12 Chòm Sao Và Thế Giới Phép Thuật
-
Chương 12
Thiên Bình… Bình nhi…- Nhân Mã ở bàn trên quay xuống lay người Thiên Bình đang thả hồn trong gió kia.
Thiên Bình hoàn hồn, khuôn mặt đầy bất ngờ.
- Ha…hả?!!
- Hả cái gì… Cô gọi bà lên thực hành cho cả lớp xem kìa! Tâm trí bà treo ngược cành cây rồi à?! Đến lượt bà rồi kìa, chỉ cần đọc câu thần chú là được thui.
Thiên Bình đi lên nhìn sơ qua hình như tiết này học thần chú điều khiển đồ vật thì phải. Lên đến nơi, Bình nhi lơ đãng lẩm nhẩm thần chú.
- Nâng!
Vừa dứt lời, Thiên Bình chỉ tay vào đồ vật ở trên bàn giáo viên dưới sự mong đợi của mọi người.
Im lặng…
Bình nhi căng thẳng tiếp tục lặp lại câu thần chú một lần nữa.
- Nâng!... Nâng!...
Dù có đọc bao nhiêu lần thì đồ vật vẫn đứng trơ trơ không có phản ứng gì, cô Nana vội ngăn cản, dặn dò.
- Thiên Bình em đừng cố quá, hãy thả lỏng cơ thể, tập trung vào những đồ mà em muốn nâng. Giờ thì về chỗ đi, về nhà nhớ tập luyện thêm. Đây là câu thần chú đơn giản nhất mà các em chuẩn bị học.
Cô Nana ra hiệu cho Thiên Bình về chỗ. Nhân Mã hứng hởi quay xuống tán chuyện.
- Nè, bà sao vậy? Tui tưởng bà phải làm việc này dễ như ăn cháo cơ!
Thiên Bình gãi đầu cười ngượng ngùng. – Bà đừng nghĩ vậy! Tui có biết gì đâu, từ nhỏ tui đâu được tập luyện cái gì!
Nhân Mã nhìn Thiên Bình với đôi mắt cảm thông. Cô Nana vỗ tay nhắc nhở cắt ngang cuộc trò chuyện.
- Chiều nay, tất cả tập trung ở sân sau chúng ta sẽ học thực hành và cô mong chuyện sáng nay sẽ không tái diễn lần nữa.
Nói xong cô liền gọi ba người đứng ngoài hành lang vào chỗ của mình. Cô dặn dò về câu thần chú mới học sau đó biến mất khỏi lớp học.
Rengggg…..
Chuông hết tiết vang lên, ba người kia đi vào chỗ ngồi của mình, Bảo Bình tiếp tục công việc đọc sách của mình.
Thiên Yết nhìn Bình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy khiên cho Bình nhi chột dạ
- Nhìn chi mà ghê vậy, bộ mặt tui dính nhọ hả?!
Thiên Bình ko quay lại lên tiếng nhắc nhở khiến cho Yết thu ánh mắt nghi ngờ hỏi thẳng vân đề.
- Sức mạnh của cô thực sự là thế nào?
- Là sao?- Bình nhi nghiêng đầu thắc mắc.
Thiên Yết lắc đầu quay sang nhìn Bảo Bình. – Coi như tôi chưa nói gì!
“Chắc chắn anh ta biết gì đó, tốt nhất không nên coi thường tên Thiên Yết.”
Đang suy nghĩ Mã nhi vặn volume hết công suất hét vào tai Bình nhi.
- Bình nhi xuống căn teen với tui hông?
Thiên Bình gật đầu, sáng giờ không ăn được nhiều nên bụng cũng bắt đầu đánh trống biểu tình.
- Yaaa, để tui rủ Xử đi cùng luôn!
Xuống dưới căn teen đúng là ngôi trường không bình thường đến cả căn teen cũng bất bình thường, căn teen sang trọng không khác gì nhà hàng khách sạn đẳng cấp. Gần đó bỗng có tiếng quát tháo, cả ba đôi mắt liền quay ra chỗ phát ra tiếng nói.
- Đồ hạ cấp kia, cô làm hỏng đôi giày mà tôi yêu thích rồi! Lau sạch cho tôi!
Cô gái có khuôn mặt khả ái xinh đẹp đôi mắt và mái tóc đen láy nhưng khuôn mặt chứa đầy sự nham hiểm ngồi vắt chéo chân kiêu kì đang ra sức bắt nạt người trước mặt. Cô gái ngồi cạnh đó không thèm đếm xỉa chỉ lạnh lùng ngồi xem kịch hay, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa được uốn xoăn nhẹ ở đuôi, đôi mắt đen chứa đầy sự băng giá.
Nhân Mã nhìn thấy cảnh đó liền nóng máu định làm mĩ nhân cứu mĩ nhân nhưng bị Xử ngăn lại.
- Nè Xử, cậu ngăn mình làm gì để mình cho con nhỏ kiêu kì đó một trận!
Mã hét lên khi thấy Xử ngăn mình lại, nhưng đáp lại thái độ của cô chỉ là khuôn mặt bình thản nghiêm nghị đến lạ lùng, giọng Xử đều đều.
- Chúng ta không nên hành động lỗ mãn, cậu không thấy mọi người ở đây đều không dám làm gì mà chỉ dám đứng nhìn thôi sao! Bọn họ chứng tỏ không phải là người chúng ta có thể dây vào được. Đừng manh động, biết địch biết ta.
Nhân Mã nhíu mày, bình sinh cô ghét nhất người nào ỷ mạnh ăn hiếp yếu nhưng khi Xử đã ngăn chắc hẳn có lý do gì đó. Vội thu nắm đấm lại, đôi mắt Nhân Mã thoáng tia bất ngờ, những người ở đó chỉ lạnh lùng nhìn cảnh đó như là đã quen thuộc rồi lắc đầu bỏ đi. Ánh mắt đó, cô đã từng thấy nó dành cho những người yếu đuối, dành cho những người là cặn bã của thế giới này.
Nắm đấm vừa được thả lỏng giờ lại nắm vào, Nhân Mã lẩm bẩm gì đó những viên nham thạch đỏ rực bay đến đôi giày của cô gái có mái tóc đen kia. Dường như cảm nhận thấy có gì đó đến chỗ của mình, đôi mắt đen lạnh kia khẽ nhíu lại kéo cô bạn kiêu ngạo kia tránh khỏi chỗ đó.
Bùm…
Tiếng nổ không lớn nhưng đủ để làm cho cô gái có mái tóc đen kia đi gặp Diêm Vương ngay tức khắc. Mặt cô ta nổi gân xanh, hét lên.
- AI..?? AI THÌ RA MẶT ĐI?!
Thiên Bình hoàn hồn, khuôn mặt đầy bất ngờ.
- Ha…hả?!!
- Hả cái gì… Cô gọi bà lên thực hành cho cả lớp xem kìa! Tâm trí bà treo ngược cành cây rồi à?! Đến lượt bà rồi kìa, chỉ cần đọc câu thần chú là được thui.
Thiên Bình đi lên nhìn sơ qua hình như tiết này học thần chú điều khiển đồ vật thì phải. Lên đến nơi, Bình nhi lơ đãng lẩm nhẩm thần chú.
- Nâng!
Vừa dứt lời, Thiên Bình chỉ tay vào đồ vật ở trên bàn giáo viên dưới sự mong đợi của mọi người.
Im lặng…
Bình nhi căng thẳng tiếp tục lặp lại câu thần chú một lần nữa.
- Nâng!... Nâng!...
Dù có đọc bao nhiêu lần thì đồ vật vẫn đứng trơ trơ không có phản ứng gì, cô Nana vội ngăn cản, dặn dò.
- Thiên Bình em đừng cố quá, hãy thả lỏng cơ thể, tập trung vào những đồ mà em muốn nâng. Giờ thì về chỗ đi, về nhà nhớ tập luyện thêm. Đây là câu thần chú đơn giản nhất mà các em chuẩn bị học.
Cô Nana ra hiệu cho Thiên Bình về chỗ. Nhân Mã hứng hởi quay xuống tán chuyện.
- Nè, bà sao vậy? Tui tưởng bà phải làm việc này dễ như ăn cháo cơ!
Thiên Bình gãi đầu cười ngượng ngùng. – Bà đừng nghĩ vậy! Tui có biết gì đâu, từ nhỏ tui đâu được tập luyện cái gì!
Nhân Mã nhìn Thiên Bình với đôi mắt cảm thông. Cô Nana vỗ tay nhắc nhở cắt ngang cuộc trò chuyện.
- Chiều nay, tất cả tập trung ở sân sau chúng ta sẽ học thực hành và cô mong chuyện sáng nay sẽ không tái diễn lần nữa.
Nói xong cô liền gọi ba người đứng ngoài hành lang vào chỗ của mình. Cô dặn dò về câu thần chú mới học sau đó biến mất khỏi lớp học.
Rengggg…..
Chuông hết tiết vang lên, ba người kia đi vào chỗ ngồi của mình, Bảo Bình tiếp tục công việc đọc sách của mình.
Thiên Yết nhìn Bình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống vậy khiên cho Bình nhi chột dạ
- Nhìn chi mà ghê vậy, bộ mặt tui dính nhọ hả?!
Thiên Bình ko quay lại lên tiếng nhắc nhở khiến cho Yết thu ánh mắt nghi ngờ hỏi thẳng vân đề.
- Sức mạnh của cô thực sự là thế nào?
- Là sao?- Bình nhi nghiêng đầu thắc mắc.
Thiên Yết lắc đầu quay sang nhìn Bảo Bình. – Coi như tôi chưa nói gì!
“Chắc chắn anh ta biết gì đó, tốt nhất không nên coi thường tên Thiên Yết.”
Đang suy nghĩ Mã nhi vặn volume hết công suất hét vào tai Bình nhi.
- Bình nhi xuống căn teen với tui hông?
Thiên Bình gật đầu, sáng giờ không ăn được nhiều nên bụng cũng bắt đầu đánh trống biểu tình.
- Yaaa, để tui rủ Xử đi cùng luôn!
Xuống dưới căn teen đúng là ngôi trường không bình thường đến cả căn teen cũng bất bình thường, căn teen sang trọng không khác gì nhà hàng khách sạn đẳng cấp. Gần đó bỗng có tiếng quát tháo, cả ba đôi mắt liền quay ra chỗ phát ra tiếng nói.
- Đồ hạ cấp kia, cô làm hỏng đôi giày mà tôi yêu thích rồi! Lau sạch cho tôi!
Cô gái có khuôn mặt khả ái xinh đẹp đôi mắt và mái tóc đen láy nhưng khuôn mặt chứa đầy sự nham hiểm ngồi vắt chéo chân kiêu kì đang ra sức bắt nạt người trước mặt. Cô gái ngồi cạnh đó không thèm đếm xỉa chỉ lạnh lùng ngồi xem kịch hay, mái tóc đỏ rực như ngọn lửa được uốn xoăn nhẹ ở đuôi, đôi mắt đen chứa đầy sự băng giá.
Nhân Mã nhìn thấy cảnh đó liền nóng máu định làm mĩ nhân cứu mĩ nhân nhưng bị Xử ngăn lại.
- Nè Xử, cậu ngăn mình làm gì để mình cho con nhỏ kiêu kì đó một trận!
Mã hét lên khi thấy Xử ngăn mình lại, nhưng đáp lại thái độ của cô chỉ là khuôn mặt bình thản nghiêm nghị đến lạ lùng, giọng Xử đều đều.
- Chúng ta không nên hành động lỗ mãn, cậu không thấy mọi người ở đây đều không dám làm gì mà chỉ dám đứng nhìn thôi sao! Bọn họ chứng tỏ không phải là người chúng ta có thể dây vào được. Đừng manh động, biết địch biết ta.
Nhân Mã nhíu mày, bình sinh cô ghét nhất người nào ỷ mạnh ăn hiếp yếu nhưng khi Xử đã ngăn chắc hẳn có lý do gì đó. Vội thu nắm đấm lại, đôi mắt Nhân Mã thoáng tia bất ngờ, những người ở đó chỉ lạnh lùng nhìn cảnh đó như là đã quen thuộc rồi lắc đầu bỏ đi. Ánh mắt đó, cô đã từng thấy nó dành cho những người yếu đuối, dành cho những người là cặn bã của thế giới này.
Nắm đấm vừa được thả lỏng giờ lại nắm vào, Nhân Mã lẩm bẩm gì đó những viên nham thạch đỏ rực bay đến đôi giày của cô gái có mái tóc đen kia. Dường như cảm nhận thấy có gì đó đến chỗ của mình, đôi mắt đen lạnh kia khẽ nhíu lại kéo cô bạn kiêu ngạo kia tránh khỏi chỗ đó.
Bùm…
Tiếng nổ không lớn nhưng đủ để làm cho cô gái có mái tóc đen kia đi gặp Diêm Vương ngay tức khắc. Mặt cô ta nổi gân xanh, hét lên.
- AI..?? AI THÌ RA MẶT ĐI?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook