[12 Chòm Sao] Tình Yêu 1000 Năm
-
Chương 12: Chuyện xưa (3)
Màn được vén ra, nữ tử bên trong vận một bộ y phục màu hồng nhạt, mày liễu khẽ rung, dáng người mảnh khảnh tựa như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã nàng. Mà những người xung quanh cũng là đang nhìn nàng đến say đắm, thậm chí cả bốn người họ Nam Cung. Đặc biệt là Ma Kết, từng nét mặt, từng cử chỉ của nàng ngay tức khắc ngấm sâu vào tâm trí hắn, thẳng đến độ, hắn có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập nhanh hơn hết.
Qua được một lúc yên tĩnh, ai nấy đều đắm chìm trong vẻ đẹp của nữ cầm cơ, tên đại hán lúc này liền tiếp tục mỉa mai:
- Lão tử còn tưởng ngươi chạy đến nơi nào, thường ngày làm một bộ thanh cao. Hóa ra ở tại nơi này ca hát, câu dẫn nam nhân. Thực con mẹ nó tiện.
- Ta cùng ngươi không thù không oán, cớ gì lại bám ta mãi không buông. Lại còn ở đây buông lời nhục mạ. - Nữ tử mặt cố gắng cứng rắn, thế nhưng giọng nói đã có phần run rẩy. Khiến những người xung quanh không khỏi tiếc thương, nhưng, có lẽ vì sự hung hăng của nhóm người kia mà không một ai dám đứng ra giúp đỡ nàng. Lúc này, chủ nhân của Thiền Ảnh lâu - một nam nhân tuổi gần năm mươi bước ra, vì nóng giận mà gương mặt già nua không khỏi đỏ lên:
-Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây làm loạn, chẳng lẽ Ngạc Thiên này không còn quốc pháp nữa sao?
- Nè, lão già...- Một kẻ trong đám người đến làm đứng ra nói, miệng lưỡi giảo hoạt. - Ông đừng có mà ở đây quốc pháp với chả gia pháp. Cầm cơ mà ông mời về, chẳng qua chỉ là thứ kỹ nữ lầu xanh, chuyên mê hoặc trượng phu người khác. Bọn ta chỉ là đến thu thập ả về mà thôi.
Lời nói ra làm cho cô gái không khỏi vừa nhục, vừa tủi, nàng thấp giọng khẽ quát, không kiềm chế được mà đôi mắt đã ánh lên một tầng sương mù:
- Ngươi nói láo, ta không có.
- Hứ, còn nói không.- Gã đại hán ban nãy lúc này liền hừ lạnh,- Nếu không phải ngươi quyến rũ phu quân nhà người ta, lão tử cũng không thèm tới nơi này. Không dùng dằng nữa, các ngươi, lập tức lôi ả tiện nhân đó đi cho ta.
Gẵ quát lên, ra lệnh cho bọn đàn em tiến lên, giữ chặt lấy nàng, lôi xồng xộc đi, mặc cho nàng vừa khóc vừa vùng vẫy. Những người xung quanh bàng hoàng có sợ hãi có, vì vậy cứ trơ mặt nhìn một nữ tử chân yếu tay mềm bị bắt đi.
Bất quá, bọn chúng không đi được tới cửa, liền bị mấy cây đũa phóng ra, đánh vào các yếu huyệt trên người. Không khỏi đau đớn, thả người ra, ở một bên lăn lộn. Mà chủ nhân của mấy cây đũa này, không ai khác chính là Song Tử. Y đến chỗ mấy tên rác rưởi kia, bộ dạng thoạt nhìn lười nhác, chính là vừa đến nơi thì không lưu tình mà đạp lên gã cầm đầu:
- Ta bình sinh là một người thương hoa tiếc ngọc. Huống hồ gì lại là một mỹ nữ như vậy, thực khiến ta vô cùng xót xa a. Vậy mà, các ngươi lại làm cho cô nương người ta sợ hãi đến mức này.
- Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng. - Gã đại hán liên tục cầu xin, cơn đau buốt như muốn nghiền nát xương truyền tới từ tay gã. Dĩ nhiên, dù hắn có van nài thế nào đi nữa cũng không ai cảm thấy tội nghiệp.
Ma Kết lúc này bước đến, nhìn gã mà cười lạnh, loại người như vậy không đáng thông cảm. "Á á á á á..." Hắn đạp lên bụng gã đại hán kia một cái, sau đó liền mau chóng bước nhanh tới, một tay nâng nữ tử kia lên, ân cần hỏi thăm:
- Cô nương, cô không sao chứ?
Nàng khẽ lắc đầu, rồi hai hàng lệ lại không kiềm chế được mà rơi xuống. Ma Kết loay hoay một lúc cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn. Song Tử bên kia cảnh cáo một hồi liền ngay lập tức đuổi đám người kia đi, quay sang lại nhìn thấy Ma Kết đang cực kì lúng túng thì không khỏi bật cười, thầm nghĩ "Hoàng huynh, huynh cũng có ngày này a~"
- Khụ,.. vị cô nương này, nên xung hô thế nào đây? - Hiếm khi y có lòng tốt, vì vậy không đợi Ma Kết lên tiếng đã tự mình lên tiếng giúp hắn giải vây.
- Tiểu nữ họ Triệu tên gọi Xử Anh. Đa tạ các vị đã đứng ra giải vây.- Nàng khẽ lau nước mắt, rồi nhẹ nhàng nói. Giọng nói thanh nhã khiến cho ai đó lưu luyến khôn cùng.
Đúng lúc, Thiên Yết và Bạch Dương bước tới, Xử Anh cô nương dĩ nhiên bị một màn lúc nãy dọa sợ không ít, nhìn thấy hai người bước tới thì liền hoảng sợ, theo bản năng mà núp vào sau Ma Kết.
- Xử Anh cô nương, cô đừng sợ. Họ đều là huynh đệ của bọn ta, sẽ không làm khó cô đâu!
- Ma Kết hơi cười, cư nhiên không hiểu tại sao lại vô cùng yêu thích cái bản năng của nàng, hơn nữa lại là vô cùng, vô cùng thích.
- Phải a cô nương. Để ta giới thiệu với cô, bọn ta họ... họ Ngạc - Song Tử hào hứng bắt đầu nói, lại bị ánh nhìn sắc hơn lưỡi dao của Thiên Yết cùng Bạch Dương phóng tới liền có phần ấp úng, song, ngay sau đó lại tếp tục xem như không có gì - Ta gọi Song Tử, đại ca ta Bạch Dương, nhị ca Thiên Yết, người đứng bên cạnh cô là tam ca Ma Kết của ta.
Y chỉ vào từng người, ai cũng cười nhẹ cùng Xử Anh gật gật đầu, mà nàng cũng rất phép tắc mà đáp lại. Chỉ là khi nhìn tới Thiên Yết liền có hơi nghiêng đầu thắc mắc, vì vậy nên buột miệng hỏi:
- Hai người họ thật giống nhau!
Nói xong mới chợt nhận ra mình nói một câu không những dư thừa mà còn không chút lễ phép liền nhanh chóng cúi đầu.
Ma Kết nhìn nàng thì bật cười, vị cô nương này thật đáng yêu, hắn nói:
- Bọn ta là huynh đệ song sinh, dĩ nhiên là giống nhau... À, phải rồi, tại sao bọn người lúc nãy lại đến tìm cô gây sự vậy?
- Thực ra, nói thì thật dài. - Xử Anh nghe tới thì lập tức buồn bã, nàng nói. - Kì thực, tiểu nữ vốn không phải là người xứ này. Do gia đình gặp biến nên lưu lạc tha phương, bất đắc dĩ lại phải bước chân vào chốn phong trần. Nhưng cũng chỉ là bán nghệ không bán thân. Nào ngờ đâu, trong một lần tấu nhạc lại bị một vị huyện lệnh nhìn trúng, gã dùng quyền thế ép tiểu nữ gả cho hắn. Tiểu nữ chết không đồng ý, lại còn bị phu nhân gã ghen ghét. Đành tìm cơ hội trốn ra. Nào ngờ, nào ngờ...
Nói tới đây nàng lại tiếp tục rơi lệ, tiếng nức nở dù rất cố gắng kiềm nén nhưng vẫn không thể ngăn lại mà bật ra. Bốn người Ma Kết, Song Tử, Thiên Yết, Bạch Dương nghe xong cũng vô cùng thông cảm, cũng rất bất bình thay cô. Đặc biệt là Ma Kết, hắn một bên nói lời an ủi, trong lòng chính là không ngừng âm thầm hỏi han cả thảy mười tám đời tổ tông gã huyện lệnh kia, thầm nhủ, nếu để hắn bắt được, tuyệt đối sẽ đem gã ra mà ngũ mã phanh thây.
- Xử Anh cô nương, cô đừng đau lòng, ta nhất định sẽ không để họ ức hiếp cô lần nữa
Câu nói vốn an ủi, trong chốc lát lại như trở thành một ước định. Xử Anh gật gật đầu vừa như đa tạ, vừa như nhận lấy nó. Nàng bất giác cong khóe môi, vẽ nên một nụ cười đẹp vô cùng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vô Danh cốc.
Cánh rừng hoa anh đào nỡ rộ, tràn lan khắp nơi toàn là sắc hồng. Gió lại thỉnh thoảng đánh rơi vào cánh hoa mỏng manh. Giữa những tàng cây, một nam tử mặc y phục kim sắc cùng một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, cả hai cùng nhau đùa giỡn, nói cười, giống như một bức tranh vô cùng hoàn mỹ.
- Haha, huynh lại đây, mau lại đây, lại đây bắt ta đi...- Xử Anh vui vẻ, đứng sau một thân cây, lè lưỡi nói với Ma Kết đang thở hồng hộc ở phía đối diện.
- Còn dám chạy, để xem hôm nay, ta thu thập nàng thế nào. - Ma Kết vẻ mặt vờ tức giận đáp, sau đó ngay lập tức liền nhào tới phía trước. Xử Anh lại ngay tức khắc chạy lùi về sau, tiếp tục bộ mặt trẻ con mà đối hắn:
- Còn lâu a!
Cứ như vậy, người thì chạy, người thì đuổi, tiếng cười nói vang cả cánh rừng hoa anh đào. Được một lúc, Xử Anh liền đối Ma Kết xua tay, nói:
- Không chạy nữa, ta mệt lắm rồi.- Dứt lời liền ngồi bệt xuống đám cỏ xanh mềm mại. Ma Kết nhìn bộ dạng trẻ con này của nàng mà không khỏi cười ha hả. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, vòng một tay ôm lấy, rồi đặt nàng ngả lên vai hắn. Tham lam thưởng thức lấy cái mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc nàng.
- Ma Kết...- Đột nhiên nàng khẽ gọi
- Sao vậy - Hắn nhìn nàng đáp, lại cảm nhận được nàng hình như đang lo lắng, tay bất giác cũng ôm chặt nàng hơn.
- Chàng nghĩ, liệu Thiên Yết, hoàng huynh của chàng có đồng ý chuyện của hai chúng ta không? - Nàng đích thực là đang lo lắng. Ma Kết liền hỏi lại:
- Sao nàng lại hỏi vậy?
- Ý thiếp là, thiếp chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần, không gia thế, không địa vị, lại càng không...
Chưa nói hết câu, Ma Kết đã ngăn nàng lại, hắn xoay người, để nàng có thể nhìn vào hắn,
- Nàng là ai cũng vậy thôi, người ta yêu là nàng, không phải là những thứ vật chất kia. Nếu Thiên Yết không cho ta cùng nàng thành thân, vậy ta cả đời cũng sẽ không lấy bất kì nữ nhân nào. Huống hồ, huynh ấy sẽ không như vậy.
Chợt thấy Xử Anh còn muốn nói thêm gì đó, hắn khẽ cười giảo hoạt, cúi đầu, ngậm lấy đôi môi hồng đang hé mở. Nhẹ nhàng, ôn nhu mà chiếm lấy nó.
Thật lâu sau, trong cái ánh nắng dịu dàng và trong lành, một câu nói nhẹ nhàng vang lên " Dù cho muôn đời muôn kiếp, Nam Cung Ma Kết ta, nguyện chỉ yêu một mình nàng, Xử Anh"
Qua được một lúc yên tĩnh, ai nấy đều đắm chìm trong vẻ đẹp của nữ cầm cơ, tên đại hán lúc này liền tiếp tục mỉa mai:
- Lão tử còn tưởng ngươi chạy đến nơi nào, thường ngày làm một bộ thanh cao. Hóa ra ở tại nơi này ca hát, câu dẫn nam nhân. Thực con mẹ nó tiện.
- Ta cùng ngươi không thù không oán, cớ gì lại bám ta mãi không buông. Lại còn ở đây buông lời nhục mạ. - Nữ tử mặt cố gắng cứng rắn, thế nhưng giọng nói đã có phần run rẩy. Khiến những người xung quanh không khỏi tiếc thương, nhưng, có lẽ vì sự hung hăng của nhóm người kia mà không một ai dám đứng ra giúp đỡ nàng. Lúc này, chủ nhân của Thiền Ảnh lâu - một nam nhân tuổi gần năm mươi bước ra, vì nóng giận mà gương mặt già nua không khỏi đỏ lên:
-Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây làm loạn, chẳng lẽ Ngạc Thiên này không còn quốc pháp nữa sao?
- Nè, lão già...- Một kẻ trong đám người đến làm đứng ra nói, miệng lưỡi giảo hoạt. - Ông đừng có mà ở đây quốc pháp với chả gia pháp. Cầm cơ mà ông mời về, chẳng qua chỉ là thứ kỹ nữ lầu xanh, chuyên mê hoặc trượng phu người khác. Bọn ta chỉ là đến thu thập ả về mà thôi.
Lời nói ra làm cho cô gái không khỏi vừa nhục, vừa tủi, nàng thấp giọng khẽ quát, không kiềm chế được mà đôi mắt đã ánh lên một tầng sương mù:
- Ngươi nói láo, ta không có.
- Hứ, còn nói không.- Gã đại hán ban nãy lúc này liền hừ lạnh,- Nếu không phải ngươi quyến rũ phu quân nhà người ta, lão tử cũng không thèm tới nơi này. Không dùng dằng nữa, các ngươi, lập tức lôi ả tiện nhân đó đi cho ta.
Gẵ quát lên, ra lệnh cho bọn đàn em tiến lên, giữ chặt lấy nàng, lôi xồng xộc đi, mặc cho nàng vừa khóc vừa vùng vẫy. Những người xung quanh bàng hoàng có sợ hãi có, vì vậy cứ trơ mặt nhìn một nữ tử chân yếu tay mềm bị bắt đi.
Bất quá, bọn chúng không đi được tới cửa, liền bị mấy cây đũa phóng ra, đánh vào các yếu huyệt trên người. Không khỏi đau đớn, thả người ra, ở một bên lăn lộn. Mà chủ nhân của mấy cây đũa này, không ai khác chính là Song Tử. Y đến chỗ mấy tên rác rưởi kia, bộ dạng thoạt nhìn lười nhác, chính là vừa đến nơi thì không lưu tình mà đạp lên gã cầm đầu:
- Ta bình sinh là một người thương hoa tiếc ngọc. Huống hồ gì lại là một mỹ nữ như vậy, thực khiến ta vô cùng xót xa a. Vậy mà, các ngươi lại làm cho cô nương người ta sợ hãi đến mức này.
- Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng. - Gã đại hán liên tục cầu xin, cơn đau buốt như muốn nghiền nát xương truyền tới từ tay gã. Dĩ nhiên, dù hắn có van nài thế nào đi nữa cũng không ai cảm thấy tội nghiệp.
Ma Kết lúc này bước đến, nhìn gã mà cười lạnh, loại người như vậy không đáng thông cảm. "Á á á á á..." Hắn đạp lên bụng gã đại hán kia một cái, sau đó liền mau chóng bước nhanh tới, một tay nâng nữ tử kia lên, ân cần hỏi thăm:
- Cô nương, cô không sao chứ?
Nàng khẽ lắc đầu, rồi hai hàng lệ lại không kiềm chế được mà rơi xuống. Ma Kết loay hoay một lúc cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn. Song Tử bên kia cảnh cáo một hồi liền ngay lập tức đuổi đám người kia đi, quay sang lại nhìn thấy Ma Kết đang cực kì lúng túng thì không khỏi bật cười, thầm nghĩ "Hoàng huynh, huynh cũng có ngày này a~"
- Khụ,.. vị cô nương này, nên xung hô thế nào đây? - Hiếm khi y có lòng tốt, vì vậy không đợi Ma Kết lên tiếng đã tự mình lên tiếng giúp hắn giải vây.
- Tiểu nữ họ Triệu tên gọi Xử Anh. Đa tạ các vị đã đứng ra giải vây.- Nàng khẽ lau nước mắt, rồi nhẹ nhàng nói. Giọng nói thanh nhã khiến cho ai đó lưu luyến khôn cùng.
Đúng lúc, Thiên Yết và Bạch Dương bước tới, Xử Anh cô nương dĩ nhiên bị một màn lúc nãy dọa sợ không ít, nhìn thấy hai người bước tới thì liền hoảng sợ, theo bản năng mà núp vào sau Ma Kết.
- Xử Anh cô nương, cô đừng sợ. Họ đều là huynh đệ của bọn ta, sẽ không làm khó cô đâu!
- Ma Kết hơi cười, cư nhiên không hiểu tại sao lại vô cùng yêu thích cái bản năng của nàng, hơn nữa lại là vô cùng, vô cùng thích.
- Phải a cô nương. Để ta giới thiệu với cô, bọn ta họ... họ Ngạc - Song Tử hào hứng bắt đầu nói, lại bị ánh nhìn sắc hơn lưỡi dao của Thiên Yết cùng Bạch Dương phóng tới liền có phần ấp úng, song, ngay sau đó lại tếp tục xem như không có gì - Ta gọi Song Tử, đại ca ta Bạch Dương, nhị ca Thiên Yết, người đứng bên cạnh cô là tam ca Ma Kết của ta.
Y chỉ vào từng người, ai cũng cười nhẹ cùng Xử Anh gật gật đầu, mà nàng cũng rất phép tắc mà đáp lại. Chỉ là khi nhìn tới Thiên Yết liền có hơi nghiêng đầu thắc mắc, vì vậy nên buột miệng hỏi:
- Hai người họ thật giống nhau!
Nói xong mới chợt nhận ra mình nói một câu không những dư thừa mà còn không chút lễ phép liền nhanh chóng cúi đầu.
Ma Kết nhìn nàng thì bật cười, vị cô nương này thật đáng yêu, hắn nói:
- Bọn ta là huynh đệ song sinh, dĩ nhiên là giống nhau... À, phải rồi, tại sao bọn người lúc nãy lại đến tìm cô gây sự vậy?
- Thực ra, nói thì thật dài. - Xử Anh nghe tới thì lập tức buồn bã, nàng nói. - Kì thực, tiểu nữ vốn không phải là người xứ này. Do gia đình gặp biến nên lưu lạc tha phương, bất đắc dĩ lại phải bước chân vào chốn phong trần. Nhưng cũng chỉ là bán nghệ không bán thân. Nào ngờ đâu, trong một lần tấu nhạc lại bị một vị huyện lệnh nhìn trúng, gã dùng quyền thế ép tiểu nữ gả cho hắn. Tiểu nữ chết không đồng ý, lại còn bị phu nhân gã ghen ghét. Đành tìm cơ hội trốn ra. Nào ngờ, nào ngờ...
Nói tới đây nàng lại tiếp tục rơi lệ, tiếng nức nở dù rất cố gắng kiềm nén nhưng vẫn không thể ngăn lại mà bật ra. Bốn người Ma Kết, Song Tử, Thiên Yết, Bạch Dương nghe xong cũng vô cùng thông cảm, cũng rất bất bình thay cô. Đặc biệt là Ma Kết, hắn một bên nói lời an ủi, trong lòng chính là không ngừng âm thầm hỏi han cả thảy mười tám đời tổ tông gã huyện lệnh kia, thầm nhủ, nếu để hắn bắt được, tuyệt đối sẽ đem gã ra mà ngũ mã phanh thây.
- Xử Anh cô nương, cô đừng đau lòng, ta nhất định sẽ không để họ ức hiếp cô lần nữa
Câu nói vốn an ủi, trong chốc lát lại như trở thành một ước định. Xử Anh gật gật đầu vừa như đa tạ, vừa như nhận lấy nó. Nàng bất giác cong khóe môi, vẽ nên một nụ cười đẹp vô cùng.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Vô Danh cốc.
Cánh rừng hoa anh đào nỡ rộ, tràn lan khắp nơi toàn là sắc hồng. Gió lại thỉnh thoảng đánh rơi vào cánh hoa mỏng manh. Giữa những tàng cây, một nam tử mặc y phục kim sắc cùng một nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, cả hai cùng nhau đùa giỡn, nói cười, giống như một bức tranh vô cùng hoàn mỹ.
- Haha, huynh lại đây, mau lại đây, lại đây bắt ta đi...- Xử Anh vui vẻ, đứng sau một thân cây, lè lưỡi nói với Ma Kết đang thở hồng hộc ở phía đối diện.
- Còn dám chạy, để xem hôm nay, ta thu thập nàng thế nào. - Ma Kết vẻ mặt vờ tức giận đáp, sau đó ngay lập tức liền nhào tới phía trước. Xử Anh lại ngay tức khắc chạy lùi về sau, tiếp tục bộ mặt trẻ con mà đối hắn:
- Còn lâu a!
Cứ như vậy, người thì chạy, người thì đuổi, tiếng cười nói vang cả cánh rừng hoa anh đào. Được một lúc, Xử Anh liền đối Ma Kết xua tay, nói:
- Không chạy nữa, ta mệt lắm rồi.- Dứt lời liền ngồi bệt xuống đám cỏ xanh mềm mại. Ma Kết nhìn bộ dạng trẻ con này của nàng mà không khỏi cười ha hả. Hắn ngồi xuống cạnh nàng, vòng một tay ôm lấy, rồi đặt nàng ngả lên vai hắn. Tham lam thưởng thức lấy cái mùi thơm thoang thoảng từ mái tóc nàng.
- Ma Kết...- Đột nhiên nàng khẽ gọi
- Sao vậy - Hắn nhìn nàng đáp, lại cảm nhận được nàng hình như đang lo lắng, tay bất giác cũng ôm chặt nàng hơn.
- Chàng nghĩ, liệu Thiên Yết, hoàng huynh của chàng có đồng ý chuyện của hai chúng ta không? - Nàng đích thực là đang lo lắng. Ma Kết liền hỏi lại:
- Sao nàng lại hỏi vậy?
- Ý thiếp là, thiếp chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần, không gia thế, không địa vị, lại càng không...
Chưa nói hết câu, Ma Kết đã ngăn nàng lại, hắn xoay người, để nàng có thể nhìn vào hắn,
- Nàng là ai cũng vậy thôi, người ta yêu là nàng, không phải là những thứ vật chất kia. Nếu Thiên Yết không cho ta cùng nàng thành thân, vậy ta cả đời cũng sẽ không lấy bất kì nữ nhân nào. Huống hồ, huynh ấy sẽ không như vậy.
Chợt thấy Xử Anh còn muốn nói thêm gì đó, hắn khẽ cười giảo hoạt, cúi đầu, ngậm lấy đôi môi hồng đang hé mở. Nhẹ nhàng, ôn nhu mà chiếm lấy nó.
Thật lâu sau, trong cái ánh nắng dịu dàng và trong lành, một câu nói nhẹ nhàng vang lên " Dù cho muôn đời muôn kiếp, Nam Cung Ma Kết ta, nguyện chỉ yêu một mình nàng, Xử Anh"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook