365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 299: Bỗng dưng quay trở lại
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Tiểu Tịch à...
Long Mộ Thần cảm thấy bất đắc dĩ.
Hai người họ yêu nhau một cách quang minh chính đại, nhưng sao anh cảm giác giống như đang lén lút yêu nhau vậy nhỉ?
- Xuỵt.
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng nói:
- Chúng ta trốn trước đã, đừng để mẹ phát hiện, không thôi em chẳng có cơ hội nói chuyện với anh đâu!
Cô vừa dứt lời thì Hà Nhu đã đẩy cửa, bước vào phòng.
Cả người Diệp Tiểu Tịch lập tức cừng đờ ra, thần kinh cô cũng căng như dây đàn.
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm hơn phần, trông thấy cô căng thẳng như thế, bỗng dưng anh muốn trêu cô một chút.
Đoạn anh cúi đầu thổi vào tai cô.
Người Diệp Tiểu Tịch run lên như thể bị điện giật, cô nhìn sang Long Mộ Thần với ánh mắt khó tin! Ngay lúc này mà anh đang làm trò gì thế?
Hà Nhu nhìn khắp phòng, trong này không thấy Diệp Tiểu Tịch thì thôi, sao cả Long Mộ Thần cũng không thấy luôn thế?
- Bà Diệp à, tôi không nhìn thấy cô Diệp thật mà.
Hàn Tư Viễn nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Anh làm gì thế hả?
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng nói đầy bực tức.
- Xuỵt.
Trong mắt Long Mộ Thần ánh lên vẻ trêu đùa, anh mỉm cười thấp giọng nói:
- Em nói lớn quá sẽ bị phát hiện đấy.
Diệp Tiểu Tịch đang muốn vặc lại, bỗng giọng nói của Hà Nhu lại vang lên khiến cô tái hết cả mặt, im bặt.
- Không thấy? Rõ ràng tôi thấy con bé đi về hướng này mà!
Hà Nhu nói với vẻ không hài lòng, bà bắt đầu tìm kiếm khắp phòng sách.
Long Mộ Thần khẽ nhếch môi, vẻ trêu đùa trong mắt càng đậm.
Bởi vì sự có mặt của người nhà họ Diệp, đã lâu rồi anh không được thân mật với cô như thế. Người xưa có câu tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ từng tế bào trên người anh đều muốn cô.
Ngay sau đó, anh không nhịn được cắn lên tai cô.
Diệp Tiểu Tịch rên lên một tiếng, cả người mềm nhũn ra. Cô dựa vào lòng anh, cắn chặt môi để bản thân không phát ra tiếng.
Đồ chết dẫm này! Cô nghiến răng nghiến lợi trừng Long Mộ Thần, rõ ràng anh biết bây giờ cô không thể phát ra tiếng động, thế mà anh lại trêu chọc cô! Thật quá đáng!
Không được, cô tuyệt đối không thể yếu thế vào lúc này được!
Diệp Tiểu Tịch bỗng giơ tay, vẽ vài vòng trên ngực Long Mộ Thần.
Cả người Long Mộ Thần cứng đờ ra, anh chỉ mặt một lớp áo, chất vải lại mỏng nên anh có thể cảm giác được nhiệt độ trên đầu ngón tay cô.
Kế đó, trong mắt Long Mộ Thần hiện lên nét vui vẻ, anh hôn dọc theo cần cổ trắng như sứ của cô.
- Thật sự cô Diệp không có ở đây...
Hàn Tư Viễn đành phải nói dối.
- Cho dù Diệp Tiểu Tịch không ở đây, vậy còn Long Mộ Thần đâu?
Hà Nhu cười lạnh.
- Cậu ta không ở đấy, vậy cậu tới tìm ai hả?
- Tôi thấy chủ tịch không ở đây nên mới ra ngoài tìm ngài ấy...
Hàn Tư Viễn muốn khóc luôn rồi. Anh ta chắc chắn Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đang ở trong phòng, bây giờ anh ta chỉ có thể nói dối. Nhưng đứng trước mặt Hà Nhu, anh ta lại thấy rất áp lực. Rốt cuộc hai người đang làm gì thế?
Đương nhiên Hà Nhu không tin lời của Diên Vỹ, bà tìm khắp phòng rồi bước tới trước cửa tủ.
Trong khi đó, hai người kia trốn trong tủ lại “chiến đấu” một cách nóng bỏng. Diệp Tiểu Tịch tức giận cắn lên môi Long Mộ Thần, rồi cởi áo sơ mi của anh ra. Lúc nghe thấy tiếng bước chân của Hà Nhu, hai người lập tức ngừng lại, không dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám thở mạnh nữa.
Hà Nhu đứng trước tủ sách nhíu mày lại, hai đứa kia trốn trong đây thật à?
Bầu không khí trong giá sách nháy mắt nóng lên, Diệp Tiểu Tịch vẫn đang cắn môi Long Mộ Thần nhưng thần kinh cô căng như dây đàn rồi! Dù đã cách một lớp cửa gỗ nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén của Hà Nhu.
Không phải chứ?!
Nếu bị phát hiện trong tình trạng này thì e rằng cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
- Bà Diệp.
Hàn Tư Viễn khuyên nhủ:
- Hay là chúng ta ra ngoài đợi đi, trong này có tài liệu bí mật của Long thị...
- Bộ cậu nghi ngờ rằng tôi sẽ lấy trộm bí mật gì đấy à?
Hà Nhu hừ một tiếng rồi xoay nguời rời đi.
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy tiếng đóng cửa thì thở phào nhẹ nhõm. Cô vội buông Long Mộ Thần ra rồi đẩy cửa tủ toan ra ngoài.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi, anh bất thình lình ôm lấy eo cô rồi nhỏ giọng nói:
- Em không sợ bà ấy quay lại à?
Diệp Tiểu Tịch khựng lại, ngay sau đó Long Mộ Thần cúi đầu hôn sâu. Cô bực bội muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng!
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng. Cô cảm thấy lượng không khí trong phổi cạn dần, dường như sắp không thở được, cô vội đẩy cửa tủ bước ra ngoài!
Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng lại mở toang ra, Hà Nhu bỗng dưng quay trở lại.
- Nếu không có ai thì tôi mượn một quyển sách đọc...
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Long Mộ Thần buông Diệp Tiểu Tịch ra. Bốn người trừng mắt nhìn nhau.
Diệp Tiểu Tịch tái hết cả mặt, cô không ngờ sao Hà Nhu lại quay trở lại kia chứ?!
Cho dù Hà Nhu có phát hiện bọn họ trốn trong tủ cũng chẳng sao, nhưng tại sao lại trong tình huống xấu hổ này! Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, cô hận không thể đập đầu chết ngay lập tức!
Vẻ mặt Hà Nhu càng khó coi hơn Diệp Tiểu Tịch, bà đang nhìn thấy gì đây?
Quần áo Long Mộ Thần xốc xếch, trên người lại có dấu đỏ đỏ đáng nghi, trên môi lại có dấu răng, còn Diệp Tiểu Tịch trông ổn hơn nhiều. Tình hình lúc này giống như Diệp Tiểu Tịch đang cưỡng bức Long Mộ Thần vậy!
- Diệp Tiểu Tịch!
Hà Nhu quát lên đầy tức giận, chính con bé lại không chờ nổi à?A
Thật ra Hà Nhu đã hiểu lầm rồi, dấu đỏ đỏ kia là do Diệp Tiểu Tịch nhéo, dấu răng trên mọi Long Mộ Thần thì do cô lỡ miệng cắn mạnh quá. Còn phần tại sao trông cô không bị gì cả là bởi vì anh sợ để lại dấu vết trên người cô, sợ cô khó lòng giải thích nên mới nhẹ tay hơn thôi.
Có điều, trong mắt Hà Nhu thì không phải thế.
- Bác gái, là con ép Tiểu Tịch, bác đừng trách cô ấy.
Long Mộ Thần cài nút áo lại một cách bình tĩnh, đoạn anh che trước Diệp Tiểu Tịch.
- Đúng đó mẹ!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu liên hồi.
- Mẹ tự thấy được!
Hà Nhu càng thêm tức giận.
- Con lại đây!
Nhưng Diệp Tiểu Tịch lại trốn sau lưng Long Mộ Thần, trông thấy Hà Nhu như sắp ăn thịt mình, cô uất ức nói:
- Con biết mẹ rất tức giận nhưng cũng đâu thể trách con được! Chỉ cần hai tụi con cùng xuất hiện thì mọi người cứ canh chừng suốt, giống như ma vậy. Ngay cả cơ hội nói chuyện riêng với anh ấy cũng chẳng có. Thời nhà Thanh đã qua rồi, sao ba mẹ còn bảo thủ như thế, nhưng con có thể làm gì bây giờ. Con cũng tuyệt vọng lắm!
Hà Nhu nghe thấy thì tức thêm.
Mấy hôm nay bọn họ cứ sợ Long Mộ Thần sẽ làm gì Diệp Tiểu Tịch, cho nên mới trông chừng hai người họ như thế. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ chính vì như thế nên mới phản tác dụng.
Hơn nữa, nếu con bé kia to gan hơn thì cái gì cũng dám làm. Hà Nhu nghĩ một hồi rồi nói với vẻ không vui:
- Được rồi, sau này cho hai đứa có cơ hội ở cạnh nhau là được chứ gì!
***
- Tiểu Tịch à...
Long Mộ Thần cảm thấy bất đắc dĩ.
Hai người họ yêu nhau một cách quang minh chính đại, nhưng sao anh cảm giác giống như đang lén lút yêu nhau vậy nhỉ?
- Xuỵt.
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng nói:
- Chúng ta trốn trước đã, đừng để mẹ phát hiện, không thôi em chẳng có cơ hội nói chuyện với anh đâu!
Cô vừa dứt lời thì Hà Nhu đã đẩy cửa, bước vào phòng.
Cả người Diệp Tiểu Tịch lập tức cừng đờ ra, thần kinh cô cũng căng như dây đàn.
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên sâu thẳm hơn phần, trông thấy cô căng thẳng như thế, bỗng dưng anh muốn trêu cô một chút.
Đoạn anh cúi đầu thổi vào tai cô.
Người Diệp Tiểu Tịch run lên như thể bị điện giật, cô nhìn sang Long Mộ Thần với ánh mắt khó tin! Ngay lúc này mà anh đang làm trò gì thế?
Hà Nhu nhìn khắp phòng, trong này không thấy Diệp Tiểu Tịch thì thôi, sao cả Long Mộ Thần cũng không thấy luôn thế?
- Bà Diệp à, tôi không nhìn thấy cô Diệp thật mà.
Hàn Tư Viễn nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Anh làm gì thế hả?
Diệp Tiểu Tịch nhỏ giọng nói đầy bực tức.
- Xuỵt.
Trong mắt Long Mộ Thần ánh lên vẻ trêu đùa, anh mỉm cười thấp giọng nói:
- Em nói lớn quá sẽ bị phát hiện đấy.
Diệp Tiểu Tịch đang muốn vặc lại, bỗng giọng nói của Hà Nhu lại vang lên khiến cô tái hết cả mặt, im bặt.
- Không thấy? Rõ ràng tôi thấy con bé đi về hướng này mà!
Hà Nhu nói với vẻ không hài lòng, bà bắt đầu tìm kiếm khắp phòng sách.
Long Mộ Thần khẽ nhếch môi, vẻ trêu đùa trong mắt càng đậm.
Bởi vì sự có mặt của người nhà họ Diệp, đã lâu rồi anh không được thân mật với cô như thế. Người xưa có câu tiểu biệt thắng tân hôn, bây giờ từng tế bào trên người anh đều muốn cô.
Ngay sau đó, anh không nhịn được cắn lên tai cô.
Diệp Tiểu Tịch rên lên một tiếng, cả người mềm nhũn ra. Cô dựa vào lòng anh, cắn chặt môi để bản thân không phát ra tiếng.
Đồ chết dẫm này! Cô nghiến răng nghiến lợi trừng Long Mộ Thần, rõ ràng anh biết bây giờ cô không thể phát ra tiếng động, thế mà anh lại trêu chọc cô! Thật quá đáng!
Không được, cô tuyệt đối không thể yếu thế vào lúc này được!
Diệp Tiểu Tịch bỗng giơ tay, vẽ vài vòng trên ngực Long Mộ Thần.
Cả người Long Mộ Thần cứng đờ ra, anh chỉ mặt một lớp áo, chất vải lại mỏng nên anh có thể cảm giác được nhiệt độ trên đầu ngón tay cô.
Kế đó, trong mắt Long Mộ Thần hiện lên nét vui vẻ, anh hôn dọc theo cần cổ trắng như sứ của cô.
- Thật sự cô Diệp không có ở đây...
Hàn Tư Viễn đành phải nói dối.
- Cho dù Diệp Tiểu Tịch không ở đây, vậy còn Long Mộ Thần đâu?
Hà Nhu cười lạnh.
- Cậu ta không ở đấy, vậy cậu tới tìm ai hả?
- Tôi thấy chủ tịch không ở đây nên mới ra ngoài tìm ngài ấy...
Hàn Tư Viễn muốn khóc luôn rồi. Anh ta chắc chắn Long Mộ Thần và Diệp Tiểu Tịch đang ở trong phòng, bây giờ anh ta chỉ có thể nói dối. Nhưng đứng trước mặt Hà Nhu, anh ta lại thấy rất áp lực. Rốt cuộc hai người đang làm gì thế?
Đương nhiên Hà Nhu không tin lời của Diên Vỹ, bà tìm khắp phòng rồi bước tới trước cửa tủ.
Trong khi đó, hai người kia trốn trong tủ lại “chiến đấu” một cách nóng bỏng. Diệp Tiểu Tịch tức giận cắn lên môi Long Mộ Thần, rồi cởi áo sơ mi của anh ra. Lúc nghe thấy tiếng bước chân của Hà Nhu, hai người lập tức ngừng lại, không dám nhúc nhích, thậm chí còn không dám thở mạnh nữa.
Hà Nhu đứng trước tủ sách nhíu mày lại, hai đứa kia trốn trong đây thật à?
Bầu không khí trong giá sách nháy mắt nóng lên, Diệp Tiểu Tịch vẫn đang cắn môi Long Mộ Thần nhưng thần kinh cô căng như dây đàn rồi! Dù đã cách một lớp cửa gỗ nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt sắc bén của Hà Nhu.
Không phải chứ?!
Nếu bị phát hiện trong tình trạng này thì e rằng cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!
- Bà Diệp.
Hàn Tư Viễn khuyên nhủ:
- Hay là chúng ta ra ngoài đợi đi, trong này có tài liệu bí mật của Long thị...
- Bộ cậu nghi ngờ rằng tôi sẽ lấy trộm bí mật gì đấy à?
Hà Nhu hừ một tiếng rồi xoay nguời rời đi.
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy tiếng đóng cửa thì thở phào nhẹ nhõm. Cô vội buông Long Mộ Thần ra rồi đẩy cửa tủ toan ra ngoài.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối đi, anh bất thình lình ôm lấy eo cô rồi nhỏ giọng nói:
- Em không sợ bà ấy quay lại à?
Diệp Tiểu Tịch khựng lại, ngay sau đó Long Mộ Thần cúi đầu hôn sâu. Cô bực bội muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm chặt vào lòng!
Nụ hôn càng lúc càng nóng bỏng. Cô cảm thấy lượng không khí trong phổi cạn dần, dường như sắp không thở được, cô vội đẩy cửa tủ bước ra ngoài!
Nhưng ngay lúc đó, cửa phòng lại mở toang ra, Hà Nhu bỗng dưng quay trở lại.
- Nếu không có ai thì tôi mượn một quyển sách đọc...
Căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh, Long Mộ Thần buông Diệp Tiểu Tịch ra. Bốn người trừng mắt nhìn nhau.
Diệp Tiểu Tịch tái hết cả mặt, cô không ngờ sao Hà Nhu lại quay trở lại kia chứ?!
Cho dù Hà Nhu có phát hiện bọn họ trốn trong tủ cũng chẳng sao, nhưng tại sao lại trong tình huống xấu hổ này! Diệp Tiểu Tịch khóc ròng, cô hận không thể đập đầu chết ngay lập tức!
Vẻ mặt Hà Nhu càng khó coi hơn Diệp Tiểu Tịch, bà đang nhìn thấy gì đây?
Quần áo Long Mộ Thần xốc xếch, trên người lại có dấu đỏ đỏ đáng nghi, trên môi lại có dấu răng, còn Diệp Tiểu Tịch trông ổn hơn nhiều. Tình hình lúc này giống như Diệp Tiểu Tịch đang cưỡng bức Long Mộ Thần vậy!
- Diệp Tiểu Tịch!
Hà Nhu quát lên đầy tức giận, chính con bé lại không chờ nổi à?A
Thật ra Hà Nhu đã hiểu lầm rồi, dấu đỏ đỏ kia là do Diệp Tiểu Tịch nhéo, dấu răng trên mọi Long Mộ Thần thì do cô lỡ miệng cắn mạnh quá. Còn phần tại sao trông cô không bị gì cả là bởi vì anh sợ để lại dấu vết trên người cô, sợ cô khó lòng giải thích nên mới nhẹ tay hơn thôi.
Có điều, trong mắt Hà Nhu thì không phải thế.
- Bác gái, là con ép Tiểu Tịch, bác đừng trách cô ấy.
Long Mộ Thần cài nút áo lại một cách bình tĩnh, đoạn anh che trước Diệp Tiểu Tịch.
- Đúng đó mẹ!
Diệp Tiểu Tịch gật đầu liên hồi.
- Mẹ tự thấy được!
Hà Nhu càng thêm tức giận.
- Con lại đây!
Nhưng Diệp Tiểu Tịch lại trốn sau lưng Long Mộ Thần, trông thấy Hà Nhu như sắp ăn thịt mình, cô uất ức nói:
- Con biết mẹ rất tức giận nhưng cũng đâu thể trách con được! Chỉ cần hai tụi con cùng xuất hiện thì mọi người cứ canh chừng suốt, giống như ma vậy. Ngay cả cơ hội nói chuyện riêng với anh ấy cũng chẳng có. Thời nhà Thanh đã qua rồi, sao ba mẹ còn bảo thủ như thế, nhưng con có thể làm gì bây giờ. Con cũng tuyệt vọng lắm!
Hà Nhu nghe thấy thì tức thêm.
Mấy hôm nay bọn họ cứ sợ Long Mộ Thần sẽ làm gì Diệp Tiểu Tịch, cho nên mới trông chừng hai người họ như thế. Nhưng giờ ngẫm lại, có lẽ chính vì như thế nên mới phản tác dụng.
Hơn nữa, nếu con bé kia to gan hơn thì cái gì cũng dám làm. Hà Nhu nghĩ một hồi rồi nói với vẻ không vui:
- Được rồi, sau này cho hai đứa có cơ hội ở cạnh nhau là được chứ gì!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook