108 Lần Xem Mắt
Chương 2: Bi Kịch Ở Văn Phòng

Địa chỉ số 216 đường Trường Xuân, Xuân Thành, có một căn nhà cũ nằm trên ngã tư đường của thành phố cổ. Ngôi nhà có ba tầng, tầng hai và tầng ba là nhà cho thuê. Phần lớn những ai đến thuê nhà đều là người dân làm việc ở gần đó. Mỗi ngày cứ gần đến giờ ăn tối thì hương thơm từ bữa cơm gia đình cứ phảng phất bay vào không trung.

Ở tầng một là cửa hàng mặt tiền, bên trái là cửa tiệm bán sủi cáo, quanh năm suốt tháng đều mang hương thơm của rau hẹ quyện với thịt dê. Bên phải là một cửa hàng sửa chữa điện thoại di động, vô vàn thương hiệu điện tử cứ thi nhau anh chết tôi sống, đấu đá nhau trên thị trường nhưng ở cửa hàng của anh chủ thì các hãng lại sống chung với nhau rất đỗi bình yên đằm thắm.

Công ty TNHH Đường thị sống giữa mùi rau hẹ hòa thịt dê và cửa hàng di dộng. Để hưởng ứng chiến dịch cải cách đường phố thêm xanh sạch đẹp nên nửa năm trước công ty đã đổi biển tên sang màu đen thay vì màu xám như trước kia, kéo đến một cảm giác như lạc vào cõi âm dương.

Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá công ty quảng cáo này không có mắt nhìn, không nổi tiếng bởi vì hậu thuẫn phía sau của công ty này không nhỏ chút nào đâu.

Tên đầy đủ phải gọi là: “Công Ty Kế Hoạch Quảng Cáo – Tập Đoàn Đường Thị, Chi Nhánh Xuân Thành.”

Tập đoàn Đường thị – trong giới thương mại, ai nghe cũng thấy sấm rền bên tai. Công việc kinh doanh liên quan đến bất động sản, phân phối bán lẻ, hậu cần, mạng lưới xã hội, giáo dục,… Đặc biệt hai năm gần đây tập đoàn bắt đầu đi sâu vào việc xây dựng và phát triển văn hóa đã nhanh chóng trở thành một cú nổ lớn, đi đầu trong ngành giải trí, rất nhiều nghệ sĩ ở giới lưu lượng lẫn giới thực lực nằm dưới trướng tập đoàn, thế lực vô cùng lớn mạnh.

Công ty quảng cáo chi nhánh Xuân Thành là công ty con thứ tám, hoặc thứ chín của tập đoàn Đường thị. Hoạt động chính của công ty là phối hợp với công ty mẹ Đường thị để mở rộng thị trường, cụ thể là phát triển về…

Khụ, xin lỗi nha, Lạc Tòng Tâm nhậm chức ba năm rồi mà cũng không biết…

Căn cứ vào sổ tay nội bộ của nhân viên, Lạc Tòng Tâm đoán rằng, cái tên gọi “Chi nhánh công ty kế hoạch” thực chất là trạm thu thập tin tức và liên lạc kiểu mạng nhện được tập đoàn Đường thị xây dựng trên các quận, huyện, nhằm mục đích truy cập được những thông tin mới nhất trong xã hội, cung cấp hỗ trợ dữ liệu và đưa ra những hoạch định chiến lược mới, đồng thời phải đảm bảo được gần gũi với cuộc sống cộng đồng, có thể “bám rễ” vững vàng với quần chúng nhân dân.

Tiếc thay, mộng tưởng thì tốt đẹp, hiện thực thì tàn khốc.

Lạc Tòng Tâm không biết tình hình diễn ra ở các chi nhánh khác như thế nào, nhưng ở cái công ty này mà nói, cơ bản không khác cá mặn là bao.

Mỗi ngày đi làm thì công việc cụ thể là thiết kế danh thiếp, quảng cáo tờ rơi, đánh máy, in ấn các loại, thỉnh thoảng thì được thiết kế bảng quảng cáo hoặc thiết kế poster, để được thiết kế như vậy thì khách hàng cũng phải thuộc vào hạng hoàng kim. May sao phạm vi hoạt động của công ty đủ rộng nên dù không thể biến thành ông hoàng bà hoàng vinh hoa phú quý thì vẫn còn đủ tiền để có cơm ăn áo mặc.

Thành phố tuyến mười tám mà, bối cảnh kinh tế như vậy thì dù lòng bạn có cao tận trời xanh cũng chẳng thể chạm được tới hoa.

Trong quãng thời gian ba năm này, công ty chi nhánh Xuân Thành dưới sự lãnh đạo anh minh của tổng giám đốc cũ, nhân viên ai ai cũng hăng hái, làm việc chăm chỉ hướng tới một xã hội thịnh vượng cho nhân dân, cho đến khi—

“Ngọc Diện Diêm Vương” trong truyền thuyết “hạ phàm”, những tháng ngày hạnh phúc làm cá mặn đã kết thúc.

*

8:55 sáng, Lạc Tòng Tâm đeo túi xách, trán nhễ nhại mồ hôi vọt vào công ty, bóng dáng xinh đẹp đứng ở lối vào.

Trước cửa trưng bày một chậu cây văn trúc, bên cạnh là một máy chấm công bằng vân tay màu trắng bạc, màu sắc trái ngược hẳn với phong cách của cả công ty.

Lạc Tòng Tâm hà hơi lên ngón tay, cẩn thận từng li từng tí đặt vào máy chấm công.

Giọng robot nữ vang lên: [Nhận dạng vân tay thất bại, xin mời thử lại]

Lại nữa??!

Lạc Tòng Tâm xoa xoa lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chà ngón tay vào ống quần, nheo mắt nhìn xuống vân tay của mình, tiếp tục ấn đầu ngón tay vào máy.

[Xin mời thử lại]

Cái máy chết tiệt này!

Nhấn lại lần nữa!

[Xin mời thử lại]

[Xin mời thử lại]

[Xin mời thử lại]

Một tiếng “Đinh” vang lên, đồng hồ đã nhảy đến 8:56.

“Muộn rồi muộn rồi muộn rồi…” Chàng trai đeo kính mặc áo kẻ sọc vọt tới, đặt tay xuống máy.

[Xin cảm ơn, nhận dạng vân tay thành công]

“Chị Lạc, cố lên nha!” Áo kẻ sọc cười với cô, phi nhanh vào công ty như cơn gió thổi qua đời.

Lạc Tòng Tâm: “….”

Con mẹ nó!

Lau mồ hôi, chà xát, đổi ngón tay, cả ba cách để nhận dạng vân tay đều đã dùng, vậy mà câu trả lời vẫn chỉ là một thanh âm lạnh lẽo thấu tận tâm can vang lên.

[Xin mời thử lại.]

“Đinh” 8:57.

“Giám đốc Lý, cháu không chấm công được!” Lạc Tòng Tâm nói to.

“Tiểu Lạc à, có phải cháu không hợp bát tự với cái máy chấm công này đúng không?!” Giám đốc văn phòng – Lý Thái Bình đi ra, cầm bình nước tưới cho chậu văn trúc ở bên cạnh: “Thử ngón tay khác xem nào.”

“Mười ngón thử hết cả rồi ạ.” Lạc Tòng Tâm mang vẻ mặt đưa đám: “Nếu không chú chấm công cho cháu ngày hôm này với…”

Giám đốc Lý gật đầu: “Ừ— Tất nhiên là không ~được”

Giọng lão Lý càng về sau lại như con khỉ ngồi trên cầu trượt trượt cái xẹt xuống đất, mà trước khi rẽ ngang còn phải nịnh hót một câu: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Đinh.”

“Chào.”

Không biết Đinh Bộ Trực đã đứng ở cửa từ lúc nào, anh mặc bộ âu phục chuẩn mực, nhìn đã thấy mùi tiền, anh khẽ nhướng mày, ánh mắt lạnh như băng.

Lạc Tòng Tâm lui về phía sau nửa bước: “Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, anh chấm công trước đi ạ.”

Khóe mắt Đinh Bộ Trực khẽ giật, ngón tay thon dài đặt lên máy chấm công. Móng tay anh hồng hào đầy đặn, còn là kiểu móng trăng lưỡi liềm đúng tiêu chuẩn cái đẹp. Móng tay sáng bóng tinh xảo như vậy, chắc chắn thợ làm móng phải là người chuyên nghiệp lắm.

[Xin cảm ơn, nhận dạng vân tay thành công]

Ngón tay của Đinh Bộ Trực vẫn đặt trên máy chấm công, không hề nhúc nhích.

Lạc Tòng Tâm: “…”

Mẹ nó chứ anh làm ơn tránh ra nhanh lên cái!

Ánh mắt Đinh Bộ Trực khẽ lướt qua Lạc Tòng Tâm:

“Em vừa mới gọi tôi là gì ý nhỉ?”

Lạc Tòng Tâm chớp chớp mắt: “Đinh Đinh,  Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng ạ…”

Chân mày Đinh Bộ Trực khẽ giật, ngón tay vẫn đặt trên máy không chịu rời đi.

Máy chấm công bắt đầu đếm ngược.

8 giờ 59 phút 34 giây, 35 giây, 38 giây…

Trái tim Lạc Tòng Tâm lạnh lẽo, mồ hôi ướt đẫm: “Đinh tổng, tôi vẫn chưa chấm công.”

“Ừ.” Đến giờ Đinh Bộ Trực mới bỏ tay ra khỏi máy chấm công.

Lạc Tòng Tâm nhanh chóng đặt ngón tay mình vào.

[Xin mời thử lại]

[Xin mời thử lại]

[Xin mời thử lại]

“Đinh”, 9:01

[Nhận dạng vân tay thành công, Lạc Tòng Tâm, đi làm muộn.]

Lạc Tòng Tâm: “…”

Giám đốc Lý: “…”

“Đinh tổng, anh cũng thấy rồi đó, tôi đã đến từ sớm, chẳng qua là máy không chịu nhận vân tay, không chấm công được nên không thể coi đây là đi làm muộn!” Lạc Tòng Tâm kêu gào.

“Ừ, hôm nay không tính là đi làm muộn.” Đinh Bộ Trực nói.

“Cảm ơn Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng!”

“Tính vào buổi đi làm muộn tháng trước.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Bà nội nhà anh nha!

*

9 giờ 3 phút, Lạc Tòng Tâm mỏi mệt đi vào phòng làm việc.

Công ty chi nhánh Xuân thành chỉ có hai phòng làm việc, một phòng đơn ở phía trong cùng, cả gian phòng được thiết kế bằng cửa kính, cửa sổ to, bàn làm việc cũng to, có cả máy cắt hoa quả, mọi thứ đều là hàng chất lượng cao, chỉ duy nhất tổng giám đốc được hưởng thụ.

Bên ngoài là căn phòng làm việc thông với phòng tổng giám đốc, có hai cửa sổ lớn, bốn cái bàn, bốn máy tính đánh dấu chủ quyền của bốn nhân viên.

Không sai đâu, công ty con có bối cảnh hùng hậu như vậy, nhưng thực tế chỉ có năm người – trong đó có đến ba vị lãnh đạo.

Đi vào cửa, cái đập vào mắt người nhìn đầu tiên là bộ phận tài vụ nằm ở bên trái, giám đốc quản lý tài chính La Nghênh Mai còn hai năm nữa là đến tuổi về hưu, mọi người đều gọi cô ấy là chị La, đang ở trong độ tuổi hoàng kim của phụ nữ. Hôm nay chị mặc một chiếc váy chiffon màu đỏ sậm (*), ngồi trên bàn tô son chuốt mi, miệng còn lẩm nhẩm lời bài hát, Lạc Tòng Tâm nghe thấy rất quen, hình như đây là ca khúc đang thịnh hành trong giới nhảy quảng trường hiện giờ.

(*) Váy chiffon: là váy đầm dài, xòe.

Ngồi cùng bàn với chị La là giám đốc văn phòng Lý Thái Bình, 55 tuổi, mái tóc dày đen bóng, có sở thích chăm sóc cây vườn, hiện giờ vẫn đang cầm kéo tỉa tót “phẫu thuật thẩm mỹ” cho cây văn trúc ở công ty. Nhìn động tác và thần thái thì chú Lý bây giờ như đang bảo vệ một tác phẩm nghệ thuật để lưu lại tiếng thơm cho đời.

“Chào buổi sáng, chị Lạc.”

Trạch nam mặc áo kẻ ca rô đang đứng trước mắt in là nhân viên mới, tên Lữ Quang Minh, nhậm chức chưa đến một năm, mái tóc sáng rực như cái tên của cậu vậy. Lữ Quang Minh đang giơ tay đập đập vào cái máy – lại hết mực rồi.

“Chào em.” Lạc Tòng Tâm ngồi ở phía trên, đặt lại con mèo thần tài (*) vào đúng vị trí rồi bắt đầu bật máy tính.

(*) Mèo thần tài:

Máy tính phát ra âm thanh ù ù như tiếng nổ máy của một chiếc xe có tuổi đời già cõi, cần phải chạy chương trình theo ba bước, mất tận năm phút thì máy mới có thể mở được màn hình.

Lạc Tòng Tâm thả một nắm cánh hoa hồng vào ly trà, đi tới bàn trà để ngâm nước sôi.

“Tiểu Lạc, hôm nay em lại đi muộn à?” Chị La đi tới, trong tay cầm tách trà bạc hà giảm cân, mang vẻ mặt hóng chuyện như những người phụ nữ tuổi trung niên.

Lạc Tòng Tâm: “Chị La, em như tuyết rơi tháng sáu (*) thế này mà.”

“Chị hỏi thật này Tiểu Lạc, có phải em đắc tội với Đinh tổng đúng không?”

“Trời đất chứng dám, em làm việc đàng hoàng, luôn giữ đúng khuôn phép làm người, sao có thể đặc tội với anh ấy— Hơ!”

Lạc Tòng Tâm nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới chuyện “vô tình bắt gặp” ngày hôm qua, thế là nửa câu sau cứ mắc nghẹn ở cổ họng không nói thành lời.

Đường đường là Ngọc Diện Diêm Vương sẽ không đến nỗi nhỏ nhen như quả trứng gà đâu… Nhỉ?

“Em cảm thấy việc đó không liên quan đến chị Lạc đâu.” Lữ Quang Minh cũng chen lời mình vào: “Em thấy rồi, gương mặt của Ngọc Diện Diêm Vương là gương mặt trời sinh nhìn ai cũng không vừa mắt rồi, lần trước anh ấy bảo em chỉnh sửa ảnh, em phải sửa tận 38 lần!! Thêm lần nữa thôi chắc em đột tử mà chết lúc tóc vẫn còn xanh mất!”

“Tháng trước chị viết sai cái bữa cơm trợ cấp mà phải sửa đi sửa lại bốn lần đấy.” Chị La nói: “Đấy là lần đầu tiên trong 30 năm đi làm của chị!”

“Gửi báo cáo quý cho công ty mẹ, tôi phải sửa đến năm lần.” Lý Thái Bình bổ sung tiếp.

“Nói thế này…” Lạc Tòng Tâm suy nghĩ: “Thế tính ra em chưa có gì phải sửa cả…”

“Đó là bởi vì công ty chúng ta không có ban nội dung!” Lữ Quang Minh nói: “Chị Lạc à, chị phải cảm ơn trời đất đi!”

Chức vụ của Lạc Tòng Tâm là người lên nội dung kế hoạch, nói cụ thể thì chính là làm mấy cái việc vớ vẩn – khụ, nhầm, là phụ trách lên kế hoạch các hoạt động, lên ý tưởng quảng cáo, đào tạo các chương trình học vấn, thu thập số liệu, vân vân mây mây một loạt các công việc soạn thảo văn bản viết lách. Một câu kết luận: Không có chuyện cô không biết viết, chỉ có chuyện lãnh đạo lười không muốn viết thôi.

Vào công ty làm được ba năm, số lần Lạc Tòng Tâm lên kế hoạch các hoạt động có thể đếm trên đầu ngón tay, cơ bản cũng nhờ vào mối quan hệ tốt đẹp với tổng giám đốc cũ nên cô chỉ phải làm mấy việc đơn giản như là tổ chức buổi tiệc, thiết kế powerpoint. Công việc chủ yếu là phát triển nội dung viết đủ mọi loại quảng cáo, chẳng hạn như “Tiệm lẩu XX khai trương, giảm giá 20% toàn bộ menu, nhanh chân nhanh chân số lượng có hạn” hay là “Công ty môi giới ô tô 4S khai trương, mua một xe tặng một tấn xăng dầu”, ….

Lần phải sửa văn bản nhiều nhất là khi viết quảng cáo cho buổi khai trương của một studio chụp ảnh cho trẻ em, đổi tên “Giảm giá nhân dịp khai trương” thành “Ưu đãi khai trương” rồi cuối cùng chốt thành “Nhân dịp khai trương, tặng khách món quà”, quả thật là không cần phải sử dụng kỹ thuật gì cao siêu.

Nghĩ như vậy, tính ra Ngọc Diện Diêm Vương đối xử với cô cũng khá tốt, chắc do bản thân cô lo nghĩ nhiều quá rồi.

Lạc Tòng Tâm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rồi, mười phút sau, cô bị hiện thực tát cho không trượt phát nào.

*

Đúng 9 giờ 30 phút sáng thứ hai là thời gian họp thường lệ của công ty, nội dung họp cơ bản được chia làm ba mục chính.

Điều thứ nhất, truyền đạt lại tài liệu từ công ty mẹ gửi xuống chi nhánh.

Điều thứ hai, lên nội dung công việc của công ty trong tuần mới.

Điều thứ ba, báo cáo kế hoạch làm việc của từng nhân viên.

Nhưng hôm nay Đinh tổng vừa vào họp đã phá luôn các mục thường lệ của cuộc họp.

Đinh Bộ Trực ngồi trên ghế tổng giám đốc, dưới ghế chất đống những tấm poster bị bỏ đi, bụi đen bám đầy, trông anh không khác gì một viên kim cương lạc trôi giữa chợ rau ngoài đường, nhìn không hài hòa một chút nào.

“Cuộc họp thường lệ ngày hôm nay, trước tiên chúng ta hãy nói tới vấn đề chuyên cần gần đây.”

Lạc Tòng Tâm: Cái khỉ gì?

“Hiện trong tay tôi đang cầm bảng thống kê đánh giá chuyên cần gần đây của mọi người.” Đinh Bộ Trực giơ lên một tập tài liệu, ánh mắt lướt qua từng nhân viên theo thứ tự, từ giám đốc Lý đến chị La rồi sang Lữ Quang Minh, à còn có cả Lạc Tòng Tâm.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà Lạc Tòng Tâm cảm thấy ánh mắt của Đinh Bộ Trực dừng trên người mình lâu hơn những người khác 0,5 giây.

“Giám đốc Lý, tháng 5 chuyên cần đủ 22 ngày, đi làm muộn 0 ngày, về sớm 0 lần.” Đinh Bộ Trực gật đầu: “Rất tốt, giữ vững tinh thần, tiếp tục phát huy.”

“Cảm ơn sếp đã quan tâm.” Lý Thái Bình cười tươi như một đóa cúc ba tư.

“Quản lý La, chuyên cần đủ 22 ngày, đi làm muộn 0 lần, về sớm 5 lần.”

“Năm ngày đó là vì vũ đoàn quảng trường của tôi có tham gia thi đấu tranh giải nên tôi phải đi huấn luyện, tôi đã xin nghỉ rồi.” La Nghênh Mai vội vàng trả lời.

Đinh Bộ Trực: “Theo đúng quy định, một lần về sớm trừ 50 tệ.”

“Đừng mà, lần nào tôi cũng làm hết công việc trong ngày rồi mới dám về, hơn nữa buổi sáng tôi còn đi sớm 30 phút, không cần nghiêm khắc như vậy…”

Đinh Bộ Trực không lên tiếng, chỉ nhướng mày nhìn La Nghênh Mai.

Khoảng thời gian này chính là thời điểm ánh mặt trời rực rỡ nhất trong ngày, ghế tựa của anh dựa lưng vào cửa sổ sát đất, hai chân vắt chéo, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh, như thể đang khoe chân dài. Anh hất cằm, lông mày khẽ xếch lên, ánh mắt anh lạnh lùng tựa như đá viên trong ly rượu vang.

La Nghênh Mai ngượng ngùng, không dám mở miệng.

Ánh mắt Đinh Bộ Trực lướt qua Lạc Tòng Tâm, đặt trọng tâm lên người Lữ Quang Minh.

Lữ Quang Minh thẳng người, cằm cậu bạnh ra như đang bị băng bó tận ba lớp.

“Lữu Quang Minh, chuyên cần 20 ngày, nghỉ ốm 2 ngày, đi muộn 0 lần, về sớm 0 lần.”

“Đinh tổng, tôi bị cảm.”

“Một ngày nghỉ ốm trừ 100 tệ.”

“…. Vâng.”

“Lạc Tòng Tâm.” Đinh Bộ Trực nhìn về phía Lạc Tòng Tâm: “Chuyên cần 22 ngày, đi làm muộn 15 ngày, về sớm 0 ngày”

“Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, tôi muốn giải thích đôi lời.” Lạc Tòng Tâm giơ tay: “Ngày nào tôi cũng đến đúng giờ, nhưng cái máy chấm công lại không hề nhận dạng được vân tay của tôi, không tin anh có thể hỏi giám đốc Lý.”

“Đúng đúng đúng, ngón tay Tiểu Lạc như bị lột da, mất vân tay vậy, tôi cũng đã đánh dấu thời gian và số lần Tiểu Lạc chấm công ở bên cạnh rồi.” Lý Thái Bình nói.

“9:03 chấm công 10 lần, 9:01 chấm công 2 lần, 9:07 chấm công 3 lần mới được?” Đinh Bộ Trực hỏi.

Lý Thái Bình: “Đúng vậy, Đinh tổng.”

“Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, hôm nay anh đến cũng thấy rồi đó, đây là điều không thể đề phòng được.” Lạc Tòng Tâm không ngừng cố gắng giải thích.

“Thế thì trừ hai điểm trong bảng thành tích sát hạch.”  Đinh Bộ Trực nói.

Lạc Tòng Tâm: Con mẹ nó?!

“Có vấn đề gì sao?” “Đinh Không Trực” hỏi cô.

“Không có…” Lạc Tòng Tâm khẽ cúi đầu.

“Tháng này tôi không hy vọng phải nhìn thấy cảnh em đi làm muộn thêm một ngày nào nữa.” “Đinh Không Trực” đóng lại tập tài liệu.

Không phải tôi không hợp bát tự  với cái máy chấm công mà thực chất tôi không hợp bát tự với cái kẻ Ngọc Diện Diêm Vương này!

Lạc Tòng Tâm lấy đầu bút băm băm băm vào quyển sổ, âm thầm mắng chửi xả mối hận thù.

“Sau một tháng khảo sát kiểm tra thì tôi cảm thấy vô cùng thất vọng với thái độ làm việc của mọi người.” Đinh Bộ Trực nói: “Thứ nhất, phương diện nghiệp vụ quá ít ỏi, thứ hai, không có sự tích cực trong công việc, thứ ba, năng lực làm việc quá kém!”

Lạc Tòng Tâm âm thầm trợn trắng hai mắt.

Một loạt tin nhắn nhảy ra từ nhóm WeChat của công ty:

Đất nước thái bình: Nghiệp vụ của chúng ta nhiều thế cơ mà, không phải tháng trước còn nhận được đơn đặt hàng thiết kế poster cho ngày kỷ niệm của siêu thị nào đó à?

Tôi sống cùng ánh sáng: Em phải sửa poster tận 38 lần đấy!! Đó là nhờ sự dung hòa giữa máu, mồ hôi và nước mắt của em thì mới hoàn thành đấy!

Chị đại họ La: Tiền lương thì cứ liên tục bị trừ mà còn đòi nhiệt huyết tích cực, thử cho chị một trăm ngàn một tháng đi, chị tích cực cho chết luôn!

Người theo số đông: Còn nói năng lực làm việc của chúng ta tệ hại, anh giỏi thì anh đi làm mà!

“Lạc Tòng Tâm, em nói thử xem làm thế nào để cải thiện được ba vấn đề này?” Đinh Bộ Trực đột nhiên gợi ý cho cô.

Lạc Tòng Tâm tắt màn hình điện thoại, lộ ra mười tám chiếc răng trắng sáng nhỏ xinh.

“Tôi không có ý tưởng gì cả.”

“Cứ nói thẳng ra, không sao.”

“…”

Lạc Tòng Tâm đành trưng ra nụ cười giả tạo: “Điều thứ nhất mà anh nhắc đến, tôi chỉ là một nhân viên quèn nên tôi thật sự không có cao kiến gì cả. Đây là vấn đề định hướng chiến lược, những phương châm và chính sách lớn lao thế này tất nhiên phải cần đến ban lãnh đạo lên kế hoạch rồi kiểm định rõ ràng.”

Đinh Bộ Trực: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó – liên quan đến vấn đề số hai thì chúng ta có thể tự thay đổi được.”

“Ví dụ như?”

“Tăng cường học tập.”

“Học cái gì?”

“Phải học tập tinh thần từ công ty mẹ, học tập các kỹ năng chuyên nghiệp, tìm hiểu và học tập phương châm chính sách của quốc gia.”

“Cụ thể là?”

“Mọi người có thể chọn hai phương án, tự học hoặc học cùng nhau, thời gian học có kỳ hạn, học nhiều lần, học đi học lại, nghiên cứu chuyên sâu các phương pháp làm việc, tận dụng thời gian sau giờ làm để ghi chép, viết những gì mình được học, viết ra những kinh nghiệm đã tích lũy được, bảo đảm thời gian học tập cho hiểu quả, không ngừng tiến bộ phát triển bản thân!”

“Sau đó”

“Sau đó… Sau đó thì từng cá nhân kết hợp học tập với công việc vào làm một, chắc chắn sẽ cải thiện được tình trạng làm việc hiện giờ!”

Hai người cứ liên tục một người hỏi một người đáp khiến cho ba người nghe còn lại phải trợn mắt há mồm.

Tôi sống cùng ánh sáng: Lần đầu tiên em biết chị Lạc có thể nói nhiều như vậy đấy.

Đất nước thái bình: Tài năng tiếp thị ở trình độ cao đấy.

Chị đại họ La: Kiến thức xuất chúng.

Đinh Bộ Trực ngừng hỏi, lưng dài rời khỏi ghế tựa, anh khẽ nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Lạc Tòng Tâm không chớp lấy một lần.

Vòng eo của cô ngày một gầy đi, cảm giác như xương sống ở thắt lưng sắp nhô ra khỏi người.

Một lúc sau, Đinh Bộ Trực mới gật đầu.

“Tốt lắm.” Anh nói: “Vậy thì em đứng ra làm đi.”

Lạc Tòng Tâm: “Hic???”

“Trong máy tính của tôi có tài liệu tổng hợp năm mươi công ty kế hoạch sự kiện xuất sắc nhất cả nước. Sau khi tan làm em cầm về tham khảo, sáng sớm ngày mai nộp cho tôi bản nội dung mười nghìn chữ về những kinh nghiệm học tập mà em tâm đắc nhất.”

Lạc Tòng Tâm: WTF???

“Đinh Đinh, Đinh Đinh, Đinh Đinh tổng, lượng kinh nghiệm học tập như vậy là quá nhiều!” Lạc Tòng Tâm gào thét: “Không thể nào đủ thời gian được!”

Đinh Bộ Trực đứng lên, cài lại cúc áo âu phục: “Không phải em rảnh lắm à?”

Lạc Tòng Tâm: “Gì cơ ạ?”

Đinh Bộ Trực hướng mũi chân đi về phía phòng làm việc, khi ngang qua Lạc Tòng Tâm thì anh dừng bước, cúi người xuống, hơi thở mát lạnh phả vào tai cô.

“Để em đỡ phải chịu cảnh thảnh thơi nhàm chán rồi lại đi xem mắt.”

Lạc Tòng Tâm: “…”

Mặt hàng này quả nhiên là cái đồ thù dai nhớ lâu!

Hết chương 2.

(*) Tuyết rơi tháng 6 là câu chuyện liên quan đến nỗi oan của Đậu Nga.

Khi Đậu Nga hàm oan bị giải đến pháp trường, trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga rằng cô còn có lời nào muốn nói nữa không?

Đậu Nga trả lời: “Xin hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”.

Tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng của Đậu Nga giống như kỳ tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt cũng không rơi xuống đất. Khi đầu của Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời.

Sau khi Đậu Nga chết, quả thật là trời đã hạn hán 3 năm, không trồng trọt thu hoạch được gì. Người dân vùng đó đều biết rằng ông trời đang lên tiếng bất bình thay cho Đậu Nga vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương