[12 Chòm Sao] Phép Thuật Của Bóng Đêm
-
Chương 5
Ngày hôm nay Bảo Bình dậy sớm, sau khi ăn sáng xong cô quyết định đến chỗ làm. Cô cũng đã ngõ lời muốn nghỉ việc, lúc đầu mọi người ở nơi cô làm không ngừng níu kéo cô ở lại làm. Nhưng khi nghe Bảo Bình nói lần trước cô có 1 người nước ngoài gặp nạn và khi người đó tình cờ biết hoàn cảnh cô nên nhận cô làm con nuôi và muốn đón cô ra nước ngoài ở, học thì mọi người rất mừng cho cô, họ còn muốn mở 1 bữa tiệc nhỏ nho để tiễn cô, nhưng cô đã sớm từ chối.
Những người làm cùng Bảo Bình tuy không trò chuyện nhiều với Bảo Bình nhưng họ rất tốt bụng và khá mến Bảo Bình, họ không vì miếng che mắt của Bảo Bình mà họ không lắm khi trò chuyện cùng cô họ chỉ ngại vì Bảo Bình sống quá khép kín và lạnh lùng, nhưng khi Bảo Bình cần giúp đỡ thì họ luôn sẵn lòng, kể cả bà chủ của Bảo Bình rất tốt với cô vì Bảo Bình tuy sống khép kín và lạnh lùng nhưng lại làm việc rất chăm lại, chẳng bao giờ làm hại người khác ngược lại hay im lặng giúp đỡ mọi người.
Bảo Bình cô nếu không vì muốn biết bản thân mình là ai cô sẽ không bao giờ xa rời họ và cô chắc chắn sẽ mở lòng với họ hơn.
Bảo Bình làm nốt ngày hôm nay, rồi cô tạm biệt mọi người rồi bước đi. Có người rớt nước mắt, chạy lại ôm chầm lấy cô rồi lại luôn mồm dặn dò cô đủ đều. Bảo Bình không phải vì tính tình lạnh lùng và mạnh mẽ thì cô cũng đã sớm vỡ oà.
Cô bước trên con đường được bao phủ bởi ánh đèn neon, con đường này hằng ngày Bảo Bình đều đi qua nhưng hôm nay cô cảm thấy có chút đặc biệt hơn, có lẽ vì lần này là lần cuối cô sẽ đi trên con đường này, hết ngày hôm nay cô sẽ sống ở 1 thế giới hoàn toàn khác 1 thế giới của những phù thủy.
Đêm qua Bảo Bình cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cô là 1 phù thủy, chắc vì vậy cô có 1 đôi mắt 2 màu không giống những con người ở đây, ở thế giới này cô luôn bị ruồng bỏ và xa lánh, nếu ai vô tình thấy được đôi mắt 2 màu của cô thì họ sẽ bảo cô là quái vật. Bảo Bình tự hỏi, ở thế giới phù thủy mọi người cũng có đôi mắt 2 màu như cô không? Cô có còn bị mọi người xa lánh không? Rất nhiều câu hỏi khác cứ bao quanh lấy cô về một thế giời khác.
Bảo Bình cũng rất nhiều lần tự hỏi bản thân, nếu như cô không có đôi mắt 2 màu thì có phải cô sẽ không bị bỏ rơi! Sẽ sống trong vòng tay yêu thương của những người cô gọi là "cha" và "mẹ" mà 2 từ này cô chưa bao giờ được gọi! Cô sẽ có được rất nhiều bạn bè, hằng ngày cùng họ đến trường, hằng ngày cùng họ đi chơi, cười đùa và học tập! Nhưng Bảo Bình chưa bao giờ hối hận vì đã gặp được bà, có lẽ gặp được bà là do ông trời đã rất có lòng thương sót cho cô.
Mở cửa ra, vẫn là 1 màu đen tối phủ lấy ngôi nhà. Bảo Bình đưa tay theo thói quen nên chẳng mấy chóc căn nhà đã sáng lên. Cô để balo lên ghế nhưng chẳng ngã người lên sôfa, cô đi đến bàn thờ của bà, bàn thờ rất đơn giản, chỉ có ít trái cây nhỏ được cô trưng bày tỉ mỉ, những bông hoa xinh đẹp mà Bảo Bình đã hái ở sân trước được cắm vào 1 chiếc bình nhỏ, ở giữa 1 khung ảnh nhỏ, 1 người bà đang cười rất hiền từ, đó là tấm ảnh Bảo Bình đã lén chụp lại, cô không ngờ tấm ảnh đó lại đặt ở đây. Bảo Bình lặng lẽ ngồi xuống đất kề bên bàn thờ và nhẹ lên tiếng nói.
"- Bà ơi! Ngày mai con sẽ bắt đầu dọn đồ. Chắc hôm qua người đàn ông đến tìm con bà cũng thấy đúng hôn! Ông ta muốn con đi cùng ông ta! Ông ta bảo khi đến với trường học Phù Thủy con sẽ biết mình là ai nên con đã quyết định đi cùng ông ta! Hôm nay con đã đến chỗ làm để tạm biệt mọi người, không ai muốn con đi hết nhưng con cũng cần biết con là mà, bà nhỉ! Ngày mai, bà cùng đi với con nhá. Níu con đi 1 mình sẽ rất buồn. Đúng vậy sẽ rất buồn....!"
Âm thanh trong trẻo phát ra từ đôi môi anh đào đó phá tan bầu không khí ảm đạm, cô nói như thật sự bản thân mình đang tâm sự cùng người bà. Khung ảnh đó, nụ cười đó vẫn như thế, nó cứ như 1 lời chấp nhận và cũng thay cho 1 cái vuốt ve.
___Một ngày mới____
Bảo Bình đã chuẩn bị hết tất cả và đã rất sẳn sàng cho chuyến đi đến 1 thế giới mới.
"- Bà ơi! Mình đi thôi! "- Bảo Bình cầm tấm ảnh của người bà rồi khẽ nói.
Cô cầm lá thư lên và...xé nó ra, bên trong chẳng có gì cả, Bảo Bình thoáng ngạc nhiên, bỗng nhiên chỗ có 1 kí hiệu kì lạ trên bức thư sáng lên. Chưa đầy 10 phút sau, Bảo Bình đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Không ngoài suy nghĩ của cô, người gõ cửa nhà cô là người đàn ông trung niên hôm trước.
"- Tiểu thư! Cô đã quyết định đi cùng chúng tôi! "- Người đàn ông đó sau khi cuối đầu chào thì lên tiếng nói.
"- Đúng vậy!"- Bảo Bình vẫn lạnh lùng nhưng cũng mang vài phần tôn kính.
"- Vậy xin lời tiểu thư! "- Ông ta nói rồi nép người sang 1 bên.
Bảo Bình nhẹ gật đầu rồi vào trong lấy hành lý, cô nhẹ nhàng quan sát quanh căn nhà này, căn nhà rất có ý nghĩa đối với cô, nó cũng chất chứa rất nhiều kĩ niệm đẹp.
Bảo Bình bước ra khỏi nhà, sau khi cô khoá cửa lại cẩn thận thì cô bước theo sau người đàn ông.
~~hết chương 5~~
Những người làm cùng Bảo Bình tuy không trò chuyện nhiều với Bảo Bình nhưng họ rất tốt bụng và khá mến Bảo Bình, họ không vì miếng che mắt của Bảo Bình mà họ không lắm khi trò chuyện cùng cô họ chỉ ngại vì Bảo Bình sống quá khép kín và lạnh lùng, nhưng khi Bảo Bình cần giúp đỡ thì họ luôn sẵn lòng, kể cả bà chủ của Bảo Bình rất tốt với cô vì Bảo Bình tuy sống khép kín và lạnh lùng nhưng lại làm việc rất chăm lại, chẳng bao giờ làm hại người khác ngược lại hay im lặng giúp đỡ mọi người.
Bảo Bình cô nếu không vì muốn biết bản thân mình là ai cô sẽ không bao giờ xa rời họ và cô chắc chắn sẽ mở lòng với họ hơn.
Bảo Bình làm nốt ngày hôm nay, rồi cô tạm biệt mọi người rồi bước đi. Có người rớt nước mắt, chạy lại ôm chầm lấy cô rồi lại luôn mồm dặn dò cô đủ đều. Bảo Bình không phải vì tính tình lạnh lùng và mạnh mẽ thì cô cũng đã sớm vỡ oà.
Cô bước trên con đường được bao phủ bởi ánh đèn neon, con đường này hằng ngày Bảo Bình đều đi qua nhưng hôm nay cô cảm thấy có chút đặc biệt hơn, có lẽ vì lần này là lần cuối cô sẽ đi trên con đường này, hết ngày hôm nay cô sẽ sống ở 1 thế giới hoàn toàn khác 1 thế giới của những phù thủy.
Đêm qua Bảo Bình cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cô là 1 phù thủy, chắc vì vậy cô có 1 đôi mắt 2 màu không giống những con người ở đây, ở thế giới này cô luôn bị ruồng bỏ và xa lánh, nếu ai vô tình thấy được đôi mắt 2 màu của cô thì họ sẽ bảo cô là quái vật. Bảo Bình tự hỏi, ở thế giới phù thủy mọi người cũng có đôi mắt 2 màu như cô không? Cô có còn bị mọi người xa lánh không? Rất nhiều câu hỏi khác cứ bao quanh lấy cô về một thế giời khác.
Bảo Bình cũng rất nhiều lần tự hỏi bản thân, nếu như cô không có đôi mắt 2 màu thì có phải cô sẽ không bị bỏ rơi! Sẽ sống trong vòng tay yêu thương của những người cô gọi là "cha" và "mẹ" mà 2 từ này cô chưa bao giờ được gọi! Cô sẽ có được rất nhiều bạn bè, hằng ngày cùng họ đến trường, hằng ngày cùng họ đi chơi, cười đùa và học tập! Nhưng Bảo Bình chưa bao giờ hối hận vì đã gặp được bà, có lẽ gặp được bà là do ông trời đã rất có lòng thương sót cho cô.
Mở cửa ra, vẫn là 1 màu đen tối phủ lấy ngôi nhà. Bảo Bình đưa tay theo thói quen nên chẳng mấy chóc căn nhà đã sáng lên. Cô để balo lên ghế nhưng chẳng ngã người lên sôfa, cô đi đến bàn thờ của bà, bàn thờ rất đơn giản, chỉ có ít trái cây nhỏ được cô trưng bày tỉ mỉ, những bông hoa xinh đẹp mà Bảo Bình đã hái ở sân trước được cắm vào 1 chiếc bình nhỏ, ở giữa 1 khung ảnh nhỏ, 1 người bà đang cười rất hiền từ, đó là tấm ảnh Bảo Bình đã lén chụp lại, cô không ngờ tấm ảnh đó lại đặt ở đây. Bảo Bình lặng lẽ ngồi xuống đất kề bên bàn thờ và nhẹ lên tiếng nói.
"- Bà ơi! Ngày mai con sẽ bắt đầu dọn đồ. Chắc hôm qua người đàn ông đến tìm con bà cũng thấy đúng hôn! Ông ta muốn con đi cùng ông ta! Ông ta bảo khi đến với trường học Phù Thủy con sẽ biết mình là ai nên con đã quyết định đi cùng ông ta! Hôm nay con đã đến chỗ làm để tạm biệt mọi người, không ai muốn con đi hết nhưng con cũng cần biết con là mà, bà nhỉ! Ngày mai, bà cùng đi với con nhá. Níu con đi 1 mình sẽ rất buồn. Đúng vậy sẽ rất buồn....!"
Âm thanh trong trẻo phát ra từ đôi môi anh đào đó phá tan bầu không khí ảm đạm, cô nói như thật sự bản thân mình đang tâm sự cùng người bà. Khung ảnh đó, nụ cười đó vẫn như thế, nó cứ như 1 lời chấp nhận và cũng thay cho 1 cái vuốt ve.
___Một ngày mới____
Bảo Bình đã chuẩn bị hết tất cả và đã rất sẳn sàng cho chuyến đi đến 1 thế giới mới.
"- Bà ơi! Mình đi thôi! "- Bảo Bình cầm tấm ảnh của người bà rồi khẽ nói.
Cô cầm lá thư lên và...xé nó ra, bên trong chẳng có gì cả, Bảo Bình thoáng ngạc nhiên, bỗng nhiên chỗ có 1 kí hiệu kì lạ trên bức thư sáng lên. Chưa đầy 10 phút sau, Bảo Bình đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Không ngoài suy nghĩ của cô, người gõ cửa nhà cô là người đàn ông trung niên hôm trước.
"- Tiểu thư! Cô đã quyết định đi cùng chúng tôi! "- Người đàn ông đó sau khi cuối đầu chào thì lên tiếng nói.
"- Đúng vậy!"- Bảo Bình vẫn lạnh lùng nhưng cũng mang vài phần tôn kính.
"- Vậy xin lời tiểu thư! "- Ông ta nói rồi nép người sang 1 bên.
Bảo Bình nhẹ gật đầu rồi vào trong lấy hành lý, cô nhẹ nhàng quan sát quanh căn nhà này, căn nhà rất có ý nghĩa đối với cô, nó cũng chất chứa rất nhiều kĩ niệm đẹp.
Bảo Bình bước ra khỏi nhà, sau khi cô khoá cửa lại cẩn thận thì cô bước theo sau người đàn ông.
~~hết chương 5~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook