365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 277: Tương Kế Tựu Kế (2)
Dịch: Lãng Nhân Môn
***
- Diệp Tiểu Tịch, cô không phải là loại người mặc cho người ta bắt nạt đúng không?
Triệu Chí Huy kiềm chế sự mong chờ trong mắt:
- Không bằng chúng ta hợp tác, cho Long Mộ Thần một bài học, còn hơn là cứ thế chờ đến khi bị vứt bỏ!
- Hợp tác?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trở nên sâu thẳm, cô hỏi:
- Hợp tác thế nào?
- Rất đơn giản.
Vẻ mặt Triệu Chí Huy không che giấu được sự tham lam.
- Thứ mà cô muốn, không phải là cái ghế phu nhân tổng giám đốc Long Thị hay sao? Chỉ cần cô giúp tôi giành được Long Thị thì tôi hứa chiếc ghế phu nhân tổng giám đốc Long Thị sẽ là của cô!
Diệp Tiểu Tịch khó tin ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Chí Huy với vẻ khiếp sợ!
Đậu xanh đùa nhau à? Khẩu vị của người nhà họ Triệu lớn tới mức này cơ à? Họ lại dám nhắm vào Long Thị cơ?! Xem ra họ cảm thấy Long Mộ Thần vẫn không nghe lời, không có hy vọng nhận anh về nên dứt khoát nuốt chửng tài sản của anh luôn?
Nhưng không đúng! Long Thị là của cô mà! Bây giờ thì tốt rồi, đương sự như cô suýt nữa thì quên mất vụ này. Nhưng người khác thì lại nhớ thương nó!
- Diệp Tiểu Tịch, cô nghĩ cho kỹ đi!
Triệu Chí Huy cho rằng cô đang do dự, nói tiếp:
- Con người tôi rất coi trọng tình cảm. Tôi không giống Long Mộ Thần, chỉ cần cô lấy Long Thị giúp tôi thì tôi hứa sẽ cưới cô!
Diệp Tiểu Tịch cố kiềm chế cơn giận trong lòng, siết chặt bàn tay. Cô thật sự muốn nổi điên lên rồi! Nhưng bây giờ còn chưa được, cô nhất định phải tiếp tục nói chuyện với gã ta.
- Tôi sẽ không giúp anh đâu.
Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng nhìn gã, từ chối một cách dứt khoát. Cô biết cho dù cô từ chối, nhưng nếu Triệu Chí Huy đã gọi cô tới đây thì chắc chắn có còn có chiêu khác.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt!
Triệu Chí Huy hừ lạnh một tiếng, bỗng đứng dậy đi về phía Diệp Tiểu Tịch.
- Cô đã đến đây rồi, còn tưởng mình có sự lựa chọn khác hay sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô không muốn thì cũng phải đồng ý!
- Anh định làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cảnh giác đứng dậy.
- Làm gì á?
Triệu Chí Huy cười lạnh một tiếng, đi đến gần cô.
- Cô nói nếu Long Mộ Thần biết cô phản bội anh ta, lên giường với tôi thì anh ta có còn cần cô nữa không?
Quả nhiên, sắc mặt Diệp Tiểu Tịch trầm xuống. Thấy Triệu Chí Huy lại dám vươn móng lợn ra trước mặt cô, vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo. Ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch làm bộ như lảo đảo lùi ra sau, né tránh tay gã.
- Anh làm gì đấy!?
Cô hỏi. Có một số việc, cô cần chính miệng Triệu Chí Huy nói ra.
- Làm gì á?
Triệu Chí Huy cười đắc ý:
- Có phải bây giờ cô cảm thấy không có sức lực, hơn nữa còn rất nóng không hả?
- Anh dám bỏ thuốc vào trong rượu à?
Diệp Tiểu Tịch tức giận nói. Cô tức giận không phải là làm bộ. Thủ đoạn dơ bẩn này, cho dù cô đã đề phòng không bị dính chưởng, nhưng vẫn không nhịn được cơn giận!
Thấy Triệu Chí Huy cười phóng đãng tiếp tục đến gần mình, cô đành phải lùi lại lần nữa.
- Đương nhiên rồi! Diệp Tiểu Tịch, tôi khuyên cô nên phối hợp một chút. Cô xinh đẹp như thế, nói thật tôi không muốn đánh cô đâu, rất mất hứng. Cô nói có đúng không?
Triệu Chí Huy mất kiên nhẫn nói:
- Dù sao thì hôm nay cô cũng không thoát được đâu, nên hưởng thụ đi. Nói không chừng tôi còn mạnh hơn cả Long Mộ Thần, sau này cô không thể rời khỏi tôi được đâu…
Nghe câu nói ngả ngớn của gã, Diệp Tiểu Tịch không thể kiềm chế cơn giận được nữa. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục né sang chỗ khác.
- Triệu Chí Huy, đây là ý của anh hay là ý của người nhà anh? Tôi không tin rằng bố mẹ anh lại đồng ý anh làm vậy! Chẳng lẽ anh ấy không phải là con nhà các người?
- Sao không phải chứ?!
Triệu Chí Huy vội bác bỏ, vẻ mặt chợt bối rối, ngay sau đó, gã hung tợn nói:
- Tại chính anh ta không biết điều, không chịu làm con nhà chúng tôi. Nếu bố mẹ tôi có thể bán anh ta được một lần thì đương nhiên là sẽ bán lần thứ hai rồi! Cô cho rằng bố mẹ tôi còn có tình cảm gì với anh ta chứ? Anh ta không chịu ngoan ngoãn dâng nhà họ Long ra nên chúng tôi đành phải tự lấy vậy!
- Cho dù anh ấy là con của bố mẹ anh, nhưng bố mẹ anh có nuôi anh ấy đâu mà, sao lại bắt anh ấy phải ngoan ngoãn dâng nhà họ Long ra chứ?!
Diệp Tiểu Tịch tức giận hỏi.
- Bố mẹ tôi đẻ anh ta, vậy thì mọi thứ của anh ta đều thuộc về bố mẹ tôi. Anh ta nên đưa hết tất cả cho tôi… Cho người nhà chúng tôi!
Triệu Chí Huy ngang ngược nói, bất mãn nhìn Diệp Tiểu Tịch.
- Cô trốn gì mà trốn? Phòng này có tí xíu, cô có thể trốn ở đâu chứ?
Diệp Tiểu Tịch thật sự không nhịn được nữa. Đúng là vô liêm sỉ thì không có đối thủ. Cô không thể ngờ rằng người nhà họ lại vô sỉ tới mức đó! Thế mà gã cũng nói được!
- Tôi không trốn!
Diệp Tiểu Tịch bỗng dừng lại, vẻ mặt lạnh lẽo tới mức rợn người.
- Tôi còn có một câu… Thôi, không nói nữa!
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch bỗng giơ nắm đấm phang thẳng vào mặt Triệu Chí Huy!
Một cú đấm này cô đã dùng hết sức, vừa nặng vừa ác, trực tiếp khiến nửa khuôn mặt của Triệu Chí Huy tê tái, cũng khiến gã đần người ra!
- Không… Không thể nào… Sao cô… Sao cô lại…
Gã che nửa bên mặt, kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Tịch.
- Có sóng to gió lớn nào là chị mày chưa từng thấy chứ? Chút kỹ xảo cỏn con đó mà mày tưởng chị không thấy à?!
Diệp Tiểu Tịch tức giận, vừa nói vừa đánh cho Triệu Chí Huy chạy té đái.
- Cô… Đồ lửa đảo!
Triệu Chí Huy muốn phản kháng, nhưng đau thương phát hiện ra gã hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Tiểu Tịch! Gã vừa trốn vừa căm giận nói:
- Cô lại không uống ly rượu đó! Cứu… Cứu tôi với… Giết người kìa…
- Câm mồm! Kêu gì mà kêu? Không bị mày lừa thì tao còn phải xin lỗi mày nữa à?
Diệp Tiểu Tịch tức giận tới mức trợn mắt lên.
- Chạy gì mà chạy? Mày cho rằng mày có thể chạy trốn chỗ nào? Hãy ‘hưởng thụ’ đi! Hôm nay không đánh cho mày kêu tao là bố thì coi như tao thua!
Triệu Chí Huy cực kỳ hối hận, gã bổng cảm thấy mình ngốc quá sức! Ban ngày mẹ của Diệp Tiểu Tịch, Hà Nhu đã lộ thủ đoạn, thân thủ rất đáng sợ. Nếu gã chú ý thì cũng nên đoán được thân thủ của Diệp Tiểu Tịch cũng sẽ tốt lắm. Nhưng gã chỉ thấy Diệp Tiểu Tịch xinh đẹp lại còn mềm yếu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này!
- Bố! Con sai rồi!
Triệu Chí Huy dùng tay che mặt, ôm đầu ngồi chồm hổm trong góc tường.
- Tha con đi mà bố!
- …
Diệp Tiểu Tịch khựng lại, rất là cạn lời. Tuy rằng sớm biết người nhà họ Triệu chỉ giỏi mềm nắn rắn buông, ngoài mạnh trong yếu, nhưng Triệu Chí Huy lại không có khí khái gọi cô là bố cũng khiến cô phục thật sự.
Cô trực tiếp đá lên người gã mấy đá, xoay người chuẩn bị rời đi. Thứ cô muốn đã tới tay, không nhất thiết phải ở lại đây nữa. Tuy rằng Triệu Chí Huy là giá áo túi cơm, nhưng kẻ đứng sau lưng hắn không phải.
Nếu cô không đi thì nói không chừng sẽ có biến.
Triệu Chí Huy không cam lòng nhìn cô, gã bỗng cầm di động kêu:
- Sao các người còn chưa vào?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch thay đổi. Cánh cửa trước mặt bỗng đá văng ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi vào! Quả nhiên, người kia đã chuẩn bị thủ đoạn khác cho Triệu Chí Huy!
***
- Diệp Tiểu Tịch, cô không phải là loại người mặc cho người ta bắt nạt đúng không?
Triệu Chí Huy kiềm chế sự mong chờ trong mắt:
- Không bằng chúng ta hợp tác, cho Long Mộ Thần một bài học, còn hơn là cứ thế chờ đến khi bị vứt bỏ!
- Hợp tác?
Ánh mắt Diệp Tiểu Tịch trở nên sâu thẳm, cô hỏi:
- Hợp tác thế nào?
- Rất đơn giản.
Vẻ mặt Triệu Chí Huy không che giấu được sự tham lam.
- Thứ mà cô muốn, không phải là cái ghế phu nhân tổng giám đốc Long Thị hay sao? Chỉ cần cô giúp tôi giành được Long Thị thì tôi hứa chiếc ghế phu nhân tổng giám đốc Long Thị sẽ là của cô!
Diệp Tiểu Tịch khó tin ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Chí Huy với vẻ khiếp sợ!
Đậu xanh đùa nhau à? Khẩu vị của người nhà họ Triệu lớn tới mức này cơ à? Họ lại dám nhắm vào Long Thị cơ?! Xem ra họ cảm thấy Long Mộ Thần vẫn không nghe lời, không có hy vọng nhận anh về nên dứt khoát nuốt chửng tài sản của anh luôn?
Nhưng không đúng! Long Thị là của cô mà! Bây giờ thì tốt rồi, đương sự như cô suýt nữa thì quên mất vụ này. Nhưng người khác thì lại nhớ thương nó!
- Diệp Tiểu Tịch, cô nghĩ cho kỹ đi!
Triệu Chí Huy cho rằng cô đang do dự, nói tiếp:
- Con người tôi rất coi trọng tình cảm. Tôi không giống Long Mộ Thần, chỉ cần cô lấy Long Thị giúp tôi thì tôi hứa sẽ cưới cô!
Diệp Tiểu Tịch cố kiềm chế cơn giận trong lòng, siết chặt bàn tay. Cô thật sự muốn nổi điên lên rồi! Nhưng bây giờ còn chưa được, cô nhất định phải tiếp tục nói chuyện với gã ta.
- Tôi sẽ không giúp anh đâu.
Diệp Tiểu Tịch lạnh lùng nhìn gã, từ chối một cách dứt khoát. Cô biết cho dù cô từ chối, nhưng nếu Triệu Chí Huy đã gọi cô tới đây thì chắc chắn có còn có chiêu khác.
- Diệp Tiểu Tịch, cô đừng không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt!
Triệu Chí Huy hừ lạnh một tiếng, bỗng đứng dậy đi về phía Diệp Tiểu Tịch.
- Cô đã đến đây rồi, còn tưởng mình có sự lựa chọn khác hay sao? Tôi nói cho cô biết, cho dù cô không muốn thì cũng phải đồng ý!
- Anh định làm gì?
Diệp Tiểu Tịch cảnh giác đứng dậy.
- Làm gì á?
Triệu Chí Huy cười lạnh một tiếng, đi đến gần cô.
- Cô nói nếu Long Mộ Thần biết cô phản bội anh ta, lên giường với tôi thì anh ta có còn cần cô nữa không?
Quả nhiên, sắc mặt Diệp Tiểu Tịch trầm xuống. Thấy Triệu Chí Huy lại dám vươn móng lợn ra trước mặt cô, vẻ mặt cô trở nên lạnh lẽo. Ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch làm bộ như lảo đảo lùi ra sau, né tránh tay gã.
- Anh làm gì đấy!?
Cô hỏi. Có một số việc, cô cần chính miệng Triệu Chí Huy nói ra.
- Làm gì á?
Triệu Chí Huy cười đắc ý:
- Có phải bây giờ cô cảm thấy không có sức lực, hơn nữa còn rất nóng không hả?
- Anh dám bỏ thuốc vào trong rượu à?
Diệp Tiểu Tịch tức giận nói. Cô tức giận không phải là làm bộ. Thủ đoạn dơ bẩn này, cho dù cô đã đề phòng không bị dính chưởng, nhưng vẫn không nhịn được cơn giận!
Thấy Triệu Chí Huy cười phóng đãng tiếp tục đến gần mình, cô đành phải lùi lại lần nữa.
- Đương nhiên rồi! Diệp Tiểu Tịch, tôi khuyên cô nên phối hợp một chút. Cô xinh đẹp như thế, nói thật tôi không muốn đánh cô đâu, rất mất hứng. Cô nói có đúng không?
Triệu Chí Huy mất kiên nhẫn nói:
- Dù sao thì hôm nay cô cũng không thoát được đâu, nên hưởng thụ đi. Nói không chừng tôi còn mạnh hơn cả Long Mộ Thần, sau này cô không thể rời khỏi tôi được đâu…
Nghe câu nói ngả ngớn của gã, Diệp Tiểu Tịch không thể kiềm chế cơn giận được nữa. Cô hít sâu một hơi, tiếp tục né sang chỗ khác.
- Triệu Chí Huy, đây là ý của anh hay là ý của người nhà anh? Tôi không tin rằng bố mẹ anh lại đồng ý anh làm vậy! Chẳng lẽ anh ấy không phải là con nhà các người?
- Sao không phải chứ?!
Triệu Chí Huy vội bác bỏ, vẻ mặt chợt bối rối, ngay sau đó, gã hung tợn nói:
- Tại chính anh ta không biết điều, không chịu làm con nhà chúng tôi. Nếu bố mẹ tôi có thể bán anh ta được một lần thì đương nhiên là sẽ bán lần thứ hai rồi! Cô cho rằng bố mẹ tôi còn có tình cảm gì với anh ta chứ? Anh ta không chịu ngoan ngoãn dâng nhà họ Long ra nên chúng tôi đành phải tự lấy vậy!
- Cho dù anh ấy là con của bố mẹ anh, nhưng bố mẹ anh có nuôi anh ấy đâu mà, sao lại bắt anh ấy phải ngoan ngoãn dâng nhà họ Long ra chứ?!
Diệp Tiểu Tịch tức giận hỏi.
- Bố mẹ tôi đẻ anh ta, vậy thì mọi thứ của anh ta đều thuộc về bố mẹ tôi. Anh ta nên đưa hết tất cả cho tôi… Cho người nhà chúng tôi!
Triệu Chí Huy ngang ngược nói, bất mãn nhìn Diệp Tiểu Tịch.
- Cô trốn gì mà trốn? Phòng này có tí xíu, cô có thể trốn ở đâu chứ?
Diệp Tiểu Tịch thật sự không nhịn được nữa. Đúng là vô liêm sỉ thì không có đối thủ. Cô không thể ngờ rằng người nhà họ lại vô sỉ tới mức đó! Thế mà gã cũng nói được!
- Tôi không trốn!
Diệp Tiểu Tịch bỗng dừng lại, vẻ mặt lạnh lẽo tới mức rợn người.
- Tôi còn có một câu… Thôi, không nói nữa!
Ngay sau đó, Diệp Tiểu Tịch bỗng giơ nắm đấm phang thẳng vào mặt Triệu Chí Huy!
Một cú đấm này cô đã dùng hết sức, vừa nặng vừa ác, trực tiếp khiến nửa khuôn mặt của Triệu Chí Huy tê tái, cũng khiến gã đần người ra!
- Không… Không thể nào… Sao cô… Sao cô lại…
Gã che nửa bên mặt, kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu Tịch.
- Có sóng to gió lớn nào là chị mày chưa từng thấy chứ? Chút kỹ xảo cỏn con đó mà mày tưởng chị không thấy à?!
Diệp Tiểu Tịch tức giận, vừa nói vừa đánh cho Triệu Chí Huy chạy té đái.
- Cô… Đồ lửa đảo!
Triệu Chí Huy muốn phản kháng, nhưng đau thương phát hiện ra gã hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Tiểu Tịch! Gã vừa trốn vừa căm giận nói:
- Cô lại không uống ly rượu đó! Cứu… Cứu tôi với… Giết người kìa…
- Câm mồm! Kêu gì mà kêu? Không bị mày lừa thì tao còn phải xin lỗi mày nữa à?
Diệp Tiểu Tịch tức giận tới mức trợn mắt lên.
- Chạy gì mà chạy? Mày cho rằng mày có thể chạy trốn chỗ nào? Hãy ‘hưởng thụ’ đi! Hôm nay không đánh cho mày kêu tao là bố thì coi như tao thua!
Triệu Chí Huy cực kỳ hối hận, gã bổng cảm thấy mình ngốc quá sức! Ban ngày mẹ của Diệp Tiểu Tịch, Hà Nhu đã lộ thủ đoạn, thân thủ rất đáng sợ. Nếu gã chú ý thì cũng nên đoán được thân thủ của Diệp Tiểu Tịch cũng sẽ tốt lắm. Nhưng gã chỉ thấy Diệp Tiểu Tịch xinh đẹp lại còn mềm yếu, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này!
- Bố! Con sai rồi!
Triệu Chí Huy dùng tay che mặt, ôm đầu ngồi chồm hổm trong góc tường.
- Tha con đi mà bố!
- …
Diệp Tiểu Tịch khựng lại, rất là cạn lời. Tuy rằng sớm biết người nhà họ Triệu chỉ giỏi mềm nắn rắn buông, ngoài mạnh trong yếu, nhưng Triệu Chí Huy lại không có khí khái gọi cô là bố cũng khiến cô phục thật sự.
Cô trực tiếp đá lên người gã mấy đá, xoay người chuẩn bị rời đi. Thứ cô muốn đã tới tay, không nhất thiết phải ở lại đây nữa. Tuy rằng Triệu Chí Huy là giá áo túi cơm, nhưng kẻ đứng sau lưng hắn không phải.
Nếu cô không đi thì nói không chừng sẽ có biến.
Triệu Chí Huy không cam lòng nhìn cô, gã bỗng cầm di động kêu:
- Sao các người còn chưa vào?
Sắc mặt Diệp Tiểu Tịch thay đổi. Cánh cửa trước mặt bỗng đá văng ra, một đoàn người nối đuôi nhau đi vào! Quả nhiên, người kia đã chuẩn bị thủ đoạn khác cho Triệu Chí Huy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook