1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới
-
Chương 36
Một lát sau, tôi mới nhận thức được việc Na Na đang mang thai, liền nói:
Đợi chút, em đừng leo ra, để anh quay xe nếu không thì ngày mai em lại
phải leo vào.
Na Na bảo: Không sao đâu, em sẽ leo ra. Nói xong thì cũng leo được một nửa rồi.
Tôi đỡ cô ấy đi lên.
Na Na hỏi tôi: Chúng ta ở cùng một phòng sao?
Tôi nói: Tất nhiên rồi, hay em vẫn muốn giả bộ ngây thơ ở một phòng riêng?
Na Na bảo: Không phải, em sợ anh thuê hai phòng, em sẽ rất sợ.
Tôi cười hỏi: Em sợ gì, chẳng phải đã nói vứt em ở chỗ này, em vẫn sống tốt sao?
Na Na đáp: Nói thì nói như thế, nhưng ban đêm em vẫn thấy sợ. Ban ngày thì không sao.
Tôi nói: Chúng ta lên tầng đi.
Na Na như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi hỏi: Em sao thế?
Na Na bảo: Thực ra, em…
Trong tay tôi đang xách mấy túi đồ nặng trình trịch, lo lắng thúc giục cô ấy: Thực ra thì em làm sao?
Na Na bảo: Em đói.
Tôi cười nói: Thật là, anh quên mất, em ngủ say cả quãng đường, còn anh cứ thế mà ăn, giờ no sắp chết rồi đấy.
Na Na nói: Vậy em chỉ cần ăn bát mì thôi là được, chúng ta vẫn còn xúc xích mà.
Tôi bảo: Thôi, để anh đưa em đi ăn chút gì đó.
Na Na nhìn tôi, không từ chối, trông điệu bộ có vẻ đói lắm rồi đây.
Tôi mở cửa xe, Na Na lại chui đầu vào. Tôi bảo: Na Na em đừng leo nữa, em ngồi phía sau không được hả?
Na Na nói: Không, em sẽ ngồi bên cạnh anh.
Tôi nói: Vậy đợi chút, để anh lái xe ra khỏi đây, sau đó em lên xe cũng được.
Na Na chần chừ một lúc rồi nói: Trời ạ, anh không nói sớm, em leo được một nửa rồi.
Tôi bảo: Thế em leo tiếp đi, phụ nữ thường không có sở trường quay xe.
Na Na vừa cười vừa nói: Đáng ghét, sau đó trèo về chỗ cũ. Tôi khởi động 1988, men theo con hẻm chạy về phía trước. Các quán ăn ở khu này đều đóng cửa sớm, chỉ còn mấy quán xiên nướng sáng đèn, tôi bảo Na Na: ăn đồ nướng không tốt cho sức khỏe, chúng ta sẽ tìm nơi khác. Nói đoạn, tôi tiến về phía trước, và nhìn thấy một quán ăn đủ các món, phía trên kín đặc chữ Món ăn Đông Bắc, lẩu, thịt xiên nướng, món ăn Tứ Xuyên.
Na Na chăm chú đọc hết biển hiệu, thốt lên: Oa.
Tôi bảo: Ăn ở đây đi.
Na Na hỏi tôi: Liệu họ có dùng dầu tái chế không?
Tôi nói: Chúng ta gọi món không có dầu là được mà.
Na Na hỏi tôi: Món nào không dùng dầu?
Tôi bảo: Có các món xiên nướng không dùng dầu.
Cả bữa ăn tôi chỉ nhìn Na Na ăn, cô ấy ăn rất say sưa, nhưng thi thoảng cũng ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi ngồi bên cạnh nhắc nhở: Cô bé à, ăn chậm một chút.
Na Na nói: Em thấy rất thoải mái.
Tôi hỏi cô ấy: Tại sao?
Na Na lau phía dưới miệng, trả lời tôi: Vì em đến một nơi hoàn toàn xa lạ và họ đều chẳng biết em làm nghề gì.
Tôi nói: Anh cũng thế, vậy nên mới nhảy hết chỗ này đến chỗ khác, hy vọng rằng mỗi khi đến một nơi mới mẻ mình có thể làm lại từ đầu.
Na Na kinh ngạc nhìn tôi, miệng há hốc, nói: Thảo nào anh không chịu nói mình làm nghề gì, anh là trai bao sao?
Tôi trừng mắt nhìn Na Na, nói: Em suy nghĩ nông cạn thế, em nghĩ anh là người thế nào đây, làm trai bao sao?
Nói xong, cảm thấy như mình vừa làm tổn thương Na Na, tôi vô cùng hối hận, nhưng Na Na có vẻ cũng chẳng bận tâm, hỏi: Ờ, thế anh đã tìm được cuộc sống mới chưa?
Tôi bảo: Em ăn mau đi. Em thấy thoải mái là được rồi. Thật ra, em cũng đừng nghĩ quá nhiều về việc trước đây mình làm nghề gì, cũng giống anh thôi, bắt đầu lại từ đầu, em có làm được không?
Na Na bảo: Em không làm được.
Tôi hỏi: Tại sao?
Na Na bảo: Em đâu phải là người không biết xấu hổ, phải dám thừa nhận những việc mình đã làm. Huống hồ có đi đến bất cứ nơi nào khác, em cũng lại làm nghề này, nói thế nào nhỉ, gây dựng cơ nghiệp cũ, thật hình tượng. Em đến đây định dựa vào ông chủ Tôn, đợi đến khi sinh con xong, chả vẫn làm nghề này sao, chỉ cần con em không làm là được rồi, em nguyện vì nó mà làm việc này cho đến chết.
Tôi bị lời nói hùng hồn sau khi đánh chén no nê của Na Na làm cho chấn động, chỉ biết xướng theo: Phải, tình mẹ thật vĩ đại.
Na Na nở một nụ cười tự hào, nói: Tất nhiên, em nói anh nghe nhé, khách hạng sang như anh, con gái của em nhất định sẽ là…
Tôi cắt đứt mạch suy nghĩ của Na Na, hỏi: Na Na, sao những lời em nói bây giờ trái ngược hoàn toàn với lúc ngồi trên xe vậy?
Na Na ngây người giây lát, trả lời tôi: Có lẽ vì phòng này hơi sáng.
Chúng tôi dừng xe trước cửa nhà nghỉ, vì đi hướng ngược lại, nên Na Na sống chết bắt tôi đỗ ghế lái sát tường, sau đó hoan hỉ nhảy xuống xe, cười nói với tôi: Nào, ra đây đi, ha ha ha, để em chụp cho anh một pô nào. Cô nàng lôi chiếc điện thoại ra, chỉnh chế độ chụp flash rồi nhanh tay nhấn chụp, sau đó cụt hứng nói: Chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôi đỡ lưng dìu cô ấy vào phòng. Đây là một căn phòng tiêu chuẩn của tiêu chuẩn, có một chiếc ti vi. Tôi hỏi: Na Na, có phải chỗ này tốt hơn một chút so với chỗ hôm qua em ở… ờ, là cái phòng trong nhà nghỉ chúng ta ở không?
Na Na cố tình tảng lờ, bảo tôi: Em đi tắm cái đã.
Tôi cười khoái trá, nói lớn: Ha ha, con rùa rụt cổ muốn chạy.
Khoảnh khắc đó, tôi đã hoàn toàn quên mất rằng chính mình mới là người bỏ chạy,
Tôi giúp Na Na xem qua phòng tắm một lượt, xác định là có nước nóng, còn bóc sẵn túi bóng đựng chiếc khăn dùng một lần giá mười tệ, nói: Na Na, em dùng cái này đi, đồ dùng ở đây không sạch sẽ đâu, cẩn thận bị truyền nhiễm.
Na Na nhận lấy chiếc khăn, nói: Cảm ơn anh.
Tôi nằm trên giường xem ti vi, đang có phim Thiếu lâm tự phiên bản 1982, nhưng cứ mười phút lại bị chen ngang một câu hỏi nhanh trí trả lời qua điện thoại, câu hỏi của hôm nay là: Có một loại bánh, mỗi năm chỉ được ăn một lần trong dịp lễ, đây là bánh gì? Xin mời nhanh tay bấm số, phí chỉ một tệ một phút, giải thưởng hiện nay đã lên đến 1000 tệ, người đầu tiên gọi điện thoại sẽ có cơ hội nhân được giải thưởng này. Người dẫn chương trình đang hò hét một cách gấp gáp, giục giã: Một loại bánh rất to. Chuông điện thoại reo vang một tiếng, sau đó xuất hiện một dấu gạch chéo chình ình giữa màn hình. Người dẫn chương trình tiếp lời: Ai da, thật đáng tiếc quá, câu trả lời sai rồi, hiện nay giải thưởng đã được tích lũy lên đến 2000 tệ.
Ngay sau câu nói cuối cùng của người dẫn, chương trình lại tiếp tục phát sóng Thiếu lâm tự.
Lúc này Na Na đã tắm xong, trần như nhộng đi ra trước mặt tôi, hỏi: Anh xem, có nhìn ra không?
Na Na bảo: Không sao đâu, em sẽ leo ra. Nói xong thì cũng leo được một nửa rồi.
Tôi đỡ cô ấy đi lên.
Na Na hỏi tôi: Chúng ta ở cùng một phòng sao?
Tôi nói: Tất nhiên rồi, hay em vẫn muốn giả bộ ngây thơ ở một phòng riêng?
Na Na bảo: Không phải, em sợ anh thuê hai phòng, em sẽ rất sợ.
Tôi cười hỏi: Em sợ gì, chẳng phải đã nói vứt em ở chỗ này, em vẫn sống tốt sao?
Na Na đáp: Nói thì nói như thế, nhưng ban đêm em vẫn thấy sợ. Ban ngày thì không sao.
Tôi nói: Chúng ta lên tầng đi.
Na Na như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi hỏi: Em sao thế?
Na Na bảo: Thực ra, em…
Trong tay tôi đang xách mấy túi đồ nặng trình trịch, lo lắng thúc giục cô ấy: Thực ra thì em làm sao?
Na Na bảo: Em đói.
Tôi cười nói: Thật là, anh quên mất, em ngủ say cả quãng đường, còn anh cứ thế mà ăn, giờ no sắp chết rồi đấy.
Na Na nói: Vậy em chỉ cần ăn bát mì thôi là được, chúng ta vẫn còn xúc xích mà.
Tôi bảo: Thôi, để anh đưa em đi ăn chút gì đó.
Na Na nhìn tôi, không từ chối, trông điệu bộ có vẻ đói lắm rồi đây.
Tôi mở cửa xe, Na Na lại chui đầu vào. Tôi bảo: Na Na em đừng leo nữa, em ngồi phía sau không được hả?
Na Na nói: Không, em sẽ ngồi bên cạnh anh.
Tôi nói: Vậy đợi chút, để anh lái xe ra khỏi đây, sau đó em lên xe cũng được.
Na Na chần chừ một lúc rồi nói: Trời ạ, anh không nói sớm, em leo được một nửa rồi.
Tôi bảo: Thế em leo tiếp đi, phụ nữ thường không có sở trường quay xe.
Na Na vừa cười vừa nói: Đáng ghét, sau đó trèo về chỗ cũ. Tôi khởi động 1988, men theo con hẻm chạy về phía trước. Các quán ăn ở khu này đều đóng cửa sớm, chỉ còn mấy quán xiên nướng sáng đèn, tôi bảo Na Na: ăn đồ nướng không tốt cho sức khỏe, chúng ta sẽ tìm nơi khác. Nói đoạn, tôi tiến về phía trước, và nhìn thấy một quán ăn đủ các món, phía trên kín đặc chữ Món ăn Đông Bắc, lẩu, thịt xiên nướng, món ăn Tứ Xuyên.
Na Na chăm chú đọc hết biển hiệu, thốt lên: Oa.
Tôi bảo: Ăn ở đây đi.
Na Na hỏi tôi: Liệu họ có dùng dầu tái chế không?
Tôi nói: Chúng ta gọi món không có dầu là được mà.
Na Na hỏi tôi: Món nào không dùng dầu?
Tôi bảo: Có các món xiên nướng không dùng dầu.
Cả bữa ăn tôi chỉ nhìn Na Na ăn, cô ấy ăn rất say sưa, nhưng thi thoảng cũng ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi ngồi bên cạnh nhắc nhở: Cô bé à, ăn chậm một chút.
Na Na nói: Em thấy rất thoải mái.
Tôi hỏi cô ấy: Tại sao?
Na Na lau phía dưới miệng, trả lời tôi: Vì em đến một nơi hoàn toàn xa lạ và họ đều chẳng biết em làm nghề gì.
Tôi nói: Anh cũng thế, vậy nên mới nhảy hết chỗ này đến chỗ khác, hy vọng rằng mỗi khi đến một nơi mới mẻ mình có thể làm lại từ đầu.
Na Na kinh ngạc nhìn tôi, miệng há hốc, nói: Thảo nào anh không chịu nói mình làm nghề gì, anh là trai bao sao?
Tôi trừng mắt nhìn Na Na, nói: Em suy nghĩ nông cạn thế, em nghĩ anh là người thế nào đây, làm trai bao sao?
Nói xong, cảm thấy như mình vừa làm tổn thương Na Na, tôi vô cùng hối hận, nhưng Na Na có vẻ cũng chẳng bận tâm, hỏi: Ờ, thế anh đã tìm được cuộc sống mới chưa?
Tôi bảo: Em ăn mau đi. Em thấy thoải mái là được rồi. Thật ra, em cũng đừng nghĩ quá nhiều về việc trước đây mình làm nghề gì, cũng giống anh thôi, bắt đầu lại từ đầu, em có làm được không?
Na Na bảo: Em không làm được.
Tôi hỏi: Tại sao?
Na Na bảo: Em đâu phải là người không biết xấu hổ, phải dám thừa nhận những việc mình đã làm. Huống hồ có đi đến bất cứ nơi nào khác, em cũng lại làm nghề này, nói thế nào nhỉ, gây dựng cơ nghiệp cũ, thật hình tượng. Em đến đây định dựa vào ông chủ Tôn, đợi đến khi sinh con xong, chả vẫn làm nghề này sao, chỉ cần con em không làm là được rồi, em nguyện vì nó mà làm việc này cho đến chết.
Tôi bị lời nói hùng hồn sau khi đánh chén no nê của Na Na làm cho chấn động, chỉ biết xướng theo: Phải, tình mẹ thật vĩ đại.
Na Na nở một nụ cười tự hào, nói: Tất nhiên, em nói anh nghe nhé, khách hạng sang như anh, con gái của em nhất định sẽ là…
Tôi cắt đứt mạch suy nghĩ của Na Na, hỏi: Na Na, sao những lời em nói bây giờ trái ngược hoàn toàn với lúc ngồi trên xe vậy?
Na Na ngây người giây lát, trả lời tôi: Có lẽ vì phòng này hơi sáng.
Chúng tôi dừng xe trước cửa nhà nghỉ, vì đi hướng ngược lại, nên Na Na sống chết bắt tôi đỗ ghế lái sát tường, sau đó hoan hỉ nhảy xuống xe, cười nói với tôi: Nào, ra đây đi, ha ha ha, để em chụp cho anh một pô nào. Cô nàng lôi chiếc điện thoại ra, chỉnh chế độ chụp flash rồi nhanh tay nhấn chụp, sau đó cụt hứng nói: Chẳng nhìn thấy gì cả.
Tôi đỡ lưng dìu cô ấy vào phòng. Đây là một căn phòng tiêu chuẩn của tiêu chuẩn, có một chiếc ti vi. Tôi hỏi: Na Na, có phải chỗ này tốt hơn một chút so với chỗ hôm qua em ở… ờ, là cái phòng trong nhà nghỉ chúng ta ở không?
Na Na cố tình tảng lờ, bảo tôi: Em đi tắm cái đã.
Tôi cười khoái trá, nói lớn: Ha ha, con rùa rụt cổ muốn chạy.
Khoảnh khắc đó, tôi đã hoàn toàn quên mất rằng chính mình mới là người bỏ chạy,
Tôi giúp Na Na xem qua phòng tắm một lượt, xác định là có nước nóng, còn bóc sẵn túi bóng đựng chiếc khăn dùng một lần giá mười tệ, nói: Na Na, em dùng cái này đi, đồ dùng ở đây không sạch sẽ đâu, cẩn thận bị truyền nhiễm.
Na Na nhận lấy chiếc khăn, nói: Cảm ơn anh.
Tôi nằm trên giường xem ti vi, đang có phim Thiếu lâm tự phiên bản 1982, nhưng cứ mười phút lại bị chen ngang một câu hỏi nhanh trí trả lời qua điện thoại, câu hỏi của hôm nay là: Có một loại bánh, mỗi năm chỉ được ăn một lần trong dịp lễ, đây là bánh gì? Xin mời nhanh tay bấm số, phí chỉ một tệ một phút, giải thưởng hiện nay đã lên đến 1000 tệ, người đầu tiên gọi điện thoại sẽ có cơ hội nhân được giải thưởng này. Người dẫn chương trình đang hò hét một cách gấp gáp, giục giã: Một loại bánh rất to. Chuông điện thoại reo vang một tiếng, sau đó xuất hiện một dấu gạch chéo chình ình giữa màn hình. Người dẫn chương trình tiếp lời: Ai da, thật đáng tiếc quá, câu trả lời sai rồi, hiện nay giải thưởng đã được tích lũy lên đến 2000 tệ.
Ngay sau câu nói cuối cùng của người dẫn, chương trình lại tiếp tục phát sóng Thiếu lâm tự.
Lúc này Na Na đã tắm xong, trần như nhộng đi ra trước mặt tôi, hỏi: Anh xem, có nhìn ra không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook