính hắn. Như vậy, thì có thể ngày ngày nhìn thấy Lãnh Tử Tình rồi! Hắn hiện giờ một khắc cũng không rời khỏi cô gái nhỏ này!

"Không có gì." Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, nghịch ngợm chìa khóa trong tay. Cô thật sự cũng thấy nhàm chán, lúc không có người thì nằm trên ghế sô pha của hắn, xem hắn làm việc.

Lôi Tuấn Vũ nhìn sườn mặt của cô, đột nhiên thấy xúc động, hắn cố tỏ vẻ thản nhiên đi qua, ngón trỏ nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn, nói: "Có phải cảm thấy áp lực rồi không? Sao vậy? Không muốn gả cho anh?"

Lãnh Tử Tình vội vàng đẩy tay hắn ra, nhìn ngó bên ngoài, sợ bị ai đi qua nhìn thấy, cau mày nói: "Em đã mang thai với anh rồi? Không gả cho anh, còn ai chịu lấy em nữa?"

Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười, bỗng nhiên ánh mắt chợt lóe lên, đi ra khóa trái cửa lại, treo lên tấm bảng chớ làm phiền. Sau đó bá đạo ngồi xuống cạnh cô, ôm cô trước người mình, chắn hết người cô.

Dù là ai đi ngang qua cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Lôi Tuấn Vũ, hoàn toàn không thể nhìn thấy Lãnh Tử Tình ở trong lòng hắn.

Lãnh Tử Tình ngơ ngác nhìn hành động của hắn, mở lớn hai mắt. Hắn sẽ không phải là muốn… Trong đầu Lãnh Tử Tình trong nháy mắt ngây ngốc…

Lôi Tuấn Vũ làm ra vẻ thản nhiên, một tay ôm lấy vai Lãnh Tử Tình, giọng nói gợi cảm, ngữ khí máy móc nói: "Thư ký Tử Dạ! Cấp trên của em hiện giờ rất buồn phiền, hẳn là em nên chia sẻ với anh ta một chút nhỉ?"

Tảng đá lớn trong lòng Lãnh Tử Tình liền buông xuống, hóa ra hắn có chuyện muốn nói với cô. Tò mò nhìn hắn, hỏi: "Buồn phiền? Sao vậy?"

Một tay Lôi Tuấn Vũ nhân cơ hội trượt xuống cổ áo cô, bận rộn cởi áo ngực của cô.

"Này! Anh đứng đắn một chút! Buồn phiền cái gì? Anh hả?" Lãnh Tử Tình vội vàng kéo tay hắn. Hắn như vậy, cô sẽ phân tâm, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần để suy nghĩ được.

"Anh muốn em! Bây giờ!" Trong giọng Lôi Tuấn Vũ có sự gấp gáp mà cô đã quen, động tác trên tay càng thêm vội vàng, chỉ chốc lát nơi đẫy đà của cô đã thu gọn trong tầm mắt hắn.

"Oái! Anh làm gì vậy?! Ở đây là công ty! Có người…" Lãnh Tử Tình cuống quýt kéo lại quần áo của mình, có phải hắn quá càn rỡ rồi không! Tuy bọn họ từ sau hôm đó vẫn chưa làm, nhưng chẳng qua cũng mới có hai ba ngày mà thôi! Hắn lại còn ở đây…

"Không việc gì, anh đã khóa trái cửa rồi!" Ánh mắt Lôi Tuấn Vũ trở nên sâu thẳm, bàn tay to lớn bắt đầu trêu đùa thân thể cô.

"Đừng, chúng ta về nhà hãy…"

"Anh không chờ được nữa… lại đây, vợ yêu, lên đây…" Lôi Tuấn Vũ vẫn duy trì tư thế kia, nhưng lại cởi thắt lưng.

Lãnh Tử Tình kinh ngạc nhìn xuống thân dưới của hắn, ông trời ơi! Điên rồi thì phải!

"Anh! Như vậy không vệ sinh…" Lãnh Tử Tình quả thực đã bị hắn làm cho u mê đầu óc, trốn trong lòng hắn không dám ló đầu ra, chỉ sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy dáng vẻ quần áo xộc xệch của cô.

"Có bao, không sao!" Lãnh Tử Tình giật mình nhìn thấy hắn rút từ trong túi ra một cái bao cao su! Trời ạ! Trên người hắn lại còn mang theo cái thứ này!

"Giúp anh đeo vào, ngoan!" Dáng vẻ vội vàng của Lôi Tuấn Vũ thật sự khiến cho Lãnh Tử Tình không nỡ, cô vội vội vàng vàng giúp hắn đeo vào, sau đó xấu hổ cởi quần, cong người ngồi trên đùi hắn. Loại kích thích này làm cho thân thể hắn xảy ra sự biến đổi nho nhỏ, dường như nơi nào đó bắt đầu dâng trào, xấu hổ đến mức cô đỏ bừng đến tận mang tai!

Cũng may vóc dáng hắn đủ cao to, Lãnh Tử Tình giấu người trong vai hắn, không nhìn thấy cảnh bên ngoài, khuôn mặt đã đỏ bừng hết lên rồi!

Đây là đang làm gì vậy? Vợ chồng lại đói khát đến mức làm chuyện đó trong văn phòng?

Truyền ra ngoài, có phải sẽ bị người ta cười đến rụng răng không?!

Lôi Tuấn Vũ rất nhanh liền tiến vào cơ thể cô, trong lúc vận động tiếng rên mỗi lúc một lớn hơn, dọa Lãnh Tử Tình sợ đến mức phải vội vàng cảnh cáo: "Anh nhỏ tiếng một chút! Để người ta nghe thấy!"

Lôi Tuấn Vũ cười đến mức lộ ra hai hàm răng trắng bóng, sau đó chợt vùi đầu vào khuôn ngực rộng mở của Lãnh Tử Tình, cắn mút một hồi…

"Á! Đừng! Để người ta nhìn thấy đó!" Lãnh Tử Tình vội vàng đẩy đầu hắn ra, nửa cái đầu của mình lộ ra ở phía trên, có thể nhìn rõ hành lang bên ngoài, nếu có người đi qua, nhất định sẽ biết bọn họ đang làm cái gì!

"Ai dám nhìn!" Hai tay Lôi Tuấn Vũ chống lên thắt lưng Lãnh Tử Tình, giúp cô chuyển động lên xuống, còn mình thì càng lưu luyến trước ngực cô, không chịu rời đi.

"Đừng mà!" Lãnh Tử Tình xấu hổ đến muốn chui xuống đất, vội vàng thuận thế ngã xuống sô pha, không chịu phối hợp, hai người đang kết hợp vì thế mà bị tách ra.

Lôi Tuấn Vũ dường như ngay giây tiếp theo liền phủ lên, sao có thể cho cô chạy trốn, tách chân cô ra, liền tiến vào nơi trơn mịn kia…

Quả là không thể tưởng tượng! Bọn họ lại đói khát mà làm chuyện đó trong văn phòng…

Lãnh Tử Tình vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, lại sửa sang sô pha, vẫn thấy không thỏa đáng, vội vàng đẩy hắn ra, hờn dỗi nói: "Mau kéo quần lên!"

Lôi Tuấn Vũ không nhịn được cười, nói: "Sao vậy? Dùng xong rồi liền một cước đá văng đi?"

"Anh! Nói cái gì vậy! Để người ta nhìn thấy, thật là xấu hổ đó!" Lãnh Tử Tình cũng biết hắn hiện giờ rất mệt mỏi, nhưng nếu để người ta nhìn thấy cảnh này trong phòng, thì ảnh hưởng thật không tốt nha! Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://qtruyen.net

Lôi Tuấn Vũ vươn tay ôm lấy eo cô, bàn tay to lớn luồn vào trong áo cô, cách một lớp áo ngực xoa nắn ngực cô, khiến cô từng cơn run rẩy.

"Làm gì vậy? Đừng nói với em là anh chưa ăn no?" Lãnh Tử Tình tức giận đập mạnh vào tay hắn.

"Anh sợ em chưa ăn no! Em vừa nãy không kêu ra tiếng!" Lôi Tuấn Vũ dõng dạc nói.

"Ở đây làm sao em dám kêu…" Lãnh Tử Tình vội đưa tay bịt miệng, cô lại còn bị hắn giỡn, nhìn thấy hắn cười càn rỡ, cô thật muốn nhổ hết răng của hắn!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương