Đã từ rất lâu về trước, Thủy thần và Mộc thần đã vô tình tạo ra hai sinh mệnh khi kết hợp với nhau. Trong khu vườn của Mộc thần khi đó có một khóm hoa anh túc đặc biệt diễm lệ. Mùi hương tỏa ra từ chúng làm tất cả những ai ngửi thấy đều chìm trong sự mê muội không lối thoát.

Thủy thần rất yêu thích chúng. Nên đã xin Mộc thần được cùng hắn chăm sóc những đoá hoa sắp nở rộ kia. Hắn vui vẻ đồng ý. Họ ngày ngày cùng nhau chăm sóc chúng. Người bón phân người tưới nước.

Nhưng có một điều họ không nghĩ tới là việc này sẽ là kết quả sự ra đời của hai đứa bé. Bất kỳ hạt giống nào được trồng trong khu vườn của Thổ thần đều là một phần của hắn chiết ra. Và Thủy thần thì luôn tắm cho những bông hoa kia bằng chính nước phép của mình.

Và rồi một ngày nọ, khóm hoa anh túc đua nhau khoe sắc. Riêng có hai bông lại hình thành hình dáng con người rồi dần dần trở thành hai đứa trẻ con. Ban đầu Mộc thần và Thủy thần rất hoang mang, không biết vì sao có hai bông lại thành hai đứa bé gái. Rồi họ cũng hiểu ra mọi chuyện khi ngồi lại nói với nhau.


Họ đặt tên cho hai đứa trẻ là Mộc Ly và Mộc Hy. Chúng như hai giọt nước. Nhưng chị thì có vẻ là nghịch ngợm hơn em.

Chuyện hai chị sinh đôi Mộc Ly, Mộc Hy đến tai Hỏa thần làm nàng ta cũng muốn có một đứa con gái cho riêng mình. Nhưng nàng biết làm sao đây khi ngọn lửa của nàng không chạm vào được như đóa hoa kia.

Nàng nhớ lại chuyện về Thổ thần năm đó xuất hiện ra sao. Thế nên bèn mon men đi xin xỏ hắn nặn cho một tượng bé gái bằng đất. May sao hắn đồng ý, một hồi sau đem qua Hỏa phủ thứ nàng muốn.

Tượng đất đó được nặn rất tỉ mỉ, hắn chăm chút từng chi tiết nhỏ trên đó. Ngũ quan trên khuôn mặt bảy phần giống Hỏa thần, nhưng nếu để ý kĩ thì vài nét là giống Thổ thần.

Hỏa thần vừa nhìn đã hài lòng. Nàng dùng ngọn lửa của chính mình nung tượng đất. Không lâu sau đó, một bé gái bằng xương bằng thịt lọt thỏm trong vòng tay của Hỏa thần.


Con bé tên Hạ Khả. Ái nữ duy nhất của Hỏa thần. Từ ngày Hạ Khả xuất hiện, tính tình của Hỏa thần cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều so với ngày trước. Hạ Khả như là sinh mệnh của nàng ta vậy.

Sư Tử chăm chú lắng nghe câu chuyện từ đầu tới cuối. Vậy thì thân phận thật sự của cô là Hạ Khả. Thổ thần là cha cô. Nhưng mẹ lại không hề nhắc đến chuyện này. Xem ra có khá nhiều rắc rối trong chuyện giữa hai người.

"Thế sao người lại chọn lúc này để nói với con?"

"Ta chỉ cảm thấy con đang có phiền muộn nên muốn làm gì đó cho con thấy thoải mái hơn thôi. Vả lại có nhiều chuyện sớm hay muộn gì thì con cũng sẽ biết."

Dáng vẻ hiền hòa của Thổ thần khiến Sư Tử cảm động. Những đám mây đen trong lòng cũng đã tản đi đôi chút. Người xưa nay tưởng không có chút liên quan gì đến bản thân lại là người đưa mình đến với thế giới. Hắn ôn nhu đặt tay mình lên má cô, miết nhẹ ngón cái trên làn da trắng như đang nâng niu một viên ngọc trong lòng bàn tay vậy.


"Thấy con vẫn kiên cường trước mọi chuyện là ta an tâm rồi. Ta không thể lưu lại dưới nơi đây quá lâu. Mẹ con vừa đốt cả thư phòng của ta. Ta phải mau chóng xây cái khác mới được."

Miệng Sư Tử bặm lại, cô cười khổ. Nếu tính khí của mẹ đã dịu đi rất nhiều đã đáng sợ như thế, vậy thì lúc trước nó ra sao. Sư Tử lắc đầu, không dám nghĩ đến hậu quả chọc giận Hỏa thần. Thổ thần tạm biệt ái nữ của hắn, rời đi bằng con đường giúp hắn tới được đây. Trước khi lặng mất tăm vào giữa những thân cây chục năm tuổi, hắn ngoảnh đầu, mắt đầy ẩn ý:

"Khả nhi! Dù là bất cứ chuyện gì thì hãy luôn lắng nghe con tim của chính mình."

Sư Tử khó hiểu, dùng ánh mắt tò mò nhìn Thổ thần. Câu vừa rồi thật sự có chút không liên quan đến những gì nãy giờ họ nói. Cô nhất thời chẳng nghĩ sâu về lời dặn dò kia của Thổ thần. Đưa tay vào túi áo khoác lấy điện thoại ra xem giờ, cô nhìn thấy tin nhắn nhóm cùng tin nhắn từ Xử Nữ. Bỏ đi không một lời đúng là không nên.
Cánh cửa gỗ vừa khép, Hồng Ngọc mở mắt. Cô ngồi dậy dựa vào thành giường một cách dễ dàng, không giống với người vừa bị đuối nước. Đôi mắt xám tro hững hờ lia tới góc tối căn phòng, dưới ánh trăng thấp thoáng bóng người ở đó. Không chút sợ sệt, cô uể oải vươn vai:

"Lần này phải cảm ơn ngài rất nhiều đấy. Chỉ cần mượn một xíu phép của Thần Chết là ma lực thao túng người khác đã mạnh hơn gấp bội."

Hồng Ngọc không giấu được sự hài lòng trong lời nói. Cuối cùng Ma Kết đã quay về bên cô, vị trí mà anh nên đứng. Tất nhiên, cô chẳng phải là Vương Hạ Khả trong lòng gã khờ kia. Nhưng chỉ cần chừng nào Ma Kết vẫn còn trong sự kiểm soát của cô thì đó sẽ vĩnh viễn là điều anh tin.

"Ta đã nói rồi. Làm việc với Thần Chết thì ngươi sẽ không bao giờ phải hối hận."
"Cũng phải cảm tạ ngài đã chỉ điểm chuyện nữ nhân mà anh ta luôn canh cánh trong lòng."

"Nếu vậy thì ngươi đừng phụ lòng ta."

Ánh mắt sắc lẹm sáng rực trong bóng tối, mang trên mình toàn sự mưu mô, quỷ quyệt. Sát khí hòa chung với âm giọng của hắn, từng câu chữ dứt khoát như đang cảnh cáo Hồng Ngọc.

"Đương nhiên rồi!"

Lời cam kết chắc nịch thoát ra từ cổ họng Hồng Ngọc. Trong lòng cô tự hiểu, có được sự giúp đỡ của người đàn ông kia thì phải trả quả ngọt cho hắn nhiều hơn những lợi ích hắn cho cô.

"Có nhiều chuyện cũng nên bắt đầu rồi."

Chỉ còn một mình Hồng Ngọc trong căn phòng tối. Góc tường trống, người đàn ông kia biến mất lúc nào không hay.

Sáng sớm tinh mơ, mặt trời vừa ló dạng. Tiếng giày sải bước trên hành lang căn cứ Nhật Giới vang lên đều đặn. Âm thanh dừng lại ở trước cánh cửa nằm ở cuối hành lang. Ba tiếng gõ cốc cốc cốc vừa dứt, đợi một chút thì là tiếng mở cửa.
"Ai mà lại đến vào giờ này chứ?"

Giọng nói ngáy ngủ của Quang Nam làm mép môi Song Ngư cong lên. Đầu bù tóc rối, hai mắt híp lại, quần áo xộc xệch, miệng không ngừng được cơn ngáp. Tất cả điều này tạo nên bộ dạng của Quang Nam lúc sáng sớm.

"Tối qua ngủ ngon nhỉ ngài chỉ huy?"

Dựa trên giọng điệu cùng cách nói châm chọc, không cần nhìn Quang Nam cũng biết người đến làm phiền là Song Ngư. Dùng tay gãi phần gáy như một thói quen, Quang Nam chẳng buồn mở mắt nhìn khách:

"Lại muốn gì đây? Hôm nay ta không rảnh tỉ thí với ngươi đâu đấy."

"Giờ tôi mới biết là so tài với nhau cũng phải hẹn lịch nữa đấy thưa ngài chỉ huy."

Chưa được tới một câu nghiêm túc trọn vẹn thốt lên từ miệng Song Ngư. Quang Nam dụi mắt, mặt mày nhăn nhó. Cái tên Song Ngư này tới làm phiền anh vào sáng sớm lại cứ úp úp mở mở, đúng là làm người khác bực bội.
"Thế đến đây vì việc gì? Nhanh lên để ta còn ngủ tiếp."

Quang Nam hối thúc. Song Ngư mấp máy môi chuẩn bị nói lên mục đích của mình thì một giọng nữ đã nhanh chân hơn, khiến không gian giữa hai người rơi vào sự ngượng ngùng:

"Nam!!! Anh đâu mất rồi?"

Từ ngữ điệu, có thể biết được cô gái đang nói mớ. Quang Nam theo phản xạ quay lại nhìn người con gái đang dùng tay lướt trên mặt giường lần tìm bóng dáng anh. Song Ngư lén mỉm cười, anh biết tỏng giọng nói này là của ai.

"Đúng thật là một đêm ngon giấc cho ngài nhỉ, chỉ huy?"

Quang Nam trưng ra bộ mặt cảnh cáo, ám chỉ nếu Song Ngư dám hó hé chuyện này ra bên ngoài thì sẽ biết tay mình. Song Ngư nhướn mày, nhếch mép, gật đầu hưởng ứng. Sau khi bảo Song Ngư tới phòng sách chờ mình thì Quang Nam nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Anh bước nhanh đến giường, hôn lên trán cô gái:
"Em ngủ thêm tí nữa đi. Anh đi gặp Song Ngư lát nữa sẽ về gọi em dậy ăn sáng."

Cô gái kia lúc này cũng đã lờ mờ tỉnh. Nghe vậy thì nũng nịu ôm chặt cánh tay Quang Nam không cho anh đi. Quang Nam lần nào cũng mềm lòng. Anh không muốn bỏ lỡ những phút giây bên người con gái này nhưng cũng chẳng thể nào từ chối Song Ngư được.

Đặt lên đôi môi nhỏ nhắn kia một nụ hôn buổi sáng, Quang Nam dễ dàng xoa dịu được cô mèo đỏng đảnh đang quấn quýt trong lòng mình.

"Tìm ta có việc gì?"

Quang Nam ngồi xuống trước mặt Song Ngư. Anh khoác vội áo choàng ngủ, chân mang dép bông, tay che miệng ngáp một cái. Chẳng có gì là giống dáng vẻ của chỉ huy Nhật Giới, cũng may căn cứ hôm nay cũng không có ai, mọi người ai nấy đều đã về nhà.

"Vội vàng về với người yêu thế sao?"

Song Ngư cười gian. Cặp tình nhân này cũng thật biết cách tận dụng thời cơ. Nhân lúc không ai ở căn cứ Nhật Giới liền ở bên nhau cả đêm. Quang Nam tỏ vẻ chán ghét Song Ngư, day day hai bên thái dương:
"Nếu ngươi đã biết vậy thì mau lên. Lâm Vy còn đang chờ ta."

"Tôi chưa hoàn thành xong hết tất cả các nghi lễ hoàn chỉnh của cặp nhẫn Tơ Hồng có phải không?"

Thái độ của Song Ngư đột ngột thay đổi. Anh giơ chiếc nhẫn vàng lên. Sắc mặt Quang Nam có chút biến đổi. Đa số là bất ngờ. Chuyện này cũng chỉ có một mình Quang Nam biết. Vậy thì làm sao Song Ngư lại tìm ra được bí mật?

"Tối qua, tôi có chạm trán với Tuấn Dương hay còn là Thần Chết. Hắn nói với tôi rằng mình chưa thực sự liên kết sinh mệnh với Bảo Bình. Và hắn có thể cắt đứt sợi dây nối hai chúng tôi lại với nhau."

Trong khi Quang Nam còn đang băn khoăn muôn điều thì Song Ngư đã cho anh hết tất cả những đáp án. Từ bất ngờ chuyển sang một chút sững sốt lẫn hoang mang. Anh với Thần Chết rất ít qua lại với nhau. Việc hắn có được thông tin thật đáng quan ngại. Quang Nam xoa cằm suy ngẫm.
"Lẽ nào ma lực của Tuấn Dương đã mạnh hơn một cách triệt để? Với sức mạnh năm xưa thì hắn sẽ không tài nào nhìn ra được kẽ hở nào trong ma pháp của mình. Lần này sơ suất rồi!"

Song Ngư nóng ruột. Dáng vẻ trầm tư của Quang Nam càng rửa trôi hết sự kiên nhẫn của anh. Hai bàn tay đan lại với nhau, Song Ngư người hơi nghiêng về phía Quang Nam, hai cánh tay để lên đùi đầy sự đợi chờ.

"Nếu Tuấn Dương đã biết được bí mật này thì nguy rồi đây. Với năng lực của hắn ở hiện tại thì chuyện bẻ gãy liên kết giữa hai người là sớm muộn."

"Vậy thì phải làm sao?"

Mặt Song Ngư biến sắc. Anh lo lắng xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út. Tâm trí rối như mớ tơ vò. Bỗng dưng có chút mất bình tĩnh, khó chịu chờ đợi câu tiếp theo của Quang Nam.

"Đã đến nước này thì chỉ còn cách hoàn thành nghi lễ Hợp Mệnh thôi. Có nghĩa là sự liên kết giữa hai người cần phải có sự công nhận của những người thân cận."
Nghe đến đây, Song Ngư có chút khó hiểu. Khi liếc xuống chiếc nhẫn đeo trên tay thì mọi thứ đã được sáng tỏ.

"Ý ngài là một đám cưới sao chỉ huy?"

Cái gật đầu của Quang Nam thầm xác nhận câu hỏi của Song Ngư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương