365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 233: Phản đòn
Diệp Tiểu Tịch hơi nhướn mày lên, chuyện này có chút kì quái.
Cô nhận ra gã đàn ông này, gã là giám đốc Công ty thương mại Thạch Húc, Thạch Sùng Tuấn. Nghe nói trong thời gian này Thạch Húc gặp vấn đề không nhỏ, chuyện công ty đã làm gã sứt đầu mẻ trán rồi, chuyện trong nhà lại càng loạn hơn, vợ gã đang làm ầm lên với gã.
Nếu lúc trước Diệp Tiểu Tịch chỉ coi Thạch Sùng Tuấn là một tên say thì bây giờ cô đã xác định được vài phần là gã nhắm vào mình. Cô và Long Mộ Thần đều thích làm việc kín tiếng, thế nên cô không quá thu hút trong bữa tiệc mừng này. Vậy mà Thạch Sùng Tuấn lại có thể tìm ra cô và ngăn cô lại, rõ ràng phải có chuyện mờ ám ở đây!
Thạch Sùng Tuấn cố ý mắng to lên như thể muốn làm lớn chuyện:
- Tôi đã thấy vô số ả đàn bà như cô rồi! Cô trà trộn vào bữa tiệc này chẳng phải là để đu bám vào kẻ có tiền rồi bay lên mây làm phượng hoàng hay sao? Nói đi, bao nhiêu tiền một đêm? Nếu anh đây thư thái thì sẽ bao cô một tháng...
Đã có không ít người nhìn về phía này. Lời của Thạch Sùng Tuấn lại khiến cho họ nửa tin nửa ngờ. Ai nấy đều nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt hoài nghi.
Diệp Tiểu Tịch sa sầm sắc mặt. Thạch Sùng Tuấn hắt nước bẩn vào cô như thế làm cô không thể giải thích được rõ ràng.
- Giám đốc Thạch.
Hà Đông Nham chú ý thấy động tĩnh bên này thì vội vàng chạy tới giải thích:
- Tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, cô Diệp đây không phải là...
- Không phải là gì?
Thạch Sùng Tuấn say khướt, cười lạnh nói:
- Đạo diễn Hà, chẳng lẽ anh muốn nói cô ta là đại tiểu thư nhà nào hay sao? Tôi không nhớ nhà giàu có nào ở thủ đô có cô con gái thế này cả. À, tôi hiểu rồi, cô là là người của anh chứ gì? Bảo sao tôi thấy hai người ở cùng nhau mấy lần ròi. Thế nhưng tôi phải nhắc nhở anh thế này nhé, loại đàn bà này chơi thôi thì được, bao giờ chơi chán anh cứ nhường tôi, giá cả thương lượng...
- Giám đốc Thạch!
Sắc mặt Hà Đông Nham trở nên cực kì khó coi:
- Tôi và cô Diệp chỉ có quan hệ công việc chứ không còn quan hệ nào khác, anh ăn nói cho cẩn thận!
- Chúng ta đều là đàn ông cả, tôi hiểu ấy mà.
Thạch Sùng Tuấn cố ý nói mờ ám rồi cười hì hì:
- Đạo diễn Hà chớ nóng, chúng ta phải hỏi cô Diệp đây đã chứ? Tôi đưa cho cô ả không ít tiền hơn anh, sao anh biết là ả không muốn theo tôi?
- Anh...
Hà Đông Nham biết gã cố ý làm loạn, nếu cứ tranh cãi thế này thì mọi người chỉ càng hiểu lầm Diệp Tiểu Tịch hơn thôi. Anh ta vội gọi phục vụ rồi nói:
- Giám đốc Hà uống say rồi, cậu đưa anh ta lên phòng nghỉ ngơi đi.
- Từ từ!
Diệp Tiểu Tịch gọi Hà Đông Nham lại. Bây giờ chuyện đã thế này, nếu đuổi Thạch Sùng Tuấn đi như thế thì người ta sẽ cảm thấy họ đang chột dạ.
- Ha ha.
Trong mắt Thạch Sùng Tuấn lóe lên vẻ khinh miệt:
- Đạo diễn Hà, anh thấy chưa? Tôi đã bảo cái loại gái ỷ mình có sắc này có thể làm tất cả mọi thứ vì tiền mà!
- Nhà anh giàu lắm hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn gã với vẻ ngẫm nghĩ:
- Tôi hiếu kì đó, anh định cho tôi bao nhiêu tiền?
Thạch Sùng Tuấn đánh giá cô bằng ánh mắt khinh thường:
- Với loại như cô thì giá mười vạn là cao rồi.
- Mười vạn?
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày lạnh nhạt, sau đó rút một tờ chi phiếu trong túi ra, bình tĩnh viết xuống một con số rồi đưa ra trước mặt Thạch Sùng Tuấn.
- Hay quá, anh Thạch à, tôi thấy anh cũng không tồi. Tôi có mấy người bạn là nam thích loại hình như anh lắm.
Diệp Tiểu Tịch cười mà như không cười:
- Tôi cho anh năm mươi vạn này, chỉ cần anh hầu họ vui vẻ thì tiền không thành vấn đề.
Mọi người không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Vốn dĩ họ đang tin lời của Thạch Sùng Tuấn kia. Thế mà Diệp Tiểu Tịch đã dùng một cách y hệt để xóa tan lời vu vạ kia rồi.
Trong mắt họ, Diệp Tiểu Tịch có tiền thật hay không là một chuyện, nhưng cô dám dùng cách này để phản đòn thì đã chứng minh cô hoàn toàn không sợ Thạch Sùng Tuấn chút nào. Chỉ sợ rằng chỗ dựa của cô ta không chỉ có một mình Hà Đông Nham. Cô nhóc này cũng có một ông chủ chống lưng không dễ chọc. Họ thật muốn xem xem ván cược này sẽ có kết quả nhuê thế nào.
Thạch Sùng Tuấn giận xanh mặt. Gã không ngờ rằng Diệp Tiểu Tịch lại dùng cách này để làm nhục gã trước mặt mọi người!
Gã điên tiết quát ầm lên:
- Khốn nạn! Cô nghĩ cô là ai mà dám so sánh với tôi?
- Đương nhiên là tôi không thể so sánh với anh ở phương diện này rồi. Tôi là người đàng hoàng mà.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên.
Mọi người không khỏi cười vang thành tiếng. Họ đều nhận ra Thạch Sùng Tuấn cố ý chuyện bé xé ra to thì làm sao Diệp Tiểu Tịch có thể không nhận ra cho được. Cho nên cô chẳng cần phải khách khí với gã làm gì.
Thế nhưng điều làm cho mọi người ngạc nhiên nhất chính là thái độ của Hà Đông Nham. Nếu Diệp Tiểu Tịch là người đàn bà của Hà Đông Nham thật, thì anh ta sẽ chẳng đời nào để một ả đàn bà phá hỏng buổi tiệc mừng công của mình đâu. Thế nhưng Hà Đông Nham không những không ngăn cản Diệp Tiểu Tịch mà còn nhường quyền quyết định cho cô.
Chuyện này khiến cho các vị khách ở dây đều bất ngờ.
Chẳng lẽ Diệp Tiểu Tịch còn thân phận nào khác mà họ không biết đến ư?
Thạch Sùng Tuấn giận điên người. Vốn dĩ gã muốn làm nhục Diệp Tiểu Tịch cơ mà, không ngờ người nhục mặt lại là chính gã!
Gã bực bội túm tay Diệp Tiểu Tịch rồi mắng lấy mắng để:
- Họ Diệp kia, cô nghĩ rằng Hà Đông Nham có thể cho cô chỗ dựa sao? Ông đây coi trọng cô là phúc cô tu mất đời mới có đấy! Tôi khuyên cô hãy xin lỗi tôi ngay đi, nếu không, ông đây có một vạn cách để giết chết cô đấy!
Ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch lạnh đi. Nếu cứ quậy thế này thì chuyện sẽ càng lúc càng lớn hơn thôi.
Cô đành phải lôi chỗ dựa của mình ra khè gã vậy.
- Ngài Thạch, hôm nay tôi đến đây đại diện cho Long thị, ngài nghĩ rằng tôi còn cần chỗ dựa nào khác ư?
Động tác của Thạch Sùng Tuấn đột nhiên cứng đờ ra. Gã buông lỏng tay theo bản năng:
- Long thị? Long thị nào?
Mọi người đứng xem xôn xao bàn tán.
- Còn Long thị nào nữa? Không ngờ Hà Đông Nham lại giỏi giang thế, Long thị phái người đến đây luôn kìa!
- Nghe nói Thạch Sùng Tuấn này háo sắc quá nên vợ gã mới làm loạn lên đấy. Không ngờ gã dám trêu ghẹo cả người của Long thị, lần này gã tới số rồi!
..
Nghe mọi người bàn luận ồn ào, sắc mặt của Thạch Sùng Tuấn tái dại đi. Nếu Diệp Tiểu Tịch mà là người của Long thị thật thì lần này gã gặp phải phiền toái lớn rồi! Không! Sao có thể như thế được? Người kia có nói cho hắn biết chuyện này đâu?!
- Long thị gì mà Long thị? Tôi thấy cô là công nhân vệ sinh ở Long thị thì có. Dám lấy Long thị ra để cáo mượn oai hùm à?
Thạch Sùng Tuấn vội nói.
Thế nhưng lần này mọi người xung quanh không tin gã nữa. Bởi vì có phải ai cũng giám giả mạo danh nghĩa của Long thị đâu. Hơn nữa nhân viên quét rác trong Long thị thì làm sao vào được buổi tiệc mừng này cơ chứ? Bọn họ nhất loạt quay về phía Hà Đông Nham như muốn anh ta chứng minh.
Hà Đông Nham còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một giọng phụ nữ gắt gỏng vang lên:
- Thạch Sùng Tuấn! Anh lại lăng nhăng với con điếm nào rồi phải không?!
Cô nhận ra gã đàn ông này, gã là giám đốc Công ty thương mại Thạch Húc, Thạch Sùng Tuấn. Nghe nói trong thời gian này Thạch Húc gặp vấn đề không nhỏ, chuyện công ty đã làm gã sứt đầu mẻ trán rồi, chuyện trong nhà lại càng loạn hơn, vợ gã đang làm ầm lên với gã.
Nếu lúc trước Diệp Tiểu Tịch chỉ coi Thạch Sùng Tuấn là một tên say thì bây giờ cô đã xác định được vài phần là gã nhắm vào mình. Cô và Long Mộ Thần đều thích làm việc kín tiếng, thế nên cô không quá thu hút trong bữa tiệc mừng này. Vậy mà Thạch Sùng Tuấn lại có thể tìm ra cô và ngăn cô lại, rõ ràng phải có chuyện mờ ám ở đây!
Thạch Sùng Tuấn cố ý mắng to lên như thể muốn làm lớn chuyện:
- Tôi đã thấy vô số ả đàn bà như cô rồi! Cô trà trộn vào bữa tiệc này chẳng phải là để đu bám vào kẻ có tiền rồi bay lên mây làm phượng hoàng hay sao? Nói đi, bao nhiêu tiền một đêm? Nếu anh đây thư thái thì sẽ bao cô một tháng...
Đã có không ít người nhìn về phía này. Lời của Thạch Sùng Tuấn lại khiến cho họ nửa tin nửa ngờ. Ai nấy đều nhìn Diệp Tiểu Tịch bằng ánh mắt hoài nghi.
Diệp Tiểu Tịch sa sầm sắc mặt. Thạch Sùng Tuấn hắt nước bẩn vào cô như thế làm cô không thể giải thích được rõ ràng.
- Giám đốc Thạch.
Hà Đông Nham chú ý thấy động tĩnh bên này thì vội vàng chạy tới giải thích:
- Tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi, cô Diệp đây không phải là...
- Không phải là gì?
Thạch Sùng Tuấn say khướt, cười lạnh nói:
- Đạo diễn Hà, chẳng lẽ anh muốn nói cô ta là đại tiểu thư nhà nào hay sao? Tôi không nhớ nhà giàu có nào ở thủ đô có cô con gái thế này cả. À, tôi hiểu rồi, cô là là người của anh chứ gì? Bảo sao tôi thấy hai người ở cùng nhau mấy lần ròi. Thế nhưng tôi phải nhắc nhở anh thế này nhé, loại đàn bà này chơi thôi thì được, bao giờ chơi chán anh cứ nhường tôi, giá cả thương lượng...
- Giám đốc Thạch!
Sắc mặt Hà Đông Nham trở nên cực kì khó coi:
- Tôi và cô Diệp chỉ có quan hệ công việc chứ không còn quan hệ nào khác, anh ăn nói cho cẩn thận!
- Chúng ta đều là đàn ông cả, tôi hiểu ấy mà.
Thạch Sùng Tuấn cố ý nói mờ ám rồi cười hì hì:
- Đạo diễn Hà chớ nóng, chúng ta phải hỏi cô Diệp đây đã chứ? Tôi đưa cho cô ả không ít tiền hơn anh, sao anh biết là ả không muốn theo tôi?
- Anh...
Hà Đông Nham biết gã cố ý làm loạn, nếu cứ tranh cãi thế này thì mọi người chỉ càng hiểu lầm Diệp Tiểu Tịch hơn thôi. Anh ta vội gọi phục vụ rồi nói:
- Giám đốc Hà uống say rồi, cậu đưa anh ta lên phòng nghỉ ngơi đi.
- Từ từ!
Diệp Tiểu Tịch gọi Hà Đông Nham lại. Bây giờ chuyện đã thế này, nếu đuổi Thạch Sùng Tuấn đi như thế thì người ta sẽ cảm thấy họ đang chột dạ.
- Ha ha.
Trong mắt Thạch Sùng Tuấn lóe lên vẻ khinh miệt:
- Đạo diễn Hà, anh thấy chưa? Tôi đã bảo cái loại gái ỷ mình có sắc này có thể làm tất cả mọi thứ vì tiền mà!
- Nhà anh giàu lắm hả?
Diệp Tiểu Tịch nhìn gã với vẻ ngẫm nghĩ:
- Tôi hiếu kì đó, anh định cho tôi bao nhiêu tiền?
Thạch Sùng Tuấn đánh giá cô bằng ánh mắt khinh thường:
- Với loại như cô thì giá mười vạn là cao rồi.
- Mười vạn?
Diệp Tiểu Tịch nhướn mày lạnh nhạt, sau đó rút một tờ chi phiếu trong túi ra, bình tĩnh viết xuống một con số rồi đưa ra trước mặt Thạch Sùng Tuấn.
- Hay quá, anh Thạch à, tôi thấy anh cũng không tồi. Tôi có mấy người bạn là nam thích loại hình như anh lắm.
Diệp Tiểu Tịch cười mà như không cười:
- Tôi cho anh năm mươi vạn này, chỉ cần anh hầu họ vui vẻ thì tiền không thành vấn đề.
Mọi người không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Vốn dĩ họ đang tin lời của Thạch Sùng Tuấn kia. Thế mà Diệp Tiểu Tịch đã dùng một cách y hệt để xóa tan lời vu vạ kia rồi.
Trong mắt họ, Diệp Tiểu Tịch có tiền thật hay không là một chuyện, nhưng cô dám dùng cách này để phản đòn thì đã chứng minh cô hoàn toàn không sợ Thạch Sùng Tuấn chút nào. Chỉ sợ rằng chỗ dựa của cô ta không chỉ có một mình Hà Đông Nham. Cô nhóc này cũng có một ông chủ chống lưng không dễ chọc. Họ thật muốn xem xem ván cược này sẽ có kết quả nhuê thế nào.
Thạch Sùng Tuấn giận xanh mặt. Gã không ngờ rằng Diệp Tiểu Tịch lại dùng cách này để làm nhục gã trước mặt mọi người!
Gã điên tiết quát ầm lên:
- Khốn nạn! Cô nghĩ cô là ai mà dám so sánh với tôi?
- Đương nhiên là tôi không thể so sánh với anh ở phương diện này rồi. Tôi là người đàng hoàng mà.
Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên.
Mọi người không khỏi cười vang thành tiếng. Họ đều nhận ra Thạch Sùng Tuấn cố ý chuyện bé xé ra to thì làm sao Diệp Tiểu Tịch có thể không nhận ra cho được. Cho nên cô chẳng cần phải khách khí với gã làm gì.
Thế nhưng điều làm cho mọi người ngạc nhiên nhất chính là thái độ của Hà Đông Nham. Nếu Diệp Tiểu Tịch là người đàn bà của Hà Đông Nham thật, thì anh ta sẽ chẳng đời nào để một ả đàn bà phá hỏng buổi tiệc mừng công của mình đâu. Thế nhưng Hà Đông Nham không những không ngăn cản Diệp Tiểu Tịch mà còn nhường quyền quyết định cho cô.
Chuyện này khiến cho các vị khách ở dây đều bất ngờ.
Chẳng lẽ Diệp Tiểu Tịch còn thân phận nào khác mà họ không biết đến ư?
Thạch Sùng Tuấn giận điên người. Vốn dĩ gã muốn làm nhục Diệp Tiểu Tịch cơ mà, không ngờ người nhục mặt lại là chính gã!
Gã bực bội túm tay Diệp Tiểu Tịch rồi mắng lấy mắng để:
- Họ Diệp kia, cô nghĩ rằng Hà Đông Nham có thể cho cô chỗ dựa sao? Ông đây coi trọng cô là phúc cô tu mất đời mới có đấy! Tôi khuyên cô hãy xin lỗi tôi ngay đi, nếu không, ông đây có một vạn cách để giết chết cô đấy!
Ánh mắt của Diệp Tiểu Tịch lạnh đi. Nếu cứ quậy thế này thì chuyện sẽ càng lúc càng lớn hơn thôi.
Cô đành phải lôi chỗ dựa của mình ra khè gã vậy.
- Ngài Thạch, hôm nay tôi đến đây đại diện cho Long thị, ngài nghĩ rằng tôi còn cần chỗ dựa nào khác ư?
Động tác của Thạch Sùng Tuấn đột nhiên cứng đờ ra. Gã buông lỏng tay theo bản năng:
- Long thị? Long thị nào?
Mọi người đứng xem xôn xao bàn tán.
- Còn Long thị nào nữa? Không ngờ Hà Đông Nham lại giỏi giang thế, Long thị phái người đến đây luôn kìa!
- Nghe nói Thạch Sùng Tuấn này háo sắc quá nên vợ gã mới làm loạn lên đấy. Không ngờ gã dám trêu ghẹo cả người của Long thị, lần này gã tới số rồi!
..
Nghe mọi người bàn luận ồn ào, sắc mặt của Thạch Sùng Tuấn tái dại đi. Nếu Diệp Tiểu Tịch mà là người của Long thị thật thì lần này gã gặp phải phiền toái lớn rồi! Không! Sao có thể như thế được? Người kia có nói cho hắn biết chuyện này đâu?!
- Long thị gì mà Long thị? Tôi thấy cô là công nhân vệ sinh ở Long thị thì có. Dám lấy Long thị ra để cáo mượn oai hùm à?
Thạch Sùng Tuấn vội nói.
Thế nhưng lần này mọi người xung quanh không tin gã nữa. Bởi vì có phải ai cũng giám giả mạo danh nghĩa của Long thị đâu. Hơn nữa nhân viên quét rác trong Long thị thì làm sao vào được buổi tiệc mừng này cơ chứ? Bọn họ nhất loạt quay về phía Hà Đông Nham như muốn anh ta chứng minh.
Hà Đông Nham còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một giọng phụ nữ gắt gỏng vang lên:
- Thạch Sùng Tuấn! Anh lại lăng nhăng với con điếm nào rồi phải không?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook