[12 Chòm Sao] Tình Yêu 1000 Năm
Chương 8: Tân nương tử bỏ trốn (2)

Phủ Đại vương gia.

- Oa, nhà công tử đẹp thật đó. - Bước vào sảnh, Kim Ngưu không khỏi cảm thán. Tuy rằng nhà của nàng cũng rất giàu có nhưng mà lại có cảm giác phô trương. Còn ở đây, từng viên gạch đến từng miếng gỗ đều được chạm khắc, xây dựng vô cùng tinh tế.

- Hì, cô thấy vậy thật sao? - Bạch Dương cười cười hỏi.

- Ân, thật mà. - Kim Ngưu ngây thơ đáp. Lúc này, quản gia trong phủ bước ra, khẽ khom người trước Bạch Dương:

- Vương gia đã hồi phủ, lúc nãy Tam vương gia có ghé qua tìm ngài...

- Vậy sao, - Bạch Dương giọng nói mang theo chút khẩn trương. - Có chuyện gì hả?

- Việc này lão không rõ, người chỉ nói khi nào ngài trở về thì nhớ đến tìm ngài ấy... -Vị quản gia cung kính đáp. Bạch Dương ngược lại chỉ hơi gật đầu bảo ngài lui ra. Thiết nghĩ, hắn trước nay không lo việc triều chính có lẽ tam hoàng đệ đến tìm hắn chắc cũng không quá gấp. Để mai hỏi cũng được… Nghĩ vậy, Bạch Dương liền cho phép bản thân bỏ qua việc này, nhìn sang Kim Ngưu. Thấy nàng lúc này vì 2 tiếng ‘vương gia’ ban nãy mà 2 mắt miệng mở to, trân trân nhìn về phía mình. Có chút buồn cười, đầu lại thầm nghĩ vị cô nương này sao mà đáng yêu đến vậy:

- Kim Ngưu cô nương, cô sao vậy a?? - Giọng điệu đến 8 phần mang hướng trêu chọc.

- Ta...ta...- Kim Ngưu lúc này liền hoàn hồn, lại thêm hoảng sợ. Nàng lắp bắp không nói nên lời, nàng là đang đứng ở phủ vương gia, diện kiến vương gia sao. Nàng phải làm gì a???. - Ta...

- Cô sao vậy, có chuyện gì sao? - Bạch Dương nổi hứng đùa dai, từng bước từng bước áp sát người Kim Ngưu, làm ra một bộ dạng nghiêm trọng. Trong đầu lại là cười đến loạn. - Có cần ta mời đại phu không?

Kim Ngưu nào còn tâm trí nghĩ đến câu hỏi của hắn. Thấy hắn bước một bước, nàng liền lùi một bước. Hai người cứ kẻ tiến người lùi, chả mấy chốc lưng Kim Ngưu đã chạm vào thân cây bằng lăng ngoài vườn, khẽ làm cho vài chiếc lá rơi xuống. Đã vậy, Bạch Dương còn tiếp tục đến khi hai người chỉ cách nhau không tới 1 tấc mới dừng lại. Khung cảnh lúc này thật là muốn bao nhiêu lãng mạn liền có bấy nhiêu.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hoàng cung_ Nguyệt Vân Các:

Song Tử cùng Thiên Bình ngồi đối diện nhau trên bàn đá cẩm thạch ngoài hoa viên. Bày trên bàn là một số món điểm tâm đơn giản được bày trí vô cùng tinh tế, ở chỗ của mỗi người đều được đặt 1 ly trà nóng. Bên cạnh là các cung nữ theo hầu cùng một số thị vệ canh gác. Gió thỉnh thoảng lại khẽ thổi, khiến cho mấy cành hoa đào lại rơi xuống, cảnh sắc hài hòa, đẹp tựa bồng lai tiên cảnh. Nhưng là, nhân vật chính thì lại không quan tâm đén điều đó.

Từ lúc tới Nguyệt Vân Các, Song Tử một khắc cũng không rời mắt khỏi nữ tử đẹp như tiên trước mắt, mỹ thực không thèm nhòm, rượu ngon không thèm nếm, cảnh sắc xung quanh cũng không màng. Trong mắt hắn lúc này ngoài trừ Thiên Bình thì cũng vẫn là Thiên Bình. Nếu lúc này có ai hỏi y, tại sao lại say mê đến vậy; e rằng bản thân y cũng không thể trả lời. Mỹ nhân trên thiên hạ không thiếu, không nói xa xôi, biểu muội y, Cự Giải không phải tuyệt sắc giai nhân sao. Nhưng vì hai người đều là lớn lên cùng nhau, nên dù nàng ấy có đẹp hơn nữa thì y cũng không có cảm giác…Vậy còn Xử Anh cùng Xử Nữ, hai nữ tử có dung mạo giống hệt nhau đó không phải là mày ngài mắt phượng sao. Nhưng, do lúc tam hoàng huynh của y yêu thích Xử Anh đã cảnh cáo y không được làm càn, nên bản thân y cũng sinh ra phản ứng tự giác.. Haizz, tóm lại một câu, y đối với vị công chúa này tuy không rõ là tình cảm gì, nhưng, trước hết, y phải có được nàng cái đã….

Mặc cho Song Tử ở một bên suy nghĩ “đen tối”, Thiên Bình ngoài mặt không biểu tình nhưng trong lòng lại u buồn không thôi. Cô cũng biết, thân là công chúa, những chuyện hòa thân này, dù sớm hay muộn cũng không thể thoát được. Nhưng, cô thực sự không muốn, không muốn lấy một người mình không yêu. Cô đã từng không ít lần bày tỏ suy nghĩ với phụ hoàng, tuy phụ hoàng rất yêu thương cô, nhưng đây là trách nhiệm. Có thể tránh được một ngày, hai ngày nhưng không thể nào tránh được cả đời… Chỉ có thể trách,cô sinh ra trong gia đình đế vương, sinh ra lại làm phận nữ nhi..

Nghĩ tới đây, cô không khỏi thở dài cảm thán:

- Tứ vương gia, ta thật ngưỡng mộ ngài.

- Hả... - Song Tử bị câu nói của cô làm cho tỉnh mộng, rồi lại vì câu nói ấy mà trở nên mơ hồ không rõ ràng. - Công chúa, cô nói vậy là có ý gì a?

- Haizz, ta nói, ta rất ngưỡng mộ ngài. Tuy cùng là dòng dõi hoàng thất vậy mà ngài có thể làm chủ cuộc sống của mình. Còn ta, lại phải chịu sự sắp đặt của người khác. - Thiên Bình cười buồn nói. Không kịp để ý đến vẻ mặt của cô, Song Tử gần như phá lên cười:

- Công chúa, cô nói gì vậy a? Cô thân là công chúa một nước, trừ phi cô không muốn, kẻ nào có thể bắt ép cô.

- Ài, chính vì ta là công chúa, nên mới như vậy...Nếu ta là nam tử, ta sẽ không phải cùng người ta không quen biết thành thân.

- Ý cô là..Cô không muốn hòa thân với Ngạo Thiên quốc ta sao? - Song Tử nhíu mày hỏi..

- Vương gia, nếu đổi lại là ngài, ngài có muốn không? - Thiên Bình nhìn thẳng vào mắt Song Tử hỏi. - Tuy ta là nữ tử, nhưng ta cũng có mong muốn, cũng có nguyện vọng. Nhưng vì là công chúa, ta không thể có. Từ khi sinh ra, ta luôn được dạy mình phải như thế nào, phải làm những gì. Chưa từng có ai quan tâm đến cảm nhận của ta, trong mắt họ, ta mãi mãi chỉ là thứ mang lại hòa bình cho Vô Ưu quốc mà thôi. Số mệnh của ta, là tới Ngạc Thiên quốc này, thành thân cùng với hoàng đế, từ khi được sinh ra đã là vậy...- Thiên Bình buồn buồn nói.

Song Tử lặng yên nghe câu chuyện của cô. Lòng cũng tự ngẫm nghĩ lại, lời cô ấy nói quả thật không sai chút nào. Đúng là từ khi còn nhỏ, mấy người bọn hắn cũng bị bắt phải học các lễ nghi, rồi học cách sử lý chính sự. Nhưng may mắn là, y là đứa con út nên được phụ hoàng sủng ái nhất, chỉ cần y nói không muốn, phụ hoàng sẽ không bắt ép. Đại hoàng huynh thì say mê võ học, sớm đã bỏ ngoài tai những quy tắc kia..Nhưng, còn Thiên Yết hoàng huynh cùng Ma Kết hoàng huynh thì lại khác. Những thứ mà y và Bạch Dương không phải học, thì ngược lại họ phải tiếp nhận toàn bộ. Từ nhỏ đến lớn thực sự họ không có bao nhiêu thời gian để vui vẻ. Đây cũng là lý do, gây nên một phần tính cách lạnh lùng của họ….Haizz, nghĩ tới đây y thực sự cảm thấy có lỗi, mấy năm nay, y rốt cuộc đã làm được những gì cho hoàng huynh của mình chứ…Còn đối với vị Thiên Bình công chúa này, là một mảnh thương cảm không ngừng “Thiên Bình, ta sẽ không để cô phải buồn nữa”

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trở lại phủ vương gia và câu chuyện lãng mạn đang tiếp diễn của Kim Ngưu và Bạch Dương.

Bạch Dương áp sát người Kim Ngưu, tay chống lên thân cây phía sau nàng, làm ra một bộ dạng lưu manh. Khiến cho Kim Ngưu liên tục đổ mồ hôi lạnh, mắt thấy Bạch Dương cúi đầu xuống nàng liền nghĩ, lần này phải chăng chết chắc rồi a?..

Bạch Dương nhìn phản ứng của nàng thì không ngừng cảm thán, sao mà đáng yêu đến cực điểm vậy..

- Kim Ngưu, cô không sao chứ? - Không trêu đùa nàng nữa, Bạch Dương khẽ lên tiếng rồi lui về sau một chút.

- Ta...Không sao… - Kim Ngưu ngập ngừng nói. - Ngài là... là vương gia sao?

- Phải a! - Hắn đáp với vẻ tự nhiên. - Không phải lúc nãy ta đã nói, ta họ Nam Cung mà. Chẳng lẽ cô không nghĩ ngợi một chút nào sao?

Trời ạ! Nếu bây giờ có ai khác hỏi, Kim Ngưu nàng thật sự ước rằng nàng có một cái lỗ để chui xuống. Sao nàng có thể ngốc tới như vậy chứ, người ta rõ ràng đã nói cả tên lẫn họ rồi mà. Hơn nữa khắp Ngạc Thiên này, ngoài ba vị vương gia và đương kim hoàng thượng ra thì còn ai khác mang họ Nam Cung nữa đâu chứ. Thật là, sao nàng lại ngốc nghếch như vậy chứ. Đúng là khóc không ra nước mắt mà!

Lúc này, trong suy nghĩ của Bạch Dương: Trần Kim Ngưu, thật thú vị. Bổn vương bắt đầu có hứng thú với cô rồi đó!!!

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hoàng cung_ Ngự thư phòng:

Thiên Yết ngồi trầm ngâm bên bàn thư án. Đối diện y là Ma Kết sắc mặt cũng không tốt hơn là mấy. Sự yên lặng bao trùm cả thư phòng, bất chợt Ma Kết lên tiếng:

- Theo huynh nghĩ, ai là kẻ đứng sau vụ ám sát này?

- Ta...cũng không rõ. - Thiên Yết bất đắc dĩ nói. - Mấy hôm trước ta còn nghĩ là người của Tả thừa tướng, nhưng phái người đi điều tra thì lại hoàn toàn không phải.

Nghe tới đây, Ma Kết liền có chút trầm tư, bản thân hắn cũng là không rõ, rốt cuộc là kẻ nào to gan đến vậy. Không lẽ lại là,… Ma Kết lúc này chợt nhớ tới một khả năng, sắc mặt không khỏi tối hơn. Thiên Yết thấy vậy liền bảo:

- Ma Kết, đệ không cần quá lo, chuyện này, từ từ điều tra thì sẽ rõ thôi. - Thiên Yết dịu giọng nói, ánh mắt cũng đầy nhu hòa. Chỉ đáng tiếc đáp lại y là ánh nhìn lạnh lùng của Ma Kết.

- Được, nếu không còn chuyện gì, đệ xin phép cáo lui. -Ma Kết ôm quyền hành lễ, rồi không đợi Thiên Yết đáp lại, liền muốn quay đầu bỏ đi. Thiên Yết cũng mặc kệ lễ nghi, rảo bước đi tới, nắm lại tay hắn:

- Ma Kết, khoan đã. - Nhìn thẳng vào hắn, Thiên Yết có phần khổ sở nói. - Chuyện đã qua một thời gia rồi, chẳng lẽ đệ không thể tha thứ cho ta sao? Rốt cuộc ta phải làm gì, đệ mới chịu đối với ta như trước đây chứ?

Im lặng, là cái mà Ma Kết đáp lại y, vừa định mở miệng nói tiếp thì, giọng nói lạnh tanh của Ma Kết vang lên:

- Trừ phi Xử Anh sống lại, nếu không, ta cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho huynh.

Nói xong quay đầu bước đi, bỏ lại Thiên Yết tuyệt vọng cùng đau lòng ở lại thư phòng..

(T/g: Sorry mọi người vì đã ra chap trễ, tại vì dạo này thiếu ý tưởng quá,… Mọi người đừng bơ ta nhé!! *cảm ơn nhìu*)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương