Cánh đồng tam giác mạch trải dài đến tận chân trời không có điểm kết. Những chú bồ câu bay lượn trên bầu trời cao xanh vời vợi. Từng đợt gió thổi nhè nhẹ làm tung bay những chiếc lá vàng úa đã không còn đủ sức chống lại nổi sự thay đổi đột ngột của thời tiết đã dần rơi xuống một cách chậm chạm. Khung cảnh này vẫn luôn đẹp như vậy, Thiên Bình biết về nó. Hay nói đúng hơn là rất rõ mới phải, không biết đã bao nhiêu lần cô từng đứng ở đây rồi. Nhiều đến mức nó trở nên quá đỗi quen thuộc, in sâu vào trong tâm trí. Mãi cũng không thể nào quên được.

Dường như Thiên Bình có thể đoán được cảnh tượng sẽ diễn ra tiếp theo sau đó, chỉ khẽ thở dài hướng ánh mắt về bóng cây sồi phía bên trái. Cô thấy hai thân ảnh đang đứng cùng nhau, mặc dù không thể thấy rõ khuôn mặt của họ. Nhưng Thiên Bình biết, cả hai có lẽ đang rất hạnh phúc. Nhưng không hiểu tại sao, khi chứng kiến cảnh tượng như vậy, trái tim của cô bất giác đập trật đi một nhịp. Tựa như có ai đang bóp chặt lấy nó, khó thở vô cùng. Đầu óc cũng không hề suy nghĩ thêm được điều gì, rốt cuộc họ là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Chính bản thân Thiên Bình luôn thắc mắc điều đó. Liệu cả hai có quan hệ gì với cô hay không....


Thiên Bình không thể giữ nổi tò mò mà từng bước đến gần, nhưng mà cô hiểu rõ. Cho dù cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, dùng hết sức chạy về hướng đó thật nhanh. Thì hai người họ lại càng xa dần hơn, sẽ biến mất khỏi tầm mắt của Thiên Bình. Nhưng mà như vậy thì sao chứ? Cô cũng không thể chỉ đứng im như vậy, cho đến khi điều này kết thúc....cô muốn thấy khuôn mặt của bọn họ. Dù chỉ một chút thôi cũng được. Đúng như mọi lần, cho dù có tiến đến như thế nào. Thì khoảng cách lại càng xa hơn, mệt mỏi đến độ muốn buông bỏ tất cả.

Đôi mắt đượm buồn hướng nhìn về phía trước, làm ơn. Dù chỉ một chút thôi, cô muốn thấy khuôn mặt của hai người. Tại sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này, rõ ràng đã ở trong tầm mắt, nhưng cảm giác lại thật xa. Cố gắng đến thế nào cũng không thể chạm tới được. Sự bất lực này, Thiên Bình không hề muốn. Một đợt gió lại tiếp tục nổi lên, nhưng lần này lại mạnh hơn tất nhiều. Những cánh hoa Tam Giác Mạch tung bay lên khắp cả không trung. Khoảnh khắc này đẹp đến nao lòng, mái tóc vàng chanh rực rỡ của Thiên Bình cũng bị làm cho rối bời, trong phút chốc. Dường như cô cảm thấy như bóng dáng của hai người kia đang dần hiện rõ hơn từng chút một. Đến mức bây giờ Thiên Bình có thể thấy là một đôi trai gái, không hiểu sao nhưng cô lại cảm thấy họ thật sự hợp nhau đến kì lạ. Mặc dù vẫn chưa thể nhìn thấy rõ mặt. Thiên Bình lấy tay che đi thứ ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều hoàng hôn, để có thể nhìn kĩ hơn nữa.


" Thịch "

Trái tim bất giác đập nhanh hơn, dường như cô biết người con trai đang đứng đó là ai. Thật sự rất quen thuộc, mái tóc màu nâu cùng nụ cười ấm áp như thế. Đây là lần đầu tiên trong đời Thiên Bình chứng kiến một nụ cười đẹp đến như vậy. Nhưng không hiểu sao, trong lòng lại có cảm giác đau nhói, khó chịu đến vô cùng.

" Cự Giải? "

Bất giác nói ra thành tiếng, chỉ hai từ thôi nhưng khi thốt ra như bị nghẹn lại ở trong họng. Trong miệng dâng lên cảm giác đắng chát như vừa uống phải một ly cafe đen không đường vậy. Cậu ấy rốt cuộc đang đứng với ai? Chính sự tò mò đó nên Thiên Bình đã không ngăn được bản thân tiến gần lại, từng bước, từng bước một. Cô muốn biết, người con gái có thể khiến cho Cự Giải mỉm cười hạnh phúc đến thế kia rốt cuộc là ai. Liệu có phải là bản thân Thiên Bình hay không? Tiếng thở gấp bởi sự vội vã của bản thân, nhịp tim đập mạnh đến nỗi tựa như có thể văng ra khỏi lồng ngực, gần hơn chút nữa....chỉ chút nữa thôi. Khuôn mặt của cô gái đó sẽ hiện ra, thứ ánh sáng màu trắng chết tiệt luôn làm nhòa đi tầm nhìn của cô, thật cản trở. Mái tóc dài ngang eo màu đen óng mượt dần hiện ra, chính ngay từ khoảnh khắc đó, Thiên Bình đã biết. Người con gái đứng cùng Cự Giải, không phải là cô.


.

.

.

- Thiên Bình, còn định ngủ đến bao giờ nữa.

Một giọng nói vang lên, khiến Thiên Bình bất chợt tỉnh giấc. Đôi mắt biểu hiện rõ ràng sự mệt mỏi hơn bao giờ hết, hướng ánh nhìn về người bên cạnh vừa kéo bản thân ra khỏi một giấc mơ dài tựa như cả thế kỷ, cả khuôn mặt bất giác đều như rơi vào trầm tư, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn loạn. Tiếng phấn gõ lên bảng khiến cho Thiên Bình biết bản thân vẫn còn đang ở trong giờ học. Nhẹ thở dài rồi cất giọng nhỏ như chỉ đủ cho cả hai nghe thấy.

- Xử Nữ. Mình ngủ được bao lâu rồi?

- 30 phút, đêm qua thức khuya à?

Xử Nữ ngồi bên cạnh đang chăm chú viết bài, ánh mắt tuy vẫn hướng về phía bảng nhưng câu nói thì lại chỉ Thiên Bình. Cả khuôn mặt không hề tỏ ra một cảm xúc dư thừa nào cả.

- Ừ.

Xử Nữ dừng bút, quay mặt lại về phía Thiên Bình nhìn cô. Trong ánh mắt có chút gì có quan tâm. Tính mở miệng nhưng lại thôi, làm sao cô không nhận ra hôm nay ở bạn mình có gì đó kì lạ chứ. Bình thường Thiên Bình rất ít khi ngủ gật trong lớp như thế này, càng nói thêm là việc trả lời câu hỏi của Xử Nữ một cách ngắn gọn. Không giống như mọi hôm chút nào.
Tiếng giảng bài của giáo viên vang vọng khắp lớp học, nhưng lại không hề thu được sự chú ý của Thiên Bình chút nào. Trong đầu của cô bây giờ chỉ xoay quanh về giấc mơ đó, tuy nó không phải là điều xa lạ nữa, cô thường mơ về nó kể từ rất lâu rồi. Nhưng mà hôm nay lại hoàn toàn khác, khuôn mặt của chàng trai mà bình thường Thiên Bình không thể nào nhìn thấy, lại là Cự Giải. Một người mà cô mới biết đến cách đây không lâu.

Còn cô gái kia rốt cuộc là ai? Tại sao cả hai lại cứ liên tục xuất hiện trong giấc mơ của Thiên Bình? Hụt hẫng...chính cô cũng ngạc nhiên khi bản thân lại có thứ cảm xúc đó khi nhận ra người con gái kia lại không phải là mình. Cô hi vọng điều gì cơ chứ? Giấc mơ quá đỗi chân thực. Dường như vẫn còn có thể cảm thấy rõ mồn một nỗi đau đang âm ỉ ở trong lồng ngực lúc này. Tại sao? Kể từ khi gặp được Cự Giải, mọi thứ xung quanh Thiên Bình dường như đang dần thay đổi. Cô không muốn thế này chút nào, cảm giác xa lạ là điều mà bản thân Thiên Bình ghét nhất, nó làm cô thực sự bất an....
- Các em chú ý, tuần tới sẽ có buổi giao lưu đối với các trường trong tỉnh với nhau. Mỗi nơi sẽ cử ra năm học sinh đại diện cho các trường. Các giáo viên đã thống nhất việc lựa chọn bằng cách bỏ phiếu. Năm em nào có số phiếu cao nhất sẽ đại diện cho trường Chiba chúng ta đi đến buổi giao lưu.

Lời nói của giáo viên đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong lớp bây giờ. Thế nhưng trên khuôn mặt họ không có chút gì có thể gọi là hứng thú hay mong chờ gì cả. Cũng đúng thôi, là một học sinh của trường Chiba luôn đặt việc học lên đầu tiên thì mấy sự kiện như giao lưu hay tiệc tùng đối với họ là điều cực kì thừa thãi. Hay nói đúng hơn là phiền phức. Không một ai muốn rước thêm rắc rối cho bản thân cả. Bởi vì nói dễ nghe là một buổi giao lưu, nhưng thực ra là một cuộc thi về nhiều mặt giữa các trường với nhau. Thế nên những ai được chọn luôn phải gánh trên vai một áp lực vô hình.
- Thưa cô, thời gian và địa điểm thế nào ạ?

Một học sinh nữ dơ tay phát biểu, câu hỏi của cô có lẽ cũng là đại diện cho tất cả sự tò mò của các học sinh trong lớp hiện tại. Mặc dù họ không hề mong muốn hay thích thú gì trước sự việc này nhưng mà địa điểm của buổi giao luôn là chủ đề hot.

- Năm ngày bốn đêm, địa điểm là Kyoto.

Cô giáo cũng không hề giấu giếm gì mà bình tĩnh nói ra nơi sẽ diễn ra buổi giao lưu, khẽ gõ gõ cây thước xuống bàn để áp lại những cuộc nói chuyện của các học sinh phía dưới.

- Mà, chưa gì đã thấy lớp chúng ta có một đại diện rồi đấy.

Một giọng nói cất lên đã thành công nhận được nhiều sự tán đồng của các học sinh khác. Ai cũng hướng mắt về phía Xử Nữ từ nãy đến giờ vẫn không hề quan tâm đến vấn đề mà mọi người đang bàn luận sôi nổi. Nhưng mà cô biết, bản thân đang được mọi người chú ý.
- Cố lên nhé Xử Nữ. Bọn mình sẽ bỏ phiếu cho cậu.

- Đúng vậy. Chúc cậu may mắn nha.

Bao nhiêu lời cổ vũ đều hướng về phía Xử Nữ mà không hề để ý đến việc cô có đang hài lòng hay không. Cũng chả thể nào trách được, cho dù có quyết định bằng cách bỏ phiếu hay không thì Xử Nữ cũng khó thoát. Dù sao bản thân cô cũng đang nắm trong tay cái chức vụ Hội Trưởng Hội Học Sinh thì việc đại diện cho trường là điều tất nhiên.

- Xử Nữ à, cũng coi như là được đi du lịch Kyoto. Thích rồi nhé.

Song Ngư từ bàn trên quay xuống thì thầm đủ để Xử Nữ và Thiên Bình ngồi dưới nghe thấy.

- Yên tâm, không phải chỉ có mình mình. Cả ba chúng ta đều phải đi.

Xử Nữ sắp sếp lại sách vở trên bàn một cách nhanh gọn, trả lời câu nói của Song Ngư như thể đó là điều tất nhiên. Không hề có chút ý gì gọi là đùa giỡn cả. Điều đó thể hiện rõ ràng qua khuôn mặt hoàn toàn nghiêm túc của Xử Nữ.
- Ba người là tính cả mình vô đó hả?

Thiên Bình bây giờ mới hoàn hồn lại sau một khoảng thời gian mắc kẹt vô những suy nghĩ của chính bản thân. Lời nói khẳng định chắc nịch của Xử Nữ khiến cô không thể không chú ý đến, chỉ một tay vô khuôn mặt mình như thể muốn xác định lại xem những lời vừa rồi của Xử Nữ có phải mình đã nghe lầm rồi hay không.

Nhưng đáp lại câu hỏi của Thiên Bình chỉ là một cái nhìn của Xử Nữ. Điều đó khiến cho cô càng chắc chắn rằng bản thân vừa rồi không hề nghe nhầm. Bởi vì Xử Nữ trong trí nhớ của Thiên Bình là một người không bao giờ muốn nói một câu lại hai lần.

- Tại sao?

Thiên Bình nghiêng nghiêng đầu hỏi, việc đến buổi giao lưu này thật sự không hề có chút liên quan gì đến cô. Thêm nữa Thiên Bình cũng không giống như Xử Nữ là người trong Hội Học Sinh. Cho nên cái sự kiện lần này chả có lí do gì khiến cô phải đi theo như lời của Xử Nữ cả.
- Mình cũng được đi sao? Vui quá, Kyoto thật sự rất đẹp đó.

Trái ngược hoàn toàn với vẻ bất mãn của Thiên Bình thì Song Ngư mừng hẳn ra mặt. Khỏi phải nói, với một người ham vui như Song Ngư thì đây là cơ hội rất hiếm khi có được. Ba năm mới có một sự kiện như vậy, mà chỉ có năm người đại diện thì tỉ lệ được đi không phải cực kì nhỏ hay sao? Huống chi địa điểm còn là Kyoto nữa, một nơi lí tưởng để du lịch. Song Ngư đã nhiều lần thấy qua tranh ảnh và tivi rồi, nhưng thật sự vẫn muốn nhìn tận mắt.

- Không vui chút nào đâu, Xử Nữ, tại sao mình phải đi?

Thiên Bình gạt bỏ đi lời nói của Song Ngư, cô hoàn toàn không có hứng thú gì với cái buổi giao lưu vớ vẩn này cả. Thêm nữa còn tận năm ngày bốn đêm, đối với Thiên Bình đó là một khoảng thời gian rất dài. Khác với Song Ngư, cô không thích những điều mới mẻ, bởi vì nó làm cho Thiên Bình cảm thấy bất an. Nếu mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ thì thật sự rất kinh khủng. Đó cũng là lí do cô không hề thích đi du lịch hay đến những nơi đông người.
- Mình là Hội Trưởng, nên có quyền.

Xử Nữ trả lời tỉnh bơ, như thể đó là điều tất nhiên vậy. Thật ra việc bỏ phiếu hay không với cô cũng chả hề quan trọng, trong ngôi trường này Xử Nữ rất có tiếng nói. Chỉ cần một lời của cô thì đa số đều sẽ nhận được sự ủng hộ.

- Cậu, đây rõ ràng là lạm quyền.

Thiên Bình phản bác, vốn biết Xử Nữ thuộc dạng bá đạo. Những lời nói ra luôn luôn sẽ thực hiện, thế nên bản thân cô tự biết lần này cho dù không muốn cũng phải đi. Liếc mắt về phía Xử Nữ vẫn đang ngồi thảnh thơi thì không kiềm được sự bức xúc đang âm ỉ ở trong lòng.

Về phần Xử Nữ thì thật ra cô cũng không hề có chút hứng thú gì với chuyến đi lần này. Không phải tự nhiên mà cô muốn kéo thêm cả hai người bạn đi cùng. Xử Nữ biết Song Ngư rất thích thú trước những sự kiện và đi du lịch. Thế nên mới làm vậy, còn về phần Thiên Bình, nếu cả cô và Song Ngư đều đến Kyoto năm ngày bốn đêm thì ở đây Thiên Bình thật sự sẽ rất cô đơn. Huống chi dạo gần đây trông cô nàng trông có vẻ mệt mỏi và hay lơ đãng. Biết đâu chuyến đi lần này sẽ giúp bản thân Thiên Bình trở nên vui vẻ hơn thì sao?
Tuy ngoài mặt Xử Nữ luôn lãnh đạm và không hay thể hiện cảm xúc. Nhưng thực ra cô lại rất quan tâm và chú ý đến từng sự thay đổi nhỏ của những người mà bản thân coi trọng. Thời gian vừa rồi, thông qua việc quan sát thì Xử Nữ thấy rõ những thay đổi của Song Ngư và Thiên Bình. Cả hai hình như đều có chuyện gì đó phiền muộn mà không muốn nói ra. Xử Nữ lại không phải kiểu người sẽ nói những lời an ủi hay hỏi han, cô chỉ có thể dùng hành động mà thôi. Mọi chuyện bắt đầu dần thay đổi từ lúc nào nhỉ? Có lẽ là khi bọn họ gặp phải đám học sinh trường Hamasaki. Những chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục kéo đến, Xử Nữ tự hỏi. Nếu hôm đó cô và Ma Kết không gặp nhau, thì có lẽ việc cả hai trở thành chị em cũng đã không khiến Xử Nữ trở nên bất mãn đến thế này.
" Đôi khi, có những cuộc gặp gỡ mà bản thân cứ nghĩ chỉ là thoáng qua. Nhưng lại có thể thay đổi hoàn toàn cuộc đời của mỗi người. Nếu ngay từ đầu không đi vào con đường đó, thì chuyện tình chúng ta đâu thể nào trở nên bi ai đến như vậy?.... "

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương