1988 Tôi Muốn Nói Chuyện Với Thế Giới
-
Chương 21
Tôi bảo: Cậu bạn trai của em công nhận nhịn cũng giỏi nhỉ, khi chia tay cậu ấy có nói gì không?
Na Na nói: Cậu ấy bảo, anh biết em là một cô gái tốt, anh biết em làm như thế là cố ý muốn giữ lần đầu tiên cho đêm tân hôn của mình, em là cô gái thuần khiết nhất mà anh từng gặp, nhưng chúng ta không thể cứ mãi như thế này được, mỗi lần anh đến đây đâu có đơn giản chứ, lần sau anh có thể gặp em không phải là vào kỳ kinh nguyệt được không?
Tôi và Na Na cùng cười ngặt nghẽo. Na Na chỉ tay về phía trước, nói: Nhìn đường, nhìn đường, anh lái xe cẩn thận kìa.
Tôi cười sảng khoái, nói: Ha ha ha ha ha, cô gái thuần khiết nhất.
Na Na cũng cười theo tôi, nói: Đúng vậy, đúng là đồ ngốc.
Tôi thu lại nụ cười, nắm chặt vô lăng xe.
Na Na co hai chân lên ghế xe, ôm đầu gối rồi nói: Cơ bản mà nói, thực ra cậu ấy rất tốt, em cũng thấy mình có lỗi với người ta, nhưng tại sao em lại chẳng thấy áy náy gì cả?
Tôi hỏi tiếp: Tại sao vậy?
Na Na bảo: Vì em chẳng yêu cậu ấy, chẳng có chút tình cảm nào, em không thích mẫu người đó.
Tôi hỏi Na Na: Vậy em từng yêu ai chưa?
Na Na bảo: Em từng thực sự yêu một người.
Tôi huênh hoang nói: Chắc lại một anh chàng đẹp trai nào đó học cùng cấp ba hay đại học ấy hả?
Na Na trừng mắt nhìn tôi, nói: Xin lỗi nhé, em chưa từng học đến đó.
Tôi vội vàng nói xin lỗi.
Sắc mặt Na Na thoáng hiện vẻ không vui, nhưng ngay sau đó lại được bao phủ bởi một niềm vui từ sâu tận trong đáy lòng, cô nói: Là thế này, người đàn ông em thích, là chồng của bà chủ quán gội đầu nơi em làm việc đầu tiên.
Tôi nói: À, vậy đó cũng là ông chủ của em.
Na Na nghiêm túc nói: Không phải, không giống nhau, cửa hàng đó là bà chủ của em mở, chồng bà ấy cũng tự mở một cửa hàng khác, làm ăn lớn hơn nhiều.
Tôi hỏi: Làm ăn cái gì?
Na Na nói: Ông ấy mở quán mát xa xông hơi.
Tôi bảo: Chẳng phải cũng giống nhau cả sao?
Na Na lập tức quay sang tôi phổ biến kiến thức: Sao giống nhau được, đương nhiên là khác nhau chứ, quy mô hoàn toàn khác nhau, một quán gội đầu, chỉ cần 10 vạn tệ là có thể mở được, một năm kiếm tiền nhiều nhất là được hai ba mươi vạn. Một quán mát xa không có một ngàn tệ thì không mở được, làm tốt thì một năm có thể kiếm được hai ba ngàn vạn tệ. Tất nhiên, nơi em đến khi ấy chỉ là một thị trấn nhỏ, quy mô mở quán mát xa không cần lớn quá, có điều đẳng cấp thì vẫn không giống nhau được. Em đã đi đến một vùng nhỏ hơn, mở một tiệm mát xa với quy mô không được lớn như thế, nhưng đẳng cấp cũng khác nhau. Tại quán gội đầu khi có có khách muốn đi tới bến thì em sẽ được 150 tệ, còn trong tiệm mát xa ở trung tâm thì có làm gì đi chăng nữa cũng đều phải trả 300 tệ. Chồng của bà chủ trông rất có khí chất, đã thế lại còn biết cách trá hình.
Tôi nói: Thế sau này thì sao?
Na Na nói: Ừ, bị bắt đi rồi.
Tôi hỏi: Chẳng phải ông ấy giỏi trá hình sao?
Na Na bảo: Vỏ bọc có lớn đến đâu thì cũng chỉ che được bán kính nhất định, ông ấy chạy đi nơi khác đánh bạc, bị bắt đi rồi.
Tôi nói: Em thích người ta ở điểm gì?
Na Na bảo: Em thích việc ông ấy có thể tạo ra được một lớp vỏ bọc.
Tôi nói vẻ khinh thường: Chẳng phải cuối cùng cũng bị lột mất cái vỏ đấy sao?
Na Na nói: Cái đó không giống nhau, ít nhất là trước khi bị lột mất vỏ, ông ấy luôn mang đến cho em cảm giác an toàn, ông ấy là người đàn ông duy nhất mang lại cho em cảm giác đó. Những người khác cứ đến rồi đi như thế, em và ông ấy ở cùng nhau hơn ba năm trời. Khi đó em vẫn chưa biết làm nghề này, cũng chính tay ông ta dạy em, lần đầu tiên em thử cũng là với ông ta đấy.
Tôi bảo: Vậy vợ của ông ta, chẳng phải là bà chủ của em sao?
Chính bà chủ sắp xếp hết người này đến người khác cho ông ta thử, nhưng em chưa đủ điều kiện để vào trung tâm mát xa, vẫn chỉ được làm việc ở quán gội đầu thôi.
Tôi thoáng chút thương cảm hỏi cô ấy: Na Na, em đã thích ông ta như thế, vậy sao ông ta không sắp xếp cho em làm ở trung tâm mát xa? Phần trăm được trích ở trung tâm mát xa chắc chắn cao hơn, công việc cũng an toàn hơn một chút.
Na Na nói: Đúng vậy, thời gian đó, được bước vào trung tâm mát xa là mơ ước duy nhất của em.
Tôi cười nói: Em chỉ theo đuổi mỗi cái đó thôi sao?
Na Na nói: Vậy thì sao chứ, ít ra trong lòng em luôn vươn đến một cái gì đó cao hơn thực tại.
Tôi châm điếu thuốc, bảo cô ấy: Kể tiếp câu chuyện của em đi.
Na Na nhăn mặt nói: Anh tắt thuốc lá dùm em.
Tôi dập vội điếu thuốc vừa châm, rồi nói: Anh xin lỗi.
Na Na nghịch nghịch sợi dây an toàn, nói với tôi: Ông chủ ấy họ Tôn. Ông ta rất hay đổi tên nên em chỉ gọi là ông chủ Tôn, trước đây ông ấy bị cơ quan sa thải, à không, là bỏ ra ngoài làm ăn. Nơi đầu tiên mà em đến là Nghi Xuân. Anh không biết đâu, chỗ đó là một phố huyện bé tí. Vì tàu đến đấy là bị kiểm tra vé, em trốn nhà đi trên người không mang theo một đồng nào nên đã đến đó. Nhưng thực tế thì nơi đó cách nhà em cũng chẳng xa lắm, chỉ khoảng một ngày đường, chắc tầm sáu bảy trăm cây thôi.
Nghi Xuân là một con phố huyện bé tí, ờ, em vừa nói rồi mà nhỉ. Không nhớ em bao nhiêu tuổi, để em nhớ lại xem nào, có lẽ chưa đầy hai mươi tuổi. Em vẫn cho rằng mình bỏ nhà đi hơi muộn. Hồi em còn nhỏ các chị em đều đi hết rồi, khắp nơi trong cả nước. Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, bạn bè bên cạnh em càng ngày càng ít, đến khi em bắt đầu bước vào đời thì chẳng còn đứa nào, chỉ còn mỗi thằng em trai em. Nhưng em trai em thì không được tính là bạn rồi.
Em sống ở Nghi Xuân tầm ba hay bốn năm nhỉ? Chắc khoảng bốn năm. Anh hỏi em tại sao lại yêu ông chủ Tôn ư? Em cũng không thể giải thích được. Chỉ có điều em cảm thấy rằng nếu mình có một người đàn ông như thế thì sẽ không còn cần thêm bất cứ điều gì. Khi đó em cần phải có một cái gọi là giấy chứng nhận kiểm dịch gì đó, em cũng chẳng rõ lắm, giống như ở ngoài chợ người ta bán thịt lợn ấy, chứng nhận kiểm dịch an toàn, em nói em không biết phải làm gì, ông chủ Tôn liền gọi một cuộc điện thoại thế là xong. Ông ấy có rất nhiều mối quan hệ. Bà chủ lái xe sai luật bị bắt, ông ấy cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, nói chung chuyện gì cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong xuôi hết, ngay cả việc mất điện thoại, cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.
Em không thích ông chủ Tôn cũng khó, ông ấy là người đàn ông duy nhất em gặp thường xuyên, những người khác, về cơ bản em chỉ gặp một lần. Sau này tay nghề cao hơn rồi, có thể gặp vài người thêm lần nữa, thế nhưng anh cũng biết cái đám đàn ông đó đấy, lũ giả dối, sáo rỗng, rõ ràng nói là lần sau vẫn sẽ chọn em, nhưng lần sau đến lại chọn người khác, còn làm bộ không quen biết em. Có điều em cũng có thể hiểu được, giống như việc tiêu tiền vậy, đương nhiên muốn chơi bời cái gì khác đi, chơi tới chơi lui một chỗ thì chán lắm, như thế chẳng khác gì với việc ở nhà ôm vợ. Thế nhưng em không chấp nhận được cái kiểu dối trá ấy. Ông chủ Tôn cũng có ý cân nhắc em, ông ấy luôn tính toán làm sao để điều em sang trung tâm mát xa, nhưng bà chủ ngăn lại, vì em làm một thời gian, cũng có không ít khách quen. Anh đừng thấy em dung nhan tầm thường, thực ra em chỉ cần trang điểm một chút, cũng xinh đẹp ra phết đấy, thật đấy, anh xem, em hôm nay và hôm qua có khác nhau gì không? Trước đây em học trang điểm. Em vốn định trở thành thợ trang điểm, làm nghề đó sẽ được trang điểm cho rất nhiều minh tinh, thật đó, em thích lắm, rất nhiều người không động được vào họ, còn em chỉ cần bảo họ nhắm mắt, là họ sẽ nhắm mắt, em bảo họ hé miệng, họ phải hé miệng, em muốn sờ thì sờ, muốn nắn thì nắn. Như thế thích thật. Em nói điều này với duy nhất một ông khách, ông ta nói những người luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn đặc biệt đều có khả năng kiềm chế dục vọng. Em cảm thấy có lẽ mình không có cảm giác an toàn. Ai có, anh nói ai có, em chưa từng thấy ai có cảm giác an toàn, đến cả ông chủ Tôn cũng không có, nếu có thì sao ông ta lại còn giấu tiền trong bình nóng lạnh của quán gội đầu. Ông chủ Tôn đã đủ lợi hại lắm rồi. Có điều ông ấy cũng chưa nhìn thấy minh tinh, anh nhìn thấy minh tinh bao giờ chưa?
Na Na nói: Cậu ấy bảo, anh biết em là một cô gái tốt, anh biết em làm như thế là cố ý muốn giữ lần đầu tiên cho đêm tân hôn của mình, em là cô gái thuần khiết nhất mà anh từng gặp, nhưng chúng ta không thể cứ mãi như thế này được, mỗi lần anh đến đây đâu có đơn giản chứ, lần sau anh có thể gặp em không phải là vào kỳ kinh nguyệt được không?
Tôi và Na Na cùng cười ngặt nghẽo. Na Na chỉ tay về phía trước, nói: Nhìn đường, nhìn đường, anh lái xe cẩn thận kìa.
Tôi cười sảng khoái, nói: Ha ha ha ha ha, cô gái thuần khiết nhất.
Na Na cũng cười theo tôi, nói: Đúng vậy, đúng là đồ ngốc.
Tôi thu lại nụ cười, nắm chặt vô lăng xe.
Na Na co hai chân lên ghế xe, ôm đầu gối rồi nói: Cơ bản mà nói, thực ra cậu ấy rất tốt, em cũng thấy mình có lỗi với người ta, nhưng tại sao em lại chẳng thấy áy náy gì cả?
Tôi hỏi tiếp: Tại sao vậy?
Na Na bảo: Vì em chẳng yêu cậu ấy, chẳng có chút tình cảm nào, em không thích mẫu người đó.
Tôi hỏi Na Na: Vậy em từng yêu ai chưa?
Na Na bảo: Em từng thực sự yêu một người.
Tôi huênh hoang nói: Chắc lại một anh chàng đẹp trai nào đó học cùng cấp ba hay đại học ấy hả?
Na Na trừng mắt nhìn tôi, nói: Xin lỗi nhé, em chưa từng học đến đó.
Tôi vội vàng nói xin lỗi.
Sắc mặt Na Na thoáng hiện vẻ không vui, nhưng ngay sau đó lại được bao phủ bởi một niềm vui từ sâu tận trong đáy lòng, cô nói: Là thế này, người đàn ông em thích, là chồng của bà chủ quán gội đầu nơi em làm việc đầu tiên.
Tôi nói: À, vậy đó cũng là ông chủ của em.
Na Na nghiêm túc nói: Không phải, không giống nhau, cửa hàng đó là bà chủ của em mở, chồng bà ấy cũng tự mở một cửa hàng khác, làm ăn lớn hơn nhiều.
Tôi hỏi: Làm ăn cái gì?
Na Na nói: Ông ấy mở quán mát xa xông hơi.
Tôi bảo: Chẳng phải cũng giống nhau cả sao?
Na Na lập tức quay sang tôi phổ biến kiến thức: Sao giống nhau được, đương nhiên là khác nhau chứ, quy mô hoàn toàn khác nhau, một quán gội đầu, chỉ cần 10 vạn tệ là có thể mở được, một năm kiếm tiền nhiều nhất là được hai ba mươi vạn. Một quán mát xa không có một ngàn tệ thì không mở được, làm tốt thì một năm có thể kiếm được hai ba ngàn vạn tệ. Tất nhiên, nơi em đến khi ấy chỉ là một thị trấn nhỏ, quy mô mở quán mát xa không cần lớn quá, có điều đẳng cấp thì vẫn không giống nhau được. Em đã đi đến một vùng nhỏ hơn, mở một tiệm mát xa với quy mô không được lớn như thế, nhưng đẳng cấp cũng khác nhau. Tại quán gội đầu khi có có khách muốn đi tới bến thì em sẽ được 150 tệ, còn trong tiệm mát xa ở trung tâm thì có làm gì đi chăng nữa cũng đều phải trả 300 tệ. Chồng của bà chủ trông rất có khí chất, đã thế lại còn biết cách trá hình.
Tôi nói: Thế sau này thì sao?
Na Na nói: Ừ, bị bắt đi rồi.
Tôi hỏi: Chẳng phải ông ấy giỏi trá hình sao?
Na Na bảo: Vỏ bọc có lớn đến đâu thì cũng chỉ che được bán kính nhất định, ông ấy chạy đi nơi khác đánh bạc, bị bắt đi rồi.
Tôi nói: Em thích người ta ở điểm gì?
Na Na bảo: Em thích việc ông ấy có thể tạo ra được một lớp vỏ bọc.
Tôi nói vẻ khinh thường: Chẳng phải cuối cùng cũng bị lột mất cái vỏ đấy sao?
Na Na nói: Cái đó không giống nhau, ít nhất là trước khi bị lột mất vỏ, ông ấy luôn mang đến cho em cảm giác an toàn, ông ấy là người đàn ông duy nhất mang lại cho em cảm giác đó. Những người khác cứ đến rồi đi như thế, em và ông ấy ở cùng nhau hơn ba năm trời. Khi đó em vẫn chưa biết làm nghề này, cũng chính tay ông ta dạy em, lần đầu tiên em thử cũng là với ông ta đấy.
Tôi bảo: Vậy vợ của ông ta, chẳng phải là bà chủ của em sao?
Chính bà chủ sắp xếp hết người này đến người khác cho ông ta thử, nhưng em chưa đủ điều kiện để vào trung tâm mát xa, vẫn chỉ được làm việc ở quán gội đầu thôi.
Tôi thoáng chút thương cảm hỏi cô ấy: Na Na, em đã thích ông ta như thế, vậy sao ông ta không sắp xếp cho em làm ở trung tâm mát xa? Phần trăm được trích ở trung tâm mát xa chắc chắn cao hơn, công việc cũng an toàn hơn một chút.
Na Na nói: Đúng vậy, thời gian đó, được bước vào trung tâm mát xa là mơ ước duy nhất của em.
Tôi cười nói: Em chỉ theo đuổi mỗi cái đó thôi sao?
Na Na nói: Vậy thì sao chứ, ít ra trong lòng em luôn vươn đến một cái gì đó cao hơn thực tại.
Tôi châm điếu thuốc, bảo cô ấy: Kể tiếp câu chuyện của em đi.
Na Na nhăn mặt nói: Anh tắt thuốc lá dùm em.
Tôi dập vội điếu thuốc vừa châm, rồi nói: Anh xin lỗi.
Na Na nghịch nghịch sợi dây an toàn, nói với tôi: Ông chủ ấy họ Tôn. Ông ta rất hay đổi tên nên em chỉ gọi là ông chủ Tôn, trước đây ông ấy bị cơ quan sa thải, à không, là bỏ ra ngoài làm ăn. Nơi đầu tiên mà em đến là Nghi Xuân. Anh không biết đâu, chỗ đó là một phố huyện bé tí. Vì tàu đến đấy là bị kiểm tra vé, em trốn nhà đi trên người không mang theo một đồng nào nên đã đến đó. Nhưng thực tế thì nơi đó cách nhà em cũng chẳng xa lắm, chỉ khoảng một ngày đường, chắc tầm sáu bảy trăm cây thôi.
Nghi Xuân là một con phố huyện bé tí, ờ, em vừa nói rồi mà nhỉ. Không nhớ em bao nhiêu tuổi, để em nhớ lại xem nào, có lẽ chưa đầy hai mươi tuổi. Em vẫn cho rằng mình bỏ nhà đi hơi muộn. Hồi em còn nhỏ các chị em đều đi hết rồi, khắp nơi trong cả nước. Bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, bạn bè bên cạnh em càng ngày càng ít, đến khi em bắt đầu bước vào đời thì chẳng còn đứa nào, chỉ còn mỗi thằng em trai em. Nhưng em trai em thì không được tính là bạn rồi.
Em sống ở Nghi Xuân tầm ba hay bốn năm nhỉ? Chắc khoảng bốn năm. Anh hỏi em tại sao lại yêu ông chủ Tôn ư? Em cũng không thể giải thích được. Chỉ có điều em cảm thấy rằng nếu mình có một người đàn ông như thế thì sẽ không còn cần thêm bất cứ điều gì. Khi đó em cần phải có một cái gọi là giấy chứng nhận kiểm dịch gì đó, em cũng chẳng rõ lắm, giống như ở ngoài chợ người ta bán thịt lợn ấy, chứng nhận kiểm dịch an toàn, em nói em không biết phải làm gì, ông chủ Tôn liền gọi một cuộc điện thoại thế là xong. Ông ấy có rất nhiều mối quan hệ. Bà chủ lái xe sai luật bị bắt, ông ấy cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong, nói chung chuyện gì cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong xuôi hết, ngay cả việc mất điện thoại, cũng chỉ cần một cuộc điện thoại là xong.
Em không thích ông chủ Tôn cũng khó, ông ấy là người đàn ông duy nhất em gặp thường xuyên, những người khác, về cơ bản em chỉ gặp một lần. Sau này tay nghề cao hơn rồi, có thể gặp vài người thêm lần nữa, thế nhưng anh cũng biết cái đám đàn ông đó đấy, lũ giả dối, sáo rỗng, rõ ràng nói là lần sau vẫn sẽ chọn em, nhưng lần sau đến lại chọn người khác, còn làm bộ không quen biết em. Có điều em cũng có thể hiểu được, giống như việc tiêu tiền vậy, đương nhiên muốn chơi bời cái gì khác đi, chơi tới chơi lui một chỗ thì chán lắm, như thế chẳng khác gì với việc ở nhà ôm vợ. Thế nhưng em không chấp nhận được cái kiểu dối trá ấy. Ông chủ Tôn cũng có ý cân nhắc em, ông ấy luôn tính toán làm sao để điều em sang trung tâm mát xa, nhưng bà chủ ngăn lại, vì em làm một thời gian, cũng có không ít khách quen. Anh đừng thấy em dung nhan tầm thường, thực ra em chỉ cần trang điểm một chút, cũng xinh đẹp ra phết đấy, thật đấy, anh xem, em hôm nay và hôm qua có khác nhau gì không? Trước đây em học trang điểm. Em vốn định trở thành thợ trang điểm, làm nghề đó sẽ được trang điểm cho rất nhiều minh tinh, thật đó, em thích lắm, rất nhiều người không động được vào họ, còn em chỉ cần bảo họ nhắm mắt, là họ sẽ nhắm mắt, em bảo họ hé miệng, họ phải hé miệng, em muốn sờ thì sờ, muốn nắn thì nắn. Như thế thích thật. Em nói điều này với duy nhất một ông khách, ông ta nói những người luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn đặc biệt đều có khả năng kiềm chế dục vọng. Em cảm thấy có lẽ mình không có cảm giác an toàn. Ai có, anh nói ai có, em chưa từng thấy ai có cảm giác an toàn, đến cả ông chủ Tôn cũng không có, nếu có thì sao ông ta lại còn giấu tiền trong bình nóng lạnh của quán gội đầu. Ông chủ Tôn đã đủ lợi hại lắm rồi. Có điều ông ấy cũng chưa nhìn thấy minh tinh, anh nhìn thấy minh tinh bao giờ chưa?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook