18 Năm Yêu Em
-
Chương 1: Hôn nhân thương mại
Cả một đời người, mong muốn lớn nhất chính là tìm thấy người mình yêu cùng họ sống đến răng long đầu bạc không những ở kiếp này mà còn ở kiếp sau. Nhưng nhìn lại điều đó dường như chỉ là một giấc mơ thật xinh đẹp khi tỉnh giấc vẫn là không thể thực hiện được.
Hôm nay Trần Thiên Kiều cô kết hôn. Cô được mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, được bước vào lễ đường tráng lệ. Thật tiếc là chú rể không phải người đàn ông cô yêu.
Người cô yêu bị cô làm tổn thương mà rời bỏ cô rồi.
Người đàn ông trước mặt sắp trở thành chồng cô. Một người lãnh huyết vô tình, độc đoán, nhẫn tâm. Bù lại anh ta có địa vị và quyền lực có thừa khả năng cứu vớt cái công ty sắp phá sản của ba cô.
Hôn nhân thương mại thực sự có tìm được hạnh phúc. Không, không hẳn nó đem lại niềm vui, sự thỏa mãn tiền tài cho ba cô. So với tiền bạc, tình thân chẳng là cái thá gì cả.
" Con có đồng ý lấy cô gái trước mặt này làm vợ cùng nhau sống hạnh phúc dù sung sướng hay khổ đau, khỏe mạnh hay bệnh tật. Không bao giờ buông tay cô ấy "
Hàn Văn lạnh nhạt nhìn cô vài giây, trong đồng tử hình như có chút gợn sóng, hiện lên thứ tình cảm cất thật sâu không nói nên lời " Tôi đồng ý "
Cha sứ mỉm cười nhìn sang cô, nói " Con gái con có đồng ý lấy chàng trai trước mặt này làm chồng cùng nhau sống hạnh phúc dù sung sướng hay khổ đau, khỏe mạnh hay bệnh tật. Không bao giờ buông tay cậu ấy."
Sống hạnh phúc sao? Hạnh phúc của cô từ ngày hôm nay đã kết thúc rồi " Tôi...đồng ý "
Đau lòng quá. Chưa bao giờ cảm thấy đau như lúc này. Giống như trái tim của chính mình bị chính mình tự tay bóp nát.
Sao cô ấy phải tỏ ra thống khổ như vậy. Kết hôn với anh khiến cô đau lòng như vậy sao? Người phụ nữ này thật không biết tốt xấu.
Hàn Văn nắm lấy vai Trần Thiên Kiều kéo cô lại gần, áp chặt cơ thể của cô vào ngực anh, cưỡng ép cô nhận lấy nụ hôn cường bạo không chút ấm áp.
" Em nghe rõ đây từ giờ em là người phụ nữ của tôi. Đừng có tỏ ra như tôi ức hiếp em. " Anh không muốn nhìn thấy em khóc một chút nào. Một chút cũng không. Nhưng những lời này mãi mãi anh cũng không bao giờ nói cho cô biết.
Đêm tân hôn cô vẫn mặc chiếc váy cưới ngồi thẫn thờ trên chiếc giường to lớn tựa như một nàng búp bê vô tri sở hữu một vẻ đẹp khắc khoải đầy thống khổ. Anh ngà ngà say, mở cửa bước vào phòng. Nhìn thấy cô, dường như tỉnh hẳn. Không thể phủ nhận rằng cô rất đẹp, đẹp nhất trong hàng loạt mỹ nhân hắn quen biết.
Vì anh, vì cuộc hôn nhân thương mại này cô từ bỏ sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Không cam lòng rời khỏi giới giải trí. Liệu ngoài từ bỏ sự nghiệp cô còn từ bỏ những gì nữa?
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tạo nên một khoảng sáng mờ ảo. Hàn Văn bước chậm đến bên giường, ngồi xuống. Anh vươn tay vuốt ve bên má cô nhưng bị cô lảng tránh.
Khuôn mặt anh tối đen, ẩn nhẫn tức giận. Giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng tối khiến người ta run rẩy " Sao, không bằng lòng. Đừng quên kể từ ngày hôm nay sống chết của em nằm trong tay tôi. Thân thể này cũng tùy tôi chà đạp. "
" Sao anh có thể vô sỉ đến vậy." Cô nắm chặt ga giường, nước mắt đã đong đầy chỉ còn một khắc nữa là rơi xuống. Cô không muốn dính dáng đến tên ác ma này, không muốn ở bên cạnh hắn. Tại sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy. Cô không cam lòng.
Anh nở nụ cười. Mà sao nụ cười đó đáng sợ quá, không hề giống với nụ cười của người ấy, một nụ cười ấm áp luôn luôn dành cho cô. Còn nụ cười của anh chỉ khiến cô sợ hãi và chán ghét.
" Tôi vô sỉ thì sao? Chẳng phải cuối cùng cô cũng rên rỉ dưới thân tôi đấy ư?"
" Anh im đi, đồ khốn " Cô tát anh. Nhưng những nỗi đau cô phải chịu cái tát này bù đắp nổi sao. Anh ta tốt nhất nên chết đi.
Anh mở to mắt nhìn cô dường như chưa chấp nhận được mình vừa mới bị đánh. Người phụ nữ này cũng to gan lắm. Dám đánh hắn. " Em được lắm. Đã vậy tôi sẽ làm tròn bổn phận của một tên khốn "
Anh đẩy ngã cô, đôi tay thoăn thoắt đã tháo bỏ chiếc áo sơ mi vướn víu lộ ra cơ thể hoàn hảo.
" Anh tính làm gì " Cô sợ hãi, chống đỡ lòng ngực của anh.
Mẹ kiếp, cô ta sợ hãi mình tới vậy sao. Phụ nữ của cả thành phố này ước ao bò lên giường hắn bao nhiêu thì cô càng muốn xa lánh hắn bấy nhiêu.
" Làm việc mà vợ chồng nên làm " Hàn Văn giữ chặt lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, cúi đầu hôn lên mắt cô từ từ trượt xuống sóng mũi rồi nhấm nháp đôi môi đỏ mọng mà anh khát khao nhiều năm.
Trần Thiên Kiều ra sức vùng vẫy nhưng hoàn toàn hữu tâm mà vô lực. Cô tựa như một con chim nhỏ đang yên lành trên bầu trời cao bỗng một ngày bị loài người bắt được giam cầm trong chiếc lồng chặt chọi.
Cô nhắm mắt, nước mắt đồng thời chảy xuống, cô nhỏ giọng cầu xin " Xin anh buông tha tôi "
Anh khựng lại. Giây sau liền hôn cô đầy mạnh mẽ, len lỏi vào khoang miệng ngọt ngào, cuồng quấy không thương tiếc. Anh thở ra từng đợt hơi nóng bỏng, tuyệt tình nói " Đã muộn rồi."
Muộn rồi sao? Ha, đúng là muộn rồi. Mọi thứ không thể cứu vãn được nữa.
Đêm hôm đó cô mất đi sự trinh trắng trong đau đớn tột cùng. Thể xác hay tinh thần đều có một vết thương không bao giờ lành lại.
#Còn_tiếp
Hôm nay Trần Thiên Kiều cô kết hôn. Cô được mặc chiếc váy cưới lộng lẫy, được bước vào lễ đường tráng lệ. Thật tiếc là chú rể không phải người đàn ông cô yêu.
Người cô yêu bị cô làm tổn thương mà rời bỏ cô rồi.
Người đàn ông trước mặt sắp trở thành chồng cô. Một người lãnh huyết vô tình, độc đoán, nhẫn tâm. Bù lại anh ta có địa vị và quyền lực có thừa khả năng cứu vớt cái công ty sắp phá sản của ba cô.
Hôn nhân thương mại thực sự có tìm được hạnh phúc. Không, không hẳn nó đem lại niềm vui, sự thỏa mãn tiền tài cho ba cô. So với tiền bạc, tình thân chẳng là cái thá gì cả.
" Con có đồng ý lấy cô gái trước mặt này làm vợ cùng nhau sống hạnh phúc dù sung sướng hay khổ đau, khỏe mạnh hay bệnh tật. Không bao giờ buông tay cô ấy "
Hàn Văn lạnh nhạt nhìn cô vài giây, trong đồng tử hình như có chút gợn sóng, hiện lên thứ tình cảm cất thật sâu không nói nên lời " Tôi đồng ý "
Cha sứ mỉm cười nhìn sang cô, nói " Con gái con có đồng ý lấy chàng trai trước mặt này làm chồng cùng nhau sống hạnh phúc dù sung sướng hay khổ đau, khỏe mạnh hay bệnh tật. Không bao giờ buông tay cậu ấy."
Sống hạnh phúc sao? Hạnh phúc của cô từ ngày hôm nay đã kết thúc rồi " Tôi...đồng ý "
Đau lòng quá. Chưa bao giờ cảm thấy đau như lúc này. Giống như trái tim của chính mình bị chính mình tự tay bóp nát.
Sao cô ấy phải tỏ ra thống khổ như vậy. Kết hôn với anh khiến cô đau lòng như vậy sao? Người phụ nữ này thật không biết tốt xấu.
Hàn Văn nắm lấy vai Trần Thiên Kiều kéo cô lại gần, áp chặt cơ thể của cô vào ngực anh, cưỡng ép cô nhận lấy nụ hôn cường bạo không chút ấm áp.
" Em nghe rõ đây từ giờ em là người phụ nữ của tôi. Đừng có tỏ ra như tôi ức hiếp em. " Anh không muốn nhìn thấy em khóc một chút nào. Một chút cũng không. Nhưng những lời này mãi mãi anh cũng không bao giờ nói cho cô biết.
Đêm tân hôn cô vẫn mặc chiếc váy cưới ngồi thẫn thờ trên chiếc giường to lớn tựa như một nàng búp bê vô tri sở hữu một vẻ đẹp khắc khoải đầy thống khổ. Anh ngà ngà say, mở cửa bước vào phòng. Nhìn thấy cô, dường như tỉnh hẳn. Không thể phủ nhận rằng cô rất đẹp, đẹp nhất trong hàng loạt mỹ nhân hắn quen biết.
Vì anh, vì cuộc hôn nhân thương mại này cô từ bỏ sự nghiệp đang trên đà thăng tiến. Không cam lòng rời khỏi giới giải trí. Liệu ngoài từ bỏ sự nghiệp cô còn từ bỏ những gì nữa?
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào căn phòng tối tạo nên một khoảng sáng mờ ảo. Hàn Văn bước chậm đến bên giường, ngồi xuống. Anh vươn tay vuốt ve bên má cô nhưng bị cô lảng tránh.
Khuôn mặt anh tối đen, ẩn nhẫn tức giận. Giọng nói trầm khàn vang lên trong phòng tối khiến người ta run rẩy " Sao, không bằng lòng. Đừng quên kể từ ngày hôm nay sống chết của em nằm trong tay tôi. Thân thể này cũng tùy tôi chà đạp. "
" Sao anh có thể vô sỉ đến vậy." Cô nắm chặt ga giường, nước mắt đã đong đầy chỉ còn một khắc nữa là rơi xuống. Cô không muốn dính dáng đến tên ác ma này, không muốn ở bên cạnh hắn. Tại sao ông trời lại trêu đùa cô như vậy. Cô không cam lòng.
Anh nở nụ cười. Mà sao nụ cười đó đáng sợ quá, không hề giống với nụ cười của người ấy, một nụ cười ấm áp luôn luôn dành cho cô. Còn nụ cười của anh chỉ khiến cô sợ hãi và chán ghét.
" Tôi vô sỉ thì sao? Chẳng phải cuối cùng cô cũng rên rỉ dưới thân tôi đấy ư?"
" Anh im đi, đồ khốn " Cô tát anh. Nhưng những nỗi đau cô phải chịu cái tát này bù đắp nổi sao. Anh ta tốt nhất nên chết đi.
Anh mở to mắt nhìn cô dường như chưa chấp nhận được mình vừa mới bị đánh. Người phụ nữ này cũng to gan lắm. Dám đánh hắn. " Em được lắm. Đã vậy tôi sẽ làm tròn bổn phận của một tên khốn "
Anh đẩy ngã cô, đôi tay thoăn thoắt đã tháo bỏ chiếc áo sơ mi vướn víu lộ ra cơ thể hoàn hảo.
" Anh tính làm gì " Cô sợ hãi, chống đỡ lòng ngực của anh.
Mẹ kiếp, cô ta sợ hãi mình tới vậy sao. Phụ nữ của cả thành phố này ước ao bò lên giường hắn bao nhiêu thì cô càng muốn xa lánh hắn bấy nhiêu.
" Làm việc mà vợ chồng nên làm " Hàn Văn giữ chặt lấy hai tay cô trên đỉnh đầu, cúi đầu hôn lên mắt cô từ từ trượt xuống sóng mũi rồi nhấm nháp đôi môi đỏ mọng mà anh khát khao nhiều năm.
Trần Thiên Kiều ra sức vùng vẫy nhưng hoàn toàn hữu tâm mà vô lực. Cô tựa như một con chim nhỏ đang yên lành trên bầu trời cao bỗng một ngày bị loài người bắt được giam cầm trong chiếc lồng chặt chọi.
Cô nhắm mắt, nước mắt đồng thời chảy xuống, cô nhỏ giọng cầu xin " Xin anh buông tha tôi "
Anh khựng lại. Giây sau liền hôn cô đầy mạnh mẽ, len lỏi vào khoang miệng ngọt ngào, cuồng quấy không thương tiếc. Anh thở ra từng đợt hơi nóng bỏng, tuyệt tình nói " Đã muộn rồi."
Muộn rồi sao? Ha, đúng là muộn rồi. Mọi thứ không thể cứu vãn được nữa.
Đêm hôm đó cô mất đi sự trinh trắng trong đau đớn tột cùng. Thể xác hay tinh thần đều có một vết thương không bao giờ lành lại.
#Còn_tiếp
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook