1/2 Bạn Trai, Mua 1 Thê Nô Tặng 1 Trung Khuyển
-
Chương 11: Bổ não
Tiệc chào đón diễn ra náo nhiệt lại dài lâu, thứ tiêu hao nhanh nhất đó là rượu. Khai rượu trên tay cậu đã hết, Miên Miểu muốn đi lấy thêm.
Bước tới khúc ngoặt, đột nhiên xuất hiện một bóng người, Miên Miểu không kịp phản ứng liền đụng vào đối phương, rượu trên khai cũng đỗ ra làm ướt nhẹp áo của hắn.
"Thật xin lỗi quý khách!" Miên Miểu sắc mặt hoảng loạn xin lỗi, bàn tay trắng nõn bị rượu đỏ thắm ướt chảy vào cổ tay áo.
Kín đáo lại mê người.
Vị khách cao gầy vừa muốn mở miệng mắng nhưng nhìn thấy mặt của Miên Miểu thì thái độ liền thay đổi. Ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân cậu, tầm mắt quá lộ liễu khiến cậu nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
Người này có khuôn mặt hơi hốc hác, rõ ràng là có một gương mặt khá điển trai nhưng cố tình đáy mắt phiếm xanh, biểu tình phờ phạc, là một kẻ túng dục quá độ.
Miên Miểu nhìn thì nhìn nhưng không biết mặt mũi của đối phương ra sao, nhưng hành động tiếp theo đã bại lộ ý đồ đen tối của hắn.
"Tôi sẽ lấy một bộ lễ phục khác cho ngài."
Miên Miểu lùi về sau một bước chuẩn bị đi tìm lễ phục dự phòng của nhà hàng cho hắn, nhưng hắn ta không cho cậu cơ hội chạy thoát.
Hắn vờ vịt sờ túi quần, sau đó "kinh ngạc" chất vấn cậu: "Ví tiền của tôi mất rồi."
Miên Miểu cảnh giác cười: "Tôi sẽ nhờ khách sạn tra lại camera, đảm bảo có thể giúp quý khách nhanh chóng tìm lại ví tiền."
Thấy cậu muốn đi, hắn nóng nảy quát: "Không được, rõ ràng khi nãy nó vẫn nằm trong túi của tôi, chắc chắn là bị cậu trộm!"
"Là cậu cố ý làm đổ rượu lên người tôi, cố ý va chạm tôi để trộm có tiền."
"Không được, tôi phải lục soát người cậu."
Hắn thấy trên hành lang không có người, bắt đầu muốn lôi kéo cánh tay cậu. Miên Miểu bực bội rút tay ra, hai người cứ thế giằng co với nhau.
Cách đó không xa, Phí Lẫm Nhiên nhìn thấy mọi chuyện. Anh muốn tìm nơi an tỉnh để nghe điện thoại, không ngờ từ nơi anh đứng có thể nhìn thấy hai người đang lôi kéo ở phía kia.
Ban Ngày khi nhận ra một trong số đó là Miên Miểu thì nhíu mày, thầm nghĩ: Hóa ra là người muốn quyến rũ anh, khi nảy cậu còn liếc mắt đưa tình với anh kia mà.
Có lẽ cậu phát hiện trèo cao không nổi anh nên mới bày trò để tìm kim chủ khác.
Dùng cách hất rượu để được đối phương chú ý quả là một cách thường thấy, thủ đoạn không cao siêu nhưng sẽ có nhiều tên ngu ngốc háo sắc nguyện ý trúng chiêu.
Ban Ngày tự nhận mọi phương diện anh đều thật ưu tú, cậu chọn anh cũng là điều đương nhiên. Nhưng hẳn là thấy anh quá cao với không tới nên mới muốn quyến rũ kẻ khác.
Nhưng nhìn mọi mặt thì hắn ta đều thua xa anh, chứng tỏ ánh mắt của cậu cũng chẳng ra làm sao.
Ban Ngày hứng thú thiếu thiếu xem cậu có thể diễn thêm trò gì. Tiếp theo chắc chắn cậu sẽ tỏ ra bản thân vụng về không cố ý, xin lỗi rồi muốn lấy thân chuộc tội.
Bên kia, thấy cậu phản kháng kịch liệt hắn cũng bực bội: "Cậu cố ý đâm chằm vào tôi là muốn tiền chứ gì. Nói đi một đêm bao nhiêu, tôi bao."
"Quý khách xin ăn nói cẩn thận, thỉnh tôn trọng người khác, mồm miệng sạch sẽ!" Miên Miểu trầm giọng nói.
A, lạt mềm buộc chặt. Ban Ngày và tên háo sắc thầm nghĩ.
Xem ra thủ đoạn của cậu ta cũng cao tay. Ban Ngày dựa lưng vào tường tiếp tục xem diễn.
Thấy hắn mỗi lúc một ép sát, Miên Miểu dần rơi vào thế yếu. Miên Miểu dáo dác nhìn quanh, hi vọng sẽ có người phát hiện họ, giúp cậu kéo tên này ra.
Miên Miểu chợt thấy Phí Lẫm Nhiên đứng ở kia, tuy cậu không nhận ra mặt của anh nhưng cậu nhận ra bộ lễ phục sang quý mà anh đang mặc. Cậu biết anh là chủ nhân của buổi tiệc, hy vọng anh giúp cậu quản lý khách nhân của anh.
"Vị ở kia, xin hãy giúp tôi!" Miên Miểu hô lên, khiến động tác của tên háo sắc chợt cứng lại.
Hắn cũng quay đầu nhìn về phía Phí Lẫm Nhiên.
Nghe Miên Miểu gọi anh, Ban Ngày càng đánh giá cao thủ đoạn của cậu, thầm nghĩ: Không lẽ cậu đoán trước anh sẽ đến khu vực này nên cố ý diễn trò để thu hút sự chú ý của anh?!
Vòng tới vòng lui, mục tiêu của cậu vẫn là anh?
Biết làm sao được, anh quá ưu tú nên bị nhiều người tính kế cũng là chuyện bình thường.
Nếu có kẻ khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ đến giúp đỡ Omega nhỏ yếu, mà người dự tiệc không có quyền thì cũng có tiền, tùy tiện một người giúp cậu là được, như vậy cậu sẽ thành công chọn được đùi vàng mới.
Ban Ngày tự cho là nhìn thấu kế hoạch của cậu, âm thầm đánh giá: Quả là một đóa hoa sen thánh khiết không khuất phục bởi cường quyền. Thật tâm cơ thâm trầm, kỹ thuật diễn cao siêu.
Ban Ngày đứng thẳng người, anh phớt lờ cậu, xoay lưng rời khỏi đây, bỏ lại Miên Miểu vẫn đang tránh né tên háo sắc mà anh không hề có ý định trợ giúp.
Ban Ngày không có hứng thú xen vào việc của người khác, ai muốn giúp thì giúp, chuyện này không liên quan đến anh.
Anh ta cứ thế mà đi, đi đi đi rồi?! Miên Miểu há hốc.
Tên háo sắc thấy thế thì cười nhạo: "Tiểu mỹ nhân, không ai giúp cậu đâu, biết điều thì ngoan ngoãn anh thương."
Miên Miểu cắn môi, không ngờ chủ nhân của buổi tiệc được nhiều người ca ngợi lại là kẻ như vậy.
Thật sự không có ai trợ giúp, cậu chỉ có thể dùng phương thức cực đoan!
"AAAAA..."
Miên Miểu nâng gối đá mạnh vào hạ bộ của tên háo sắc, hắn ta run chân quỳ rạp xuống đất kêu lên thảm thiết.
Tiếng hét chói tai thu hút nhiều người đến xem. Trước khi có người chạy đến nơi này, Miên Miểu lập tức xoay người rời khỏi đây.
Trốn là không có khả năng, tên háo sắc kia sớm muộn gì cũng tìm quản lý muốn cậu "đền bù tổn thất". Miên Miểu vào thẳng phòng thay đồ, cởi ra bộ đồng phục, cậu chuẩn bị xin thôi việc.
Vừa ra khỏi phòng, quản lý đã nhanh chân tìm được cậu, hắn lớn tiếng quở trách: "Nếu cậu không xin lỗi thì cút cho tôi, nơi này không cần phục vụ thiếu chuyên nghiệp như cậu!"
Giám đốc nghe tin cũng chạy xuống xin lỗi tên háo sắc, rồi lại nhìn nhìn Miên Miểu, ánh mắt có chút thấp thỏm.
"Được, tôi nghỉ việc!"
Giám đốc cũng thật rối rắm, hắn biết Miên Miểu sau lưng có người (Ban Đêm) nên không dám đắt tội. Thấy Miên Miểu nói thẳng nghỉ việc, hắn trong lòng vui mừng khôn xiết như thoát nợ, lập tức gật đầu đồng ý.
Miên Miểu bước ra khỏi nhà hàng thầm than xui xẻo. Cái giá phải trả cho hành động "nâng gối" của cậu là mất một công việc và làm không công trong 3 tiếng đồng hồ.
...
Tối đến, Ban Ngày viết vào nhật ký như thế này.
[... Hôm nay tôi đón Phù Ngư, cùng Phù Ngư đi dự tiệc, có một Omega muốn quyến rũ tôi nhưng bị tôi nhìn thấu thủ đoạn rẻ tiền đó...]
Ban Đêm vừa đọc vừa gật gù khen Ban Ngày làm giỏi lắm!
Anh tự nhận bản thân bây giờ là Alpha đã có bạn trai (bạn giường) phải tuân thủ nam đức không thể dây dưa với O, B khác giới.
Ban Đêm còn nhắn thêm, một câu: "Cố gắng phát huy."
Ban Đêm nếu biết Omega kia là Miên Miểu chắc chắn sẽ tự tát cho anh một bạt tai, anh cũng không thể ngờ được rằng công việc anh mới tìm giúp cậu cứ như thế bị mất đi. Mà chính anh cũng là người góp phần khiến cậu mất việc.
Bước tới khúc ngoặt, đột nhiên xuất hiện một bóng người, Miên Miểu không kịp phản ứng liền đụng vào đối phương, rượu trên khai cũng đỗ ra làm ướt nhẹp áo của hắn.
"Thật xin lỗi quý khách!" Miên Miểu sắc mặt hoảng loạn xin lỗi, bàn tay trắng nõn bị rượu đỏ thắm ướt chảy vào cổ tay áo.
Kín đáo lại mê người.
Vị khách cao gầy vừa muốn mở miệng mắng nhưng nhìn thấy mặt của Miên Miểu thì thái độ liền thay đổi. Ánh mắt đánh giá từ đầu tới chân cậu, tầm mắt quá lộ liễu khiến cậu nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
Người này có khuôn mặt hơi hốc hác, rõ ràng là có một gương mặt khá điển trai nhưng cố tình đáy mắt phiếm xanh, biểu tình phờ phạc, là một kẻ túng dục quá độ.
Miên Miểu nhìn thì nhìn nhưng không biết mặt mũi của đối phương ra sao, nhưng hành động tiếp theo đã bại lộ ý đồ đen tối của hắn.
"Tôi sẽ lấy một bộ lễ phục khác cho ngài."
Miên Miểu lùi về sau một bước chuẩn bị đi tìm lễ phục dự phòng của nhà hàng cho hắn, nhưng hắn ta không cho cậu cơ hội chạy thoát.
Hắn vờ vịt sờ túi quần, sau đó "kinh ngạc" chất vấn cậu: "Ví tiền của tôi mất rồi."
Miên Miểu cảnh giác cười: "Tôi sẽ nhờ khách sạn tra lại camera, đảm bảo có thể giúp quý khách nhanh chóng tìm lại ví tiền."
Thấy cậu muốn đi, hắn nóng nảy quát: "Không được, rõ ràng khi nãy nó vẫn nằm trong túi của tôi, chắc chắn là bị cậu trộm!"
"Là cậu cố ý làm đổ rượu lên người tôi, cố ý va chạm tôi để trộm có tiền."
"Không được, tôi phải lục soát người cậu."
Hắn thấy trên hành lang không có người, bắt đầu muốn lôi kéo cánh tay cậu. Miên Miểu bực bội rút tay ra, hai người cứ thế giằng co với nhau.
Cách đó không xa, Phí Lẫm Nhiên nhìn thấy mọi chuyện. Anh muốn tìm nơi an tỉnh để nghe điện thoại, không ngờ từ nơi anh đứng có thể nhìn thấy hai người đang lôi kéo ở phía kia.
Ban Ngày khi nhận ra một trong số đó là Miên Miểu thì nhíu mày, thầm nghĩ: Hóa ra là người muốn quyến rũ anh, khi nảy cậu còn liếc mắt đưa tình với anh kia mà.
Có lẽ cậu phát hiện trèo cao không nổi anh nên mới bày trò để tìm kim chủ khác.
Dùng cách hất rượu để được đối phương chú ý quả là một cách thường thấy, thủ đoạn không cao siêu nhưng sẽ có nhiều tên ngu ngốc háo sắc nguyện ý trúng chiêu.
Ban Ngày tự nhận mọi phương diện anh đều thật ưu tú, cậu chọn anh cũng là điều đương nhiên. Nhưng hẳn là thấy anh quá cao với không tới nên mới muốn quyến rũ kẻ khác.
Nhưng nhìn mọi mặt thì hắn ta đều thua xa anh, chứng tỏ ánh mắt của cậu cũng chẳng ra làm sao.
Ban Ngày hứng thú thiếu thiếu xem cậu có thể diễn thêm trò gì. Tiếp theo chắc chắn cậu sẽ tỏ ra bản thân vụng về không cố ý, xin lỗi rồi muốn lấy thân chuộc tội.
Bên kia, thấy cậu phản kháng kịch liệt hắn cũng bực bội: "Cậu cố ý đâm chằm vào tôi là muốn tiền chứ gì. Nói đi một đêm bao nhiêu, tôi bao."
"Quý khách xin ăn nói cẩn thận, thỉnh tôn trọng người khác, mồm miệng sạch sẽ!" Miên Miểu trầm giọng nói.
A, lạt mềm buộc chặt. Ban Ngày và tên háo sắc thầm nghĩ.
Xem ra thủ đoạn của cậu ta cũng cao tay. Ban Ngày dựa lưng vào tường tiếp tục xem diễn.
Thấy hắn mỗi lúc một ép sát, Miên Miểu dần rơi vào thế yếu. Miên Miểu dáo dác nhìn quanh, hi vọng sẽ có người phát hiện họ, giúp cậu kéo tên này ra.
Miên Miểu chợt thấy Phí Lẫm Nhiên đứng ở kia, tuy cậu không nhận ra mặt của anh nhưng cậu nhận ra bộ lễ phục sang quý mà anh đang mặc. Cậu biết anh là chủ nhân của buổi tiệc, hy vọng anh giúp cậu quản lý khách nhân của anh.
"Vị ở kia, xin hãy giúp tôi!" Miên Miểu hô lên, khiến động tác của tên háo sắc chợt cứng lại.
Hắn cũng quay đầu nhìn về phía Phí Lẫm Nhiên.
Nghe Miên Miểu gọi anh, Ban Ngày càng đánh giá cao thủ đoạn của cậu, thầm nghĩ: Không lẽ cậu đoán trước anh sẽ đến khu vực này nên cố ý diễn trò để thu hút sự chú ý của anh?!
Vòng tới vòng lui, mục tiêu của cậu vẫn là anh?
Biết làm sao được, anh quá ưu tú nên bị nhiều người tính kế cũng là chuyện bình thường.
Nếu có kẻ khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ đến giúp đỡ Omega nhỏ yếu, mà người dự tiệc không có quyền thì cũng có tiền, tùy tiện một người giúp cậu là được, như vậy cậu sẽ thành công chọn được đùi vàng mới.
Ban Ngày tự cho là nhìn thấu kế hoạch của cậu, âm thầm đánh giá: Quả là một đóa hoa sen thánh khiết không khuất phục bởi cường quyền. Thật tâm cơ thâm trầm, kỹ thuật diễn cao siêu.
Ban Ngày đứng thẳng người, anh phớt lờ cậu, xoay lưng rời khỏi đây, bỏ lại Miên Miểu vẫn đang tránh né tên háo sắc mà anh không hề có ý định trợ giúp.
Ban Ngày không có hứng thú xen vào việc của người khác, ai muốn giúp thì giúp, chuyện này không liên quan đến anh.
Anh ta cứ thế mà đi, đi đi đi rồi?! Miên Miểu há hốc.
Tên háo sắc thấy thế thì cười nhạo: "Tiểu mỹ nhân, không ai giúp cậu đâu, biết điều thì ngoan ngoãn anh thương."
Miên Miểu cắn môi, không ngờ chủ nhân của buổi tiệc được nhiều người ca ngợi lại là kẻ như vậy.
Thật sự không có ai trợ giúp, cậu chỉ có thể dùng phương thức cực đoan!
"AAAAA..."
Miên Miểu nâng gối đá mạnh vào hạ bộ của tên háo sắc, hắn ta run chân quỳ rạp xuống đất kêu lên thảm thiết.
Tiếng hét chói tai thu hút nhiều người đến xem. Trước khi có người chạy đến nơi này, Miên Miểu lập tức xoay người rời khỏi đây.
Trốn là không có khả năng, tên háo sắc kia sớm muộn gì cũng tìm quản lý muốn cậu "đền bù tổn thất". Miên Miểu vào thẳng phòng thay đồ, cởi ra bộ đồng phục, cậu chuẩn bị xin thôi việc.
Vừa ra khỏi phòng, quản lý đã nhanh chân tìm được cậu, hắn lớn tiếng quở trách: "Nếu cậu không xin lỗi thì cút cho tôi, nơi này không cần phục vụ thiếu chuyên nghiệp như cậu!"
Giám đốc nghe tin cũng chạy xuống xin lỗi tên háo sắc, rồi lại nhìn nhìn Miên Miểu, ánh mắt có chút thấp thỏm.
"Được, tôi nghỉ việc!"
Giám đốc cũng thật rối rắm, hắn biết Miên Miểu sau lưng có người (Ban Đêm) nên không dám đắt tội. Thấy Miên Miểu nói thẳng nghỉ việc, hắn trong lòng vui mừng khôn xiết như thoát nợ, lập tức gật đầu đồng ý.
Miên Miểu bước ra khỏi nhà hàng thầm than xui xẻo. Cái giá phải trả cho hành động "nâng gối" của cậu là mất một công việc và làm không công trong 3 tiếng đồng hồ.
...
Tối đến, Ban Ngày viết vào nhật ký như thế này.
[... Hôm nay tôi đón Phù Ngư, cùng Phù Ngư đi dự tiệc, có một Omega muốn quyến rũ tôi nhưng bị tôi nhìn thấu thủ đoạn rẻ tiền đó...]
Ban Đêm vừa đọc vừa gật gù khen Ban Ngày làm giỏi lắm!
Anh tự nhận bản thân bây giờ là Alpha đã có bạn trai (bạn giường) phải tuân thủ nam đức không thể dây dưa với O, B khác giới.
Ban Đêm còn nhắn thêm, một câu: "Cố gắng phát huy."
Ban Đêm nếu biết Omega kia là Miên Miểu chắc chắn sẽ tự tát cho anh một bạt tai, anh cũng không thể ngờ được rằng công việc anh mới tìm giúp cậu cứ như thế bị mất đi. Mà chính anh cũng là người góp phần khiến cậu mất việc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook