[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.
-
C7: [chương 6] Gió Lớn Bất Thường.
Một đoạn thời gian tiếp theo, thoắt cái đã sắp được ba tuần kể từ lúc nhập học, mọi thứ đều trải qua yên bình và vui vẻ. Cũng như sau ngày hôm nay, sáng mai chính là thời điểm mọi người bắt đầu rộ lên muôn vàn câu chuyện về Sát Mệnh.
Vù!!
Ầm Ầm!
Nhưng trước khi đến giai đoạn đó, tất cả phải đột ngột đối mặt với một trận gió kỳ lạ chưa từng thấy trước giờ, sự bất thường của nó gây hoang mang cho tinh thần người ta không ngừng nôm nốp lo sợ đây là điềm báo tai họa nào đó sẽ ập đến trong tương lai. Cây cối ngã nghiêng bị gió lớn quật gãy cành rụng lá, tệ hơn là hoa cỏ mềm yếu không thể chống chọi lại cuồng phong hủy hoại và những âm thanh đổ vỡ hư hỏng đồ đạc không ngừng vang vọng cùng tiếng gió dữ gào thét. Dòng người trên đường, xe cộ đều buộc phải ngừng di chuyển để tìm nơi an toàn tránh gió. Tuy nhiên vẫn có nhiều người không kịp trốn đã bị thổi bay lên cao gây ra thương tích không nhẹ, lực lượng cảnh sát và một đội sở hữu năng lực làm việc cho chính phủ cũng nhanh chóng ra tay giúp đỡ người dân giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Trên TV cũng đang phát sóng thời sự trực tiếp về cơn gió lần này, có vài chuyên gia được mời đến phân tích ngọn nguồn vấn đề để trấn an tâm lý người dân thành phố X nơi duy nhất mà cơn gió cuồng nộ kia quét đến. Mặc dù họ đang lý giải một cách rất khoa học nhưng trước việc chỉ có thành phố X là chịu trận thì nhiều người đang có xu hướng đi theo con đường tâm linh, thắp nhang cầu nguyện bình an, vuốt giận thần phong.
~~~
Song Tử nhìn ra bên ngoài cửa sổ cơ hồ thấy được hình như không gian đã bị méo mó do gió dữ vây hãm, hiện tại trong tầm nhìn của cô nó giống hệt bức tranh vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ lên ba vậy. Song Tử chợt nhíu mày dụi mắt, nghĩ rằng mình vừa bị hoa mắt nên nhìn nhầm nhưng rồi cô mới sựt nhớ rằng bản thân cũng sở hữu một loại năng lực đặc biệt, biết đâu vô thức cô đã kích hoạt năng lực của mình nên mới thấy dị dạng của không gian mà mắt thường không thể nhìn ra.
Tuy là biết mình cũng đặc biệt nhưng Song Tử vẫn chưa hoàn toàn làm chủ được năng lực, đôi khi cô sẽ tự động kích hoạt nó ra ngoài nhưng cũng hên là năng lực của Song Tử không thuộc vào dạng nguy hiểm gây tổn hại tới người xung quanh nên cô không lo lắng lắm.
Trong khi đó ở nhà của Kim Ngưu, cậu buồn bực nhìn mẹ mình đang bày biện rất nhiều thứ trừ tà bùa chú gì đó đầy nhà rồi bà ngồi trước chúng lẩm bẩm đọc một loạt câu từ mà cậu không tài nào hiểu nổi.
-Con còn đứng đó làm gì, lại đây thành tâm xin thần linh phù hộ cho thành phố mau qua kiếp nạn này đi.
Bà nghiêm túc hối thúc Kim Ngưu thực hiện theo mình, trong bà rất có niềm tin chỉ cần thành kính cầu xin sẽ được đáp ứng. Nhưng tiếc là Kim Ngưu đã chọn sẽ sống một cuộc đời khoa học chứng minh, thành ra vừa nghe yêu cầu tâm linh này của mẹ đã lập tức xoay gót bước thẳng đường về phòng.
~~~
Căn nhà mà mẹ con Bảo Bình đang ở vốn không còn chắc chắn gì nữa, nên là khi gió đến các cửa sổ đều đồng loạt run lắc kêu lạch cạch có dấu hiệu sớm muộn cũng bị thổi cho gãy nát. Nhạc Ánh Vân thấy con gái đứng quá gần cửa sổ như thế sợ lỡ không may cửa bị gió thổi vỡ thật sẽ khiến Bảo Bình bị thương liền kéo cô vào trong.
-Cẩn thận chứ, nhà mình xuống cấp rồi con có đứng đó cũng không khiến nó cao cấp lên đâu.
Bà trách cứ, nhưng thái độ của Bảo Bình rất lạ, lại còn bình tĩnh đáp lại:
-Có thể.
-...Hả? -Nhạc Ánh Vân khó hiểu.
Có thể, gì cơ?
Nói rồi, Bảo Bình lại một lần nữa bước tới bên cửa sổ đang kiên trì đỡ gió bên ngoài, đặt tay lên khung gỗ. Đáy mắt cô xẹt ngang một đường sáng mỏng, ngay sau đó cửa sổ kia đã trở nên như mới, khung gỗ biến hóa cứng cáp sáng bóng bọc lấy bốn mảnh kính vô cùng chắc chắn không còn nghe tiếng lạch cạch nào nữa.
Nhạc Ánh Vân trước một màn biểu diễn này của Bảo Bình, sững sờ hồi lâu mới lên tiếng:
-Bảo Bình, không lẽ con cũng...
Lời bà còn chưa nói hết, Bảo Bình tiếp tục dùng năng lực đã không nói cho mẹ mình biết tu sửa lại căn nhà kiên cố hơn tránh gió tránh bão không phải lo lắng nữa. Nhạc Ánh Vân trầm mặc đứng một bên xem, vì sao Bảo Bình có năng lực lại đi giấu bà như thế?
~~~
Nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ, trước đó 15 phút Sư Tử có tìm xin Phùng Hiểu số liên lạc của Ma Kết rồi thử gửi tin nhắn cho cô, chủ yếu là hỏi thăm tình hình bên cô có bị gió lớn này ảnh hưởng hay không. Tuy nói Ma Kết sinh sống ở trong một tòa dinh thự tráng lệ sao có thể chịu chút gió kia gây phiền được, rất an toàn. Nhưng mà Sư Tử vẫn muốn hỏi han Ma Kết vài lời, có thể là cậu ngốc đi nhưng nếu Sư Tử không làm gì thì đó mới là điều khiến cậu thật sự khó chịu.
Tiếc là hai người chỉ trò chuyện được một chút thì Ma Kết buộc phải dừng lại liên lạc trước bởi vì quy tắc trong nhà sau 9 giờ thì là thời gian dành cho gia đình, tất cả phải tụ hợp lại không được vắng mặt và dẫu chẳng có gì để nói với nhau, đều cùng nhạt nhẽo xem TV tới lúc đi ngủ. Ma Kết cực kỳ ngán ngẫm cái tiết mục này của Chúc gia, giống như đây là một bức màn để che mắt thiên hạ bởi vì người nhà họ Chúc nào mấy ai thật lòng muốn sum vầy, chung quy là giữ mặt giữ mũi cho mình mà thôi.
Bản thân Sư Tử sau khi nghe lý do kết thúc cuộc trò chuyện của mình với Ma Kết cũng thầm lắc đầu, chẳng thể tưởng tượng nổi khung cảnh Chúc gia mặt nặng mặt nhẹ ngồi với nhau trong một không gian đến hít thở cũng khó khăn suốt cả tiếng đồng hồ, không tình nguyện không khí gia đình căn bản là vô nghĩa.
~~~
Gió lớn bên ngoài thì vẫn chưa có dấu hiệu ngừng sớm, Cự Giải đang sống trong một chung cư cao cấp tầng 9, từ trên cao nhìn xuống mới thấy rõ được cơn gió điên rồ này đang cà̀n quét khắp thành phố X không nhân nhượng thế nào. Ở phòng của Cự Giải thì cô chỉ nghe tiếng gió hơi nặng một tí ngoài ra không mấy đáng lo gì cả. Thế nên khi Cự Giải đang tính mở tủ lạnh lấy bánh ngọt ăn đỡ buồn lại có điện thoại gọi tới, là mẹ cô ở nước ngoài.
Cự Giải chỉ vừa bắt máy, đầu dây bên kia mẹ cô đã khẩn trương lo lắng tình hình của cô bên này đang ở một mình thế nào. Bà vô tình biết chuyện khi đọc từ báo mạng về gió lớn bất thường, sợ Cự Giải xảy ra điều gì đó không hay.
Cự Giải biết mẹ mình có tính lo xa, vừa bóp mi tâm vừa trấn an bà rằng cô vẫn bình an vô sự mãi hồi lâu mới xoa dịu được vị mỹ nữ này an tâm. Trong lúc nói chuyên với mẹ, Cự Giải còn nghe được loáng thoáng tiếng bất đắc dĩ của bố mình liền phì cười, xem kìa một người mệnh danh bất khả chiến bại trên đấu trường lại phải chịu thua với người phụ nữ của đời mình.
~~~
Nằm trên sofa ngắm trần nhà mãi cũng chán, Nhân Mã bật dậy nghe âm thanh ù ù bên ngoài không khỏi buồn bực. Bình thường giờ này cậu còn muốn ra chạy bộ tập thể dục rèn luyện một chút, lần trước nói với mẹ Bảo Bình phải giữ vóc dáng cũng không phải cậu bịa đại lý do mà thật sự Nhân Mã khá để ý tới ngoại hình của mình. Nhưng hôm nay không thể ra ngoài Nhân Mã đành tập luyện thứ khác, cậu mở ngăn tủ lấy ra một quả bóng tưng vừa lòng bàn tay cùng theo một cây súng có đạn nhựa. Kế đó liền ném đập quả bóng xuống sàn để nó tưng lên lung tung, nó di chuyển tới đâu đồng tử Nhân Mã nhanh nhạy nhìn theo tới đó, đồng thời dùng súng đạn nhựa nhắm bắn quả bóng không hề đứng yên.
Pốc!
Đạn nhựa chuẩn xác trúng quả bóng lần một, tiếp đó lần hai và lần ba, Nhân Mã một phát hụt cũng không hề có.
~~~
Thiên Yết vừa cùng mẹ mình là Lý Trân Phương gọt trái cây xong, tính mang lên phòng để ăn với Thiên Bình thì bất chợt thấy chị gái ngồi bên bàn đang vẽ viết cái gì đó, tuy cửa phòng đang mở nhưng Thiên Yết vẫn vươn tay gõ hai cái để báo cho Thiên Bình biết sự có mặt của mình.
Thiên Bình nghe cửa gõ, xoay đầu nhìn ra lên tiếng:
-Vào đây.
Hình như những thứ cô đang làm cũng không có gì bí mật phải che giấu nên cứ để thẳng ra đó, Thiên Yết đặt đĩa trái cây xuống cũng quét mắt nhìn qua, mà nhìn rồi càng thêm mờ mịt.
-Chị làm gì vậy?
Trên bàn, vài mảnh giấy được Thiên Bình vẽ lên đường nét rất cổ quái, ký tự khó hiểu lại còn cảm giác khá u ám đáng sợ.
Đúng rồi!
Thiên Yết chợt nhận thức được mấy thứ này rất giống bùa chú triệu hồi trên các bộ phim mà cô đã xem, mà trong phim là triệu hồi thần thú hay là tinh linh khá tươi sáng, bùa khá đẹp. Nhưng với đóng ma trận kỳ dị kia của Thiên Bình, thật sự Thiên Yết không dám nghĩ tới sẽ gọi ra cái loại gì nữa.
Quan trọng hơn hết, Thiên Bình vốn dịu dàng cái gì vào tay cô cũng thuần khiết ngọt ngào, sao tự nhiên đi vẽ đám đáng sợ này chi vậy?
-Chơi thôi.
Thiên Bình thản nhiên trả lời, lại lấy trái cây ăn.
-Chị hết cái để vẽ chơi rồi sao? -Thiên Yết quan ngại, không thể nhìn thêm thứ kia được nữa.
Nhưng Thiên Bình chỉ cười cười không đáp, thấy Thiên Yết bị dọa rồi cũng gom lại những mảnh giấy đó cất đi. Ai ngờ, Thiên Yết đột nhiên nói một câu làm Thiên Bình sửng sốt.
-Nếu chị mà là người khác, với mớ đồ khả nghi chị vừa vẽ ra đó chắc chắn khả năng cao sẽ là thủ phạm tạo cơn cuồng phong này rồi.
-...
Kết quả cho câu nói này, Thiên Yết ăn một cái búng trán của chị gái.
-Nói bậy, có nhiều thứ trên đời tuy nhìn có vẻ không đẹp nhưng lại không gây hại cho ai, cũng có nhiều thứ đẹp đẽ vô cùng thì lại là mầm độc chết người. Em không nên chỉ nhìn một khía cạnh rồi đánh giá, mà phải dùng cả tâm mình cảm nhận, biết chưa?
Thiên Yết xoa xoa giữa trán ngoan ngoãn gật đầu, giây tiếp bỗng nhiên cười tít mắt sắp tới ôm tay Thiên Bình nịnh yêu.
-Sau này ai mà cưới được chị là coi như ôm được báu vật, vừa nết na dịu dàng lại thấu tình đạt lý.
Thiên Bình nhướng mày, nhàn nhạt hỏi:
-Muốn gì đây hả cô?
Như bị nhìn thấu rồi cũng không vòng vo nữa, Thiên Yết duỗi ngón tay chỉ tới một bức tranh được lồng khung treo trên kệ tủ, không giấu được tia yêu thích ao ước. Thiên Bình cũng không nghĩ đứa em gái này của cô thích dạng tranh như thế, đó là tranh vẽ một con bọ cạp rất dũng mãnh cưỡi trên cát sa mạc cực kỳ tôn lên nét khí chất của người sở hữu bức tranh. Đây là món quà mà một người quen của mẹ cô gửi tặng, thú thật lúc nhận được tranh Thiên Bình có hơi bất đắc dĩ một chút vì với căn phòng của người sống nội tâm như cô có vẻ không phù hợp lắm, lúc treo tranh lên rồi lại càng thấy áp lực.
Vậy nên khi nghe Thiên Yết xin bức tranh, Thiên Bình không nghĩ nhiều liền gỡ xuống đưa cho cô nàng. Thiên Yết có được thứ yêu thích trong tay lập tức cười tươi rối, vui vẻ suốt rốt cuộc quên mất luôn cả việc hỏi những tờ giấy mà Thiên Bình đã vẽ có công dụng là gì.
~~~
Vẫn là trong cùng một thời điểm không thể ra khỏi nhà, cũng may cơn gió kỳ lạ đang thổi ngoài kia chưa làm sập nguồn điện của thành phố nếu không Bạch Dương đang ở trong trận game cũng sẽ không màng hình tượng đứng chửi gió tới khan giọng thì thôi. Nhưng ổn là xong trận game rồi mà điện vẫn còn rất tốt, Bạch Dương tắt laptop đứng dậy làm vài động tác giãn gân cốt một chút sau hồi lâu cắm rể bên bàn, đến cả ăn cũng chưa nên định bụng xuống bếp nấu mì thì vô tình mắt cậu quét qua cuốn tiểu thuyết Sát Mệnh, thật sự thì Bạch Dương chỉ mới đọc được một nửa cuốn thôi bởi vì cậu thích chơi game hơn là đọc sách, mấy ngày nay thậm chí còn quên luôn sự tồn tại của nó.
Bạch Dương giờ mới ngẫm lại, tuy nói không quá bị cuốn hút nhưng cậu vẫn khá tò mò kết cục của nhân vật chính ra sao. Thế là Bạch Dương cầm theo cuốn tiểu thuyết ra khỏi phòng, vừa ăn mì ngon lành vừa đọc. Mà đọc truyện kinh dị trong khi ăn thì cậu cũng được xếp vào hạng những người có khẩu vị rất mạnh mẽ.
Đúng lúc, bố Bạch Dương ra ngoài rót nước hiếm khi thấy cậu cầm sách chứ không phải ôm máy chơi game thì kinh ngạc, đứng hình một chút rồi nhanh chân quay về phòng kéo mẹ cậu dậy vui mừng vì con trai chịu học hành rồi, ông còn đang lo lắng năm cuối nhưng cậu cứ không tập trung, tuy Bạch Dương học hành không quá tệ nhưng tốt nhất đừng chủ quan.
Bạch Dương lúc này đọc tới đoạn nào đó, gật gù cảm thán: Kế hoạch trả thù thật đáng sợ.
~~~
Song Ngư ngồi bên bàn, cầm bút chì tỉ mỉ từng đường nét phác họa lên một bức chân dung của một cô gái, không rõ cậu đang vẽ ai vì góc nhìn chỉ thấy từ cằm cô gái xuống nhưng nhìn thái độ nghiêm túc và sự cẩn trọng kia cũng đủ hiểu người trong tranh có địa vị quan trọng thế nào trong lòng cậu.
Nhưng chưa hoàn chỉnh bức chân dung thì Song Ngư đã dừng bút, cậu nhìn kỹ một chút sau khi đã hài lòng mới ngã người ra lưng ghế, đáy mắt sâu thẳm không phải người dễ đoán nhìn lên trần nhà lại cho người ta cảm giác rõ ràng cậu đang nhìn thứ gì đó cực kỳ xa xăm, càng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì thú vị lại bất chợt nhoẻn môi cười tà mị.
Ngay cả thứ bất thường đang dồn dập ngoài trời kia cũng không đủ sức gây ảnh hưởng tới tâm trạng thoải mái của Song Ngư, cậu hạ mắt nhìn chiếc hộp gỗ mới tinh bên cạnh thoắt một cái trong ánh mắt đã hiện hữu tia tình cảm khó lường. Mở hộp, bên trong là một chiếc khăn tay màu lam và còn có dòng thêu tên bằng tay rất cẩn thận đẹp đẽ, có thể thấy chủ của chiếc khăn này là người chững chạc, lương thiện. Nếu không, Song Ngư cũng chẳng sẽ vuốt ve chiếc khăn tay một cách nâng niu trân trọng như thế.
-Không biết, thứ khó ưa kia có làm cô ấy lo lắng không?!
Đoạn, Song Ngư nhíu mày nhìn về phía cửa sổ. Trận gió này quả thật không gây phiền tới cậu, nhưng khiến chủ nhân chiếc khăn không thoải mái trong lòng thì sẽ đổi thành một vấn đề nghiêm trọng khác.
~~~
Kề đó còn có một người gió bão gì cũng không quan tâm đến, chính là Xử Nữ. Cậu đã đọc xong Sát Mệnh nhưng lại muốn đọc thêm lần nữa để chiêm nghiệm ra nhiều thứ mà truyện muốn truyền tải đến người đọc hơn. Quả thật lần thứ hai đọc lại, Xử Nữ phát hiện ra một số thứ bất ngờ mà lần đầu đọc đã không chú ý kỹ. Từ cái cách nhân vật chính báo thù tới mù quáng, các nhân vật phụ bị truy đuổi giết chóc không nhân nhượng bằng vô số cách tàn nhẫn nhất, nếu như ngẫm sâu vào nữa sẽ thấy nhân vật chính ngoài trong lòng có thù hận trả thù để vơi đi đau đớn trước đây mà sẽ còn có thêm hả hê thích thú, dần dà thì không thể ngừng lại việc muốn khiến kẻ khác gào thét giãy giụa quỳ lạy van xin mình.
-...
Hừm!
Xử Nữ trượt một giọt mồ hôi lạnh, tại sao cứ cảm giác thấy nhân vật chính ngầm có tính biến thái và gần giống với đám người bắt nạt cậu ta vậy?
Hay là do bị bắt nạt dẫn đến tinh thần hoảng loạn thay tâm đổi tính sau đó?
Tuy nhiên vấn đề mà Xử Nữ bận tâm là sao lần đầu đọc rất bình thường nhưng sang lần tiếp theo mọi thứ lại dẫn dắt cậu đi theo một con đường khác, biến chất nhân vật chính trở nên tà ác xấu xa hơn vậy kìa?
Xử Nữ rơi vào trầm tư, lần đầu tiên đọc tiểu thuyết lại khiến cậu choáng váng như thế. Đành phải ngừng lại, leo lên giường và nghỉ ngơi sớm được rồi.
Hết Chương 6.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook