30 Ngày Làm Vợ Hờ
5: Ngày Thứ 5


Buổi sáng hôm sau.

Ánh nắng ban mai buổi sớm xuyên qua kẽ lá chiếu vào phòng, cảm nhận được hơi nóng đang phả vào mặt, Gia Bách mở mắt ra nhưng một giây sau liền nheo lại vì bị ánh sáng làm chói mắt, anh toang ngồi dậy mới phát hiện một bên cánh tay của mình bị ai kia làm gối gối đầu, còn chưa biết làm gì tiếp theo thì cánh tay của Xuyến đã vòng qua eo của anh ngủ tiếp.

Dường như cô nhóc này quên mất mình đang ở bệnh viện, cũng quên luôn việc bản thân đang tới kì đèn đỏ, ngủ thẳng cẳng còn tưởng anh là gối ôm mà ôm thoải mái suốt một đêm.

Nhìn cô nhóc ngủ say sưa, sống mũi cao thẳng cùng hàng mi dài cong vút đã thu hút sự chú ý của Gia Bách, anh không phủ nhận Xuyến có hơi đen đúa một chút nhưng bù lại những đường nét trên gương mặt cô vô cùng sắc sảo, từ đôi mắt, sống mũi, bờ môi, mái tóc cộng với gương mặt trái xoan, má lúm đồng tiền, mọi thứ trên gương mặt cô đều rất đẹp không hề thua kém bất kì mỹ nhân showbiz nào.

Gia Bách như bị thôi miên bởi nét đẹp tự nhiên của cô không nhịn được mà đưa tay vuốt ve gò má cùng bờ mi cong vút của Xuyến, đến khi bên ngoài có tiếng bước chân anh mới luyến tiếc mà ngừng ngay động tác của mình.

Một cô y tá đi vào, thấy anh cô ấy liền nói:
– Mời người nhà bệnh nhân Hà Gia Bách đi làm thủ tục xuất viện.

Cô y tá vừa dứt câu là dời sự chú ý lên người của Xuyến, thấy vậy Gia Bách buộc miệng nói:
– Chúng tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện ngay đây.

– Anh chị nhanh nhanh dùm em, bệnh nhân khác sắp chuyển lên rồi.
Cô y tá cất giọng hối thúc, Gia Bách chữa cháy bằng một câu khẳng định:
– Chúng tôi sẽ xuống ngay đây.

Trước khi đi cô ý tá còn bồi thêm một câu:
– Anh chị lẹ lẹ dùm em.

Lúc này, Gia Bách lại nhìn xuống cô vợ nhỏ thấy cô vẫn thở đều đặn, dù anh không nỡ đánh thức cũng buộc phải làm cho cô thức.

– Xuyến, dậy mau, dậy màu.

Gia Bách không ngừng lay mạnh bơ vai của Xuyến.

– Để em ngủ chút nữa đi mà?
Gia Bách thở dài bất lực, sau mấy giây suy nghĩ anh cúi xuống ghé sát vào tai cô, quát lớn:
– Ở đây là bệnh viện em đang đi nuôi bệnh đấy, đi làm thủ tục xuất viện thôi, không dậy là một lát người ta khiêng em xuống đấy.

Xuyến ngồi bật dậy, ngơ ngác mấy giây sau đó mới nhìn Gia Bách, cô như điên giật vẻ mặt gấp gáp nói:
– Sáng nay xuất viện vậy mà em quên mất.

Đi thôi anh, mình xuống dưới đất làm thủ tục xuất viện.

Xuyến nói xong, toang nhảy xuống giường, nhưng khi vừa nhổm mông lên một chút, cảm giác ươn ướt dinh dính khiến cô tái mặt, ngồi thất thần tại chỗ.

Xuyến nhìn Gia Bách đang xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ mà mắt ươn ướt muốn khóc.

Xuyến nhìn xuống ga giường đang ướt một mảng lớn màu đỏ tươi mà rớt nước mắt.

Lúc này cô thật sự đã khóc rồi, nhìn Gia Bách mỗi lúc một đi xa mà nước mắt Xuyến ngắn dài rơi xuống hai bên má.

Cô ngồi thừ trên giường không dám bước xuống dù chỉ là nữa bước.

Cô dám chắc, quần của mình hiện giờ đính máu hết trơn rồi, mất mặt, xấu hổ quá, ra đường biết nhìn ai đây, quần cô mặc là quần kaki màu xám tro, nhìn tới nhìn lui sẽ biết ngay.

Gia Bách đi tới thang máy, nhìn ra sau thì chẳng thấy cô vợ nhỏ đâu, anh hớt hải quay trở lại phòng bệnh, vừa bước vào cửa hơi thở dồn dập không kịp nghĩ đã ngước mắt lên, vừa hay Xuyến cũng ngẩng đầu hai ánh mắt giao nhau, Xuyến nhìn thấy anh chồng như nhìn thấy phao cứu sinh ánh mắt từ lo lắng hoảng sợ chuyển sang hy vọng rạng rỡ, Gia Bách thấy Xuyến khóc thì hớt hải chạy đến.

– Sao không đi mà ngồi thừ ra đấy.

Thấy Gia Bách mồ hôi nhễ nhại, lo lắng cho mình Xuyến lại không ngăn được giọt nước mắt mình rơi xuống.

Cổ họng Xuyến nghẹn đắng, muốn nói nhưng rồi lại thôi, cô lắc đầu.

– Bệnh nhân khác sắp lên nhận phòng rồi, em không đi là bị mắng đấy.

Đi thôi.

Xuyến nhận ra Gia Bách đối với mình rất kiên nhẫn, anh hầu như không có biểu lộ cảm xúc chán ghét hay bực tức ra bên ngoài cho cô thấy, từ đâu tới cuối đối với cô rất là khoan dung nhẫn nại, dù có đôi khi cô vẫn còn trẻ con lắm.

Anh nắm lấy cổ tay Xuyến kéo cô xuống giường, trong lúc vô tình anh đã nhìn thấy vết máu đỏ tươi in trên ga giường.

Nhìn vẻ mặt bối rối, sợ sệt xấu hổ của Xuyến, anh chỉ biết xoa đầu cô an ủi chứ không nói gì sợ cô vợ nhỏ hay ngại ngùng lại khóc.

Dầu gì Xuyến cũng chỉ mới 18 tuổi, chắc là lần đầu tiên gặp phải tình huống này nên hoảng sợ như vậy, 18 tuổi đầu mắc cỡ cũng là chuyện thường tình.

Gia Bách vội vàng kéo chiếc ga dính máu rồi vứt xuống gầm giường.

Xuyến đứng một bên cứ nắm lấy tay anh không buông, sợ buông ra rồi anh sẽ chạy mất hay sao ấy.

– Không sao rồi.

Anh mỉm cười hiền hoà, xoa đầu Xuyến.

Anh cởi chiếc áo khoác màu đen mình đang mặc ra, choàng vào ngang hông của Xuyến để che bớt phần xấu hổ phía sau đi.

Áo khoác của Xuyến màu sáng, bất tiện lắm khi ngồi xe.

Sau khi được anh giải cứu Xuyến mới tự tin mà bước ra ngoài.

Lúc này thời gian đã điểm 8 giờ 30 phút.

Hai vợ chồng son, loay hoay mất cả buổi mới làm xong thủ tục xuất viện.

Xuyến định gọi cho mẹ chồng đến đón những đã bị Gia Bách ngăn lại.

– Giờ này mẹ đang ở công ty rồi, đừng làm phiền bà ấy.

Anh với em đi taxi về.

Trên đường trở về nhà, Gia Bách bảo tài xế taxi ngừng xe, Xuyến tưởng anh có chuyện gấp gì thì ra là bước xuống tạp hóa ven đường mua đồ, bởi vì khoảng cách khá xa nên Xuyến không biết anh mua gì, chỉ biết lúc trở lại trên tay anh cầm một cái túi màu đen.

– Em muốn ăn phở.

Mua cho Gia Hân, ba, mẹ, bà nội luôn.

Tổng cộng 6 tô đấy ạ.

Xuyến nhìn thấy quán Phở Hà Nội thì cái bụng cồn cào muốn ăn, dưới quê món ăn này là món xa xỉ, một tô tới ba bốn chục ngàn, một tháng tới ngày lãnh lương cô mới được ba mẹ mua cho ăn một lần.

Lên thành phố rồi, mỗi ngày cô được ăn đồ ăn ngon còn ba mẹ và Đăng Khôi thì ăn uống kham khổ, nghĩ thương họ mà Xuyến ứa nước mắt.

Gia Bách lại một lần nữa bước xuống taxi.


Lúc trở vào Xuyến thấy anh xách lỉnh kỉnh đồ ăn, thì ngẩn người nhớ đến bắp tay của anh đang bị thương.

Cô hốt hoảng, mắt nhìn anh lo lắng hỏi:
– Anh có sao không? Em quên mất là anh đang bị thương, còn sai anh mua phở, em xin lỗi.

Xuyến vừa nói vừa đưa tay lên sờ nhẹ vào chỗ đang băng bó.

– Anh không có yếu đuối như vậy đâu.
Nói rồi, anh lại cười xoa đầu Xuyến.

Xuyến nhìn vào mắt anh thì trong lòng dâng lên cảm giác xao xuyến khó nói nên lời, cô nghe như nhịp tim mình đang đập rất nhanh đến kì lạ.

Một cảm giác bối rối khiến cô ngượng ngùng.

Xuyến quay mặt đi hương khác, lén lút đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận trái tim như muốn rớt ra ngoài.

Cô thích anh rồi phải không? Càng nghĩ cô càng thấy hồi hộp vô cùng.

Xe đi một lúc thì cũng đến nơi.

Gia Bách trả tiền taxi rồi cầm theo túi đồ mã anh mua lúc nãy bước xuống trước.

Nghe tiếng động cơ xe, Gia Hân từ bên trong chạy ra, nghe mùi phở bò thoang thoảng trong không khí nó hào hứng nhào đến, giật lấy túi đồ ăn trên tay anh hai rồi chạy nhanh vào nhà.

Trên tay Gia Bách lúc này chỉ còn mỗi cái túi màu đen be bé.

Xuyến thấy anh đứng đó không chịu bước đi, cô ngại ngùng chần chừ không dám bước xuống, đến nỗi qua ba mươi giây vẫn thấy cô ngồi thừ ra trên ghế, anh tài xế mất kiên nhẫn, cất giọng to tiếng:
– Cô ơi xuống nhanh dùm tôi.

Xuyến bối rối đáp:
– Ờ, được.

Gia Bách thấy cô chậm chạp thì vội vàng tiếng về phía trước hai ba bước chân, rồi nắm tay cổ tay cô kéo về phía trước, Xuyến chới với nhào vào vòm ngực của Gia Bách, ngay khoảnh khắc vừa chạm nhẹ vào ngực anh, cô ngửi thấy hương thơm nam tính dễ chịu thoang thoảng quanh chóp mũi, trong lòng ước gì thời gian có thể ngưng đọng để Xuyến được gần anh lâu hơn.

Xuyến còn đang bối rối, thì Gia Bách đã cúi xuống bế thốc cô lên.

Xuyến giật bắn mình, giãy giụa:
– Anh thả em xuống.

Anh đang bị thương không nên dùng lực nhiều như vậy đâu.

Gia Bách làm mặt lạnh nhìn Xuyến, anh nói:
– Nếu em biết vậy thì cứ việc nằm yên là được, em mà cứ giãy nảy là vết thương của anh không chảy máu cũng thành chảy đấy.

– Nhưng mà…
– Em muốn cả nhà biết em đến tháng mà không cẩn thận để tràn ra quần à, con Hân mà biết là nó cười em cả tháng đấy.

Nghe anh nói vậy, mặt Xuyến trắng bệch, ngoan ngoãn để anh bế vào.

Vào đến phòng khách, con bé Gia Hân thấy vợ chồng anh hai làm quá lên thì không nhìn được liền trêu:
– Ối giời ơi, chị Xuyến đi chăm chồng bệnh có một đêm thôi mà làm gì để đi không nổi thế kia, anh hai cũng ghê gớm quá nhỉ.

Gia Hân vừa dứt câu đã bị Gia Bách lườm một cái, nó hoảng quá che miệng nín cười.

Lúc này Gia Bách nhìn xuống cô vợ nhỏ, không biết Xuyến có hiểu hết ý tứ trong lời nói của Gia Hân hay không, mà chỉ biết mặt cô nàng đỏ lên, thấy vợ nhỏ hay ngượng ngùng đỏ mặt, anh không nhịn được mà cười ha hả vài tiếng.

Xuyến thấy mình là trung tâm của sự trêu chọc bèn nói:
– Ai cười cũng được, anh không được cười em.

– Được rồi anh không cười nữa, về phòng thôi.

Vào tới phòng, Xuyến chạy vọt vào phòng tắm, tắm nước nóng cho gột rửa hết mồ hôi mồ kê đang bám trên người mình, thong dong ngâm bồn, tắm sữa tắm cho thơm tho, đến khi xong việc mới phát hiện quần áo chưa lấy, băng vệ sinh chưa mua.

Trời ơi Xuyến muốn đập đầu chết quách đi cho rồi.

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cô quấn một cái khăn tắm ngang ngực chạy ra ngoài, cô định cầu cứu Gia Hân.

Chỉ là Xuyến không nghĩ đến người đang đứng đợi mình ngoài cửa chính là Gia Bách.

Khi cửa vừa mở ra, Xuyến ngỡ ngàng đến mức hai chân tê dại khi thấy Gia Bách đứng dựa tường, trong bộ dạng của anh có vẻ kiên nhẫn lắm.

Thấy vậy Xuyến bối rối, hỏi anh:
– Anh đợi em à?
– Ừ.

Đồ của em này.

Gia Bách chìa tay ra, cô theo bản năng nhìn xuống thì thấy anh đang cầm đồ lót của mình, còn có băng vệ sinh và một bộ đồ liền thân quần màu đen áo màu trắng.

Bộ đồ này là Gia Hân đã chọn cho cô.

Xuyến bối rối nhìn anh, sau đó đưa hay ra đón nhận.

– Cám ơn anh.

Xuyến nhìn anh với anh nhìn đầy cảm kích, giọng ngọt ngào cất lời cám ơn.

Gia Bách lại xoa đầu Xuyến:
– Không cần cám ơn.

Nói rồi anh quay mặt đi, Xuyến trở vào trong, miệng nở một nụ cười mãn nguyện, trái tim như có một làn nước mát chạy qua, khiến cõi lòng người ta ấm lại.

Ở gần anh cô mới biết, nội tâm của anh không giống như vẻ ngoài lạnh lùng, nghiêm khắc của mình, anh có một trái tim ấm áp, ga lăng, hành xử lại còn vô cùng tinh tế.
Gần một tiếng sau, Xuyến mới tắm xong và bước ra ngoài.

Nói thật, cô tắm và thay đồ chỉ có nửa tiếng thôi, còn lại là thời gian cô đứng chần chừ mãi trong nhà tắm, tại vì cái bộ đồ này khi mặc lên người của cô trông nó rất lạ lùng.

Xuyến không dám ra vì ngại mà cũng chẳng thể đứng mãi trong đấy nên mới quyết định mở cửa.

Khi Xuyến vừa mở cửa đã thấy Gia Bách cởi trần ngồi thù lù trên giường, bắp tay phải đang băng bó hiện lên một màu đỏ tươi khiến Xuyến hoảng hồn, cô như điện giật vội vàng chạy đến ngồi xuống cạnh anh.

– Đã bảo đừng có dùng lực rồi, anh xem kìa chảy máu rồi đó thấy chưa, cái tật không chịu nghe lời em.

Xuyến vừa lấy tay xoa xoa chỗ bắp tay rướm máu vừa càm ràm như bà cụ non, Gia Bách thấy miếng nhỏ của cô không ngừng luyên thuyên thì bất giác mỉm cười.

Vừa hay Xuyến ngước mắt lên nhìn thấy nụ cười của anh, cô ngẩn người, anh cũng lặng thinh nhìn cô, không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng, không ai nói gì, tầm một phút sau Xuyến thấy tim mình dần loạn nhịp hồi hộp không thôi, bị anh nhìn Xuyến ngượng ngùng cúi đầu, giọng cô cất lên nhẹ nhàng mà ngọt ngào:

– Thấy chưa em nói mà, anh cười rất đẹp.

Dứt lời Xuyến lén ngước mắt lên nhìn anh thì thấy anh đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt như thể hút cô vào trong vậy.

Xuyến thẹn thùng, rồi sau đó không nhịn được, hỏi:
– Sao anh nhìn em dữ vậy? Mặt em có dính gì à.

Gia Bách cười xòa, bối rối đáp:
– Không.

Em rất đẹp.

Nghe anh nói, Xuyến cười ha hả:
– Anh đúng là khác người thật đấy, em sống mười tám năm trên đời lần đầu có người nhìn em lâu như vậy đấy, lại còn khen em đẹp nữa chứ.

Anh đang an ủi em đấy hả, em không có buồn vì mình xấu đâu.

Xuyến đang nói ngon trớn thì đột nhiên ngừng lại, hai mắt rủ xuống buồn bã, giọng cũng nhỏ dần, cô nói tiếp:
– Em chỉ cảm thấy mình không xứng với anh thôi.

Hồi đám cưới, ai cũng cười em cả.

Em có chút buồn vậy thôi hà.

Mà anh Bách nè, sao anh đồng ý lấy em nhanh vậy, không suy nghĩ gì luôn à.

Xuyến nói xong là giương mắt nhìn anh với vẻ mặt mong chờ, còn anh khi đối diện với cô gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, ánh mắt lóng lánh ánh nước còn có chút gì đó đau thương, hay là cô hỏi gì sai sao khiến anh khó chịu ư,hay cô đã vô tình khơi dậy nỗi đau trong lòng anh rồi.

Thấy anh im lặng một lúc mà không nói gì, Xuyến chợt căng thẳng, vội chuyển sang đề tài khác.

– Anh vào tắm nhanh đi rồi xuống ăn phở.

Xuyến nói xong thì đứng dậy rời đi, đi chưa được mấy bước bên tai đã nghe tiếng Gia Bách văng vẳng:
– Sau này em sẽ biết thôi, khi nào em lớn một chút nữa anh sẽ nói em nghe.

Xuyến ấm ức, quay đầu lại nói:
– Anh bao nhiêu tuổi mà cứ bảo em là con nít hoài vậy.

Em mười tám rồi đấy nhé, em trưởng thành rồi.

Anh không muốn nói em biết thì nói đại ra đi, bày đặt em chưa đủ lớn.

Xuyến bĩu môi xong rồi đi thẳng ra cửa không quay đầu lại.

Giá Bách nhìn theo bóng cô mà lòng đầy nặng trĩu, ánh mắt u uất bi thương như vừa trải qua khoảnh khắc sinh ly tử biệt.

Xuống tới phòng khách, mọi người không thấy Gia Bách đâu thì ngạc nhiên, bà nội hỏi:
– Thằng Bách đâu con.

– Dạ anh ấy chưa tắm xong.

– Bác sĩ bảo sao con?
Ba chồng hỏi, Xuyến đáp:
– Bác sĩ nói anh ấy bị thiếu ngủ liên tục nên choáng váng, kiệt sức, không có gì nguy hiểm, nghỉ ngơi tẩm bổ vài ngày là khỏi ạ.

– Vậy lát nữa ba gọi đến cơ quan xin cho nói nghĩ vài hôm.

Bà nội nghe ba chồng nói hớn hở ra mặt.

– Vậy thì chủ nhật này về quê thăm quê đi, sẵn tiện cho con Xuyến về thăm ba má với em trai nó luôn.

Gia Hân ngồi cạnh đó trở nên hồ hởi, nói:
– Con cũng muốn về quê lắm, về quê chị Xuyến hái bần chấm mắm ruốc thì còn gì bằng.

Hôm nay thứ 6, mai thứ 7, mốt chủ nhật mình khởi hành.

Quyết định vậy đi nha ba.
Cả nhà đang nói chuyện với nhau vui vẻ thì bà Lệ từ công ty về đến.

Sau khi đỗ xe vào bãi phía sau biệt thự, bà Lệ gấp gáp chạy vào trong nhà, vừa nhìn thấy Xuyến bà đã cau mày không vui.

Xuyến chợt thấy căng thẳng khi cảm nhận được ánh mắt của mẹ chồng nhìn mình có chút không vừa ý.

Cô mạnh dạn đoán chắc là chuyện có liên quan đến Gia Bách nên muốn mở miệng giải thích một chút.

Xuyến còn chưa kịp nói gì thì mẹ chồng đã lên tiếng:
– Tại sao về mà không nói mẹ đến đón, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Giọng bà Lệ gay gắt, gương mặt hằn lên vẻ lo sợ, lần đầu tiên nhìn mẹ chồng giận dữ với mình như vậy nên Xuyến không biết phải nói gì, cúi đầu mà rụt rè.

Ông Nam thấy vậy thì lên tiếng:
– Chẳng phải hai đứa nó đã về đến nhà rồi sao? Chuyện cũng đâu có quá lớn lao gì?
Nghe chồng nói, bà Lệ đã tức lại càng thêm tức.

Bà quát:
– Anh quên chuyện xảy ra 5 năm trước rồi à.

Đồng Dao cũng vì không…
–Mẹ đừng nói nữa.

Tiếng Gia Bách đột nhiên quát lớn, mọi người theo quán tính nhìn về phía phát ra giọng nói ấy thì thấy Gia Bách đứng tần ngần ngay chân cầu thang, ánh mắt nhìn bà Lệ như muốn van xin nài nỉ.

– Mẹ đừng nói thêm gì nữa, quá khứ đã qua đừng nên nhắc tới.

Ở trên phòng anh đã nghe mẹ lớn tiếng, tưởng mẹ đang la mắng Xuyến nên anh thay vội bộ đồ rồi chạy xuống, từ trên lầu đi xuống vô tình nghe được cuộc đối thoại của ba và mẹ, anh không hiểu hai người họ cãi nhau vì chuyện gì nhưng khi nghe mẹ mình nhắc tới Đồng Dao là anh có cảm giác nỗi đau lại hiện về, Đồng Dao là vết thương lòng mãi sẽ không bao giờ lành trong tim anh, đã không bao giờ lành thì nên hạn chế nhắc đến để tránh nỗi đau càng thêm dai dẳng.

Bà Lệ biết mình lỡ lời nên ngồi xuống sofa thở dài một cái trông gương mặt bà chứa rất nhiều phiền muộn.

Lúc này Xuyến mới ngẩng đầu lên, đôi mắt lén lút nhìn biểu hiện của tất cả mọi người trong nhà, cô ngạc nhiên tới mức không biết nói gì khi trên gương mặt của tất cả mọi người đều có chung một biểu cảm căng thẳng, u ám, cô còn nhìn ra sự thương tiếc, đau lòng trong đáy mắt của mọi người.

Xuyến tiếp tục nhìn sang Gia Bách thì thấy anh đang đứng bất động nhìn mình, ngoài day dứt còn có một chút bi ai, đôi mắt buồn rười rượi của anh khiến cô chú ý và khi anh vội né tránh ánh mắt tò mò của Xuyến thì cái tên Đồng Dao lúc này khiến sự tò mò của cô dâng lên đến cực độ, dường như anh đang né tránh cô, nhưng anh càng né tránh không cho cô biết thì cô càng phải tìm hiểu.


Đồng Dao đó là ai mà khiến Gia Bách thay đổi cảm xúc chỉ trong một tích tắc như vậy, mọi người trong nhà nữa khi nghe tới cái tên Đồng Dao thì đều cùng có biểu cảm thương tiếc, đau lòng hiện hữu trên gương mặt.

Gia Bách và mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn sang Xuyến, như ngầm hiểu ý, chỉ trong tích tắc tất cả đều trở lại bình thường như chưa từng có cuộc cãi vã nào ở đây.

Thấy mọi người như vậy Xuyến muốn hỏi cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, đánh phải giấu đi sự quan tâm của mình dành cho cô gái tên Đồng Dao này, thâm tâm của cô hiện tại rất bứt rức khó chịu lắm.

Gia Bách từ từ tiến lại chỗ sofa và ngồi xuống bên cạnh cô.

– Con cũng mới vừa về thôi, nghĩ giờ chắc mẹ đang công ty nên tụi con bắt taxi về nhà luôn, đỡ tốn công mẹ quay lại bệnh viện.

Gia Bách vừa nói vừa nhìn sang Xuyến như ngầm nói với mẹ rằng chuyện này chẳng có liên quan gì đến cô vợ nhỏ của anh cả.

Bà Lệ hiểu ý Gia Bách muốn nói nên cũng chẳng nói thêm lời nào.

– Bách nè, con nên nghỉ ngơi một vài bữa cho lại sức đi rồi tiếp tục công việc, cố mãi chỉ thiệt mình thôi.

Ông Nam đột nhiên lên tiếng, Gia Bách vội vàng lên giọng trấn an:
– Con không sao rồi ba ơi, để thẩm vấn xong vụ này con sẽ xin phép cơ quan nghĩ một bữa.

Nghe Gia Bách nói nghĩ một bữa là Xuyến vui vẻ như mở cờ trong bụng, nhìn sang Gia Hân biểu cảm hài lòng sung sướng chẳng khác gì Xuyến.

Lần này chị dâu và em chồng có thể về quê cùng anh hai quậy một bữa rồi, nghĩ tới cả hai càng thêm háo hức.

Một lúc sau.

Mọi người quây quần nên nhau ăn cơm trưa, thức ăn này là bà nội với Gia Hân nấu nên toàn món ngon, Xuyến ăn rất nhiều, ăn xong mẹ và Gia Hân lên phòng nghỉ ngơi, bởi vì buổi chiều mẹ lại lên công ty còn Gia Hân cũng có tiếc học ở trường nên tranh thủ chợp mắt một chút.

Một lát sau, ba chồng và bà nội cũng về phòng nghỉ ngơi.

Phút chốc ở phòng khách chỉ còn lại cô và anh.

– Để em đi rửa chén cái đã.

Xuyến thu dọn đồ ăn trên bàn, Gia Bách đứng dậy xoắn tay
áo lên phụ vợ.

Anh còn rửa chén phụ cô, trong lúc làm cùng nhau Xuyến lén lút nhìn trộm chồng.

Gia Bách cảm thấy cô vợ nhỏ này không an phận nên vội úp bát đĩa lên sóng chén, lau khô tay sau đó mới quay sang nhìn Xuyến với vẻ mặt nghiêm nghị, anh nói:
– Nhìn anh làm gì mà nhìn dữ vậy, trên mặt anh có viết chữ à.

Bị anh phát hiện Xuyến vội vàng thu lại ánh mắt của mình,ngại ngùng giả bộ làm lơ:
– Em có nhìn anh đâu.

Gia Bách cười thầm trong lòng.

–Thật là không có nhìn.

Dứt lời anh đưa tay lên vẹo má Xuyến.
– Cho em nói lại lần nữa đấy.

Xuyến bị anh vẹo, hai má phúng phính nóng ran.

– Không có nhìn thật mà.

A anh buông ra đau đấy.

Anh không buông ra em phản đòn đấy.

– Em cứ thử xem.

Nói rồi Xuyến nắm chặt tay mình thành nắm đấm, rồi nhắm ngay vùng bụng của Gia Bách mà tung một quyền.

– Đau quá.

Sau hành động của Xuyến là Gia Bách ôm bụng đầy đau đớn.

Xuyến thấy anh đau gương mặt liền trở nên trắng bệch.

– Anh có làm sao không vậy? Em đấm nhẹ thôi mà, sao nhìn anh đau như muốn chết đi sống lại vậy.

Thấy Gia Bách không ngừng ôm bụng, Xuyến hoang mang lo lắng.

– Anh lừa em phải không? Rõ ràng em đâu có dùng lực.

Vừa dứt câu.

Gia Bách bất ngờ đứng thẳng lưng lên, gương mặt hồng hào trạng thái vui vẻ chẳng hề có dấu hiệu bị thương gì cả, Xuyến thấy vậy liền tức giận, quát:
– Anh có biết em đang lo lắng không hả.

Xuyến bỏ đi lên lầu, đi chưa được mấy bước thì bất ngờ
nghe tiếng chuông điện thoại vang lên phía sau.

Xuyến quay đầu lại theo bản năng, đã thấy Gia Bách đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

– Có chuyện gì vậy?
Sơn gọi đến, giọng có vẻ rất căng thẳng:
– Đồng Hưng không chịu khai gì cả, nói rằng đời anh đến cậu ta mới khai.

Anh đang ở đâu đấy ạ.

Sếp Lâm đến bảo chúng ta thu thập đủ chứng cứ rồi nhanh chóng kết thúc vụ án.

– Được rồi tôi sẽ tới ngay đây.

Gia Bách buông điện thoại xuống rồi gấp gáp chạy lên phòng, anh chạy lướt qua người Xuyến nhưng không nhắn nhủ gì đến cô cả, xem cô như không khí vậy.

Xuyến cất giấu sự cô đơn tủi thân trong lòng, vội vã chạy lên phòng.

Thấy anh đang thay quần áo, Xuyến đường đột hỏi thẳng:
– Đồng Dao là ai vậy anh.

Nghe cái tên Đồng Dao cất lên từ miệng Xuyến, Gia Bách liền khựng ngay động tác, anh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng.

– Đây không phải la chuyện em nên hỏi đâu, đừng tò mò vô ích.

Chất giọng lạnh lùng như người xa lạ của anh khiến Xuyến không kìm được nước mắt.

Đồng Dao là thần thánh phương nào mà khiến anh thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.

Vẻ mặt lạnh tanh của anh làm cho Xuyến vừa thấy sợ vừa thấy rất đau lòng.
Thay quần áo xong, Gia Bách không nói không rằng đi lướt qua người Xuyến, anh vô tình tới mức chẳng nói với cô được một câu nào, mở miệng nói qua loa cho lấy lệ không được sao, nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng của anh là Xuyến thấy ấm ức không chịu được, cô tự nhủ với lòng sẽ không buồn, cố gắng vui vẻ và xem mọi việc như gió thoảng bên tai vì dù gì cuộc hôn nhân này chẳng có tình yêu từ trước.

Xuyến nghĩ mình mạnh mẽ gan lì lắm chứ, nói được làm được nhưng khi tiếng bước chân lọc cọc của Gia Bách từ từ nhỏ dần thì cô đã không nhịn được mà ngồi xuống khóc rưng rức một hồi lâu.

Trong quá trình trưởng thành Xuyến hay được ba mẹ kể về cuộc hôn nhân không tình yêu của họ, ngày đó ba lấy mẹ, bà nội cho mẹ được sợi dây chuyền cùng cặp nhẫn vàng mà đến hôm nay ba mẹ vẫn rất nâng niu, cưới nhau không có tình yêu nhưng rồi về lâu về dài lại yêu nhau lúc nào chẳng hay.
Xuyến bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân màu hồng của ba mẹ nên vô tư nghĩ mình rồi cũng sẽ giống họ vậy, giờ đây cô mới thấy hụt hẫng và thất vọng, biết mình ngây thơ quá, ngây thơ tới nực cười.

Xuyến đứng dậy bước đi vào trong phòng, ngủ một giấc cho đã đời chẳng màng thế sự.

Đến khi thức dậy thì cũng đã ba giờ chiều, bước xuống lầu thấy bà nội đang nhâm nhi uống trà, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ba chồng đang tưới cây, cô mới chợt nhớ ra mình chưa giặt đồ, cô lật đật trở lên phòng gom đồ
đi giặt.

Nhà có tổng cộng sáu người, một người ít nhất mỗi ngày mặc hai bộ và như như thường lệ Xuyến sẽ đi đến từng phòng một lấy đồ và lên sân thượng giặt giũ phơi quần áo luôn tại đó.


Giặt máy giặt nên cũng không tốn bao nhiêu sức lực cả.

Sau khi làm xong, thời gian cũng điểm 4 giờ chiều, Xuyến mới chạy xuống nhà chuẩn bị cơm chiều.

Vừa mở tủ lạnh ra, Xuyến ngỡ ngàng khi thực phẩm trong tủ chỉ còn mỗi rau và trái cây.

Cô lo lắng vì không biết làm sao để mua thực phẩm nên vội vàng chạy lên phòng lấy điện thoại gọi cho Gia Hân.

Lấy điện thoại nhanh chóng đi trở ra, Xuyến vô tình giẫm phải một cái ví da bò loại mà đàn ông hay dùng, cô theo bản năng cúi người xuống nhặt lên, khỏi nghĩ nhiều cũng biết đây là của Gia Bách làm rơi.

Nhìn thấy cái ví, tính tò mò của cô bắt đầu trỗi dậy mãnh liệt, Xuyến hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí sau đó mở ra.

Đập vào mắt chính là tấm ảnh thẻ của một người con gái trẻ, xinh đẹp dịu dàng nhìn vào liền có cảm giác phúc hậu, hiền lành với gương mặt bầu bĩnh mái tóc xõa ngang vai, làn da trắng ngần, từng đường nét trên mặt yêu kiều làm người ta muốn che chở.

Xuyến như điện giật vội vàng chạy đến cái bàn kéo ngăn tủ ra, bên trong cũng có một bức ảnh to cỡ quyển tập, nhìn thấy bức ảnh nằm úp đột nhiên Xuyến lại do dự, bàn tay đang chìa ra liền khựng lại, trái tim của cô lúc này tự nhiên đập nhanh, lồng ngực phập phồng lên xuống hồi hộp.

Xuyến đứng tần ngần một lúc, sau một hồi suy nghĩ cô quyết định lấy nó ra.

Đó là một bức ảnh cưới của Gia Bách và cô gái ấy, nụ cười của cô ấy vô cùng rạng rỡ, còn Gia Bách thì có vẻ buồn.

Nhìn thấy bức ảnh, tự dưng Xuyến có cảm giác buồn man mác, cô rất ngây thơ và yêu đời khi đến với cuộc hôn nhân này nhưng khi đến đây ở mới có mấy ngày mà người chồng này khiến cô có cảm giác vô cùng bí ẩn, khi đối diện với cô, Xuyến có cảm giác Gia Bách đang cố tình thờ ơ với mình, vẻ như anh đang cố giấu tâm tư của mình không cho cô biết.

Xuyến bình thản để bức ảnh xuống, nhưng vì sơ ý nên cô đã làm nó rơi xuống nền gạch.

Tiếng choang rất lớn khiến Xuyến xanh mặt vội nhìn xuống, khung ảnh bị vỡ tan tành, cô hớt hải nhanh chóng ngồi xổm xuống thì cái trán va phải cạnh bàn đầu điếng, Xuyến nén cơn đau lại vội vàng chạy đi tìm chổi thu dọn hết tất cả, thậm chí từng mảnh vỡ nhỏ xíu cũng không bỏ qua.

Làm xong cô không dám để bức ảnh trở lại chỗ cũ mà đem giấu vào tủ quần áo.

Cầm cái ví bước ra khỏi phòng mà vẻ mặt sợ sệt lo lắng của Xuyến chưa giảm xuống, nghĩ tới tình huống lúc nãy cô bất giác liên tưởng đến vẻ mặt của Gia Bách khi tức giận, có khi nào anh ấy sẽ đánh mình không.

Cảng nghĩ Xuyến càng cảm thấy lo lắng.

Xuống tới phòng khách Xuyến mới nhớ đến Gia Hân và lấy điện thoại gọi ngay cho cô em chồng.

Gia Hân vừa dẫn xe bước ra khỏi trường đại học thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên, cô nàng tấp xe vào lề đường bấm nút nghe.

Đập vào tai là giọng trong trẻo của chị Xuyến:
– Hân ơi nhà hết đồ ăn rồi? Em về chở chị đi chợ được không?
– Chị vậy mất công, em ghé siêu thị mua luôn cũng được.

Cô nàng Gia Hân nhanh nhảu đáp, nhưng ba giây sau liền thay đổi chủ ý, nói:
– Thôi, còn sớm để em về dẫn chị đi siêu thị chơi cho biết.

– Ờ.

Vậy chị đi thay đồ.

Em về nhanh nhé.

Nữa tiếng sau, đồng hồ lúc này đã điểm 5 giờ chiều, ngoài cổng tiếng còi xe của Gia Hân vang lên inh ỏi, Xuyến từ bên trong chạy ra, hai chị em chỉ mất có nữa tiếng là đến siêu thị, sau khi mua đầy đủ thức ăn, thực phẩm các thứ, Gia Hân nhiệt tình dẫn chị dâu mình đi tham quan vòng vòng khắp siêu thị, đi đến đâu có mặt hàng lạ mắt Xuyến lại ồ lên thích thú.

Hai chị em mải mê thăm thú quên mất trời đã tối mịt, đến khi ra khơi siêu thị thì đã 6 giờ 30 phút, bầu trời còn đang chuyển mây đen nên hơi âm u, mù mịt, lúc chạy ngang qua trụ sở công an thành phố, Xuyến lại nhớ đến chiếc ví của Gia Bách nên bảo Gia Hân dừng xe lại.

– Anh Bách làm rơi ví ở nhà, có nên đem vào cho anh ấy không?
– Để em chạy lại hỏi anh cảnh sát cơ động xem anh hai về chưa.

Dứt câu, Gia Hân tấp xe vào.

– Anh ơi cho em hỏi anh Bách về chưa vậy anh.

Anh cảnh sát cơ động vui vẻ đáp:
– Chưa đâu em ơi.

Đang họp trong đấy, chắc gần xong rồi.

Nghe anh ấy nói, Xuyến bước xuống xe, vỗ vai Gia Hân nói:
– Hay là em về trước đi, chị đợi anh Bách rồi cả hai cùng về.

Gia Hân cau mày bất an.

– Chị ở đây được không vậy? Hay là gửi cái ví cho bác bảo vệ nhờ đưa cho ổng.

Chứ biết khi nào ổng về mà chị đợi.

Xuyến cười xòa đáp:
– Ở đây là đồn công an, sẽ chẳng có ai làm hại chị đâu yên tâm đi.

Nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái, anh trai liền xen vào một câu:
– Chắc cũng sắp ra rồi đó hai cô ơi.

Nghe anh ấy nói vậy Gia Hân cũng an tâm nên bảo:
– Vậy chị ở lại nhé, em về trước.

Có gì gọi điện cho em nha.

Nói rồi Gia Hân rồ ga chạy đi.

Xuyến lúc này mới di chuyển về phía tán cây ngồi xuống, mỏi mắt nhìn vào bên trong.

Gia Bách bận nhiều việc, nên Xuyến mới chủ động tạo cho mình cơ hội để được gần anh một chút, với hy vọng anh có thể cởi mở với cô hơn một chút.

Chỉ là Xuyến không nghĩ rằng, sự cố mà mình sắp gặp phải khiến cho cô ám ảnh suốt mấy hôm liền.

Mặc dù sợ là vậy nhưng thành quả mà cô nhận được khiến cô mãn nguyện vô cùng.

Gia Hân về đến nhà đã hơn 7 giờ tối, mẹ cô về nhà không thấy cơm nước như mọi khi nên đặt shipper giao hàng tận nhà.

Đến hơn 8 giờ tối.

Gia Bách về đến nơi, nhưng người chở anh về là Sơn.

Xe vừa đến cổng Sơn cũng quay đầu xe chạy đi.

Gia Hân nghe tiếng xe máy thì trong nhà chạy ra, chẳng thấy bóng dáng nhỏ nhắn của chị dâu đâu thì hớt hải mặt mày trắng bệch vì hoảng loạn.

Cô nàng cất cao giọng trong sự lo lắng tột cùng:
– Anh về rồi chị Xuyến đâu, chị Xuyến đợi anh trước cổng, anh không thấy chị ấy ư.

Gia Hân vừa nói vừa run rẩy, nước mắt lưng tròng.

Nghe em gái nói mặt mày Gia Bách đột nhiên biến sắc, anh vội vàng lấy chiếc tay ga của em gái chạy đi tìm Xuyến.

Trước khi đi còn không quên dặn rằng:
– Tạm thời đừng nói cho ba mẹ biết.

Có gì anh sẽ gọi điện thoại về cho em.

Gia Hân nhìn theo bóng chiếc xe máy dần khuất trong màn đêm mà tim đập chân run, đứng trước cổng đi qua đi lại trong bất an.

Ông Nam và bà Lệ lúc này đã lên phòng nên không hay biết gì, bà nội thì bị lãng tai.

Không ai biết chị Xuyến vẫn chưa về nhà, mọi người cứ đinh ninh rằng chị dâu đang đi cùng anh hai nên chẳng mấy ai quan tâm đến..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương