[12 Chòm Sao] Tình Yêu Của Sự Phản Bội
-
Chương 21: Bắt cô ta về cho tôi!
-"Lại đây!"
Hạ Cự Giải bất giác rùng mình một cái cũng chẳng dám nhúc nhích mà vẫn cứ ngồi đó.
Tôn Sư Tử híp mắt, môi mỏng hiện lên một ý cười sắc lạnh.
-"Tôi không muốn nói lại lần hai! Lại đây!"
Hạ Cự Giải vẫn như cũ ngồi ở đó không dám ngẩng đầu. Dù gì thì cô cũng không muốn đến gần hắn chút nào, nhìn hắn đáng sợ như thế...
-"Cô lại dám không nghe lời?"
Tôn Sư Tử giận dữ đứng dậy đi đến, nắm lấy cánh tay của Hạ Cự Giải kéo lên ném cô ở trên giường.
Hạ Cự Giải đã chính thức bị dọa sợ, cả người nhẹ nhàng run rẩy theo bản năng muốn chạy trốn nhưng rất nhanh liền bị giữ lại, cả người đều bị Tôn Sư Tử áp đảo ở phía dưới. Hạ Cự Giải hoảng sợ van xin:
-"Đừng, đừng! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!! Tôi xin anh đừng có làm cái gì a!"
Nghe cô khóc lóc như thế, Tôn Sư Tử mặt không đổi sắc, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén dọa người khiến người ta không dám nhìn thẳng. Từ con người hắn toát ra một khí chất tôn quý bức người, ngay cả Hạ Cự Giải cũng bị hắn áp bức đến sắp không thở nổi nữa rồi!
-"Cô không có tư cách để cầu xin! Cô nên nhớ, là cha cô bán cô cho tôi! Vạn nhất mọi điều cô đều phải nghe theo tôi tuyệt đối không được cãi lời. Nếu cô mà dám không nghe lời...Kết cục thì bản thân cô cũng tự biết!"
Đúng như vậy! Cha cô đã bán cô đi rồi, đối với nam nhân trước mặt thì cô chẳng là cái gì nhưng cũng không đến mức nhỏ bé ngay cả cầu xin hắn cũng không được đi?
Nhưng là, đối với một người mình không yêu mà đánh mất đi sự trong trắng thì cô lại không cam lòng chút nào!
-"Anh...Không có yêu tôi, có đúng hay không!?"
Hạ Cự Giải bất đắc dĩ nói, sau đó liền cảm thấy mình đã nói điều không đúng nên hốt hoảng nhìn Tôn Sư Tử. Nếu hắn mà tức giận thì thật không hay chút nào!
Quả nhiên,vẻ mặt Tôn Sư Tử lúc này đã đen đi vài phần, ánh mắt thâm trầm tựa hải nhưng chứa đầy những bí ẩn cùng sự nguy hiểm.
-"Cô vừa rồi nói cái gì?"
Hắn không nghe? Như vậy không phải tốt hay sao?
Hạ Cự Giải vội vàng lắc đầu, nói:
-"Không có, chẳng có nói cái gì cả a."
Tôn Sư Tử hắn rõ ràng nghe rõ từng chữ nhưng lại cố ý hỏi lại như là cái gì cũng không nghe.
Quả thực thì hắn cũng biết suy nghĩ trong đầu Hạ Cự Giải. Đúng là hắn không có chút gì động tâm với cô và cô càng không có yêu hắn!
Nếu như lâu dài chung sống, bất quá cũng phải ghi nhớ hình ảnh của đối phương, nhưng tình yêu là không thể.
Tôn Sư Tử như bị cô làm cho mất hứng, đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Cự Giải rốt cuộc cũng có thể thoát được cái cổ khí thế kinh người kia, tham lam hít thở. Ở gần cái tên Tôn Sư Tử kia thì cô ngay cả hít thở mạnh cũng không dám a.
-"Dọa chết mình rồi! Đúng là cái tên này không hề có hứng thú với mình. Mà như vậy không phải là tốt hay sao?"
-"Tốt ở chỗ nào!"
Nga? Sao giọng nói này nghe thật quen a!
Hạ Cự Giải đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt kiều mị ẩn hiện cái bóng dáng thon dài đang đứng ở phía cửa. Sắc mặt liền trở nên tái nhợt. Tôn Sư Tử! Hắn lại vào đây từ lúc nào!!?
-"Tốt...Không có..."
Hạ Cự Giải mấp máy môi, nói không ra tiếng, lén lút nhìn Tôn Sư Tử. Hắn lại vào đây từ lúc nào nha? Hạ Cự Giải cô bây giờ chẳng dám khinh thường Tôn Sư Tử này nữa mà phải tăng thêm vài phần cảnh giác hắn nhiều hơn trước.
Cha và mẹ đối với công việc so với cô còn quan trọng hơn mười phần, thậm chí còn chẳng xem cô là con gái mà mình cực khổ sinh ra. Toàn bộ thời gian đều dồn vào công việc. Cũng không biết đã bao lâu rồi, cô không gặp được mẹ cô - Đổng Khả Nhược. Số lần mà cô gặp mẹ từ nhỏ cho đến lớn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng là, hình ảnh của bà, cô cũng sắp không hình dung nổi nữa rồi, thực sự thì cô đã quên rồi!
Hạ Cự Giải cười nữa miệng tự giễu. Nếu như không được sinh ra trong cái gia đình này thì cô sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Hai người họ hoàn toàn vì sự nghiệp mà không ngại bán đi con gái của mình, vậy cũng đủ chứng minh được là họ 'yêu thương' cô đến nhường nào!
Tôn Sư Tử trong mắt lóe lên một tia tinh quang mờ nhạt, mọi hành động, mỗi biểu cảm của cô, tất cả đều được hắn thu liễn ở trong mắt.
-"Nếu như cô không muốn, tôi cũng có thể thành toàn cho cô!"
Giọng điệu lạnh nhạt, lời nói tựa như có như không, bất giác cũng khiến Hạ Cự Giải phải cố gắng lắm mới có thể nghe được nhưng lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tôn Sư Tử.
Muốn nói cái gì đó nhưng đã thấy Tôn Sư Tử xoay người đi ra khỏi phòng. Hiện tại cả căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh nhưng có phần quỷ dị hơn...
---------oOo---------
Lâm Bạch Dương cái lần bị Lục Nhân Mã đá cho một cước mém một chút nữa là không dùng được nữa thì hắn đối với Lục Nhân Mã hận ý cùng muốn dạy dỗ tăng thêm vài phần.
Cú đá đó đúng là khá mạnh nhưng cũng không thể khiến hắn đời này trở nên bất lực. Nếu một ngày nào đó hắn tìm được cô thì nhất định phải hành hạ cô một trận để cho cô biết chọc tới hắn thì sẽ có hậu quả như thế nào!
-"Lâm Ảnh, bằng mọi cách, bắt cô ta về cho tôi!"
Lâm Ảnh là người Lâm gia và cũng là người đi theo bảo vệ Lâm Bạch Dương và tuân theo mệnh lệnh mà hắn đặt ra. Lâm Ảnh cũng là người mà Lâm Bạch Dương tín nhiệm và tin tưởng nhất.
-"Dạ!"
Lâm Ảnh từ trong góc tối bước ra, rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện biến mất ngay trước mặt Lâm Bạch Dương.
Hạ Cự Giải bất giác rùng mình một cái cũng chẳng dám nhúc nhích mà vẫn cứ ngồi đó.
Tôn Sư Tử híp mắt, môi mỏng hiện lên một ý cười sắc lạnh.
-"Tôi không muốn nói lại lần hai! Lại đây!"
Hạ Cự Giải vẫn như cũ ngồi ở đó không dám ngẩng đầu. Dù gì thì cô cũng không muốn đến gần hắn chút nào, nhìn hắn đáng sợ như thế...
-"Cô lại dám không nghe lời?"
Tôn Sư Tử giận dữ đứng dậy đi đến, nắm lấy cánh tay của Hạ Cự Giải kéo lên ném cô ở trên giường.
Hạ Cự Giải đã chính thức bị dọa sợ, cả người nhẹ nhàng run rẩy theo bản năng muốn chạy trốn nhưng rất nhanh liền bị giữ lại, cả người đều bị Tôn Sư Tử áp đảo ở phía dưới. Hạ Cự Giải hoảng sợ van xin:
-"Đừng, đừng! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!! Tôi xin anh đừng có làm cái gì a!"
Nghe cô khóc lóc như thế, Tôn Sư Tử mặt không đổi sắc, ánh mắt thâm thúy mà sắc bén dọa người khiến người ta không dám nhìn thẳng. Từ con người hắn toát ra một khí chất tôn quý bức người, ngay cả Hạ Cự Giải cũng bị hắn áp bức đến sắp không thở nổi nữa rồi!
-"Cô không có tư cách để cầu xin! Cô nên nhớ, là cha cô bán cô cho tôi! Vạn nhất mọi điều cô đều phải nghe theo tôi tuyệt đối không được cãi lời. Nếu cô mà dám không nghe lời...Kết cục thì bản thân cô cũng tự biết!"
Đúng như vậy! Cha cô đã bán cô đi rồi, đối với nam nhân trước mặt thì cô chẳng là cái gì nhưng cũng không đến mức nhỏ bé ngay cả cầu xin hắn cũng không được đi?
Nhưng là, đối với một người mình không yêu mà đánh mất đi sự trong trắng thì cô lại không cam lòng chút nào!
-"Anh...Không có yêu tôi, có đúng hay không!?"
Hạ Cự Giải bất đắc dĩ nói, sau đó liền cảm thấy mình đã nói điều không đúng nên hốt hoảng nhìn Tôn Sư Tử. Nếu hắn mà tức giận thì thật không hay chút nào!
Quả nhiên,vẻ mặt Tôn Sư Tử lúc này đã đen đi vài phần, ánh mắt thâm trầm tựa hải nhưng chứa đầy những bí ẩn cùng sự nguy hiểm.
-"Cô vừa rồi nói cái gì?"
Hắn không nghe? Như vậy không phải tốt hay sao?
Hạ Cự Giải vội vàng lắc đầu, nói:
-"Không có, chẳng có nói cái gì cả a."
Tôn Sư Tử hắn rõ ràng nghe rõ từng chữ nhưng lại cố ý hỏi lại như là cái gì cũng không nghe.
Quả thực thì hắn cũng biết suy nghĩ trong đầu Hạ Cự Giải. Đúng là hắn không có chút gì động tâm với cô và cô càng không có yêu hắn!
Nếu như lâu dài chung sống, bất quá cũng phải ghi nhớ hình ảnh của đối phương, nhưng tình yêu là không thể.
Tôn Sư Tử như bị cô làm cho mất hứng, đứng dậy đi ra ngoài. Hạ Cự Giải rốt cuộc cũng có thể thoát được cái cổ khí thế kinh người kia, tham lam hít thở. Ở gần cái tên Tôn Sư Tử kia thì cô ngay cả hít thở mạnh cũng không dám a.
-"Dọa chết mình rồi! Đúng là cái tên này không hề có hứng thú với mình. Mà như vậy không phải là tốt hay sao?"
-"Tốt ở chỗ nào!"
Nga? Sao giọng nói này nghe thật quen a!
Hạ Cự Giải đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt kiều mị ẩn hiện cái bóng dáng thon dài đang đứng ở phía cửa. Sắc mặt liền trở nên tái nhợt. Tôn Sư Tử! Hắn lại vào đây từ lúc nào!!?
-"Tốt...Không có..."
Hạ Cự Giải mấp máy môi, nói không ra tiếng, lén lút nhìn Tôn Sư Tử. Hắn lại vào đây từ lúc nào nha? Hạ Cự Giải cô bây giờ chẳng dám khinh thường Tôn Sư Tử này nữa mà phải tăng thêm vài phần cảnh giác hắn nhiều hơn trước.
Cha và mẹ đối với công việc so với cô còn quan trọng hơn mười phần, thậm chí còn chẳng xem cô là con gái mà mình cực khổ sinh ra. Toàn bộ thời gian đều dồn vào công việc. Cũng không biết đã bao lâu rồi, cô không gặp được mẹ cô - Đổng Khả Nhược. Số lần mà cô gặp mẹ từ nhỏ cho đến lớn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng là, hình ảnh của bà, cô cũng sắp không hình dung nổi nữa rồi, thực sự thì cô đã quên rồi!
Hạ Cự Giải cười nữa miệng tự giễu. Nếu như không được sinh ra trong cái gia đình này thì cô sẽ không bị rơi vào hoàn cảnh như bây giờ. Hai người họ hoàn toàn vì sự nghiệp mà không ngại bán đi con gái của mình, vậy cũng đủ chứng minh được là họ 'yêu thương' cô đến nhường nào!
Tôn Sư Tử trong mắt lóe lên một tia tinh quang mờ nhạt, mọi hành động, mỗi biểu cảm của cô, tất cả đều được hắn thu liễn ở trong mắt.
-"Nếu như cô không muốn, tôi cũng có thể thành toàn cho cô!"
Giọng điệu lạnh nhạt, lời nói tựa như có như không, bất giác cũng khiến Hạ Cự Giải phải cố gắng lắm mới có thể nghe được nhưng lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Tôn Sư Tử.
Muốn nói cái gì đó nhưng đã thấy Tôn Sư Tử xoay người đi ra khỏi phòng. Hiện tại cả căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh nhưng có phần quỷ dị hơn...
---------oOo---------
Lâm Bạch Dương cái lần bị Lục Nhân Mã đá cho một cước mém một chút nữa là không dùng được nữa thì hắn đối với Lục Nhân Mã hận ý cùng muốn dạy dỗ tăng thêm vài phần.
Cú đá đó đúng là khá mạnh nhưng cũng không thể khiến hắn đời này trở nên bất lực. Nếu một ngày nào đó hắn tìm được cô thì nhất định phải hành hạ cô một trận để cho cô biết chọc tới hắn thì sẽ có hậu quả như thế nào!
-"Lâm Ảnh, bằng mọi cách, bắt cô ta về cho tôi!"
Lâm Ảnh là người Lâm gia và cũng là người đi theo bảo vệ Lâm Bạch Dương và tuân theo mệnh lệnh mà hắn đặt ra. Lâm Ảnh cũng là người mà Lâm Bạch Dương tín nhiệm và tin tưởng nhất.
-"Dạ!"
Lâm Ảnh từ trong góc tối bước ra, rất nhanh, thoắt ẩn thoắt hiện biến mất ngay trước mặt Lâm Bạch Dương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook