1/2 Bạn Trai, Mua 1 Thê Nô Tặng 1 Trung Khuyển
-
Chương 13: Nhớ mặt anh rồi!
Ban Đêm hứa được làm được, chỉ làm hai lần liền buông tha Miên Miểu, để cậu an ổn ngủ ngon lành một giấc, thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Một quý ông thân sĩ thì phải hứa được làm được, hảo cảm +1.
Đúng là vận động vừa đủ giúp khí huyết lưu thông, vận động quá đà là thân thể chịu khổ.
Miên Miểu cứ ngỡ cậu đã ngủ no, nhưng khi tỉnh dậy thì chỉ hơn hai giờ sáng. Lỡ tỉnh rồi, cậu ngáp dài xoay người về phía Ban Đêm, lặng lẽ quan sát anh, vẫn là không nhìn ra ngũ quan của anh.
Miên Miểu biết bệnh của cậu là do vấn đề tâm lý, khi nhỏ ba mẹ thường xuyên cãi nhau muốn ly hôn, nhiều lần ép hỏi cậu muốn theo ba hay theo mẹ. Cậu chọn theo mẹ, nhưng vào đêm đó mẹ đã đánh cậu một trận, mắng cậu là của nợ, tại sao lại chọn bà, đáng ra nên chọn người ba kia.
Luật sư của hai người cũng nhiều lần tìm cậu, một hai ép cậu phải nhìn hình rồi xác định xem người trong ảnh có phải ba mẹ cậu không.
Khi nhỏ Miên Miểu không hiểu, lớn lên cậu mới biết đó là ảnh ngoại tình của hai người.
Mẹ đánh rất đau, nên cậu lại chọn theo ba, nhưng ba nói gì, ông chán ghét cậu vì cậu vốn không phải con ruột của ông.
Bị đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Miên Miểu đến sống với ông ngoại. Cậu dần chán ghét nhìn sắc mặt của người khác.
Không biết từ khi nào Miên Miểu không thể nhận ra hàng xóm xung quanh, lúc nhỏ ông ngoại nghĩ cậu không để tâm nên dễ quên, nhưng dần dà ông biết cậu bị bệnh.
Miên Miểu đầu óc trống rỗng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ này nghĩ nọ sau đó liền thiếp đi lúc nào không hay.
Đến sáng khi cậu tỉnh dậy thì Ban Đêm đã đi từ lâu rồi. Miên Miểu tập mãi thành quen, trên bàn có đồ ăn sáng, là Ban Đêm chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Trên bàn còn để chìa khóa nhà và giấy ghi chú mật khẩu nhà.
Miên Miểu biểu tình quái quái cầm chìa khóa.
...
Trước khi về nhà, Miên Miểu đổi hướng đi mua bữa sáng cho hai nhóc và ông.
Cửa hàng rất đông, sáng sớm đã xếp thành hàng dài, Miên Miểu đứng mỏi cả chân rốt cuộc cũng mua được bữa sáng. Rời đi đám người đông đúc, hai chân chợt tê rần, cậu mất thăng bằng đâm chằm vào người đối diện, trán va phải cầm của đối phương.
"A!" Miên Miểu che lại cái trán, đau đến ra nước mắt.
Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh cáu gắt.
"Cậu lại mắt mù chân què đi không nhìn đường vấp ngã té sấp mặt, còn tâm địa độc ác kiếm người làm thịt lót, hại bổn thiếu gia cắn vào lưỡi, suýt thì ngã cái chó gặm cứt, còn không mau xin lỗi!"
Miên Miểu ngơ ngác ngẩng đầu: "Xin lỗi."
Thấy Miên Miểu cứ thế muốn đi, Tiệp Vân tức tới nghiến răng, hắn kéo cổ áo cậu lại, hùng hổ chất vấn.
"Muốn đi? Mau mở con mắt mèo của cậu ra mà nhìn xem bổn thiếu gia là ai?"
Miên Miểu nhìn, nhìn nhìn rồi nhìn... mắt mở to nhưng vẫn không nhận ra được.
Thấy cậu không nhớ, Tiệp Vân mắng câu thô tục: "F*! Mèo ngốc, bổn thiếu gia mới đi ra nước ngoài 2 năm mà cậu dám quên tôi!"
Cái giọng điệu gợi đòn quen thuộc này, cái danh hiệu đeo bám theo cậu trong suốt thời kỳ đi học này, Miên Miểu rốt cuộc nhớ ra tên này là ai.
"Tiệp Vân?"
"Hừ, xem ra não không úng nước." Tiệp Vân hất cầm, lông mi nửa rũ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống cậu, thái độ ông trời số 1, ta số 2, không coi ai ra gì. Thỏa thỏa một thiếu niên bồng bột thanh xuân phơi phới, điển hình trai hư nhiều người thích.
Đáng tiếc người hắn đối mặt là Miên Miểu, mặt đẹp quăng cho người mù xem.
Tiệp Vân hồi cấp 3 được xưng là Beta nhất A trong bang, là Beta nhưng đánh thắng Alpha, chỉ bằng vũ lực và cái miệng, Tiệp Vân thỏa thỏa trở thành giáo bá.
Sở thích lớn nhất là tìm Miên Miểu kiếm chuyện, gây ra vài rắc rối nhỏ cho cậu, ngày ngày luôn miệng nói Miên Miểu là đàn em được hắn bảo kê.
Tuy cái miệng quá gợi đòn nhưng bản tính không xấu.
Thấy Miên Miểu điềm tĩnh như vậy Tiệp Vân tức chết rồi, cái thái độ này từ hồi đi học vẫn không thay đổi. Cũng không biết mở miệng khen hắn đẹp trai được một câu.
"Tôi phải về nhà." Miên Miểu lấy điện thoại ra hỏi.
"Số di động của cậu là số mấy?"
Tiệp Vân trầm mặc: "Quen nhau lâu như vậy mà cậu không biết số điện thoại của tôi!"
"Quan hệ của chúng ta rất tốt sao?"
Tiệp - tự nhận là bạn thân - Vân: "..."
Không nhìn ra sắc mặt dữ tợn của hắn, Miên Miểu hỏi: "Cậu tổn thương hả?"
"Tổn thương cái quần! Bổn thiếu gia không hiếm lạ số điện thoại của cậu!"
Quát thì quát nhưng vẫn thành thật móc di động ra trao đổi số với Miên Miểu, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
"Đúng là bổn (nhị, ngu ngốc)." Miên Miểu cảm thán.
...
Vì hôm qua vừa bị đuổi việc, nên từ sáng đến chiều Miên Miểu luôn ở nhà nhận đơn thiết kế.
Đang sầu não vì không biết tìm việc ở đâu, thì đến xế chiều Ban Đêm đem đến một tin vui cho cậu.
"Tôi giúp cậu tìm được một công việc mới, mau mau xem có thích không?!" Ban Đêm kéo cậu lên xe, hào hứng khoe thành quả.
"Sao anh biết tôi đang tìm việc?"
Chuông cảnh báo trong lòng reo vang, Ban Đêm chỉ mất 1 giây liền suy nghĩ ra câu trả lời.
"Lần trước ở trên xe thấy cậu đang tìm việc, nên tôi giúp cậu, xem xem thích không?"
Ban Đêm trong lòng khổ nói không nên lời.
Chỉ có thể ở buổi tối mới được gặp cậu, đã ít còn phải trừ thời gian cậu ngủ, Ban Đêm cảm thấy bản thân thiệt thòi muốn chết.
Anh không hề có cảm giác an toàn, trong mắt Ban Đêm đâu đâu cũng có người xấu muốn làm quen Miên Miểu, đâu đâu cũng có kẻ muốn cướp đi mèo con của anh.
Trong mắt anh, Miên Miểu cái gì tốt, chỗ nào cũng đẹp, yếu ớt có bệnh, dễ dàng bị người xấu theo dõi. Nên sao... Ban Đêm thuê cho cậu vài tên vệ sĩ, ngày thường thì đi theo bảo vệ cậu, nghề phụ là thỉnh thoảng báo cáo cho anh những việc "đặc biệt" xảy ra xung quanh cậu.
Hôm qua vì cậu phát tình bất ngờ nên anh không có xem báo cáo, hôm nay mới xem. Khi đọc tới đoạn cậu bị tên háo sắc ức hiếp, vệ sĩ thấy anh cũng đứng ở gần đó nên không ra tay, nào ngờ anh xoay người rời đi không thèm giúp đỡ. Vệ sĩ cũng khó tin há hốc mồm nhìn bóng lưng của anh.
Ban Đêm xoa giữa mày, vừa nhìn là biết "việc tốt" Ban Ngày làm. Ban Đêm vừa tội lỗi vừa chột dạ, nên lập tức giúp cậu trừng trị háo sắc và tìm công việc mới.
Miên Miểu nhìn thấy công việc làm thêm ở cửa hàng hoa thì liền đồng ý, vui tươi hớn hở nói: "Chọn nó!"
"Cảm ơn anh, anh quả là người tốt!"
Giúp cậu kiếm việc làm là giúp túi tiền của cậu phình lên, là góp thêm 1 viên gạch xây căn nhà tương lai của cậu!
Miên Miểu cảm kích cực kỳ, trực tiếp định vị của anh từ "bạn giường" sang "bạn tốt", hảo cảm vèo vèo +1 +1 +1 tăng lên. Thành công khiến Miên Miểu nhìn rõ mặt của anh!
Miên Miểu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ban Đêm, khuôn mặt mơ hồ của Ban Đêm dần hiện rõ trong mắt cậu.
Đẹp, đẹp trai quá!
Miên Miểu đôi mắt càng sáng, lần đầu tiên nhận rõ mặt của người khác ngoại trừ người thân, khiến Miên Miểu càng thêm kích động. Vốn cho nhan sắc của anh là 10 điểm thì lập tức tăng lên 100 điểm!
Ban Đêm không biết một hành động vô tình của anh lại đổi lấy phản ứng lớn như vậy. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm anh, Ban Đêm sống lưng căn thẳng, cả người mất tự nhiên lặng lẽ ngồi nghiêm chỉnh hơn, vành tai giấu dưới tóc lén lút đỏ lên.
Anh, anh biết anh rất tuấn mỹ, nhưng cũng không cần dùng ánh thèm khát nhìn anh.
Xấu hổ hai giây, Ban Đêm liền lộ bản tính, anh cố ý tà mị cười: "Thích sao?"
Miên Miểu ôm lại trái tim đập lỡ cả chục nhịp, cậu bị sắc đẹp mê hồn, lập tức gật đầu: "Thích!"
Cậu ấy thừa nhận, cậu ấy thừa nhận, bốn bỏ năm là Miên Miểu đang tỏ tình với anh! Ban Đêm trong lòng gào thét.
Thật đáng yêu! Ban Đêm nhịn không được, lập tức ôm lấy cậu cúi đầu hôn xuống. Chờ tới khi Miên Miểu phản ứng lại thì cậu đã bị hôn không kịp thở.
Miên Miểu xụi lơ dựa vào vai anh nhưng vẫn nhịn không được trộm ngắm Ban Đêm, cậu cũng không ngờ bản thân có thuộc tính nhan khống.
Ban Đêm thừa cơ hội, lấy di động ra, muốn cùng Miên Miểu trao đổi số điện thoại.
"Chúng ta đã có số điện thoại của nhau rồi mà."
Ban Đêm bình tĩnh giải thích: "Di động cũ hư rồi, đây là cái mới, phải lưu số lại từ đầu."
Miên Miểu gật gật đầu cùng anh trao đổi số điện thoại mới.
Vừa mới xong, Ban Đêm lại vờ giật mình xin lỗi nói: "Tôi lỡ tay nhấn nhầm nên xóa mất rồi, chúng ta làm lại."
Có thể do sắc đẹp làm mụ mị đầu óc, Miên Miểu thế mà lại cùng anh trao đổi số điện thoại đến tận 7 lần!
Đến lần thứ 10, Ban Đêm mới thỏa mãn dừng lại.
Hừ, Ban Đêm không thừa nhận bản thân hẹp hòi ghen tị với Tiệp Vân vì có thể mặt đối mặt trao đổi số điện thoại với Miên Miểu đâu.
Anh rất rộng lượng!
Một quý ông thân sĩ thì phải hứa được làm được, hảo cảm +1.
Đúng là vận động vừa đủ giúp khí huyết lưu thông, vận động quá đà là thân thể chịu khổ.
Miên Miểu cứ ngỡ cậu đã ngủ no, nhưng khi tỉnh dậy thì chỉ hơn hai giờ sáng. Lỡ tỉnh rồi, cậu ngáp dài xoay người về phía Ban Đêm, lặng lẽ quan sát anh, vẫn là không nhìn ra ngũ quan của anh.
Miên Miểu biết bệnh của cậu là do vấn đề tâm lý, khi nhỏ ba mẹ thường xuyên cãi nhau muốn ly hôn, nhiều lần ép hỏi cậu muốn theo ba hay theo mẹ. Cậu chọn theo mẹ, nhưng vào đêm đó mẹ đã đánh cậu một trận, mắng cậu là của nợ, tại sao lại chọn bà, đáng ra nên chọn người ba kia.
Luật sư của hai người cũng nhiều lần tìm cậu, một hai ép cậu phải nhìn hình rồi xác định xem người trong ảnh có phải ba mẹ cậu không.
Khi nhỏ Miên Miểu không hiểu, lớn lên cậu mới biết đó là ảnh ngoại tình của hai người.
Mẹ đánh rất đau, nên cậu lại chọn theo ba, nhưng ba nói gì, ông chán ghét cậu vì cậu vốn không phải con ruột của ông.
Bị đẩy qua đẩy lại, cuối cùng Miên Miểu đến sống với ông ngoại. Cậu dần chán ghét nhìn sắc mặt của người khác.
Không biết từ khi nào Miên Miểu không thể nhận ra hàng xóm xung quanh, lúc nhỏ ông ngoại nghĩ cậu không để tâm nên dễ quên, nhưng dần dà ông biết cậu bị bệnh.
Miên Miểu đầu óc trống rỗng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ này nghĩ nọ sau đó liền thiếp đi lúc nào không hay.
Đến sáng khi cậu tỉnh dậy thì Ban Đêm đã đi từ lâu rồi. Miên Miểu tập mãi thành quen, trên bàn có đồ ăn sáng, là Ban Đêm chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Trên bàn còn để chìa khóa nhà và giấy ghi chú mật khẩu nhà.
Miên Miểu biểu tình quái quái cầm chìa khóa.
...
Trước khi về nhà, Miên Miểu đổi hướng đi mua bữa sáng cho hai nhóc và ông.
Cửa hàng rất đông, sáng sớm đã xếp thành hàng dài, Miên Miểu đứng mỏi cả chân rốt cuộc cũng mua được bữa sáng. Rời đi đám người đông đúc, hai chân chợt tê rần, cậu mất thăng bằng đâm chằm vào người đối diện, trán va phải cầm của đối phương.
"A!" Miên Miểu che lại cái trán, đau đến ra nước mắt.
Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh cáu gắt.
"Cậu lại mắt mù chân què đi không nhìn đường vấp ngã té sấp mặt, còn tâm địa độc ác kiếm người làm thịt lót, hại bổn thiếu gia cắn vào lưỡi, suýt thì ngã cái chó gặm cứt, còn không mau xin lỗi!"
Miên Miểu ngơ ngác ngẩng đầu: "Xin lỗi."
Thấy Miên Miểu cứ thế muốn đi, Tiệp Vân tức tới nghiến răng, hắn kéo cổ áo cậu lại, hùng hổ chất vấn.
"Muốn đi? Mau mở con mắt mèo của cậu ra mà nhìn xem bổn thiếu gia là ai?"
Miên Miểu nhìn, nhìn nhìn rồi nhìn... mắt mở to nhưng vẫn không nhận ra được.
Thấy cậu không nhớ, Tiệp Vân mắng câu thô tục: "F*! Mèo ngốc, bổn thiếu gia mới đi ra nước ngoài 2 năm mà cậu dám quên tôi!"
Cái giọng điệu gợi đòn quen thuộc này, cái danh hiệu đeo bám theo cậu trong suốt thời kỳ đi học này, Miên Miểu rốt cuộc nhớ ra tên này là ai.
"Tiệp Vân?"
"Hừ, xem ra não không úng nước." Tiệp Vân hất cầm, lông mi nửa rũ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống cậu, thái độ ông trời số 1, ta số 2, không coi ai ra gì. Thỏa thỏa một thiếu niên bồng bột thanh xuân phơi phới, điển hình trai hư nhiều người thích.
Đáng tiếc người hắn đối mặt là Miên Miểu, mặt đẹp quăng cho người mù xem.
Tiệp Vân hồi cấp 3 được xưng là Beta nhất A trong bang, là Beta nhưng đánh thắng Alpha, chỉ bằng vũ lực và cái miệng, Tiệp Vân thỏa thỏa trở thành giáo bá.
Sở thích lớn nhất là tìm Miên Miểu kiếm chuyện, gây ra vài rắc rối nhỏ cho cậu, ngày ngày luôn miệng nói Miên Miểu là đàn em được hắn bảo kê.
Tuy cái miệng quá gợi đòn nhưng bản tính không xấu.
Thấy Miên Miểu điềm tĩnh như vậy Tiệp Vân tức chết rồi, cái thái độ này từ hồi đi học vẫn không thay đổi. Cũng không biết mở miệng khen hắn đẹp trai được một câu.
"Tôi phải về nhà." Miên Miểu lấy điện thoại ra hỏi.
"Số di động của cậu là số mấy?"
Tiệp Vân trầm mặc: "Quen nhau lâu như vậy mà cậu không biết số điện thoại của tôi!"
"Quan hệ của chúng ta rất tốt sao?"
Tiệp - tự nhận là bạn thân - Vân: "..."
Không nhìn ra sắc mặt dữ tợn của hắn, Miên Miểu hỏi: "Cậu tổn thương hả?"
"Tổn thương cái quần! Bổn thiếu gia không hiếm lạ số điện thoại của cậu!"
Quát thì quát nhưng vẫn thành thật móc di động ra trao đổi số với Miên Miểu, sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
"Đúng là bổn (nhị, ngu ngốc)." Miên Miểu cảm thán.
...
Vì hôm qua vừa bị đuổi việc, nên từ sáng đến chiều Miên Miểu luôn ở nhà nhận đơn thiết kế.
Đang sầu não vì không biết tìm việc ở đâu, thì đến xế chiều Ban Đêm đem đến một tin vui cho cậu.
"Tôi giúp cậu tìm được một công việc mới, mau mau xem có thích không?!" Ban Đêm kéo cậu lên xe, hào hứng khoe thành quả.
"Sao anh biết tôi đang tìm việc?"
Chuông cảnh báo trong lòng reo vang, Ban Đêm chỉ mất 1 giây liền suy nghĩ ra câu trả lời.
"Lần trước ở trên xe thấy cậu đang tìm việc, nên tôi giúp cậu, xem xem thích không?"
Ban Đêm trong lòng khổ nói không nên lời.
Chỉ có thể ở buổi tối mới được gặp cậu, đã ít còn phải trừ thời gian cậu ngủ, Ban Đêm cảm thấy bản thân thiệt thòi muốn chết.
Anh không hề có cảm giác an toàn, trong mắt Ban Đêm đâu đâu cũng có người xấu muốn làm quen Miên Miểu, đâu đâu cũng có kẻ muốn cướp đi mèo con của anh.
Trong mắt anh, Miên Miểu cái gì tốt, chỗ nào cũng đẹp, yếu ớt có bệnh, dễ dàng bị người xấu theo dõi. Nên sao... Ban Đêm thuê cho cậu vài tên vệ sĩ, ngày thường thì đi theo bảo vệ cậu, nghề phụ là thỉnh thoảng báo cáo cho anh những việc "đặc biệt" xảy ra xung quanh cậu.
Hôm qua vì cậu phát tình bất ngờ nên anh không có xem báo cáo, hôm nay mới xem. Khi đọc tới đoạn cậu bị tên háo sắc ức hiếp, vệ sĩ thấy anh cũng đứng ở gần đó nên không ra tay, nào ngờ anh xoay người rời đi không thèm giúp đỡ. Vệ sĩ cũng khó tin há hốc mồm nhìn bóng lưng của anh.
Ban Đêm xoa giữa mày, vừa nhìn là biết "việc tốt" Ban Ngày làm. Ban Đêm vừa tội lỗi vừa chột dạ, nên lập tức giúp cậu trừng trị háo sắc và tìm công việc mới.
Miên Miểu nhìn thấy công việc làm thêm ở cửa hàng hoa thì liền đồng ý, vui tươi hớn hở nói: "Chọn nó!"
"Cảm ơn anh, anh quả là người tốt!"
Giúp cậu kiếm việc làm là giúp túi tiền của cậu phình lên, là góp thêm 1 viên gạch xây căn nhà tương lai của cậu!
Miên Miểu cảm kích cực kỳ, trực tiếp định vị của anh từ "bạn giường" sang "bạn tốt", hảo cảm vèo vèo +1 +1 +1 tăng lên. Thành công khiến Miên Miểu nhìn rõ mặt của anh!
Miên Miểu đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Ban Đêm, khuôn mặt mơ hồ của Ban Đêm dần hiện rõ trong mắt cậu.
Đẹp, đẹp trai quá!
Miên Miểu đôi mắt càng sáng, lần đầu tiên nhận rõ mặt của người khác ngoại trừ người thân, khiến Miên Miểu càng thêm kích động. Vốn cho nhan sắc của anh là 10 điểm thì lập tức tăng lên 100 điểm!
Ban Đêm không biết một hành động vô tình của anh lại đổi lấy phản ứng lớn như vậy. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm anh, Ban Đêm sống lưng căn thẳng, cả người mất tự nhiên lặng lẽ ngồi nghiêm chỉnh hơn, vành tai giấu dưới tóc lén lút đỏ lên.
Anh, anh biết anh rất tuấn mỹ, nhưng cũng không cần dùng ánh thèm khát nhìn anh.
Xấu hổ hai giây, Ban Đêm liền lộ bản tính, anh cố ý tà mị cười: "Thích sao?"
Miên Miểu ôm lại trái tim đập lỡ cả chục nhịp, cậu bị sắc đẹp mê hồn, lập tức gật đầu: "Thích!"
Cậu ấy thừa nhận, cậu ấy thừa nhận, bốn bỏ năm là Miên Miểu đang tỏ tình với anh! Ban Đêm trong lòng gào thét.
Thật đáng yêu! Ban Đêm nhịn không được, lập tức ôm lấy cậu cúi đầu hôn xuống. Chờ tới khi Miên Miểu phản ứng lại thì cậu đã bị hôn không kịp thở.
Miên Miểu xụi lơ dựa vào vai anh nhưng vẫn nhịn không được trộm ngắm Ban Đêm, cậu cũng không ngờ bản thân có thuộc tính nhan khống.
Ban Đêm thừa cơ hội, lấy di động ra, muốn cùng Miên Miểu trao đổi số điện thoại.
"Chúng ta đã có số điện thoại của nhau rồi mà."
Ban Đêm bình tĩnh giải thích: "Di động cũ hư rồi, đây là cái mới, phải lưu số lại từ đầu."
Miên Miểu gật gật đầu cùng anh trao đổi số điện thoại mới.
Vừa mới xong, Ban Đêm lại vờ giật mình xin lỗi nói: "Tôi lỡ tay nhấn nhầm nên xóa mất rồi, chúng ta làm lại."
Có thể do sắc đẹp làm mụ mị đầu óc, Miên Miểu thế mà lại cùng anh trao đổi số điện thoại đến tận 7 lần!
Đến lần thứ 10, Ban Đêm mới thỏa mãn dừng lại.
Hừ, Ban Đêm không thừa nhận bản thân hẹp hòi ghen tị với Tiệp Vân vì có thể mặt đối mặt trao đổi số điện thoại với Miên Miểu đâu.
Anh rất rộng lượng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook