108 Lần Xem Mắt
-
Chương 29: Bi Kịch Không Tên
*, bị nghi ngờ biển thủ trái phép công quỹ của các tổ chức, cầm đầu và tham gia vào các tổ chức tội phạm xã hội đen. Chúng tôi mong mọi giai cấp xã hội và người dân ủng hộ hành động truy bắt tội phạm, Bộ Công an sẽ thưởng 100,000 nhân dân tệ cho người cung cấp manh mối hiệu quả, đóng vai trò quan trọng trong việc truy bắt tội phạm nhất.
“Có người tên Đường Cam Thảo nữa cơ à?” Mẹ Lạc ngạc nhiên.
Tô Nhược Tín: “Có diễn viên tên Đường Cam Lan nữa mẹ.”
Ba Tô: “Thật hay giả đấy?”
Tô Nhược Tín: “Tổng giám đốc tập đoàn Đường thị tên là Đường Cam Triết.”
“Ha ha ha ha ha ha, thế thì nhà họ Đường khỏi lo chuyện đặt tên con cái rồi.”
Lạc Tòng Tâm đứng ở ven đường, chờ taxi trong nôn nóng.
Đang giờ cao điểm buổi sáng, dịch vụ đặt xe trên mạng cực kỳ hot vậy mà Lạc Tòng Tâm đặt xe hơn 10 phút rồi vẫn chưa có tài xế nào nhận đơn cả, cô vừa đứng dưới đường đặt xe vừa gửi wechat cho Đinh Bộ Trực.
Đinh tổng, anh ở đâu thế?
Điện cho anh cũng không ai nghe máy.
Đọc tin nhắn rồi thì nhắn lại cho em ngay.
Đặt xe không thành, lòng cô như lửa đốt, đầu óc quay cuồng, hình như trông cô gấp quá nên có chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt cô giữa dòng xe nườm nượp.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái ló đầu ra.
“Đi đâu nào?”
Tài xế lái chiếc xe màu đen, giọng nói vô cùng quen thuộc. Bình thường chắc chắn Lạc Tòng Tâm sẽ không đặt xe đen đâu, nhưng hôm nay…
Cô nhìn màn hình di động, Đinh Bộ Trực vẫn chưa trả lời.
“Đến vành đai Xuân Thành, bao nhiêu tiền thế?”
“20 tệ.”
“Được, đi thôi.”
Lạc Tòng Tâm ngồi vào xe, tay vẫn đang nhắn tin không ngừng.
“Cô gái, đang giờ cao điểm, đường tắc hết rồi, cô có vội lắm không?”
“Anh đi nhanh giúp tôi với.”
“Thế để tôi rẽ sang đường tắt.”
“Được, nhanh nhanh với ạ.”
Lạc Tòng Tâm không ngẩng đầu, mười mấy tin nhắn gửi đi không lời hồi đáp, cô tiếp tục gọi lại cho Đinh Bộ Trực.
“Tút – tút – tút – Alo?”
Nghe được giọng anh, trái tim cô như thắt lại.
“… Sao anh không nghe máy?” Lạc Tòng Tâm không nhận ra giọng mình đang nức lên.
“Anh bị mất điện thoại, vừa mới làm lại thẻ.” Đinh Bộ Trực vội vàng giải thích: “Em vẫn đang ở nhà mẹ à? Em đợi ở nhà, đừng đi đâu hết, anh đến đón em.”
“Hả?” Lạc Tòng Tâm hỏi: “Em ra ngoài rồi.”
“Em đi đâu?! Gửi định vị cho anh!”
“Em ở…” Lạc Tòng Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát giác khung cảnh xung quanh mình lạ hoắc, đầy hoang vu: “Bác tài, chúng ta đến đâu rồi?”
Tài xế phanh két lại.
“Suối vàng.”
“Rầm!” Cửa xe bị người kéo ra, ai đó giựt tóc Lạc Tòng Tâm, lôi cô ra khỏi xe, thậm chí cô còn chưa kịp hét lên cầu cứu đã ngất đi.
“Thằng chó Đinh Bộ Trực, tôi nuôi nó nhiều năm vậy mà nó dám hãm hại tôi!”
“Đinh Bộ Trực còn đếch thèm nhận mặt người thân, thì nó sẽ đến đây vì một con đàn bà mới quen được vài tháng à?”
“Không đến thì con này cùng chết với tôi thôi…”
Lạc Tòng Tâm nghe thấy tiếng động nên tỉnh lại, từ từ mở mắt, ánh nhìn mờ ảo mấy giây rồi dần rõ hơn. Bức tường xám xịt, mặt đất gồ ghề, cột nhà phải chịu lực khổng lồ để chống đỡ với tầng cao hơn bốn mét, khu nhà có tiếng vọng, bầu trời xa xăm mù mịt, có thể trông được dòng sông quanh co uốn lượn.
Cô ở trong một tòa nhà cao tầng đang được xây dựng – hoặc là một căn phòng đổ nát, tĩnh lặng bao trùm không gian, chẳng nghe thấy tiếng ồn ã của xe cộ cùng dòng người qua lại… Lạc Tòng Tâm nhớ ra rồi, cô bị dẫn đến ngoại thành.
Gáy cô đau khủng khiếp, cô thử động đậy thì nhận ra tay chân mình không cử động được, lúc này mới phát hiện mình bị trói vào cột bê tông, cổ chân bị trói bằng băng dính đen, hai chân đã mất cảm giác.
“Ồ, tỉnh rồi cơ đấy.”
Hai gã đàn ông vòng đến trước mặt cô, một người thì đứng còn người kia thì ngồi nhìn cô tròng trọc.
Người đứng khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, dáng người thấp lùn, cái bụng mỡ ưỡn ra chình ình, mặc cái áo gió chật ních. Đôi mắt ông ta rất to như hai hạt mơ, ông chợt nhíu mắt, lộ ra nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt.
Người ngồi trông rất trẻ, khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo thể thao màu đen, nổi bật nhất là hai bắp đùi như hai cái chân ếch, tóc cắt trụi, mặt mũi bình thường nhưng nhìn tổng thể sẽ thấy vẻ tàn độc in sâu vào khuôn mặt. Lạc Tòng Tâm nhớ ra rồi – đây là tài xế lái chiếc xe đen!
“Xin chào, lần đầu gặp mặt.” Ông già mở lời: “Cô Nhạc.”
“Ông…” Môi cô mấp máy rồi mới biết bọn họ không bịt miệng mình: “Là ai?”
Ông mỉm cười: “Cô không nhận ra tôi? Cũng đúng thôi, sao cô biết tôi được, tôi còn chưa kịp gặp cô thì đã bị thằng chó Đinh Bộ Trực hãm hại rồi—”
Lạc Tòng Tâm: “Ông là… Đường Cam Thảo?!”
Ông già – Đường Cam Thảo nhún vai ngầm thừa nhận.
“Đường tổng, cho ông gọi điện để giục thằng con trai ông.” Người đàn ông trẻ ngắt lời ông ta.
Đường Cam Thảo “Hừ” lạnh, xoay người gọi điện thoại. Lạc Tòng Tâm không hỏi người đàn ông này là ai, nếu cô nhớ không nhầm thì một trong những tội danh Đường Cam Thảo phạm phải chắc chắn liên quan đến xã hội đen mà khí chất và khuôn mặt của gã đây thì rặt một vẻ xã hội đen rồi.
Cô cụp mắt, quyết định đóng vai con tin một cách nghiêm túc.
“Cô Nhạc, ra nói đôi câu với bạn trai cô đi.” Đường Cam Thảo đưa điện thoại tới bên miệng cô.
Lạc Tòng Tâm… Loa vang lên giọng nói của Đinh Bộ Trực, hơi thở gấp gáp, thanh âm run rẩy, Lạc Tòng Tâm… Em thế nào rồi?
“Tạm ổn.” Cô trả lời: “Không bị thương, gió lớn quá, anh đến thì mang cho em cái áo khoác nhá.”
Đầu bên kia, Đinh Bộ Trực im lặng không lên tiếng.
… Được…
Cúp điện thoại, Đường Cam Thảo săm soi Lạc Tòng Tâm như thể đang quan sát một kẻ mất trí.
“Con này mày bị ngu à?” Đường Cam Thảo vỗ vỗ điện thoại lên mặt cô: “Không khóc lóc gì sao?”
“Sao phải thế, tiết kiệm thời gian cho các ông không được à?” Lạc Tòng Tâm vặt lại.
Đường Cam Thảo: “… Đúng là phụ nữ của Đinh Bộ Trực, quả không bình thường.”
Người đàn ông chạc tuổi trung niên: “Cô thông minh đấy.”
“Nếu tôi thông minh thì sẽ không ngồi nhầm xe.” Cô dựa đầu vào cột mà thở dài.
Người đàn ông ngồi bên cạnh, nhìn ra dòng sông cuồn cuộn chảy ở nơi xa, hút một điếu thuốc. Đường Cam Thảo thì cứ đi đi lại lại khắp nơi, chốc chốc liếc mắt nhìn vào điện thoại.
Ba người, hai kẻ bắt cóc, một con tin, không ngờ lại tạo thành bầu không khí hòa hợp đến lạ.
Đến Lạc Tòng Tâm cũng phải thấy bất ngờ. Từ lúc tỉnh đến giờ, cô cứ mơ màng trong trạng thái bình tĩnh lạ thường. Không buồn không vui, tâm trí tĩnh lặng, nếu được thêm nhạc nền nữa thì BGM của cô chắc chắn mang tên “Chú Đại Bi (*)”
(*) Chú Đại Bi hay Đại Bi Tâm Đà La Ni (Maha Karunika citta Dharani), là bài chú căn bản minh họa công đức nội chứng của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát (Avalokiteśvara Bodhisatva). Bài chú này còn có các tên gọi là: Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Đại Bi Tâm Đà La Ni, Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni, Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Tự Tại Bồ Tát Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni, Thanh Cảnh Đà La Ni…
Theo kinh Đại Bi Tâm Đà La Ni, bài chú này được Bồ tát Quán Thế Âm đọc trước một cuộc Hội kiến của các Phật, bồ tát, các thần và vương. Cũng như câu Om Mani Padme Hum rất phổ biến ngày nay, Đại Bi chú là chân ngôn phổ biến cùng với phật Quán Thế Âm ở Đông Á, bài chú này thường được dùng để bảo vệ hoặc để làm thanh tịnh,quả báo phước đức của người trì tụng chú thật không thể nghĩ bàn!.
Nói một cách nghiêm túc, cô và Đinh Bộ Trực quen nhau chưa đến một năm, hẹn hò mới được hai tháng, cô biết anh thích mình, cô cũng có cảm tình với anh, nhưng dường như chỉ thế mà thôi, tuy nhiên – cô cực kỳ chắc chắn rằng: Anh sẽ đến!
Giọng nói này như hạt giống chôn sâu dưới đáy lòng, chớp mắt sẽ biến thành cây cổ thụ rợp trời, bảo bọc cô chu toàn, mang đến cho cô cảm giác an toàn kỳ diệu.
Cô không sợ nữa nhưng một cảm giác mới đang chộn rộn ngoi lên trong lòng cô – tựa mặt hồ buốt giá dưới ánh trăng, sắc nước lấp lánh, sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng lại loáng thoáng một bóng đen mơ hồ như đang có quái vật ẩn nấp dưới dòng nước vậy.
Cô rất hiểu cái cảm giác này, mỗi lần giấc mơ biến mất cô sẽ có xúc cảm hệt như vậy, nhưng hồi trước thì nhẹ nhàng thôi, hơn nữa khi ấy đã bị sợ hãi bao phủ nên khó mà nhận ra. Còn bây giờ, cảm giác ấy ngày một rõ nét, càng lúc càng dày đặc nhưng cô lại chẳng thể nói ra được cảm xúc ấy tên gì.
Thời gian tích tắc trôi đi. Đường Cam Thảo bắt đầu nóng nảy, đại ca xã hội đen cũng hơi cáu tiết.
“Anh Tần, hơn hai mươi phút rồi, làm thế nào bây giờ?” Đường Cam Thảo hỏi.
“Nó là con ông mà ông còn hỏi tôi?” Kẻ được ông ta gọi là “anh Tần” đáp lại: “Nếu nó không đến thì ông với con ả này thành công cốc.”
Mặt anh Tần vẫn vô cảm khi nói những lời này, chỉ ném điếu thuốc xuống đất rồi lấy chân dập tàn thuốc.
Mặt Đường Cam Thảo biến sắc, cơ thể Lạc Tòng Tâm lạnh hẳn đi, không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Anh Tần: “Gọi cho Đinh Bộ Trực, nói cho nó biết nếu năm phút nữa còn chưa xuất hiện, tôi sẽ ném con ả này xuống tầng!”
“Dạ dạ dạ dạ!” Đường Cam Thảo bấm di động. Tòa nhà lặng im chết chóc, tiếng chuông điện thoại bỗng vang vọng khắp không gian.
“Pikachu~~ biubiubiu~ Pikachu~~ biubiubiu~’
Lạc Tòng Tâm sững sờ: Chuông điện thoại của cô?
Không, không phải! Có khi là…
Gió thổi dữ dội, quật bay ny lon ra ngoài, đồm độp vang xa, tiếng chuông bị đứt quãng, còn đất cát thì bay vù vù trên mặt đất.
Một đôi giày da màu đen bước lên cầu thang.
Có một người đã xuất hiện giữa làn cát bụi mịt mùng.
Âu phục thẳng thớm, áo sơ mi trắng tinh, hàng mi đẹp như tranh vẽ.
Người ấy là Đinh Bộ Trực.
Hồ nước trong lòng Lạc Tòng Tâm sôi trào, bóng đen ẩn thân dưới đáy hồ đã vụt lên mặt nước hóa thành con dao băng đâm thẳng vào cơ thể cô, đau đến tê tâm phế liệt.
Cô hiểu ra, cảm giác ấy được xuất hiện dưới cái tên bi thương.
“Có người tên Đường Cam Thảo nữa cơ à?” Mẹ Lạc ngạc nhiên.
Tô Nhược Tín: “Có diễn viên tên Đường Cam Lan nữa mẹ.”
Ba Tô: “Thật hay giả đấy?”
Tô Nhược Tín: “Tổng giám đốc tập đoàn Đường thị tên là Đường Cam Triết.”
“Ha ha ha ha ha ha, thế thì nhà họ Đường khỏi lo chuyện đặt tên con cái rồi.”
Lạc Tòng Tâm đứng ở ven đường, chờ taxi trong nôn nóng.
Đang giờ cao điểm buổi sáng, dịch vụ đặt xe trên mạng cực kỳ hot vậy mà Lạc Tòng Tâm đặt xe hơn 10 phút rồi vẫn chưa có tài xế nào nhận đơn cả, cô vừa đứng dưới đường đặt xe vừa gửi wechat cho Đinh Bộ Trực.
Đinh tổng, anh ở đâu thế?
Điện cho anh cũng không ai nghe máy.
Đọc tin nhắn rồi thì nhắn lại cho em ngay.
Đặt xe không thành, lòng cô như lửa đốt, đầu óc quay cuồng, hình như trông cô gấp quá nên có chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt cô giữa dòng xe nườm nượp.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái ló đầu ra.
“Đi đâu nào?”
Tài xế lái chiếc xe màu đen, giọng nói vô cùng quen thuộc. Bình thường chắc chắn Lạc Tòng Tâm sẽ không đặt xe đen đâu, nhưng hôm nay…
Cô nhìn màn hình di động, Đinh Bộ Trực vẫn chưa trả lời.
“Đến vành đai Xuân Thành, bao nhiêu tiền thế?”
“20 tệ.”
“Được, đi thôi.”
Lạc Tòng Tâm ngồi vào xe, tay vẫn đang nhắn tin không ngừng.
“Cô gái, đang giờ cao điểm, đường tắc hết rồi, cô có vội lắm không?”
“Anh đi nhanh giúp tôi với.”
“Thế để tôi rẽ sang đường tắt.”
“Được, nhanh nhanh với ạ.”
Lạc Tòng Tâm không ngẩng đầu, mười mấy tin nhắn gửi đi không lời hồi đáp, cô tiếp tục gọi lại cho Đinh Bộ Trực.
“Tút – tút – tút – Alo?”
Nghe được giọng anh, trái tim cô như thắt lại.
“… Sao anh không nghe máy?” Lạc Tòng Tâm không nhận ra giọng mình đang nức lên.
“Anh bị mất điện thoại, vừa mới làm lại thẻ.” Đinh Bộ Trực vội vàng giải thích: “Em vẫn đang ở nhà mẹ à? Em đợi ở nhà, đừng đi đâu hết, anh đến đón em.”
“Hả?” Lạc Tòng Tâm hỏi: “Em ra ngoài rồi.”
“Em đi đâu?! Gửi định vị cho anh!”
“Em ở…” Lạc Tòng Tâm nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát giác khung cảnh xung quanh mình lạ hoắc, đầy hoang vu: “Bác tài, chúng ta đến đâu rồi?”
Tài xế phanh két lại.
“Suối vàng.”
“Rầm!” Cửa xe bị người kéo ra, ai đó giựt tóc Lạc Tòng Tâm, lôi cô ra khỏi xe, thậm chí cô còn chưa kịp hét lên cầu cứu đã ngất đi.
“Thằng chó Đinh Bộ Trực, tôi nuôi nó nhiều năm vậy mà nó dám hãm hại tôi!”
“Đinh Bộ Trực còn đếch thèm nhận mặt người thân, thì nó sẽ đến đây vì một con đàn bà mới quen được vài tháng à?”
“Không đến thì con này cùng chết với tôi thôi…”
Lạc Tòng Tâm nghe thấy tiếng động nên tỉnh lại, từ từ mở mắt, ánh nhìn mờ ảo mấy giây rồi dần rõ hơn. Bức tường xám xịt, mặt đất gồ ghề, cột nhà phải chịu lực khổng lồ để chống đỡ với tầng cao hơn bốn mét, khu nhà có tiếng vọng, bầu trời xa xăm mù mịt, có thể trông được dòng sông quanh co uốn lượn.
Cô ở trong một tòa nhà cao tầng đang được xây dựng – hoặc là một căn phòng đổ nát, tĩnh lặng bao trùm không gian, chẳng nghe thấy tiếng ồn ã của xe cộ cùng dòng người qua lại… Lạc Tòng Tâm nhớ ra rồi, cô bị dẫn đến ngoại thành.
Gáy cô đau khủng khiếp, cô thử động đậy thì nhận ra tay chân mình không cử động được, lúc này mới phát hiện mình bị trói vào cột bê tông, cổ chân bị trói bằng băng dính đen, hai chân đã mất cảm giác.
“Ồ, tỉnh rồi cơ đấy.”
Hai gã đàn ông vòng đến trước mặt cô, một người thì đứng còn người kia thì ngồi nhìn cô tròng trọc.
Người đứng khoảng năm, sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, dáng người thấp lùn, cái bụng mỡ ưỡn ra chình ình, mặc cái áo gió chật ních. Đôi mắt ông ta rất to như hai hạt mơ, ông chợt nhíu mắt, lộ ra nếp nhăn hằn sâu ở khóe mắt.
Người ngồi trông rất trẻ, khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo thể thao màu đen, nổi bật nhất là hai bắp đùi như hai cái chân ếch, tóc cắt trụi, mặt mũi bình thường nhưng nhìn tổng thể sẽ thấy vẻ tàn độc in sâu vào khuôn mặt. Lạc Tòng Tâm nhớ ra rồi – đây là tài xế lái chiếc xe đen!
“Xin chào, lần đầu gặp mặt.” Ông già mở lời: “Cô Nhạc.”
“Ông…” Môi cô mấp máy rồi mới biết bọn họ không bịt miệng mình: “Là ai?”
Ông mỉm cười: “Cô không nhận ra tôi? Cũng đúng thôi, sao cô biết tôi được, tôi còn chưa kịp gặp cô thì đã bị thằng chó Đinh Bộ Trực hãm hại rồi—”
Lạc Tòng Tâm: “Ông là… Đường Cam Thảo?!”
Ông già – Đường Cam Thảo nhún vai ngầm thừa nhận.
“Đường tổng, cho ông gọi điện để giục thằng con trai ông.” Người đàn ông trẻ ngắt lời ông ta.
Đường Cam Thảo “Hừ” lạnh, xoay người gọi điện thoại. Lạc Tòng Tâm không hỏi người đàn ông này là ai, nếu cô nhớ không nhầm thì một trong những tội danh Đường Cam Thảo phạm phải chắc chắn liên quan đến xã hội đen mà khí chất và khuôn mặt của gã đây thì rặt một vẻ xã hội đen rồi.
Cô cụp mắt, quyết định đóng vai con tin một cách nghiêm túc.
“Cô Nhạc, ra nói đôi câu với bạn trai cô đi.” Đường Cam Thảo đưa điện thoại tới bên miệng cô.
Lạc Tòng Tâm… Loa vang lên giọng nói của Đinh Bộ Trực, hơi thở gấp gáp, thanh âm run rẩy, Lạc Tòng Tâm… Em thế nào rồi?
“Tạm ổn.” Cô trả lời: “Không bị thương, gió lớn quá, anh đến thì mang cho em cái áo khoác nhá.”
Đầu bên kia, Đinh Bộ Trực im lặng không lên tiếng.
… Được…
Cúp điện thoại, Đường Cam Thảo săm soi Lạc Tòng Tâm như thể đang quan sát một kẻ mất trí.
“Con này mày bị ngu à?” Đường Cam Thảo vỗ vỗ điện thoại lên mặt cô: “Không khóc lóc gì sao?”
“Sao phải thế, tiết kiệm thời gian cho các ông không được à?” Lạc Tòng Tâm vặt lại.
Đường Cam Thảo: “… Đúng là phụ nữ của Đinh Bộ Trực, quả không bình thường.”
Người đàn ông chạc tuổi trung niên: “Cô thông minh đấy.”
“Nếu tôi thông minh thì sẽ không ngồi nhầm xe.” Cô dựa đầu vào cột mà thở dài.
Người đàn ông ngồi bên cạnh, nhìn ra dòng sông cuồn cuộn chảy ở nơi xa, hút một điếu thuốc. Đường Cam Thảo thì cứ đi đi lại lại khắp nơi, chốc chốc liếc mắt nhìn vào điện thoại.
Ba người, hai kẻ bắt cóc, một con tin, không ngờ lại tạo thành bầu không khí hòa hợp đến lạ.
Đến Lạc Tòng Tâm cũng phải thấy bất ngờ. Từ lúc tỉnh đến giờ, cô cứ mơ màng trong trạng thái bình tĩnh lạ thường. Không buồn không vui, tâm trí tĩnh lặng, nếu được thêm nhạc nền nữa thì BGM của cô chắc chắn mang tên “Chú Đại Bi (*)”
(*) Chú Đại Bi hay Đại Bi Tâm Đà La Ni (Maha Karunika citta Dharani), là bài chú căn bản minh họa công đức nội chứng của Đức Quán Tự Tại Bồ Tát (Avalokiteśvara Bodhisatva). Bài chú này còn có các tên gọi là: Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Đại Bi Tâm Đà La Ni, Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni, Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Tự Tại Bồ Tát Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni, Thanh Cảnh Đà La Ni…
Theo kinh Đại Bi Tâm Đà La Ni, bài chú này được Bồ tát Quán Thế Âm đọc trước một cuộc Hội kiến của các Phật, bồ tát, các thần và vương. Cũng như câu Om Mani Padme Hum rất phổ biến ngày nay, Đại Bi chú là chân ngôn phổ biến cùng với phật Quán Thế Âm ở Đông Á, bài chú này thường được dùng để bảo vệ hoặc để làm thanh tịnh,quả báo phước đức của người trì tụng chú thật không thể nghĩ bàn!.
Nói một cách nghiêm túc, cô và Đinh Bộ Trực quen nhau chưa đến một năm, hẹn hò mới được hai tháng, cô biết anh thích mình, cô cũng có cảm tình với anh, nhưng dường như chỉ thế mà thôi, tuy nhiên – cô cực kỳ chắc chắn rằng: Anh sẽ đến!
Giọng nói này như hạt giống chôn sâu dưới đáy lòng, chớp mắt sẽ biến thành cây cổ thụ rợp trời, bảo bọc cô chu toàn, mang đến cho cô cảm giác an toàn kỳ diệu.
Cô không sợ nữa nhưng một cảm giác mới đang chộn rộn ngoi lên trong lòng cô – tựa mặt hồ buốt giá dưới ánh trăng, sắc nước lấp lánh, sâu không thấy đáy, thỉnh thoảng lại loáng thoáng một bóng đen mơ hồ như đang có quái vật ẩn nấp dưới dòng nước vậy.
Cô rất hiểu cái cảm giác này, mỗi lần giấc mơ biến mất cô sẽ có xúc cảm hệt như vậy, nhưng hồi trước thì nhẹ nhàng thôi, hơn nữa khi ấy đã bị sợ hãi bao phủ nên khó mà nhận ra. Còn bây giờ, cảm giác ấy ngày một rõ nét, càng lúc càng dày đặc nhưng cô lại chẳng thể nói ra được cảm xúc ấy tên gì.
Thời gian tích tắc trôi đi. Đường Cam Thảo bắt đầu nóng nảy, đại ca xã hội đen cũng hơi cáu tiết.
“Anh Tần, hơn hai mươi phút rồi, làm thế nào bây giờ?” Đường Cam Thảo hỏi.
“Nó là con ông mà ông còn hỏi tôi?” Kẻ được ông ta gọi là “anh Tần” đáp lại: “Nếu nó không đến thì ông với con ả này thành công cốc.”
Mặt anh Tần vẫn vô cảm khi nói những lời này, chỉ ném điếu thuốc xuống đất rồi lấy chân dập tàn thuốc.
Mặt Đường Cam Thảo biến sắc, cơ thể Lạc Tòng Tâm lạnh hẳn đi, không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Anh Tần: “Gọi cho Đinh Bộ Trực, nói cho nó biết nếu năm phút nữa còn chưa xuất hiện, tôi sẽ ném con ả này xuống tầng!”
“Dạ dạ dạ dạ!” Đường Cam Thảo bấm di động. Tòa nhà lặng im chết chóc, tiếng chuông điện thoại bỗng vang vọng khắp không gian.
“Pikachu~~ biubiubiu~ Pikachu~~ biubiubiu~’
Lạc Tòng Tâm sững sờ: Chuông điện thoại của cô?
Không, không phải! Có khi là…
Gió thổi dữ dội, quật bay ny lon ra ngoài, đồm độp vang xa, tiếng chuông bị đứt quãng, còn đất cát thì bay vù vù trên mặt đất.
Một đôi giày da màu đen bước lên cầu thang.
Có một người đã xuất hiện giữa làn cát bụi mịt mùng.
Âu phục thẳng thớm, áo sơ mi trắng tinh, hàng mi đẹp như tranh vẽ.
Người ấy là Đinh Bộ Trực.
Hồ nước trong lòng Lạc Tòng Tâm sôi trào, bóng đen ẩn thân dưới đáy hồ đã vụt lên mặt nước hóa thành con dao băng đâm thẳng vào cơ thể cô, đau đến tê tâm phế liệt.
Cô hiểu ra, cảm giác ấy được xuất hiện dưới cái tên bi thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook