365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu
-
Chương 179: Có người đến đây
- Xin lỗi, em không biết…
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch hơi luống cuống.
Người bố trong câu nói của Long Mộ Thần cũng chính là bố ruột cô.
- Không sao.
Anh hạ giọng nói:
- Vì anh không nói cho em biết thôi.
Hai người lên xe, Long Mộ Thần siết chặt tay Diệp Tiểu Tịch, bàn tay cô hơi lạnh chứng tỏ cô đang khá căng thẳng.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Được bao bọc bởi cái ôm và mùi hương quen thuộc, Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu rồi trở lại bình tĩnh. Cho dù cô đã nghe anh kể rất nhiều chuyện về bố mẹ nhưng cô chưa chuẩn bị tâm lý đến gặp bọn họ.
Huống chi… giờ chỉ có thể gặp được phần mộ trơ trọi. Diệp Tiểu Tịch lại càng không biết bản thân phải đối mặt với tâm trạng thế nào.
Long Mộ Thần hiểu cô đang lo lắng điều gì nên thầm thì an ủi:
- Tiểu Tịch đừng áp lực, bố mẹ đều là người rất tốt. Nếu như họ còn sống mà biết em vẫn sống bình an thì cũng rất vui cho xem.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, gặp mặt bố mẹ, trên hết chính là để những người còn sống như họ tưởng nhớ về người đã khuất.
Xe chạy bon bon đến phần mộ công cộng tại sườn núi, Diệp Tiểu Tịch thấy cửa hàng bán hoa gần đó nên đề nghị:
- Chúng ta mua bó hoa đi, anh xem… ý em là bố có thích hay không?
- Thích chứ, em mua thì bố nhất định sẽ thích.
Giọng điệu Long Mộ Thần rất đỗi dịu dàng:
- Em đi trước đi, anh đi đỗ xe.
Diệp Tiểu Tịch xuống xe, lúc cô đi vào cửa hàng thì gặp một người phụ nữ đang rời khỏi đó.
Dường như người phụ nữ đối diện bị cô dọa sợ nên bó hoa trên tay rơi thẳng xuống đất.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng nhặt bó hoa lên rồi trả lại cho bà:
- Thực sự rất xin lỗi, xin lỗi ạ, vừa rồi cháu không nhìn đường, hoa của cô…
Người phụ nữ đó vẫn ngẩn ngơ như trước, bà cũng không nhận lấy bó hoa kia.
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu kinh ngạc, người đối diện cô rất biết chăm sóc sắc đẹp, thoạt nhìn như chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng khí chất trên người bà đã chứng minh được bà cũng không còn trẻ nữa.
Bà hẳn là một vị phu nhân có tu dưỡng, nhưng Diệp Tiểu Tịch lại nhận ra có gì đó rất lạ trong mắt của bà. Thần sắc của bà ngập tràn hoảng hốt, hệt như bà đang đối mặt với một chuyện không thể tin được.
- Cô ơi?
Diệp Tiểu Tịch không hiểu ra sao, cô gọi bà lần nữa:
- Hoa bách hợp của cô…
Người phụ nữ đối diện đã lấy lại tinh thần, bà nhận lấy bó hoa rồi nói:
- Đây là lily Casablanca.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
- Chỉ có loài hoa trong sáng này mới xứng với người thuần khiết nhất.
Đôi mắt bà trở nên thâm sâu.
Diệp Tiểu Tịch ngơ ra, cô không hiểu được lời bà ấy nói có ý gì. Hay có lẽ là vì bà ấy không phải đang nói cho cô nghe.
- Tôi đang nói đến nó.
Bà cúi đầu nhìn vào bó hoa trong lòng.
- Xin lỗi…
Diệp Tiểu Tịch cất giọng ngượng ngùng.
Người phụ nữ ừ một tiếng rồi rời khỏi cửa hàng.
Long Mộ Thần đỗ xe xong, anh đi vào cửa hàng thì thấy Diệp Tiểu Tịch còn đang chọn hoa.
Cô đi đến cạnh anh rồi nói bằng giọng đành chịu:
- Em không biết mua gì cả, bố thích loại hoa nào?
- Mua hoa này là được rồi.
Long Mộ Thần nhìn về phía đóa hoa trước mặt.
- Lily Casablanca?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy bất ngờ.
- Ừ.
Long Mộ Thần ngạc nhiên hỏi lại:
- Hóa ra em cũng biết à? Hoa này cùng chi với bách hợp, nhiều người đều nghĩ nó là hoa bách hợp đấy.
- Thực ra em cũng giống những người kia thôi.
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ âu sầu:
- Vừa rồi em gặp một người, bà ấy nói cho em biết đó. Bố thích hoa này ạ?
- Ừ.
Long Mộ Thần giải thích:
- Bố cảm thấy loài hoa này hợp với mẹ nhất.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Hai người mua hoa xong thì đi đến phần mộ công cộng ở sườn núi. Song khi vừa rời khỏi cửa hàng hoa thì mưa phùn kéo đến mang theo gió lạnh làm Diệp Tiểu Tịch hắt hơi vài lần.
Long Mộ Thần cởi áo khoác choàng lên người cô.
- Không cần đâu anh.
Diệp Tiểu Tịch từ chối.
- Long Mộ Thần, em không mảnh mai vậy đâu, em sẽ thích ứng ngay thôi…
- Tiểu Tịch, anh là bạn trai em.
Long Mộ Thần nhướn mày:
- Đương nhiên sẽ làm những chuyện mà bạn trai phải làm.
- … Ờ.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch hơi đỏ lên, cô ngượng ngùng đồng ý.
- Anh muốn mua dù không?
Cô hỏi. Nơi này còn cách mộ phần một quãng đường nhưng xe không đi tiếp được nên chỉ có thể đi bộ.
- Trên xe anh có.
Anh nói:
- Em chờ một lát, anh đi lấy.
Diệp Tiểu Tịch toan nói nhưng Long Mộ Thần đã chạy vào màn mưa. Lát sau, anh cầm theo cây dù rồi đi cùng cô vào phần mộ công cộng.
Một người phụ nữ đang nâng ô rời khỏi khu mộ, vì che dù rất thấp nên chẳng thấy rõ mặt.
Bà lướt qua hai người với vẻ hờ hững rồi chợt dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần.
Dường như nhận ra được ánh nhìn đó, Long Mộ Thần nhíu mày dừng chân.
- Sao thế anh?
Diệp Tiểu Tịch khó hiểu hỏi.
Long Mộ Thần quay đầu nhìn lại nhưng người kia đã đi xa. Ánh mắt của anh trở nên tối tăm hơn:
- Không có gì, có lẽ anh nhìn nhầm thôi.
Dấu chấm hỏi bay đầu đầu Diệp Tiểu Tịch, hóa ra Long Mộ Thần cũng nhìn lầm người à?
Cô cũng không hỏi nhiều. Chỉ chốc lát sau, Long Mộ Thần đưa cô đến trước mộ bố mẹ cô. Hai người chôn cùng một chỗ, có một bó lily Casablanca đã được đặt ở đó rồi.
- Có người đến đây rồi.
Long Mộ Thần nhướn mày.
- Có lẽ em đã gặp mặt bà ấy…
Diệp Tiểu Tịch nhìn bó hoa kia, lòng có điều suy nghĩ.
- Khi nào? Là người thế nào?
Long Mộ Thần hỏi.
- Em gặp mặt bà ấy tại cửa hàng bán hoa đó, chính bà ấy là người cho em biết đây là hoa lily Casablanca.
Diệp Tiểu Tịch nhớ lại cẩn thận rồi nói:
- Dường như người mà anh bảo nhìn lầm cũng chính là bà ấy! Đúng rồi, anh nhận lầm bà ấy là ai thế?
Đôi mắt Long Mộ Thần trở nên tối hơi, anh hạ giọng thì thầm:
- Bà ấy trông rất giống với em gái của mẹ, Kiều Tinh.
- Đó không phải là dì của chúng ta à?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên:
- Sao trước đó anh không nhắc đến bà ấy?
- Bà ấy luôn sống ở nước ngoài.
Long Mộ Thần giải thích:
- Có lẽ vì bà ấy được ông bà ngoại nhận nuôi nên sau khi kết hôn xong thì cũng chẳng qua lại với nhà họ Kiều và nhà họ Long.
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên, cô không khỏi hạ giọng nói:
- Rốt cuộc gene nhà chúng ta thế nào… thế mà lại có nhiều người được nhận nuôi vậy nhỉ?
- Điều này chứng tỏ bọn họ rất tốt bụng.
Long Mộ Thần cất giọng dịu dàng. Có lẽ chính vì họ tốt bụng nên trời run rủi thế nào để Diệp Tiểu Tịch được gia đình tốt bụng nuôi nấng.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng tình, cô nhìn Long Mộ Thần hỏi:
- Vừa rồi có phải là bà ấy không anh?
- Không biết.
Long Mộ Thần không xác định rõ:
- Anh sẽ điều tra thêm việc này.
Cô không tiếp tục hỏi nữa. Nhìn bia mộ trước mặt mình, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy thương cảm. Người đang say ngủ tại đây chính là bố mẹ ruột cô ư?
- Bố mẹ, con tìm được Tiểu Tịch rồi.
Long Mộ Thần tỉ tê:
- Hai người yên tâm, em ấy sống rất tốt. Sau này con sẽ chăm sóc em ấy thay hai người.
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch hơi luống cuống.
Người bố trong câu nói của Long Mộ Thần cũng chính là bố ruột cô.
- Không sao.
Anh hạ giọng nói:
- Vì anh không nói cho em biết thôi.
Hai người lên xe, Long Mộ Thần siết chặt tay Diệp Tiểu Tịch, bàn tay cô hơi lạnh chứng tỏ cô đang khá căng thẳng.
Anh vươn tay ôm cô vào lòng.
Được bao bọc bởi cái ôm và mùi hương quen thuộc, Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu rồi trở lại bình tĩnh. Cho dù cô đã nghe anh kể rất nhiều chuyện về bố mẹ nhưng cô chưa chuẩn bị tâm lý đến gặp bọn họ.
Huống chi… giờ chỉ có thể gặp được phần mộ trơ trọi. Diệp Tiểu Tịch lại càng không biết bản thân phải đối mặt với tâm trạng thế nào.
Long Mộ Thần hiểu cô đang lo lắng điều gì nên thầm thì an ủi:
- Tiểu Tịch đừng áp lực, bố mẹ đều là người rất tốt. Nếu như họ còn sống mà biết em vẫn sống bình an thì cũng rất vui cho xem.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, gặp mặt bố mẹ, trên hết chính là để những người còn sống như họ tưởng nhớ về người đã khuất.
Xe chạy bon bon đến phần mộ công cộng tại sườn núi, Diệp Tiểu Tịch thấy cửa hàng bán hoa gần đó nên đề nghị:
- Chúng ta mua bó hoa đi, anh xem… ý em là bố có thích hay không?
- Thích chứ, em mua thì bố nhất định sẽ thích.
Giọng điệu Long Mộ Thần rất đỗi dịu dàng:
- Em đi trước đi, anh đi đỗ xe.
Diệp Tiểu Tịch xuống xe, lúc cô đi vào cửa hàng thì gặp một người phụ nữ đang rời khỏi đó.
Dường như người phụ nữ đối diện bị cô dọa sợ nên bó hoa trên tay rơi thẳng xuống đất.
Diệp Tiểu Tịch vội vàng nhặt bó hoa lên rồi trả lại cho bà:
- Thực sự rất xin lỗi, xin lỗi ạ, vừa rồi cháu không nhìn đường, hoa của cô…
Người phụ nữ đó vẫn ngẩn ngơ như trước, bà cũng không nhận lấy bó hoa kia.
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu kinh ngạc, người đối diện cô rất biết chăm sóc sắc đẹp, thoạt nhìn như chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng khí chất trên người bà đã chứng minh được bà cũng không còn trẻ nữa.
Bà hẳn là một vị phu nhân có tu dưỡng, nhưng Diệp Tiểu Tịch lại nhận ra có gì đó rất lạ trong mắt của bà. Thần sắc của bà ngập tràn hoảng hốt, hệt như bà đang đối mặt với một chuyện không thể tin được.
- Cô ơi?
Diệp Tiểu Tịch không hiểu ra sao, cô gọi bà lần nữa:
- Hoa bách hợp của cô…
Người phụ nữ đối diện đã lấy lại tinh thần, bà nhận lấy bó hoa rồi nói:
- Đây là lily Casablanca.
- Hả?
Diệp Tiểu Tịch ngơ ngác.
- Chỉ có loài hoa trong sáng này mới xứng với người thuần khiết nhất.
Đôi mắt bà trở nên thâm sâu.
Diệp Tiểu Tịch ngơ ra, cô không hiểu được lời bà ấy nói có ý gì. Hay có lẽ là vì bà ấy không phải đang nói cho cô nghe.
- Tôi đang nói đến nó.
Bà cúi đầu nhìn vào bó hoa trong lòng.
- Xin lỗi…
Diệp Tiểu Tịch cất giọng ngượng ngùng.
Người phụ nữ ừ một tiếng rồi rời khỏi cửa hàng.
Long Mộ Thần đỗ xe xong, anh đi vào cửa hàng thì thấy Diệp Tiểu Tịch còn đang chọn hoa.
Cô đi đến cạnh anh rồi nói bằng giọng đành chịu:
- Em không biết mua gì cả, bố thích loại hoa nào?
- Mua hoa này là được rồi.
Long Mộ Thần nhìn về phía đóa hoa trước mặt.
- Lily Casablanca?
Diệp Tiểu Tịch cảm thấy bất ngờ.
- Ừ.
Long Mộ Thần ngạc nhiên hỏi lại:
- Hóa ra em cũng biết à? Hoa này cùng chi với bách hợp, nhiều người đều nghĩ nó là hoa bách hợp đấy.
- Thực ra em cũng giống những người kia thôi.
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch tỏ vẻ âu sầu:
- Vừa rồi em gặp một người, bà ấy nói cho em biết đó. Bố thích hoa này ạ?
- Ừ.
Long Mộ Thần giải thích:
- Bố cảm thấy loài hoa này hợp với mẹ nhất.
Diệp Tiểu Tịch giật mình.
Hai người mua hoa xong thì đi đến phần mộ công cộng ở sườn núi. Song khi vừa rời khỏi cửa hàng hoa thì mưa phùn kéo đến mang theo gió lạnh làm Diệp Tiểu Tịch hắt hơi vài lần.
Long Mộ Thần cởi áo khoác choàng lên người cô.
- Không cần đâu anh.
Diệp Tiểu Tịch từ chối.
- Long Mộ Thần, em không mảnh mai vậy đâu, em sẽ thích ứng ngay thôi…
- Tiểu Tịch, anh là bạn trai em.
Long Mộ Thần nhướn mày:
- Đương nhiên sẽ làm những chuyện mà bạn trai phải làm.
- … Ờ.
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch hơi đỏ lên, cô ngượng ngùng đồng ý.
- Anh muốn mua dù không?
Cô hỏi. Nơi này còn cách mộ phần một quãng đường nhưng xe không đi tiếp được nên chỉ có thể đi bộ.
- Trên xe anh có.
Anh nói:
- Em chờ một lát, anh đi lấy.
Diệp Tiểu Tịch toan nói nhưng Long Mộ Thần đã chạy vào màn mưa. Lát sau, anh cầm theo cây dù rồi đi cùng cô vào phần mộ công cộng.
Một người phụ nữ đang nâng ô rời khỏi khu mộ, vì che dù rất thấp nên chẳng thấy rõ mặt.
Bà lướt qua hai người với vẻ hờ hững rồi chợt dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần.
Dường như nhận ra được ánh nhìn đó, Long Mộ Thần nhíu mày dừng chân.
- Sao thế anh?
Diệp Tiểu Tịch khó hiểu hỏi.
Long Mộ Thần quay đầu nhìn lại nhưng người kia đã đi xa. Ánh mắt của anh trở nên tối tăm hơn:
- Không có gì, có lẽ anh nhìn nhầm thôi.
Dấu chấm hỏi bay đầu đầu Diệp Tiểu Tịch, hóa ra Long Mộ Thần cũng nhìn lầm người à?
Cô cũng không hỏi nhiều. Chỉ chốc lát sau, Long Mộ Thần đưa cô đến trước mộ bố mẹ cô. Hai người chôn cùng một chỗ, có một bó lily Casablanca đã được đặt ở đó rồi.
- Có người đến đây rồi.
Long Mộ Thần nhướn mày.
- Có lẽ em đã gặp mặt bà ấy…
Diệp Tiểu Tịch nhìn bó hoa kia, lòng có điều suy nghĩ.
- Khi nào? Là người thế nào?
Long Mộ Thần hỏi.
- Em gặp mặt bà ấy tại cửa hàng bán hoa đó, chính bà ấy là người cho em biết đây là hoa lily Casablanca.
Diệp Tiểu Tịch nhớ lại cẩn thận rồi nói:
- Dường như người mà anh bảo nhìn lầm cũng chính là bà ấy! Đúng rồi, anh nhận lầm bà ấy là ai thế?
Đôi mắt Long Mộ Thần trở nên tối hơi, anh hạ giọng thì thầm:
- Bà ấy trông rất giống với em gái của mẹ, Kiều Tinh.
- Đó không phải là dì của chúng ta à?
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên:
- Sao trước đó anh không nhắc đến bà ấy?
- Bà ấy luôn sống ở nước ngoài.
Long Mộ Thần giải thích:
- Có lẽ vì bà ấy được ông bà ngoại nhận nuôi nên sau khi kết hôn xong thì cũng chẳng qua lại với nhà họ Kiều và nhà họ Long.
Diệp Tiểu Tịch ngạc nhiên, cô không khỏi hạ giọng nói:
- Rốt cuộc gene nhà chúng ta thế nào… thế mà lại có nhiều người được nhận nuôi vậy nhỉ?
- Điều này chứng tỏ bọn họ rất tốt bụng.
Long Mộ Thần cất giọng dịu dàng. Có lẽ chính vì họ tốt bụng nên trời run rủi thế nào để Diệp Tiểu Tịch được gia đình tốt bụng nuôi nấng.
- Vâng.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng tình, cô nhìn Long Mộ Thần hỏi:
- Vừa rồi có phải là bà ấy không anh?
- Không biết.
Long Mộ Thần không xác định rõ:
- Anh sẽ điều tra thêm việc này.
Cô không tiếp tục hỏi nữa. Nhìn bia mộ trước mặt mình, Diệp Tiểu Tịch cảm thấy thương cảm. Người đang say ngủ tại đây chính là bố mẹ ruột cô ư?
- Bố mẹ, con tìm được Tiểu Tịch rồi.
Long Mộ Thần tỉ tê:
- Hai người yên tâm, em ấy sống rất tốt. Sau này con sẽ chăm sóc em ấy thay hai người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook