[12 Chòm Sao] Tìm Lại Ký Ức
-
Chương 54: Kết thúc
Bảo Bình quay lại và đằng sau là một đống thân hình nằm la liệt.
- MA KẾT!!! - Bảo Bình hét lên.
Xung quanh Ma Kết hiện tại là hàng loạt người nằm la liệt. Cô ngất đi và nằm bất động.
- Bảo Bình, Ma Kết làm sao đấy? - Thiên Yết gọi ngay lập tức.
- Chuyện là... - Bảo Bình ấp úng.
- Chuyện là gì không quan trọng, bây giờ phải đưa chị Kết vào viện cái đã. - Thảo Hiền nói.
- Bệnh viện không chữa được đâu. - Bảo Bình nói.
- Tại sao? - Song Tử thắc mắc.
- Truyện là... - Song Ngư bắt đầu kể. Cô chứng kiến tất cả mọi việc.
-------- Flashback ----------
- Cô còn lời nói cuối cùng nào không? - Rin hỏi.
- Các cô sẽ thua. - Ma Kết nói. Ánh mắt của cô bây giờ đã là màu trắng và đỏ. Hàn khí, sát khí và ma khí bao quanh cơ thể cô.
Một luồng sáng phát ra. Cô bật dậy, giật khẩu súng từ tay Rin.
PẰNG! PẰNG!
Hai viên đạn bay ra và hạ cánh nay sát hai người này. Hai người ngất đi.
Ma Kết quay ra. Ngay gần đó, Thiên Yết gục xuống và đang đón nhận cái chết. Cô lao ra, đỡ luôn viên đạn đó. Bất ngờ thay, cô không hề chết, cô đứng lên và để những dòng máu đỏ tươi tuôn xuống như mưa. Cô nhẹ nhàng xử đẹp Ron, người đang đứng như một bức tượng, hoàn toàn kinh hãi.
Đức Tùng đang uy hiếp Bạch Dương, nhưng Sư Tử đã nhanh chóng có mặt. Dù gì hai người cũng là bạn thân, họ không thể để nhau đi như vậy.
Sư Tử từ đằng sau chui lên và vật ngược Đức Tùng ra đằng sau. Cái kiếm cũng theo tay mà rạch một đường dài trên chân của Sư Tử. Bạch Dương nhanh chóng bật dậy và knock-out Đức Tùng.
Trong khi tất cả mọi người đều đang bàng hoàng trước ba màn lội ngược dòng, Hải Nam, Tuấn Kiệt và Tuấn Phong nhanh chóng có ý định kết thúc trận đấu.
--- Hải Nam ---
Ông bật lên và xoay một vòng trên không, cùng lúc đó giơ chân ra và cho hai quả vào mặt của Kim Ngưu và Xử Nữ. Hai người ngã nhoài xuống đất. Hai tay Hải Nam lăm lăm hai cây súng lục. Dù gì thì ông cũng là sát thủ, với một khoảng cách như vậy, ông ta có thể dễ dàng kết liễu đời hai người. Họ nhắm mặt và chờ đợi.
Nhưng không, Cự Giải vừa lúc đó xử xong Ngọc Lam. Cô đang định quay ra thì thấy hai người anh của mình như thế. Cô cũng có thù với ông ấy, nhưng sức lực của cô có hạn. Cô đánh liều bật ra đó. Cô biết rằng trong mỗi khẩu súng còn 1 viên đạn. Sẽ chỉ có hai trên ba người phải chết. Bản năng cô mách bảo, Xử Nữ sẽ chết trước. Cô nghe theo bản năng của mình và đúng như thế, Hải Nam bóp có khẩu súng chĩa về phía Xử trước. Cô lao ra thật nhanh, đẩy Xử Nữ ra và hứng lấy viên đạn.
- Anh Ngưu... - Cự Giải mấp máy. Xử Nữ hiểu ý liền đá khẩu súng kia xuống đất và chĩa nó về phía Hải Nam.
- Vĩnh biệt ông! - Xử Nữ nói.
- Khoan đã! Ta là bố con mà, con không thể làm thế với bố được. - Hải Nam cầu xin.
- Ai bảo bọn tôi không thể? - Kim Ngưu lạnh giọng hỏi.
- Sau tất cả mọi thứ, ông vẫn có thể gọi chúng tôi là con sao? - Xử Nữ hỏi.
- Ta xin lỗi. Lần đó là do một giây phút mất suy nghĩ, một giây phút mất tự chủ của ta. Ta biết các con sẽ không tha thứ cho ta, nhưng các con phải biết rằng, ta yêu các con rất nhiều. - Hải Nam giải thích trong vô vọng.
- Thế tại sao ông lại làm những việc này? - Kim Ngưu hỏi.
- Bố... bố... - Hải Nam nói.
- Ông... không phải bố của chúng tôi. - Cự Giải lên tiếng rồi ngất lịm. Viên đạn kia đã bay vào bụng cô. Cô dùng chút sức lực cuối để khẳng định một điều.
- CỰ GiẢI! - Xử Nữ hét lên. Anh đưa khẩu súng cho Kim Ngưu rồi chạy về bên cô.
- Đây là cái giá ông phải trả. - Kim Ngưu nói rồi giơ súng lên.
- Kim Ngưu, ta xin con. - Hải Nam nói.
- Đã làm thì phải chịu. Hơn nữa, tôi không coi ông là bố nữa. - Kim Ngưu nói rồi bóp cò. - Vĩnh biệt.
PẰNG!
Hải Nam chết ngay tại chỗ.
--- Tuấn Phong ---
Tuấn Phong giơ súng bắn hai phát về phía họ nhân lúc họ không chú ý lắm. May thay, họ đã né kịp và nhanh chóng đáp trả.
Đức Sơn nắm được nhịp độ và bắt đầu đánh trả. Thảo Hiền chạy từ đằng sau ra và ném một chiếc phi tiêu. Chiếc phi tiêu cắm thẳng vào lưng của Tuấn Phong.
Nhân lúc đó, Đức Sơn đo ván luôn.
- Quá đơn giản. - Thảo Hiền nói.
--- Tuấn Kiệt ---
Thiên Hạt ngay từ đầu không hề mất tập trung. Cô là người đánh trước. Nhưng, khổ nỗi, Nhật Minh không may bị Kiệt khóa cổ.
- Cô tiến lại là tôi sẽ xử đẹp anh bạn này. Cơ mà, hắn có là gì của cô đâu, bắn luôn cho rồi. - Tuấn Kiệt nói, giọng đầy mỉa mai.
- Hừ. - Thiên Hạt hừ lạnh. Cô biết ý hắn.
- Nếu cô đến với tôi, anh bạn này của cô sẽ ra đi an toàn. - Tuấn Kiệt nói.
Điều cần thiết nhất bây giờ là phải bình tĩnh. Thanh niên kia đang bất động. Một mình cô sẽ phải gánh thôi.
Cô tiến lại gần phía hai người đó. Chiếc dao đã gần cổ, nay còn gần hơn.
- Bỏ cái dao xuống, tôi sẽ đến với anh. - Thiên Hạt lên tiếng. Cô chớp mắt mấy lần. Cô thấy thật kinh tởm nhưng đây là cách duy nhất cô nghĩ ra.
Tuấn Kiệt không cưỡng lại được và ngay lập tức thả Nhật Minh ra. Thiên Hạt thấy thế liền kéo hai tay váy của mình xuống. Bầu ngực trắng của cô làm Tuấn Kiệt phát cuồng. Anh như con dã thú xổng chuồng, ngay lập tức chạy ra chỗ Thiên Hạt và xoa bầu ngực đó. Thiên Hạt thấy hắn đã trúng bẫy, bèn để im, mặc dù trong lòng rất khó chịu. Ý như cô dự đoán, hắn đẩy cô về phía góc tường, giữ chặt cô ở đấy. Cô dùng tay tháo nhẹ cúc áo của hắn. Để im cho hắn chạm vào người cô. Hăn thấy thế, bèn kéo dây váy của cô xuống. Chiếc váy chỉ dài đến đùi nên cô bắt đầu thấy hãi. Hắn không tháo ra được bèn kéo váy lên. Tiếp đến, hắn liếm nhẹ bầu ngực của cô. Cô cảm thấy kinh tởm. Nhưng cô tiếp tục nhịn, hắn vẫn còn vẻ cảnh giác. Cô bèn đánh liều, vòng tay ra sau cổ hắn, kiễng nhẹ lên và chạm nhẹ vào môi hắn bằng ngón tay thon dài của mình. Hắn lấn tới, luồn tay vào váy cô, tháo áo ngực của cô. "Sao tên kia lâu vậy?"
- Anh, đừng làm thế! - Thiên Hạt giả vờ sợ, cô lên tiếng nhẹ nhàng. Cô thấy kinh tởm loại người như thế này.
- Im nào, không sao đâu em. - Tuấn Kiệt nhẹ nhàng đáp trả, rồi liếm nhẹ vùng môi của cô.
Cô tiếp tục để im. Hắn cởi áo lót của cô, tháo luôn cả quần trong. Hắn định xé luôn cái váy đen của cô. Cô đã bị hắn khóa chặt nên không thể làm gì được. Nhật Minh thấy hắn đã say, trong lòng rất khó chịu nên đã đứng lên và đi ra đấy. Đúng lúc dây chỉ của chiếc váy chuẩn bị tuột ra, chịu thua trước Tuấn Kiết thì Nhật Minh xuất hiện và ra tay. Tuấn Kiệt ngã lăn ra đất.
- Em cũng thật là quyến rũ nha. - Nhật Minh nhân tiện trêu Thiên Hạt.
Thiên Hạt đỏ mặt. Cô biết là váy của cô bị rách mất một đoạn ở dưới chân, lộ gần hết vùng mông của cô. Cô thẹn quá nên nhờ Nhật Minh chỉnh lại. Bản thân cô không thể làm gì. Ai dè, hắn xé cả quần và áo trong của cô. Tiêu rồi!
- Nhìn em thế này cũng được mà. - Nhật Minh cười lớn.
- BIẾN THÁI! - Thiên Hạt hét lại.
- Ai bảo em quyến rũ làm gì. - Nhật Mình nói rồi bồng Thiên Hạt lên. Hôn phớt lớt một cái rồi bế cô về.
---- End Flashback ---
- Được rồi. Xử Nữ, Kim Ngưu và Nhân Mã đã đưa Cự Giải vào viện rồi. Nhật Minh cũng đã đưa Thiên Hạt về. Thảo Hiền, Bảo Bình, hai cô đưa Ma Kết về hộ tôi. Sơn, Bạch Dương và Sư Tử ở lại giúp tôi dọn dẹp và xử lí đống này. - Thiên Yết ra lệnh.
- ĐƯỢC! - mọi người đồng thanh rồi tiếp tục việc của mình.
- MA KẾT!!! - Bảo Bình hét lên.
Xung quanh Ma Kết hiện tại là hàng loạt người nằm la liệt. Cô ngất đi và nằm bất động.
- Bảo Bình, Ma Kết làm sao đấy? - Thiên Yết gọi ngay lập tức.
- Chuyện là... - Bảo Bình ấp úng.
- Chuyện là gì không quan trọng, bây giờ phải đưa chị Kết vào viện cái đã. - Thảo Hiền nói.
- Bệnh viện không chữa được đâu. - Bảo Bình nói.
- Tại sao? - Song Tử thắc mắc.
- Truyện là... - Song Ngư bắt đầu kể. Cô chứng kiến tất cả mọi việc.
-------- Flashback ----------
- Cô còn lời nói cuối cùng nào không? - Rin hỏi.
- Các cô sẽ thua. - Ma Kết nói. Ánh mắt của cô bây giờ đã là màu trắng và đỏ. Hàn khí, sát khí và ma khí bao quanh cơ thể cô.
Một luồng sáng phát ra. Cô bật dậy, giật khẩu súng từ tay Rin.
PẰNG! PẰNG!
Hai viên đạn bay ra và hạ cánh nay sát hai người này. Hai người ngất đi.
Ma Kết quay ra. Ngay gần đó, Thiên Yết gục xuống và đang đón nhận cái chết. Cô lao ra, đỡ luôn viên đạn đó. Bất ngờ thay, cô không hề chết, cô đứng lên và để những dòng máu đỏ tươi tuôn xuống như mưa. Cô nhẹ nhàng xử đẹp Ron, người đang đứng như một bức tượng, hoàn toàn kinh hãi.
Đức Tùng đang uy hiếp Bạch Dương, nhưng Sư Tử đã nhanh chóng có mặt. Dù gì hai người cũng là bạn thân, họ không thể để nhau đi như vậy.
Sư Tử từ đằng sau chui lên và vật ngược Đức Tùng ra đằng sau. Cái kiếm cũng theo tay mà rạch một đường dài trên chân của Sư Tử. Bạch Dương nhanh chóng bật dậy và knock-out Đức Tùng.
Trong khi tất cả mọi người đều đang bàng hoàng trước ba màn lội ngược dòng, Hải Nam, Tuấn Kiệt và Tuấn Phong nhanh chóng có ý định kết thúc trận đấu.
--- Hải Nam ---
Ông bật lên và xoay một vòng trên không, cùng lúc đó giơ chân ra và cho hai quả vào mặt của Kim Ngưu và Xử Nữ. Hai người ngã nhoài xuống đất. Hai tay Hải Nam lăm lăm hai cây súng lục. Dù gì thì ông cũng là sát thủ, với một khoảng cách như vậy, ông ta có thể dễ dàng kết liễu đời hai người. Họ nhắm mặt và chờ đợi.
Nhưng không, Cự Giải vừa lúc đó xử xong Ngọc Lam. Cô đang định quay ra thì thấy hai người anh của mình như thế. Cô cũng có thù với ông ấy, nhưng sức lực của cô có hạn. Cô đánh liều bật ra đó. Cô biết rằng trong mỗi khẩu súng còn 1 viên đạn. Sẽ chỉ có hai trên ba người phải chết. Bản năng cô mách bảo, Xử Nữ sẽ chết trước. Cô nghe theo bản năng của mình và đúng như thế, Hải Nam bóp có khẩu súng chĩa về phía Xử trước. Cô lao ra thật nhanh, đẩy Xử Nữ ra và hứng lấy viên đạn.
- Anh Ngưu... - Cự Giải mấp máy. Xử Nữ hiểu ý liền đá khẩu súng kia xuống đất và chĩa nó về phía Hải Nam.
- Vĩnh biệt ông! - Xử Nữ nói.
- Khoan đã! Ta là bố con mà, con không thể làm thế với bố được. - Hải Nam cầu xin.
- Ai bảo bọn tôi không thể? - Kim Ngưu lạnh giọng hỏi.
- Sau tất cả mọi thứ, ông vẫn có thể gọi chúng tôi là con sao? - Xử Nữ hỏi.
- Ta xin lỗi. Lần đó là do một giây phút mất suy nghĩ, một giây phút mất tự chủ của ta. Ta biết các con sẽ không tha thứ cho ta, nhưng các con phải biết rằng, ta yêu các con rất nhiều. - Hải Nam giải thích trong vô vọng.
- Thế tại sao ông lại làm những việc này? - Kim Ngưu hỏi.
- Bố... bố... - Hải Nam nói.
- Ông... không phải bố của chúng tôi. - Cự Giải lên tiếng rồi ngất lịm. Viên đạn kia đã bay vào bụng cô. Cô dùng chút sức lực cuối để khẳng định một điều.
- CỰ GiẢI! - Xử Nữ hét lên. Anh đưa khẩu súng cho Kim Ngưu rồi chạy về bên cô.
- Đây là cái giá ông phải trả. - Kim Ngưu nói rồi giơ súng lên.
- Kim Ngưu, ta xin con. - Hải Nam nói.
- Đã làm thì phải chịu. Hơn nữa, tôi không coi ông là bố nữa. - Kim Ngưu nói rồi bóp cò. - Vĩnh biệt.
PẰNG!
Hải Nam chết ngay tại chỗ.
--- Tuấn Phong ---
Tuấn Phong giơ súng bắn hai phát về phía họ nhân lúc họ không chú ý lắm. May thay, họ đã né kịp và nhanh chóng đáp trả.
Đức Sơn nắm được nhịp độ và bắt đầu đánh trả. Thảo Hiền chạy từ đằng sau ra và ném một chiếc phi tiêu. Chiếc phi tiêu cắm thẳng vào lưng của Tuấn Phong.
Nhân lúc đó, Đức Sơn đo ván luôn.
- Quá đơn giản. - Thảo Hiền nói.
--- Tuấn Kiệt ---
Thiên Hạt ngay từ đầu không hề mất tập trung. Cô là người đánh trước. Nhưng, khổ nỗi, Nhật Minh không may bị Kiệt khóa cổ.
- Cô tiến lại là tôi sẽ xử đẹp anh bạn này. Cơ mà, hắn có là gì của cô đâu, bắn luôn cho rồi. - Tuấn Kiệt nói, giọng đầy mỉa mai.
- Hừ. - Thiên Hạt hừ lạnh. Cô biết ý hắn.
- Nếu cô đến với tôi, anh bạn này của cô sẽ ra đi an toàn. - Tuấn Kiệt nói.
Điều cần thiết nhất bây giờ là phải bình tĩnh. Thanh niên kia đang bất động. Một mình cô sẽ phải gánh thôi.
Cô tiến lại gần phía hai người đó. Chiếc dao đã gần cổ, nay còn gần hơn.
- Bỏ cái dao xuống, tôi sẽ đến với anh. - Thiên Hạt lên tiếng. Cô chớp mắt mấy lần. Cô thấy thật kinh tởm nhưng đây là cách duy nhất cô nghĩ ra.
Tuấn Kiệt không cưỡng lại được và ngay lập tức thả Nhật Minh ra. Thiên Hạt thấy thế liền kéo hai tay váy của mình xuống. Bầu ngực trắng của cô làm Tuấn Kiệt phát cuồng. Anh như con dã thú xổng chuồng, ngay lập tức chạy ra chỗ Thiên Hạt và xoa bầu ngực đó. Thiên Hạt thấy hắn đã trúng bẫy, bèn để im, mặc dù trong lòng rất khó chịu. Ý như cô dự đoán, hắn đẩy cô về phía góc tường, giữ chặt cô ở đấy. Cô dùng tay tháo nhẹ cúc áo của hắn. Để im cho hắn chạm vào người cô. Hăn thấy thế, bèn kéo dây váy của cô xuống. Chiếc váy chỉ dài đến đùi nên cô bắt đầu thấy hãi. Hắn không tháo ra được bèn kéo váy lên. Tiếp đến, hắn liếm nhẹ bầu ngực của cô. Cô cảm thấy kinh tởm. Nhưng cô tiếp tục nhịn, hắn vẫn còn vẻ cảnh giác. Cô bèn đánh liều, vòng tay ra sau cổ hắn, kiễng nhẹ lên và chạm nhẹ vào môi hắn bằng ngón tay thon dài của mình. Hắn lấn tới, luồn tay vào váy cô, tháo áo ngực của cô. "Sao tên kia lâu vậy?"
- Anh, đừng làm thế! - Thiên Hạt giả vờ sợ, cô lên tiếng nhẹ nhàng. Cô thấy kinh tởm loại người như thế này.
- Im nào, không sao đâu em. - Tuấn Kiệt nhẹ nhàng đáp trả, rồi liếm nhẹ vùng môi của cô.
Cô tiếp tục để im. Hắn cởi áo lót của cô, tháo luôn cả quần trong. Hắn định xé luôn cái váy đen của cô. Cô đã bị hắn khóa chặt nên không thể làm gì được. Nhật Minh thấy hắn đã say, trong lòng rất khó chịu nên đã đứng lên và đi ra đấy. Đúng lúc dây chỉ của chiếc váy chuẩn bị tuột ra, chịu thua trước Tuấn Kiết thì Nhật Minh xuất hiện và ra tay. Tuấn Kiệt ngã lăn ra đất.
- Em cũng thật là quyến rũ nha. - Nhật Minh nhân tiện trêu Thiên Hạt.
Thiên Hạt đỏ mặt. Cô biết là váy của cô bị rách mất một đoạn ở dưới chân, lộ gần hết vùng mông của cô. Cô thẹn quá nên nhờ Nhật Minh chỉnh lại. Bản thân cô không thể làm gì. Ai dè, hắn xé cả quần và áo trong của cô. Tiêu rồi!
- Nhìn em thế này cũng được mà. - Nhật Minh cười lớn.
- BIẾN THÁI! - Thiên Hạt hét lại.
- Ai bảo em quyến rũ làm gì. - Nhật Mình nói rồi bồng Thiên Hạt lên. Hôn phớt lớt một cái rồi bế cô về.
---- End Flashback ---
- Được rồi. Xử Nữ, Kim Ngưu và Nhân Mã đã đưa Cự Giải vào viện rồi. Nhật Minh cũng đã đưa Thiên Hạt về. Thảo Hiền, Bảo Bình, hai cô đưa Ma Kết về hộ tôi. Sơn, Bạch Dương và Sư Tử ở lại giúp tôi dọn dẹp và xử lí đống này. - Thiên Yết ra lệnh.
- ĐƯỢC! - mọi người đồng thanh rồi tiếp tục việc của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook