[12 Chòm Sao] Ngày Xửa Ngày Xưa
-
Chương 40
Nữ nhân với vẻ ngoài của Kim Ngưu lười nhác đưa mắt liếc một lượt khung cảnh trước mắt. Vết thương trên cánh tay cùng hõm vai cũng biến mất không tì vết. Bỏ ngơ những ánh nhìn kinh ngạc của đám người đã từng phong ấn mình lại, Mộc Ly chỉ nhẹ nhàng nói một câu với Tuấn Dương:
"Ngươi đi làm việc của mình đi! Ở đây có ta rồi!"
Tuấn Dương kính cẩn gật đầu, vâng một tiếng rồi bay đi mất. Mộc Ly lúc này mới chuyển sự chú ý của mình sang đám người đáng hận nọ. Khó khăn lắm mới có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài mà chúng nỡ lòng nào nhốt ả lại một lần nữa.
Lần này gặp lại, sức mạnh của Mộc Ly tăng lên một cách đáng sợ. Như thể ả hấp thụ luôn cả linh lực của Kim Ngưu rồi nuôi dưỡng ma lực bằng hận thù của bản thân. Quang Nam, Diên Vĩ, bốn mắt nhìn nhau, dự liệu trước được kết cục không mấy tốt đẹp của trận đánh sắp tới.
Mộc Ly nâng hai tay lên những sợi gai từ mọc lên từ dưới chân mỗi người quấn chặt toàn thân bọn họ không rời. Ai nấy đều không thể phá hỏng những sợi gai kia, càng vùng vẫy bao nhiêu thì chúng càng siết chặt bấy nhiêu. Không chỉ có thế mà mỗi lần như vậy thì những cái gai nhọn sẽ đâm sâu vào da thịt tù nhân của chúng với cường độ mạnh hơn gây đau đớn cho chủ thể. Vì để ngăn chặn việc tù nhân trốn thoát bằng phép thuật thì Mộc Ly cũng đã yểm bùa lên đám dây gai khiến mọi loại ma thuật đều bị vô hiệu hóa khi vẫn còn chịu sự giam cầm gai nhọn kia.
Lũ Mors nghe lệnh Mộc Ly áp giải tất cả những người có mặt ở đó đến trước mặt ả. Tất cả tù nhân đều bị ép quỳ trên nền đất cứng, như cá nằm trên thớt cam chịu sự trừng phạt mà ả sắp giáng xuống họ.
Mộc Ly chỉ thẳng mặt Bạch Dương, quay sang ra hiệu cho Thiên Bình. Sự căng thẳng trong không khí ngày một dày đặc, tất cả mọi người chột dạ quay sang phía Thiên Bình. Bạch Dương bất lực giương mắt nhìn bạn mình, vô vọng kiếm tìm hơi ấm quen thuộc từ đôi mắt hai màu lãnh đạm kia.
Chẳng mảy may gì đến thân phận đối phương là ai, chỉ cần là mệnh lệnh của nữ hoàng thì Thiên Bình đều sẽ răm rắp nghe theo. Cô thô bạo kéo lê Bạch Dương tới trước Mộc Ly như một món hàng. Đối xử với Bạch Dương như cô thật sự là một kẻ mang trên mình đầy tội lỗi, dùng lực ghì một bên vai của Bạch Dương xuống để giữ cô ngồi yên.
Nhân Mã ở đằng sau thấp thỏm không thôi. Anh ngồi trên đống lửa, không dám rời mắt khỏi Bạch Dương một giây. Anh hận bản thân không thể một nhát kết liễu kẻ đã thao túng em gái mình và bắt con bé liên tiếp làm tổn thương những người xung quanh.
Mộc Ly nâng cằm Bạch Dương, ngắm nghía một hồi tự dưng lại ẩn ý khen cô vài câu. Bạch Dương điều hòa nhịp thở của mình, hai lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi trộm. Cô không nhìn ra được ý định của Mộc Ly trong lời nói vừa dứt. Chỉ có thể hồi hộp chờ đợi hành động tiếp theo của ả.
Một cơn đau khủng khiếp đột ngột ập tới lồng ngực Bạch Dương, cô khó khăn hớp không khí vào miệng để có thở được. Sắc mặt cô trắng bệt, từ đầu đến chân đều không còn cảm giác. Đến cuối cùng thì chỉ còn bóng tối vây quanh.
Nhân Mã chết lặng. Anh vừa chứng kiến cảnh tượng điên rồ gì vậy? Bạch Dương gục sang một bên còn trên tay Mộc Ly là trái tim của cô. Đôi mắt này của anh không dùng được nữa rồi. Nó nhìn thấy những điều hoang đường, vô lý. Hay chính anh mới là người có vấn đề?
Anh điên thật rồi!
"Trả lại trái tim của Bạch Dương cho ta."
Bùa chú Mộc Ly yểm lên đám dây gai không còn tác dụng với Nhân Mã. Anh loạng choạng đứng dậy mặc cho da thịt có rỉ máu bởi đám gai vẫn nhất quyết phá vỡ xiềng xích này. Mộc Ly nhìn đám dây gai của mình rơi vãi dưới chân Nhân Mã liền tỏ ra thích thú. Hình như ả chọc đúng đối tượng rồi.
"Vậy sao chúng ta không đánh cược một ván nhỉ? Nếu ngươi có thể đánh thắng em gái mình trong thời gian một cái đồng hồ cát thì ta sẽ đưa cho ngươi trái tim của người yêu mình. Nhưng nếu thua thì nàng ta sẽ thành quỷ giống hệt em gái ngươi vậy."
Nhân Mã ngập ngừng. Anh bị Mộc Ly dồn vào thế khó. Một bên là em gái một bên là người mình yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
"Đồng ý đi Nhân Mã! Em sẽ đảm bảo tính mạng cho Thiên Bình một khi xong chuyện."
Thiên Yết cắn răng mở lời. Đây là con đường duy nhất mà họ có thể đi vào thời điểm hiện tại. Không gian rơi vào sự yên lặng. Chẳng ai nói thêm một tiếng nào, ngấm ngầm tán thành quyết định này. Lối đi tốt nhất cho đại cục ngay lúc này.
"Câu trả lời của ngươi là gì? Có muốn tham gia không?"
"Tôi tham gia."
Cơ mặt Mộc Ly thả lỏng, ả nhếch mép nhướn một bên mày lên, thái độ hài lòng với câu trả lời của Nhân Mã. Sẵn tiện quan sát luôn cả biểu hiện của đám người đằng sau. Ai ai cũng đều cắn răng nhẫn nhịn, lực bất tòng tâm. Một cảnh tượng mãn nhãn vừa ý với ả.
Trong khi bao cặp mắt đang hướng về phía sàn đấu mới được tạo ra cho trận đánh giữa hai anh em nhà Cao, chỉ duy Xử Nữ là cúi gằm mặt. Những suy nghĩ tiêu cực cứ thế nhấn chìm anh trong vòng xoáy tuyệt vọng không hồi kết.
Ma thuật của anh lẫn không gian và thời gian hoàn toàn bị vô hiệu trong kết giới mà Tuấn Dương tạo ra. Nói đúng hơn thì ở trong đây anh chẳng khác gì một người bình thường. Anh không thể bảo vệ được chính mình cho tốt huống chi là bảo vệ người khác.
Phải!
Anh chưa bao giờ bảo vệ được ai cả. Kể cả Thiên Bình.
Sư Tử ngồi ngay cạnh Xử Nữ. Dáng vẻ ủ rũ, rầu rĩ của anh hai khiến cô chạnh lòng. Bình thường thì không sao nhưng hễ là chuyện bản thân không thể làm gì được thì lại tự dằn vặt chính mình không thôi. Mong là anh hai sẽ vực dậy được. Cô tin anh sẽ làm được. Giờ thì cô phải cố thoát khỏi đám dây leo rồi chấm dứt chuỗi hành động vô lý của Mộc Ly.
Lòng bàn tay Sư Tử le lói một nhúm lửa, cô định đốt cháy những sợi "xích" của mình. Đám dây gai nhanh nhạy phát hiện được ý định của tù nhân liền siết chặt người cô hơn. Những cái gai nhọn hoắc đâm vào da thịt khiến máu bắt đầu tuôn ra từ vết thương.
Sư Tử cắn răng chịu trận, những cái gai ấy không chỉ mang lại nỗi đau thể xác còn có loại bùa phép khống chế ma thuật của người khác khiến họ không còn năng lực làm được gì. Cô càng cố gắng thi triển phép thuật, những dây gai càng kiềm chặt cơ thể.
Xử Nữ nghe thấy tiếng thở dốc của em gái, ngẩng đầu lên xem thì thấy toàn thân con bé khắp nơi đều là máu. Anh hốt hoảng, can ngăn, lo lắng đến mức lớn tiếng với cô:
"Em bị điên à? Đừng có giãy dụa nữa, em sẽ chết vì mất máu trước khi thoát ra được đống gai này đấy."
"Thế anh định để mọi chuyện như thế luôn sao?"
Sư Tử chẳng hiền gì, trực tiếp nạt ngược lại anh mình. Câu hỏi của cô như gáo nước lạnh tạt vào mặt Xử Nữ cảnh tỉnh anh. Sao anh lại có thể khoanh tay chịu trói khi tình thế trước mắt đang ngàn cân treo sợi tóc được cơ chứ? Những ý nghĩ tiêu cực ban nãy tan biến, ánh mắt anh cũng không đờ đẫn, thiếu tinh thần nữa. Thấy em gái vẫn cứng đầu không chịu ngừng hành động ngông cuồng lại, anh liền quát lớn:
"Ở yên đó! Anh giúp em cởi trói."
Bị la bất ngờ, Sư Tử đứng hình vài giây thôi động đậy. Xử Nữ nhích người lại gần Sư Tử rồi lại lùi về sau lưng cô. Nơi Sư Tử dùng lửa đốt những sợi gai đang dần dần trở về hình dạng ban đầu. Xử Nữ chẳng nghĩ nhiều nắm lấy đám dây gai muốn dùng sức kéo đứt chúng ra hai bên.
Gai từ đám dây bên Sư Tử lẫn bên Xử Nữ đồng loạt cứa vào da thịt anh. Chẳng mấy chốc chiếc áo sơ mi trắng đã nhuốm đỏ. Sự nỗ lực của anh được đền đáp, Sư Tử nhanh chóng rũ bỏ những sợi gai ngay khi Xử Nữ giật đứt chúng. Cô lại vội vã quay sang đốt hết đám dây trên người anh mình rồi lần lượt giải thoát từng người một ra khỏi sự cầm tù.
Mộc Ly vừa yên vị trên ngai vàng ả mới tạo ra từ những cái rễ cây thì tắc lưỡi một tiếng. Dùng tay xoa nhẹ phía đầu bên phải, ả đã trưng ra vẻ mặt khó coi. Đám con nít ranh đang phá hủy phép thuật của ả.
"Các ngươi sẽ phải chịu trừng phạt khi động đến những bé yêu của ta."
Hai mắt Mộc Ly trợn lên tức giận khi thấy đám dây gai ma thuật của mình đều co quéo dưới đất. Ả chỉ tay về phía trước, đám Mors lập tức hung tợn lao lên. Chưa ai được nghỉ ngơi phút nào thì lại phải gồng mình lên chiến đấu với lũ Mors hiếu chiến kia.
Trên sàn đấu cách đó không xa, không khí bao trùm nơi đây nồng nặc mùi sát khí. Chiếc đồng hồ cát khổng lồ lơ lửng trên không trung ở giữa sàn đấu đã bắt đầu cho cát chảy xuống. Nhân Mã và Thiên Bình nhìn thẳng vào mắt nhau. Anh đã sớm không còn nhận ra sự quen thuộc trong ánh mắt em gái mình nữa. Vẻ mặt lạnh tanh không chútlòng người của cô làm anh thấy đau lòng.
Ngay cả khi trong mơ, anh cũng chưa bao giờ tin rằng sẽ có một ngày phải đối đầu với chính người thân của mình, với chính đứa em gái mà anh yêu thương nhất. Nhưng mục tiêu hiện giờ của anh không gì khác ngoài giành lại được trái tim cho Bạch Dương. Khi mọi chuyện xong xuôi anh sẽ để Thiên Bình tính sổ với mình sau.
Với một người mất đi linh hồn để rồi biến thành quỷ cộng thêm nguồn sức mạnh được Tuấn Dương cho mượn, Thiên Bình sở hữu trong mình ma pháp rất mạnh so với tất cả những người có phép thuật ở đây. Có thể nói cô chỉ dưới trướng hai chỉ huy, Mộc Ly và Tuấn Dương. Nhân Mã không biết anh có thể địch nổi lại cô không trong trận đấu một một này không.
Thiên Bình rút kiếm, Nhân Mã cũng vậy. Cả hai bắt đầu di chuyển từ từ xung quanh sàn đấu khi vẫn giữ khoảng cách với nhau. Rốt cuộc là Thiên Bình không đợi được mà ra đòn trước. Nhân Mã kịp thời bắt được chuyển động của cô mà tránh sang một bên, tiện tay điểm huyệt Thiên Bình khiến cô gục xuống.
Anh dùng những tia sáng trói chặt tay chân cô lại, nhấc bổng cô lên trước mặt. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Bình lên nhìn vào mắt cô. Đôi mắt hai màu tím xanh ấy chứa đựng sự chết chóc và hỗn loạn của chiến tranh. Bỗng dưng Thiên Bình cười lớn, điệu cười quỷ dị, thốt ra những lời khiêu khích xoáy sâu vào tâm can anh:
"Sao anh không tham gia cùng em hả Nhân Mã? Thứ sức mạnh mà cha đã để lại cho anh sẽ rất có ích với nữ hoàng trong công cuộc kiến tạo thế giới mới đấy."
"Thôi ngay với những lời vô bổ, nhảm nhí của em đi."
Nhân Mã tức giận cắt ngang lời Thiên Bình. Thứ sức mạnh cô vừa nhắc đến là bí mật đen tối nhất của gia tộc nhà họ Cao. Khế ước về sự trù phú, sung túc vĩnh hằng cho gia đình họ miễn là người con trai trưởng đời đời đều thờ phụng và làm việc cho Thần Chết.
Đây cũng là lý do vì sao hắn chọn Thiên Bình làm con rối đầu tiên của mình. Cũng là lý do vì sao hắn biết Song Ngư là ai khi chỉ mới gặp lần đầu.
Đây là điều tuyệt mật. Chỉ có các đời con trai trưởng truyền lại cho nhau như là khi ba anh truyền nó lại cho anh. Việc này cũng có nghĩa là anh mang trên vai trọng trách với cả gia tộc. Cũng chẳng lạ gì khi Thiên Bình đã biết chuyện này khi cô đã chịu sự khống chế của Tuấn Dương.
Thiên Bình chẳng để những tia sáng yếu ớt kia giữ chân mình lâu. Cô tự giải huyệt, chỉ cần một chút lực đã có thể thoát ra. Nhân Mã nhất thời kinh ngạc, hiểu chuyện liền nhảy qua bên kia sàn đấu. Không còn cách nào có thể trì hoãn trận đấu giữa anh và em gái, Nhân Mã chỉ đành tiếp cận Thiên Bình với thanh kiếm được nắm chặt sẵn sàng cho mọi trường hợp trong tay.
Chỉ trong một chớp mắt, anh vung kiếm chém xuống người Thiên Bình thì liền bị kiếm của cô chặn lại. Mặt đối mặt, ánh mắt sắc nhọn còn hơn cả lưỡi kiếm. Từng nhát chém là từng đường hoàn hảo, không chút sai sót. Như thể cả hai đều sao chép từng nước đi của nhau cùng một lúc vậy. Không tài nào có thể tấn công đối phương được.
"Em đã quên ai đã dạy em cách dùng kiếm rồi à Thiên Bình!"
Nhân Mã đỡ một nhát chém mạnh của Thiên Bình làm anh quỳ xuống một bên chân. Môi vẫn có thể nở nụ cười hé lộ cả cặp răng nanh nhọn, trừng mắt lên với cô. Thiên Bình sau đó bật nhảy ra xa, lấy lại tư thế đưa kiếm ra về phía Nhân Mã đang đứng dậy, đôi môi nhỏ nói ra lời châm chọc:
"Vậy anh có nhớ là ai là người giành chiến thắng trong cuộc thi tám năm trước không Nhân Mã?"
"Phải! Và đó là lần duy nhất anh nương tay với em."
Tiếng kiếm va chạm vào nhau lại vang lên. Hai người không ai nhường ai cả. Giữa hai người họ không chỉ còn là một trận đấu mà là một trận chiến sinh tử.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook