36 Chiêu Ly Hôn
-
Chương 72: Quyển 4 : Đau xé tim
Khi ba mẹ đến bệnh viện, tôi nằm trên giường, hơi thở yếu ớt.Cũng may là vị tài xế kia không có say rượu lái xe, hơn nữa, là khúc ngoặt,nên ông thả chậm tốc độ, mạng tôi lớn, chiếc xe tông tôi văng ra xa mấythước, tôi ngất đi.Chu Vi hoảng hốt đưa tôi đến bệnh viện, cô muốn gọi điện thoại cho Gia Tuấn, tôi ngăn cô lại: “Không cần gọi điện cho anh ta.”“Đinh Đinh, cậu hà tất phải cố chấp như thế.”Tôi lại bình tĩnh vô cùng, tuy trên người có chỗ bị chảy máu, nhưng đầu óclại không hề hấn gì, chí ít tôi còn có khả năng phán định, tôi không hềbị chấn động não, hơn nữa, tay chân tôi không sao, tôi không bị liệt,tôi còn có thể cử động, cảm tạ trời đất, tôi bị tai nạn xe, nhưng tôikhông trở thành gánh nặng của người khác.Tôi nhanh chóng phát hiện ra phần dưới của tôi đang chảy máu, máu bắt đầuchảy ra từ giữa hai chân tôi, thậm chí nhuộm đỏ hết ra giường dưới thântôi.Tôi bắt đầu cảm thấy đau bụng, tôi đứt quãng nói với bác sĩ, ”Tôi đang mang thai, bác sĩ làm ơn kiểm tra giúp tôi thử xem em bé có sao không.”Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, lấy làm tiếc mà nói với tôi, em bé khó tránhkhỏi, trải qua lần bị thương nặng như vậy, phôi thai bong ra khỏi tửcung, hiện tại các tổ chức lớn đã ra hết rồi, để đảm bảo an toàn, thìphải phẫu thuật nạo tử cung.Thật chuyên nghiệp, nhìn thấy tình hình chung không tốt, cũng không dự địnhgiữ lại bào thai, theo như lời tư vấn của bác sĩ, nạo sạch sẽ, vĩnh viễn tuyệt hậu.Mẹ nhào tới trước giường, trong mắt toàn là nước, tôi nhìn thấy sự đau đớn trong mắt mẹ, tôi cũng khóc theo. Tôi thật không có tương lai, không có tiền đồ mà, lại làm cho ba mẹ già yếu phải đau lòng vì tôi lần nữa.Mẹ đau xót nắm tay tôi, áp tay tôi lên mặt, một lần lại một lần vuốt mu bàn tay của tôi, không ngừng gọi tên tôi.Sắc mặt ba u ám, ba hỏi Chu Vi: “Gia Tuấn đâu, chưa báo với nó à?”“Con đã báo cho anh ấy rồi, anh ấy đang chạy đến đây.”Y tá đẩy cửa, cô hỏi chúng tôi: “Người nhà của Đinh Đinh đã đến chưa?”Ba hỏi cô: “Con gái của tôi vẫn còn bị thương ở đâu sao?”“Bị trầy da trên diện rộng, song, may mắn là chỉ bị thương ngoài da, khôngtổn thương đến xương, bị trật khớp cổ tay, phải bó bột tịnh dưỡng. Mặtkhác, cô ấy phải tiến hành phẫu thuật nạo tử cung, xin hỏi là làm khôngđau hay… …”Mẹ khóc to lên, “Con gái đáng thương của tôi, tại sao con không nói cho mẹ biết là con đang mang thai.”Tôi chỉ cười gượng gạo.Lúc này, ba vô cùng bình tĩnh, ba nói với y tá, “Con rể tôi sẽ nhanh chóngđến đây, do nó đến ký tên.” Ba cầm đơn phẫu thuật giúp y tá.Y tá đành phải đi ra ngoài.Toàn thân tôi run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống, ngoài mặt lại cố nén đau thương mà nói với mẹ, “Mẹ ơi, con không phải là một đứa con ngoan,khi đi học cũng không phải là học sinh giỏi, thành tích không tốt, không như Đinh Đang, có rất nhiều bằng khen, khi đi làm cũng không phải lànhân viên tốt, không tiến bộ, chưa hề được khen thưởng… …”Mẹ đau đớn ôm tôi vào lòng, không ai hiểu con gái bằng mẹ, mẹ hiểu rõ, bây giờ tôi đau muốn chết đi, nhưng lại cố nói sang chuyện khác, chỉ vì nói sang chuyện khác mới phân tán được sự thống khổ.Tôi khóc không ra tiếng, lục phủ ngũ tạng đều bị bóp méo đến đau nhức, “Lập gia đình rồi, con không phải là người vợ tốt, giặt quần áo không sạchsẽ, lau nhà cũng không triệt để, nấu ăn thì nửa chín nửa sống, mẹ chồngkhông thích, em chồng không muốn gặp… … Chồng thì có người phụ nữ khác,hiện giờ, bởi vì tùy hứng con còn hại chết đứa con của chính mình, mẹơi, con không tốt, thật sự con không tốt.”Tôi khóc rống lên.Cánh cửa bị đảy ra, Gia Tuấn nhào vào trong, “Đinh Đinh!”Anh vội chạy đến trước giường, chộp tay tôi đặt vào tay anh, tay tôi vôcùng lạnh lẽo, toàn thân cũng đều phát run, anh khẩn thiết nhìn tôi, bởi vì cơ thể tôi đang co giật, anh luống cuống, trong mắt toàn là sự sợhãi.Anh vỗ nhẹ khuôn mặt tôi, vừa đau đớn vừa gấp gáp gọi tôi: “Đinh Đinh, Đinh Đinh.”Tôi không còn sức lực, tựa vào trong lòng mẹ, hơi thở dần dần yếu đi, hỏianh: “Gia Tuấn, bình thường anh hay uống trà xanh, uống không ngán sao?Em giới thiệu cho anh một loại mới nhé, trà lài của người Tây, uống ngon vô cùng, tên là trà Earl Grey của hãng Greiner, mùi vị có chút ngọt,lại có chút giống như pha thêm một ít sữa, dịu nhẹ kéo dài, anh có thích hay không?”Anh rớt nước mắt, nước mắt cứ túa ra từ hốc mắt, vừa trượt xuống tay tôi.“Đinh Đinh, Đinh Đinh.” Anh gọi tôi hết lần này đến lần khác.Y tá lại bước vào,”Người nhà đến đây chưa? Xin mời ký tên!”Gia Tuấn nhìn đơn phẫu thuật, “Phẫu thật cái gì? Vợ của tôi làm sao?”Ya tá dùng một giọng điệu chuyên nghiệp trả lời hết sức lưu loát, “Cô ấymang thai hơn 7 tuần, nhưng bởi bị bị đụng xe, nên phôi thai đã bị bongtróc ra khỏi tử cung, nhất định phải làm phẫu thuật nạo thai ra.”Gia Tuấn kinh ngạc, anh khó tin mà nhìn tôi, hồi lâu anh mới có lại phản*ng, trong giọng nói toàn là sự đau đớn, “Em có thai sao?”Tôi nhắm mắt lại, một hàng nước mắt chảy ra, tôi ngất đi.Không biết phẫu thuật tiến hàng bao lâu, hình như không lâu lắm, bởi vì tôi không đau, tôi không còn cảm giác, tôi đã ngủ.Ngủ thật sâu, không biết là bao lâu, chỉ biết là khi tỉnh lại, toàn thântôi đều đau nhức, bác sĩ nói trên người tôi bị trầy da diện rộng, từcánh tay đến sau lưng, đến chân, tôi bị thương rất nhiều, cử động mộtchút cả người liền đau đớn như bị roi da ngấm nước quất vào, không chịunổi tôi rên rỉ: “Đau quá!” Tôi biết đây không phải là sự đau đớn của sẩy thai, mà là sự đau đớn của vết trầy xước trên người. Lập tức, có một giọng nói gọi tôi: “Đinh Đinh.” Toàn thân tôi run lên, mở mắt ra, tôi nhìn thấy Gia Tuấn. Anh ngồi ở trước giường tôi, tay cầm bàn tay tôi, ánh mắt nhìn tôi hết sứcchăm chú, lúc nhìn thấy tôi tỉnh lại, ngũ quan anh giãn ra, lông mày thì chau lại. Tôi tò mò hỏi anh: “Sao anh lại ở đây? Cậu em họ của anh không phải là sinh con trai sao, hìnhnhư hôm nay bày tiệc đầy tháng? Anh ở chỗ này làm cái gì? Đi nhanh đi!” Nói xong chuyện này tôi lại thấy vui, ngủ một đêm, có thể nhớ rõ chuyệntrước đây, chứng tỏ não bộ của tôi không bị hỏng, vô cùng may mắn. Tôi cười khổ, “Nhất thiết đừng nói với người ta, em bị sẩy thai nhé, người ta sinh con trai, em lại sẩy thai, chuyện xui xẻo quá.” Anh cụp mắt xuống, một tay đan vào tay tôi, cúi đầu, anh hôn lên tay tôi, không nói lời nào. Nói gì đây? Trong cổ họng của tôi như bị nhét một quả táo lớn, không nói được gì. Tôi nhìn bóng đèn trên đỉnh đầu, nói thì thào: “Em có một người bạn, nickname là Thủy Tụ, không có gì làm mà lại thíchviết tiểu thuyết, ngày ngày viết bậy viết bạ, bây giờ lại còn viết cáigì mà “36 chiêu ly hôn”, cô ấy đã từng nói với em thế này, Đinh Đinh,nói cho cậu biết, viết tiểu thuyết, nói thật dễ nghe, làm tác giả, nóikhó nghe chính là việc viết lách, bán chữ mà sống, điểm khác nhau duynhất với những kỹ nữ bán thân chính là, kỹ nữ phục vụ khách làng chơi,còn chúng tớ phục vụ độc giả, kỹ nữ muốn làm cho khách hàng hưng phấn,chúng tớ cũng vậy, cũng muốn làm cho độc giả hưng phấn. Gia Tuấn, anhnói xem có phải làm vợ cũng vậy hay không? Gả cho người khác, nói dễnghe thì là vợ, còn nói khó nghe, chính là người hầu và người để ngủcùng?” Gia Tuấn nghe tôi nói xong, anh đột nhiên biến sắc, ngũ quan cũng biến dạng. Mất con, tôi tràn ngập áy náy đối với sinh mạng nhỏ này, nó đến không đúnglúc, thêm tai họa nữa, cả nhà cũng không còn lòng dạ nào để bận tâm đếnnó, dường như là nó rất hiểu chuyện, sau khi biết mình là kẻ thừa thảithì đã ra đi, ngay cả việc nói lời tạm biệt với mọi người cũng không có. Hai người chúng tôi không nói lời nào.Y tá đi vào phát thuốc, thuốc được đặt trong một hộp nhựa, đặt lên tủ bên cạnh tôi, tiếp đó đưa cho tôi một cái nhiệt kế. Tôi cố nặn ra một nụ cười nói với y tá: “Cám ơn cô, sáng sớm nhìn thấy cô tươi cười rạng rỡ như thế này, tâm trạng lập tức tốt lên ngay.” Y tá lập tức cao hứng, mỉm cười tạm biệt tôi. Tôi muốn kẹp nhiệt kế vào nách, thế nhưng một tay bị bó bột, chỉ dùng đượctay còn lại để tháo nút áo ra, rất không thuận tiện, Gia Tuấn nhanhchóng đón lấy nhiệt kế, cấp tốc cởi nút áo cho tôi, nhét nhiệt kế vàonách tôi. Ba mẹ không có ở đây, chỉ có mình anh ấy, tôi không biết tối qua ba mẹ vàanh có xảy ra tranh chấp kịch liệt hay không, cũng không biết anh việncớ gì để trấn an ba mẹ tôi, đổi lấy sự tha thứ của họ, tôi rất mệt mỏi, không muốn hỏi nữa. Một lúc lâu sau, anh vuốt tóc tôi, khẽ hỏi tôi: “… … em đã biết mình mang thai từ lâu? Tại sao không nói cho anh biết?” Tôi khách sáo hỏi lại anh: “Nếu như anh sớm biết em sẽ đến khách sạn, còn có thể đi vụn trộm hay không?” Anh nhất thời giật mình, lời nói của tôi hệt như một con dao từng nhát đâm anh ngay tại chỗ. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, từ trong đôi mắt anh, tôi nhìn thấy được sự hối hận và đau đớn vô cùng. Anh nhẹ giọng hỏi tôi: “Em tin tưởng anh không?” Tôi nhẹ nhàng nói rằng: “Em tin anh, anh có nỗi khổ trong lòng, sở dĩ anh đi gặp cô ta, không phảilà muốn đi yêu đương vụn trộm, chẳng qua anh chỉ đóng cửa lại cùng cô ta nói chuyện riêng thôi.” Anh rớt nước mắt. “Đinh Đinh.” Anh nghẹn lời: “Em hãy tin anh một lần, anh không có làm gì cả. Tối qua, khi anh và ĐườngNhất Phàm định xuất phát, thì anh nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấynói có chuyện gấp, vốn dĩ anh không muốn đi gặp cô ấy, thế nhưng cô ấynói, nếu như muốn cô ấy rút lại đơn không kiện Đinh Đang nữa thì nhấtđịnh phải đến đó, nếu không thì cô ấy sẽ lập tức tiêm thuốc vào người,anh muốn giải quyết dứt điểm chuyện này cho nên đã đến đó tìm cô ấy,nhưng anh không nghĩ tới tụi anh sẽ phát sinh tranh chấp kịch liệt, côấy nóng nảy, khi tranh chấp còn xé rách áo của anh. Trong cơn nóng giận, anh đã đạp cửa rời khỏi đó, đi được nửa đường anhmới nhớ ra là áo và điện thoại còn để ở khách sạn, vì thế anh đã lái xequay lại đó lấy, ngay lúc này, trời xui đất khiến thế nào mà em lại chạy đến đó, Đinh Đinh, anh không biết là em sẽ gọi điện đến, càng khôngnghĩ tới cô ấy sẽ ở trong điện thoại mà kích thích em.” Tôi thở ra, “Thì ra là vậy, nguyên nhân là vì Đinh Đang, xin lỗi, lại là em làm liên lụy anh.” Anh nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của tôi. Rút nhiệt kế ra, Gia Tuấn nhìn, 38.9 độ, tôi đang lên cơn sốt, có thể là do vết thương trên người bị viêm gây nên, Gia Tuấn bối rối, anh lập tứcnhấn chuông gọi y tá. Bác sĩ lập tức dặn dò rút máu để làm xét nghiệm, hai bác sĩ thực tập đẩycửa bước vào, họ nhận lấy tay của tôi từ trong tay Gia Tuấn, vén tay áolên, bó chặt cánh tay tôi lại, bắt đầu ghim vào thịt của tôi, rút máucủa tôi, đau quá, đau đớn quá! Tiêm một cái, tôi đau đớn kêu lên, vị bác sĩ thực tập kia vỗ vào cánh tay tôi khuyên nhủ: “Cô đừng nắm tay quá chặt như vậy, cô nắm chặt như vậy sẽ không rút máu ra được, cô thả lỏng một chút.” Tôi nhắm tịt mắt, thả lòng tay ra, Gia Tuấn nắm chặt tay tôi, không ngừng xoa mu bàn tay của tôi, anh cắm môi, âm thầm thở dài. Bác sĩ hung hăng rút ra một ống máu lớn, lúc này mới hài lòng rời đi. Tôi rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc. Có lẽ, Gia Tuấn nói thật, anh thật sự không phát sinh chuyện gì với QuáchSắc hết, chẳng qua bọn họ chỉ đóng cửa phòng, ở trong đó nghiêm túc nóichuyện, khách sáo thảo luận vấn đề, không thèm để ý, có thể lên giường,hoặc là không lên giường, tôi không biết, bây giờ tôi cũng không muốntruy hỏi đến cùng nữa, tôi chỉ biết, con của tôi đã không còn, tôi thìsuýt chết, tất cả chuyện này tôi không trách ai cả, tôi quá tùy hứng, bị kích động thì không kiềm chế được tính tình mà đi tìm họ, kết quả mớiđể xảy ra những chuyện này. Thức dậy lần nữa là bị đói bụng mà thức dậy, mở mắt ra, tôi nhìn thấy trênbệ cửa sổ có một chậu hoa nhỏ không biết tên, mặc dù nở rất nhỏ, nhưngmà vô cùng tràn đầy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook