365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 287: Cho một câu trả lời thỏa đáng
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Trước đó, Long Mộ Thần với mẹ con Diệp Tiểu Tịch đang ngồi trên ghế salon. Nửa tiếng sau có chương trình phỏng vấn đạo diễn Trương Dương Minh, tạo thế đứng cho anh ta ở trong giới, cho nên Diệp Tiểu Tịch không muốn bỏ lỡ nó.
Đang lúc bọn họ đang chờ chương trình bắt đầu thì người nhà họ Triệu xông vào.
- Giám đốc Viên.
Long Mộ Thần nhìn ông ta với vẻ hờ hững.
- Sao chú lại rảnh rỗi tới đây thế?
- Hôm nay chú tới là vì chuyện của mấy người này.
Viên Thanh Hòa nói một cách bình tĩnh.
- Bọn họ tới tìm chú bảo là họ hàng với con, nhưng con lại không chịu nhận họ nên mới tìm chú giúp đỡ.
- Giám đốc Viên nhiệt tình thật đấy.
Long Mộ Thần thản nhiên nói, ánh mắt trở nên sắc bén hơn vài phần.
Nhiệt tình ư? Diệp Tiểu Tịch lại không thấy vật, nhất định giữa Viên Thanh Hòa và đám người họ Triệu có mờ ám gì đó với nhau rồi. Cô có thể nhận ra điều này thì Long Mộ Thần cũng có thể.
- Con quá khen rồi.
Viên Thanh Hòa lại ra vẻ không để bụng mà nói:
- Chú thấy Mộ Thần con nên giải quyết chuyện người thân này trước đã.
Trông thấy Long Mộ Thần làm lơ bọn họ, trong lòng Vương Hương càng thêm tức tối. Mụ ta túm Hà Lệ Lệ tới trước mặt anh rồi mắng chửi đầy tức giận:
- Long Mộ Thần cậu quá đáng thật đấy! Tôi xem Hà Lệ Lệ như con gái mình, nhờ cậu chăm sóc nó dùm tôi, nhưng cậu chăm sóc nó thế nào hả?! Cậu không những tìm người hủy hoại trinh tiết của nó, còn đuổi nó ra đường lúc nửa đêm nữa! Hôm nay cậu phải cho bọn tôi một câu trả lời thỏa đáng!
Hiện giờ chỉ có mỗi Vương Hương la lối ngang ngược mà thôi, vết thương của Triệu Lập Dũng vẫn chưa lành, còn tch sau khi bị Diệp Tiểu Tịch đánh một trận thì cũng không dám hó hé nữa. Còn ả Hà Lệ Lệ thì chỉ đứng đó khóc lóc mà thôi.
- Cô ta nói thế à? Xem ra cô ta vẫn chưa bỏ được cái tật đổi trắng thay đen nhỉ.
Diệp Tiểu Tịch chậc lưỡi, cô không nhịn được mà hỏi:
- Nhưng mà tôi cũng thấy kỳ lạ thật, bà muốn câu trả lời thế nào hả?
- Con chen vào làm gì hả?
Hà Nhu nạt Diệp Tiểu Tịch với vẻ không hài lòng, bà hạ giọng nói:
- Chuyện của cậu ta để cậu ta tự giải quyết!
Lúc này, Long Mộ Thần quay sang nháy mắt ra hiệu bảo Diệp Tiểu Tịch an tâm. Cô biết anh có thể đối phó thì nhún vai, không nói nữa.
Vương Hương trừng Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt tức tối, mụ ta định quát cô nhưng lại nhìn thấy Hà Nhu cạnh đấy. Trong đầu bỗng nhớ lại hôm bị đánh kia, mụ sợ hãi bèn quay sang nói với Long Mộ Thần.
- Cậu đã hủy trong sạch của Lệ Lệ, khiến cho con bé không thể lập gia đình nữa. Cho nên cậu phải lấy nó!
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, cô không ngờ lại có một yêu cầu vô lý thế này!
Diệp Tiểu Tịch không tin người nhà họ Triệu không biết chuyện Hà Lệ Lệ lén bỏ thuốc, thế nhưng Long Mộ Thần chẳng làm gì Hà Lệ Lệ cả, bọn họ lại có thể bắt anh lấy cô ta như đúng rồi! Người họ Triệu khiến cô mở rộng tầm mắt hết lần này tới lần khác, cho cô thấy rõ cái gì mới là không biết xấu hổ!
- Bà nói tôi hủy trong sạch của cô ta ư?
Long Mộ Thần nói với vẻ hờ hững.
- Đúng thế!
Vương Hương nói với vẻ chắc chắn, đoạn bà ta nói đầy kiêu ngạo:
- Long Mộ Thần, cậu đừng nghĩ rằng mình có tiền có thế thì có thể ăn hiếp Lệ Lệ đấy nhé! Cậu phải lấy nó, bằng không tôi sẽ kiện cậu tội cưỡng hiếp người khác! Tới chừng đó, ai cũng biết tiếng xấu của cậu hết!
- Lấy cô ta thì không thể rồi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Nếu mấy người muốn kiện thì tôi tin rằng giám đốc Viên chịu mời luật sư giúp mấy người đấy. Nhưng mà tôi đề nghị mấy người nên xem đoạn video này trước rồi hẵng nói.
Anh vừa dứt lời, TV trong phòng khách bỗng phát một đoạn video.
- Xem thì xem!
Vương Hương cười khẩy.
- Cậu tưởng chỉ dựa vào một đoạn video thì hù được bọn tôi hả?
Long Mộ Thần làm lơ Vương Hương, lúc mụ ta ngẩng đầu lên xem thì khẽ biến sắc.
Hình ảnh trong TV chính là phòng sách của nhà họ Long. Tuy đèn phòng tắt hết nhưng camera hồng ngoại lại quay được rất rõ ràng. Có một người đàn ông đang nằm nghỉ trên ghế sofa, nhưng rõ ràng người nọ không phải là Long Mộ Thần. Sau đó cửa phòng bị đẩy vào, Hà Lệ Lệ lén lút bước vào trong.
Hà Lệ Lệ đang khóc lóc bỗng tái hết cả mặt, ả ta biết rõ chuyện xảy ra tiếp theo là gì. Ả không ngờ rằng không những Long Mộ Thần đã sớm biết kế hoạch của ả, tương kế tựu kế gài bẫy ả mà còn quay video lại!
- Không được xem! Không ai được xem hết!
Rốt cuộc Hà Lệ Lệ cũng không giả vờ khóc lóc nữa, ả ta liều mạng quơ tay, che trước màn hình TV như lên cơn điên.
Nhưng TV ở nhà họ Long là TV màn hình lớn, cho dù ả ta có muốn che cũng che không được.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sau khi Hà Lệ Lệ bước tới cạnh ghế sofa, ả ta lập tức cởi đồ ra. Kế đó ả nằm lên trên người đàn ông, bắt đầu cởi đồ của anh ta. Người đàn ông kia luôn chống cự, nhưng ả ta vẫn cứ lột sạch đồ anh ta như sói đói vậy...
- A!!!!
Hà Lệ Lệ phát điên hét lên, sau đó ả ta cầm bình hoa lên, toan đập bể TV.
- Cô đập thử đi!
Diệp Tiểu Tịch nói một cách lạnh lùng.
- Chiếc TV nãy cũng mấy trăm nghìn lận đấy, cô chắc mình đền nổi không hả?
Hà Lệ Lệ lập tức ngây người ra, Diệp Tiểu Tịch vung tay ra hiệu, người hầu đứng gần đấy liền vội vàng giật lấy bình hoa trong tay ả, rồi giữ chặt ả lại.
- Các người thả tôi ra!
Hà Lệ Lệ tỉnh táo lại, ả la lên đầy tức giận rồi trừng tv với ánh mắt hung dữ.
- Cô tưởng đập bể TV là xong à, đoạn video ấy ở trong tay bọn tôi. Bọn tôi muốn dùng TV hay máy tính mở nó lên đều được cả.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách lạnh nhạt.
- Tôi thấy cô cũng không rành mấy thứ này, nên tôi không ngại giải thích cho cô biết đâu.
Hà Lệ Lệ tức muốn hộc máu! Chẳng qua khi này ả ta nôn nóng mới muốn đập TV một cách mù quáng như thế. Nhưng Diệp Tiểu Tịch lại nói như thể ả là đồ ngu dốt không bằng!
Diệp Tiểu Tịch cũng không tính bỏ qua cho Hà Lệ Lệ. Ả ta không những bỏ thuốc cô, quyến rũ Long Mộ Thần mà còn dám cắn ngược bọn họ. Nếu cứ bỏ qua cho ả thì sao cô nuốt trôi cơn giận này kia chứ?!
- Hà Lệ Lệ, rõ ràng là cô cưỡng ép, hủy trong sạch của người khác. Thế chẳng phải nên cho anh ấy một câu trả lời thỏa đáng hay sao?
Diệp Tiểu Tịch cười khẩy.
- Nhưng bọn tôi cũng không cần cô lấy thân báo đáp gì cả, dù sao người ta cũng ghét cô mà nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Long Mộ Thần, anh gật đầu nói:
- Vệ sĩ của tôi cũng cần mặt mũi, hơn nữa mắt nhìn người cũng tốt lắm.
Hai người họ kẻ xướng người họa khiến cho Hà Lệ Lệ rất tức giận. Bây giờ sao hả? Chỉ một tên vệ sĩ quèn cũng chán ghét ả, nhưng ả lại muốn Long Mộ Thần, thế chẳng phải đang nói ả không biết xấu hổ sao?
- Mấy người...
Hà Lệ Lệ tức tối trừng bọn họ, lại trông thấy Diệp Tiểu Tịch cười như không cười chỉ vào TV. Ả lập tức tái hết cả mặt, ngồi bệt xuống đấy.
Sắc mặt người nhà họ Triệu cực kỳ khó coi. Có đoạn video này, bọn họ muốn ép Long Mộ Thần làm theo ý mình đúng là suy nghĩ hão huyền mà!
- Thế giám đốc Viên còn muốn mời luật sư giúp họ nữa không hả?
Long Mộ Thần cười như không cười hỏi.
***
Trước đó, Long Mộ Thần với mẹ con Diệp Tiểu Tịch đang ngồi trên ghế salon. Nửa tiếng sau có chương trình phỏng vấn đạo diễn Trương Dương Minh, tạo thế đứng cho anh ta ở trong giới, cho nên Diệp Tiểu Tịch không muốn bỏ lỡ nó.
Đang lúc bọn họ đang chờ chương trình bắt đầu thì người nhà họ Triệu xông vào.
- Giám đốc Viên.
Long Mộ Thần nhìn ông ta với vẻ hờ hững.
- Sao chú lại rảnh rỗi tới đây thế?
- Hôm nay chú tới là vì chuyện của mấy người này.
Viên Thanh Hòa nói một cách bình tĩnh.
- Bọn họ tới tìm chú bảo là họ hàng với con, nhưng con lại không chịu nhận họ nên mới tìm chú giúp đỡ.
- Giám đốc Viên nhiệt tình thật đấy.
Long Mộ Thần thản nhiên nói, ánh mắt trở nên sắc bén hơn vài phần.
Nhiệt tình ư? Diệp Tiểu Tịch lại không thấy vật, nhất định giữa Viên Thanh Hòa và đám người họ Triệu có mờ ám gì đó với nhau rồi. Cô có thể nhận ra điều này thì Long Mộ Thần cũng có thể.
- Con quá khen rồi.
Viên Thanh Hòa lại ra vẻ không để bụng mà nói:
- Chú thấy Mộ Thần con nên giải quyết chuyện người thân này trước đã.
Trông thấy Long Mộ Thần làm lơ bọn họ, trong lòng Vương Hương càng thêm tức tối. Mụ ta túm Hà Lệ Lệ tới trước mặt anh rồi mắng chửi đầy tức giận:
- Long Mộ Thần cậu quá đáng thật đấy! Tôi xem Hà Lệ Lệ như con gái mình, nhờ cậu chăm sóc nó dùm tôi, nhưng cậu chăm sóc nó thế nào hả?! Cậu không những tìm người hủy hoại trinh tiết của nó, còn đuổi nó ra đường lúc nửa đêm nữa! Hôm nay cậu phải cho bọn tôi một câu trả lời thỏa đáng!
Hiện giờ chỉ có mỗi Vương Hương la lối ngang ngược mà thôi, vết thương của Triệu Lập Dũng vẫn chưa lành, còn tch sau khi bị Diệp Tiểu Tịch đánh một trận thì cũng không dám hó hé nữa. Còn ả Hà Lệ Lệ thì chỉ đứng đó khóc lóc mà thôi.
- Cô ta nói thế à? Xem ra cô ta vẫn chưa bỏ được cái tật đổi trắng thay đen nhỉ.
Diệp Tiểu Tịch chậc lưỡi, cô không nhịn được mà hỏi:
- Nhưng mà tôi cũng thấy kỳ lạ thật, bà muốn câu trả lời thế nào hả?
- Con chen vào làm gì hả?
Hà Nhu nạt Diệp Tiểu Tịch với vẻ không hài lòng, bà hạ giọng nói:
- Chuyện của cậu ta để cậu ta tự giải quyết!
Lúc này, Long Mộ Thần quay sang nháy mắt ra hiệu bảo Diệp Tiểu Tịch an tâm. Cô biết anh có thể đối phó thì nhún vai, không nói nữa.
Vương Hương trừng Diệp Tiểu Tịch với ánh mắt tức tối, mụ ta định quát cô nhưng lại nhìn thấy Hà Nhu cạnh đấy. Trong đầu bỗng nhớ lại hôm bị đánh kia, mụ sợ hãi bèn quay sang nói với Long Mộ Thần.
- Cậu đã hủy trong sạch của Lệ Lệ, khiến cho con bé không thể lập gia đình nữa. Cho nên cậu phải lấy nó!
Diệp Tiểu Tịch nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, cô không ngờ lại có một yêu cầu vô lý thế này!
Diệp Tiểu Tịch không tin người nhà họ Triệu không biết chuyện Hà Lệ Lệ lén bỏ thuốc, thế nhưng Long Mộ Thần chẳng làm gì Hà Lệ Lệ cả, bọn họ lại có thể bắt anh lấy cô ta như đúng rồi! Người họ Triệu khiến cô mở rộng tầm mắt hết lần này tới lần khác, cho cô thấy rõ cái gì mới là không biết xấu hổ!
- Bà nói tôi hủy trong sạch của cô ta ư?
Long Mộ Thần nói với vẻ hờ hững.
- Đúng thế!
Vương Hương nói với vẻ chắc chắn, đoạn bà ta nói đầy kiêu ngạo:
- Long Mộ Thần, cậu đừng nghĩ rằng mình có tiền có thế thì có thể ăn hiếp Lệ Lệ đấy nhé! Cậu phải lấy nó, bằng không tôi sẽ kiện cậu tội cưỡng hiếp người khác! Tới chừng đó, ai cũng biết tiếng xấu của cậu hết!
- Lấy cô ta thì không thể rồi.
Long Mộ Thần thản nhiên nói:
- Nếu mấy người muốn kiện thì tôi tin rằng giám đốc Viên chịu mời luật sư giúp mấy người đấy. Nhưng mà tôi đề nghị mấy người nên xem đoạn video này trước rồi hẵng nói.
Anh vừa dứt lời, TV trong phòng khách bỗng phát một đoạn video.
- Xem thì xem!
Vương Hương cười khẩy.
- Cậu tưởng chỉ dựa vào một đoạn video thì hù được bọn tôi hả?
Long Mộ Thần làm lơ Vương Hương, lúc mụ ta ngẩng đầu lên xem thì khẽ biến sắc.
Hình ảnh trong TV chính là phòng sách của nhà họ Long. Tuy đèn phòng tắt hết nhưng camera hồng ngoại lại quay được rất rõ ràng. Có một người đàn ông đang nằm nghỉ trên ghế sofa, nhưng rõ ràng người nọ không phải là Long Mộ Thần. Sau đó cửa phòng bị đẩy vào, Hà Lệ Lệ lén lút bước vào trong.
Hà Lệ Lệ đang khóc lóc bỗng tái hết cả mặt, ả ta biết rõ chuyện xảy ra tiếp theo là gì. Ả không ngờ rằng không những Long Mộ Thần đã sớm biết kế hoạch của ả, tương kế tựu kế gài bẫy ả mà còn quay video lại!
- Không được xem! Không ai được xem hết!
Rốt cuộc Hà Lệ Lệ cũng không giả vờ khóc lóc nữa, ả ta liều mạng quơ tay, che trước màn hình TV như lên cơn điên.
Nhưng TV ở nhà họ Long là TV màn hình lớn, cho dù ả ta có muốn che cũng che không được.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy sau khi Hà Lệ Lệ bước tới cạnh ghế sofa, ả ta lập tức cởi đồ ra. Kế đó ả nằm lên trên người đàn ông, bắt đầu cởi đồ của anh ta. Người đàn ông kia luôn chống cự, nhưng ả ta vẫn cứ lột sạch đồ anh ta như sói đói vậy...
- A!!!!
Hà Lệ Lệ phát điên hét lên, sau đó ả ta cầm bình hoa lên, toan đập bể TV.
- Cô đập thử đi!
Diệp Tiểu Tịch nói một cách lạnh lùng.
- Chiếc TV nãy cũng mấy trăm nghìn lận đấy, cô chắc mình đền nổi không hả?
Hà Lệ Lệ lập tức ngây người ra, Diệp Tiểu Tịch vung tay ra hiệu, người hầu đứng gần đấy liền vội vàng giật lấy bình hoa trong tay ả, rồi giữ chặt ả lại.
- Các người thả tôi ra!
Hà Lệ Lệ tỉnh táo lại, ả la lên đầy tức giận rồi trừng tv với ánh mắt hung dữ.
- Cô tưởng đập bể TV là xong à, đoạn video ấy ở trong tay bọn tôi. Bọn tôi muốn dùng TV hay máy tính mở nó lên đều được cả.
Diệp Tiểu Tịch nói một cách lạnh nhạt.
- Tôi thấy cô cũng không rành mấy thứ này, nên tôi không ngại giải thích cho cô biết đâu.
Hà Lệ Lệ tức muốn hộc máu! Chẳng qua khi này ả ta nôn nóng mới muốn đập TV một cách mù quáng như thế. Nhưng Diệp Tiểu Tịch lại nói như thể ả là đồ ngu dốt không bằng!
Diệp Tiểu Tịch cũng không tính bỏ qua cho Hà Lệ Lệ. Ả ta không những bỏ thuốc cô, quyến rũ Long Mộ Thần mà còn dám cắn ngược bọn họ. Nếu cứ bỏ qua cho ả thì sao cô nuốt trôi cơn giận này kia chứ?!
- Hà Lệ Lệ, rõ ràng là cô cưỡng ép, hủy trong sạch của người khác. Thế chẳng phải nên cho anh ấy một câu trả lời thỏa đáng hay sao?
Diệp Tiểu Tịch cười khẩy.
- Nhưng bọn tôi cũng không cần cô lấy thân báo đáp gì cả, dù sao người ta cũng ghét cô mà nhỉ?
Diệp Tiểu Tịch nhìn sang Long Mộ Thần, anh gật đầu nói:
- Vệ sĩ của tôi cũng cần mặt mũi, hơn nữa mắt nhìn người cũng tốt lắm.
Hai người họ kẻ xướng người họa khiến cho Hà Lệ Lệ rất tức giận. Bây giờ sao hả? Chỉ một tên vệ sĩ quèn cũng chán ghét ả, nhưng ả lại muốn Long Mộ Thần, thế chẳng phải đang nói ả không biết xấu hổ sao?
- Mấy người...
Hà Lệ Lệ tức tối trừng bọn họ, lại trông thấy Diệp Tiểu Tịch cười như không cười chỉ vào TV. Ả lập tức tái hết cả mặt, ngồi bệt xuống đấy.
Sắc mặt người nhà họ Triệu cực kỳ khó coi. Có đoạn video này, bọn họ muốn ép Long Mộ Thần làm theo ý mình đúng là suy nghĩ hão huyền mà!
- Thế giám đốc Viên còn muốn mời luật sư giúp họ nữa không hả?
Long Mộ Thần cười như không cười hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook