36 Kế
-
Chương 23: Bị nhìn thấy
Mua xe xong Hứa Thiên Mạc không về công ty, mà là theo Thi Dao Vũ cùng về nhà. Lúc lên lầu, Hứa Thiên Mạc một mặt đau lòng nhìn Thi Dao Vũ, "Chị hiện tại có chút hối hận rồi, sớm biết nên dùng tiền mẹ em."
"Ai bảo chị muốn chọn như thế." - Thi Dao Vũ cười trên sự đau khổ của người khác nói.
Hứa Thiên Mạc một bộ dáng dấp như là chuyện đương nhiên, "Đương nhiên là chị muốn mua thật." - Nói xong lại biến trở về vẻ mặt đau lòng.
"Ba."
"Ba?" - Hứa Thiên Mạc kì quái nhìn Thi Dao Vũ, trong chớp mắt làm sao lại gọi ba. Hứa Thiên Mạc nhìn thấy Thi Dao Vũ nhìn phía trước một mặt dáng dấp khiếp sợ, không chịu được lòng hiếu kì nàng cũng nhanh chóng hướng về bên kia.
Một đại thúc tuổi trung niên, khuôn mặt cùng Thi Dao Vũ giống nhau đến mấy phần đứng ở cửa, chân còn có hành lý, Hứa Thiên Mạc kinh ngạc suýt chút nữa bụm miệng, trời, đúng là ba a.
"Ba về rồi." - Thi Dao Vũ ánh mắt mang theo điểm phức tạp, nhưng vẫn là rất vui vẻ nói.
Hứa Thiên Mạc bé ngoan đứng ở bên cạnh Thi Dao Vũ, nàng cũng không biết nên gọi thúc thúc hay là theo Thi Dao Vũ gọi ba ba.
"Con là Thiên Mạc đi, lần trước không có chạy về tham gia hôn lễ của hai con thực sự là tiếc nuối a." - Thi Hoành Chí cảm khái nhìn con trai của mình cùng con dâu, năm năm chưa từng trở về, không nghĩ tới con trai lớn như thế, hơn nữa còn kết hôn.
"Ba, chúng ta đi vào trước đi." - Thi Dao Vũ lấy ra chìa khoá, mở cửa.
Thi Hoành Chí đưa tay ra khoát lên trên vai Thi Dao Vũ, cười nói, "Mấy năm không gặp, càng thêm rắn chắc, xem ra mẹ con đem con chăm sóc rất tốt a."
Hứa Thiên Mạc chậm rì rì đi theo hai người phía sau, thuận tiện đóng cửa lại. Nhìn phía trước phụ tử tình thâm, nàng bắt đầu suy đoán Nghiêm Như Tuyết trở về sẽ là tâm tình như thế nào, phỏng chừng không có sắc mặt tốt.
Thi Dao Vũ cùng Thi Hoành Chí ngồi ở sô pha chính đang tán gẫu, Hứa Thiên Mạc không có hứng thú, nàng cũng không tiện bỏ lại bọn họ trở về phòng. Nàng không thể làm gì khác hơn là đi pha trà, gọt hoa quả, sau đó bưng đến trên khay trà.
Nghiêm Như Tuyết lúc trở lại, Hứa Thiên Mạc ngồi ở trên ghế salông cười khúc khích mặt đều muốn đã tê rần, nàng không muốn cùng Thi Dao Vũ cùng Thi Hoành Chí tán gẫu, lại không tiện bỏ lại bọn hắn trở về phòng, cho nên nàng chỉ có thể ngồi ở bên cạnh làm bộ đang nghe bọn hắn nói chuyện, thời điểm Thi Hoành Chí nhìn sang nàng liền làm khuôn mặt tươi cười.
Lúc Nghiêm Như Tuyết nhìn thấy Thi Hoành Chí, nàng biểu hiện sững sờ, trong nháy mắt lại khôi phục bình thường, nhìn hắn như một bằng hữu đã lâu không gặp. Ngược lại là Thi Hoành Chí ngượng ngùng xoa xoa tay, "Như Tuyết."
Hứa Thiên Mạc ở bên cạnh nghe được Thi Hoành Chí gọi buồn nôn như vậy, da gà đều muốn nổi lên.
Nghiêm Như Tuyết nhìn Hứa Thiên Mạc ở sô pha xem trò vui liếc mắt một cái, sau đó mở miệng đối với Thi Hoành Chí nói, "Ở lại cùng ăn một bữa cơm đi."
"Được." - Thi Hoành Chí cười đáp ứng rồi.
"Chị cảm thấy ba em cùng mẹ em trong lúc đó tuyệt đối có cảm xúc mãnh liệt." - Hứa Thiên Mạc kéo Thi Dao Vũ lại nhẹ giọng nói.
"Chị lại nhìn ra gì đó?" - Thi Dao Vũ không thể làm gì hỏi.
Hứa Thiên Mạc ngó dáo dác từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, Nghiêm Như Tuyết về thư phòng , chỉ có Thi Hoành Chí ở trong phòng khách ngồi, Hứa Thiên Mạc đem đầu rút về, "Chị xem thái độ ba em đối với em, chị cảm thấy chú ấy là hối hận nên mới trở về."
"Đau, đau, đau!" - Thi Dao Vũ cầm lấy tóc thắt bím đuôi ngựa của Hứa Thiên Mạc chậm rãi kéo xuống. Nàng hét lên the thé.
"Chị lại từ đâu nhìn ra, còn có chuyện của người lớn chúng ta không cần quản."
Hứa Thiên Mạc vuốt đầu của mình, "Em chẳng lẽ không muốn ba mẹ em hợp lại?"
Thi Dao Vũ thâm trầm nhìn Hứa Thiên Mạc liếc mắt một cái, "Ông ấy mặc dù là cha của ta, nhưng nói về tình cảm kỳ thực cũng gần như là người xa lạ, số lần ba trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay, làm chồng làm ba, ông ấy đều rất thất bại, lại nói mẹ em khi đó gả cho ba chỉ là bởi vì cha mẹ ép buộc mà thôi, chị làm gì nghĩ nhiều như vậy?"
"Chị đây chỉ là đối với cuộc sống, sinh hoạt của em cảm thấy thật giống kịch truyền hình máu chó."
Kỳ thực Hứa Thiên Mạc đoán không lầm, Thi Hoành Chí chính là hối hận. Đông thủy tập đoàn là công ty quốc nội có tiếng, làm bà chủ Đông Thủy đương nhiên sẽ xuất hiện ở các loại tài chính kinh tế hoặc danh nhân phỏng vấn trong tạp chí. Chính là như vậy, ở trên đường đi, Thi Hoành Chí vẫn là có thể nhìn thấy tin tức liên quan với Nghiêm Như Tuyết. Hắn vẫn luôn ở cuộc du lịch, diễm ngộ cũng từng có vài đoạn nhưng vẫn không có tìm được người mình cần. Hắn cũng bắt đầu nghĩ lại, năm đó rời đi Nghiêm Như Tuyết xinh đẹp cơ trí là sai. Đặc biệt là nhìn thấy phỏng vấn gần nhất của Nghiêm Như Tuyết, dung mạo của nàng dưới màn ảnh so với cô nương hai mươi mấy tuổi không có gì khác biệt, còn có trên người tỏa ra khí chất mạnh mẽ. Thi Hoành Chí bắt đầu hối hận rồi, vì lẽ đó hắn bây giờ trở về.
"Ăn nhiều một chút." - Nghiêm Như Tuyết gắp một khối xương sườn đặt ở trong bát Hứa Thiên Mạc. Lúc ăn cơm, Thi Hoành Chí muốn ngồi bên cạnh Nghiêm Như Tuyết, nhưng Nghiêm Như Tuyết trực tiếp chuyển qua bên cạnh Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ ở trên bàn cơm không nói gì, chỉ là yên lặng cúi đầu ăn cơm, tình cờ ngẩng đầu liếc mắt nhìn nhau.
"Ba, buổi tối ba ngủ ở chỗ nào?" - Thi Dao Vũ làm con, vẫn là quan tâm hỏi một chút.
"Mới vừa xuống phi cơ liền trực tiếp tới nơi này, lúc sau hẳn là đi khách sạn." - Lúc nói lời này, Thi Hoành Chí mịt mờ nhìn Nghiêm Như Tuyết một cái. Nhưng lúc này Nghiêm Như Tuyết đang xem Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc cũng chú ý tới ánh mắt của mẹ chồng, mẹ chồng đang nhìn chiếc đũa gắp món ăn của mình, được rồi, Hứa Thiên Mạc quyết đoán gắp cho Nghiêm Như Tuyết.
.
.
.
"Đưa ba em đến khách sạn xong rồi?" - Hứa Thiên Mạc đứng ngoài cửa SAT.
Thi Dao Vũ vẩy vẩy chìa khóa xe, "Ân, chị làm sao đứng bên ngoài?"
"Chờ em đấy, xem em còn chưa tới, định ra gọi điện cho em." - Nhìn thấy Thi Dao Vũ đã đứng ở trước mặt của nàng, Hứa Thiên Mạc đem điện thoại di động nắm trong tay thả lại vào trong túi.
Hứa Thiên Mạc trước tiên vào cửa, Thi Dao Vũ theo ở phía sau, trong quán rượu trang hoàng đã không giống nhau, trước kia là ấm áp, hiện tại lạnh lùng hơn cùng cá tính .
"Tâm Lam cùng Lạc Quân bọn họ đến rồi?" - Thi Dao Vũ theo ở phía sau hỏi.
"Sớm đến rồi,đang chờ em." - Hiện tại Hứa Thiên Mạc đã là bà chủ SAT, ngày mai quán bar một lần nữa khai trương, Tôn Tâm Lam miễn cưỡng muốn ở buổi tối làm một cái tụ hội, mỹ danh viết là Kiều Thiên niềm vui, Hứa Thiên Mạc tại chỗ liền cười điên rồi, không văn hóa thật là đáng sợ.
Hứa Thiên Mạc chỉ gọi bạn bè tốt đến, vì lẽ đó địa phương to lớn nhìn qua có chút trống vắng.
"Hai người đang nói chuyện gì?" - Hứa Thiên Mạc tìm vị trí trực tiếp ngồi xuống.
Tôn Tâm Lam ngắm Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ, "Tán gẫu về hai người các cậu đó."
"Bọn em thì có gì mà tán gẫu?" - Thi Dao Vũ không rõ hỏi.
Trương Dật ngồi ở bên trong sô pha, xa xôi nói: "Cuối cùng anh cũng đã biết, Thiên Mạc em thật không có suy nghĩ a, lại không nói chuyện này với anh, còn không mau trả lại anh tiền mừng cưới!"
Hứa Thiên Mạc túm gối ôm bên cạnh ném về phía Trương Dật, "Ngoại trừ tiền, anh có thể hay không quan tâm những cái khác?" - Vứt xong, Hứa Thiên Mạc nhìn năm người trước mắt, nói - "Mấy người đều biết?"
Tôn Tâm Lam vội vã xua tay, "Không phải mình nói a."
"Cũng không phải mình nói!" - Nhìn thấy Hứa Thiên Mạc đang nhìn hắn, hắn phản xạ có điều kiện trả lời.
Giang Trúc quơ quơ chén rượu trong tay, bất mãn nói: "Hứa Thiên Mạc, Thi Dao Vũ, hai người các cậu thật không có suy nghĩ a, chuyện như vậy lại không nói cho chúng ta biết, chúng ta cũng sẽ không nói cho người khác mà."
Nhìn thấy vẻ mặt Giang Trúc cùng hai người kia liền biết trong lòng bọn họ có chút oán giận nàng tại sao lại không nói cho bọn họ biết chân tướng, Hứa Thiên Mạc vội vàng chắp hai tay, "Các vị đại ca đại tỷ, xin lỗi, là lỗi của chúng ta."
Thi Dao Vũ rót đầy rượu cho mọi người để bồi tội. Thấy Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ thái độ nhận sai rất thành khẩn, Giang Trúc và mấy người kia cũng không phải loại người nhỏ mọn, vì lẽ đó khinh bỉ Hứa Thiên Mạc cùng Thi Dao Vũ vài câu liền buông tha bọn họ .
"Sau này định làm sao?" - Viên Doanh Lâm tò mò hỏi.
"Rau trộn a, đến lúc đó thì tách ra thôi." - Hứa Thiên Mạc ra sức đẩy Trương Dật đang quấn lấy mình ta .
Hứa Thiên Mạc trừng mắt nhìn Trương Dật, "Anh muốn làm gì?"
"Em xem em cùng Dao Vũ lúc đó đều là giả, vậy nên trả lại tiền mừng cưới cho anh chứ?"
"Sớm biết liền không nên gọi anh đến." - Hứa Thiên Mạc nhanh chóng đổi vị trí.
"Cậu nhìn mình làm gì?" - Hứa Thiên Mạc đổi đến bên cạnh Bạch Khâm, liền nhìn thấy nàng ta cũng là hai mắt tỏa ánh sáng nhìn nàng. Nguyên bản là chúc mừng Hứa Thiên Mạc mở cửa tiệm, hiện tại đã biến thành bồi thường tiền mừng cưới.
.
.
.
Nghiêm Như Tuyết mặc dù là người cuồng công tác, nhưng nàng cũng sẽ không ở lại công ty quá muộn, bình thường nàng đều sẽ đem văn kiện phải xử lý mang về, cho nên nàng tan sở cũng đúng giờ giống như công nhân khác.
"Chào Nghiêm tổng."
Nghiêm Như Tuyết gật gù coi như đáp lại, sau đó liền đi ra bãi đậu xe lấy xe. Mới vừa đi ra liền nhìn thấy Thi Dao Vũ bị một người đàn ông túm vào trong xe.
Lúc Thi Dao Vũ tiến vào công ty, ngoại trừ mấy người biết hắn là thái tử Đông Thủy, những người khác cũng không biết. Nghiêm Như Tuyết cũng yêu cầu Thi Dao Vũ như một người bình thường từ tầng thấp nhất đi lên, vì lẽ đó giờ tan việc, bọn họ đều giống nhau.
Nhìn thấy Thi Dao Vũ bị "Bắt cóc" , Nghiêm Như Tuyết nhíu mày lại, lái xe đi theo chiếc xe mà Thi Dao Vũ bị kéo lên.
Thi Dao Vũ ngồi ở ghế cạnh tài xế, trợn mắt nhìn nhìn chằm chằm Đường Hoa, "Đỗ xe, tôi muốn xuống!"
"Em nói đi, anh là loại người sẽ để em xuống xe à?" - Đường Hoa cười khẩy nhìn Thi Dao Vũ liếc mắt một cái.
Thi Dao Vũ muốn mở cửa xe, nhưng nó đã bị khoá, dùng sức đều không có tác dụng, "Anh muốn mang tôi đi nơi nào?"
Đường Hoa không để ý đến Thi Dao Vũ chất vấn, chỉ chuyên tâm lái xe.
"Làm sao, tức giận à?", Đường Hoa nghe rõ xe, quay đầu liền nhìn thấy Thi Dao Vũ bĩu môi hờn dỗi.
Thi Dao Vũ không cùng Đường Hoa nói chuyện, đầu ngả về bên khác.
Đường Hoa dùng tay nắm chặt cằmThi Dao Vũ, đem mặt của hắn hướng về đây, "Không cho em chút dạy dỗ, em đều quên quy củ."
Nói xong dùng miệng chặn môi của cậu. Chốc lát, Thi Dao Vũ liền mềm nhũn trong lồng ngực Đường Hoa thở hổn hển.
Nghiêm Như Tuyết theo ở phía sau, nhìn thấy con trai của mình ở trong xe cùng một người đàn ông hôn nồng nhiệt, người đàn ông kia còn không phải là người lần trước nàng nhìn thấy, tay của nàng nắm chặt cầm lấy tay lái, nhíu mày càng chặt.
Thi Dao Vũ cảm giác phía sau có người ở nhìn, trước kia tâm tư còn có chút phân tán, hiện tại lập tức tỉnh táo, hắn đẩy Đường Hoa ra, mạnh mẽ lau miệng mình, "Chúng ta đã kết thúc rồi!"
Đường Hoa ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm phía trước, không có ai ngỗ nghịch với hắn như thế, không nghĩ tới trước đây người liều chết quấn quít lấy hắn như Thi Dao Vũ hiện tại lại kiên quyết muốn rời khỏi hắn như vậy.
Thi Dao Vũ vừa nãy phát hiện có người nhìn, hắn nhìn xung quanh bốn phía cũng không có phát hiện gì.
Đường Hoa bình tĩnh lại, cười nói, "Xuống xe đi, anh dẫn em đi ăn cơm."
Thi Dao Vũ xuống xe, phát hiện nơi này rất hẻo lánh, hắn còn muốn đánh xe trở lại, nhưng trông mòn con mắt cũng không thấy taxi, hắn cũng không thể đi bộ trở về đi, trời cũng tối rồi. Không còn cách nào khác hắn chỉ có thể làm bé ngoan trước tiên đi sau Đường Hoa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook