101 Mẩu Chuyện Của Đôi Ta
-
Chương 19
CHUYỆN THỨ 55
Thật ra, tui vốn không tin vào tình yêu. Tui không biết tại sao tỷ lệ ly hôn khi tui còn nhỏ không cao, nhưng tui có một nhóm bạn cùng lớp có cha mẹ ly hôn, thậm chí còn có mẹ kế độc ác. Mặc dù cha mẹ tui rất thích thể hiện tình cảm trước mặt tui, nhưng vẫn không ngăn được việc tui mất lòng tin vào tình yêu và hôn nhân, đặc biệt là hôn nhân.
Theo quan điểm của tui trước đây, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, trước khi kết hôn hai người là tình nhân, đó là tình yêu; sau khi kết hôn, hai người là vợ chồng, đó là tình cảm gia đình. Khi yêu, không muốn nói chuyện nữa thì có thể chia tay, bởi đó chỉ là chuyện giữa hai người. Nhưng nếu bạn không muốn vượt qua chuyện này sau khi kết hôn thì việc ly hôn sẽ rất rắc rối, liên quan đến gia đình hai bên, có con thì phải suy xét đến con cái.
Lúc học cấp 2, tui đã nói biết bao lần: “Cả đời này sẽ không lấy chồng! Tui sẽ nuôi một đàn chó để sống với tui là được rồi!” Còn nữa! Tui thậm chí còn thề trong ký túc xá, nếu ngày nào đó tui lấy chồng, các bạn đến tham dự hôn lễ thì không cần tặng quà, bây giờ nghĩ lại thật sự… hối hận… Quà của tui ơi…
Lúc ấy Y có nói bóng gió với tui về chuyện kết hôn, nhưng đều bị tui uyển chuyển chặn lại. Ảnh cũng hiểu những lo lắng của tui đối với hôn nhân nên chưa bao giờ ép buộc tui về vấn đề này, ảnh chỉ chờ, chờ tui trút bỏ mọi lo lắng và ở bên ảnh.
Tối nọ, hai đứa đang xem TV và nói chuyện phiếm, trò chuyện một đỗi lại nói đến chuyện kết hôn, tui giở chiêu cũ muốn lướt qua, nhưng Y không chịu. Ảnh thấy trốn tránh không phải là biện pháp, tui cần phải đối mặt với nó. Hai đứa nói qua nói lại rồi cãi nhau, tui về phòng đóng sầm cửa lại, khóa cửa không cho ảnh vào, ảnh phải ngủ trên sô pha trong phòng khách. Sáng dậy tui thấy ảnh nằm trên sô pha ngủ không thoải mái, đánh thức ảnh dậy, hỏi ảnh: “Sao anh không vô phòng ngủ?”
Ảnh ngái ngủ trả lời: “Chẳng phải em khóa cửa hay sao?”
“Trong nhà có chìa khóa dự phòng.”
“Anh muốn để em yên tĩnh, nóng giận không tốt cho sức khỏe.”
Sau đó là một khoảng lặng dài. Một đỗi lâu sau, ảnh đi chuẩn bị bữa sáng, khi đang ăn sáng ảnh đột nhiên nói với tui: “Nếu em thật sự không muốn kết hôn, chúng ta…” Tui nghĩ rằng ảnh sẽ nói chia tay, kết quả… “sẽ không kết hôn. Cho dù không kết hôn, ở bên nhau cũng vui, hôn nhân chỉ là hư danh dựa trên pháp luật, chúng ta không cần vì hư danh mà cãi nhau không vui.”
Tui sửng sốt. Tui không ngờ ảnh lại chủ động nói từ bỏ chuyện kết hôn, thật sự không ngờ tới.
Giây phút đó, tui nhận ra, tuy bình thường tui luôn là người bị cười nhạo đủ kiểu, nhưng ảnh mới là người hèn mọn nhất trong mối quan hệ này. Ảnh luôn cẩn thận giữ gìn tình cảm của hai đứa, sửa đổi điểm mấu chốt và phá vỡ nguyên tắc vì tui, tui đã làm tổn thương ảnh vì ỷ lại vào tình yêu của ảnh dành cho tui, điều này không công bằng đối với ảnh.
Hôm đó, tui nói với ảnh lời âu yếm nhất đời này.
“Y, chúng ta chia tay thôi, em không muốn làm bạn gái của anh.”
Ảnh nhìn tui không thể tin nỗi.
“Em muốn làm vợ của anh, người mà pháp luật công nhận.”
Lần này đến lượt ảnh sửng sốt. Tui muốn coi thử ảnh sững sờ được bao lâu. Sau khi phản ứng, ảnh liên tục hỏi tui thật nhiều lần có phải thật không? Tui trực tiếp nhéo ảnh, ảnh đau mới chắc chắn không phải là mơ, sau đó ôm tui xoay tròn tại chỗ.
Hôm đó ảnh cười ngây ngô cả ngày.
CHUYỆN THỨ 56
Tui lại nổi máu muốn chơi nhập vai nhân vật với ảnh. Như mọi khi, tui đóng vai tổng tài, ảnh đóng vai nữ chính tiểu bạch thỏ.
Tui (dùng đầu ngón tay khèo cằm ảnh): “Cô bé, có muốn cặp với tôi không?”
Ảnh (hiếm khi hợp tác): “Tại sao không?”
Tui (cười… xấu xa): “Thích kiểu bị giam cầm hửm? Suy nghĩ kỹ chưa?”
Ảnh (gật đầu): “Không cần nghĩ, em chính là nhà giam của tôi, em đã khóa chặt trái tim tôi.” Nói xong, ảnh nhào tới đè lên người tui, “Tuy nhiên, tôi đã có vợ, tôi còn đang nói chuyện với vợ tôi.”
…
Sao nghe cứ như cảm giác móng heo ấy nhỉ?
CHUYỆN THỨ 57
Hôm nay bọn tui ra ngoài chơi, vừa đi ra liền hối hận, đây không phải đi chơi mà là đi đếm đầu người, khắp nơi đầy người, chỗ nào cũng có người.
“Nếu kẻ thù cho anh nhiều đầu người như vậy khi đang chơi game, anh sẽ cảm thấy thế nào?” Tui hỏi ảnh.
“Anh ta là người tốt.” Ảnh trả lời nghiêm túc.
Tui cười sặc sụa.
Hai đứa đi một đỗi, không biết làm thế nào lại bị tách ra, tui quá lo lắng nên gọi điện thoại hỏi ảnh ở đâu. Sau khi nói cho tui biết chỗ, ảnh bảo tui đừng đi đâu, cứ đứng đấy chờ ảnh.
Tui đứng tại chỗ nhìn ảnh đi ngược đám đông, từ từ đi về phía tui ngược ánh sáng. Tui ngẩn người, lúc đó cảm giác ảnh giống thiên thần, nhưng là thiên thần chỉ thuộc về một mình tui.
Điều này làm tui nhớ lại lần đi công viên giải trí trước đây, cũng lạc nhau, ảnh bảo tui chờ, ảnh đến tìm tui, tui đứng tại chỗ chờ ảnh đến.
Hôm nay nắng không chói chang, trời có nhiều mây, gió nhẹ, hơi lạnh chút xíu. Nhưng có anh là tốt rồi, nắng không chói chang cũng không sao, anh chính là ánh dương của em; trời nhiều mây cũng không sao, anh sẽ giúp em xua tan mây đen ra xa ngàn dặm; thời tiết lạnh cũng không sao cả, anh sẽ chuẩn bị áo cho em, lải nhải dặn em mặc vào.
Thật tuyệt vời khi có anh bên cạnh.
Thật ra, tui vốn không tin vào tình yêu. Tui không biết tại sao tỷ lệ ly hôn khi tui còn nhỏ không cao, nhưng tui có một nhóm bạn cùng lớp có cha mẹ ly hôn, thậm chí còn có mẹ kế độc ác. Mặc dù cha mẹ tui rất thích thể hiện tình cảm trước mặt tui, nhưng vẫn không ngăn được việc tui mất lòng tin vào tình yêu và hôn nhân, đặc biệt là hôn nhân.
Theo quan điểm của tui trước đây, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, trước khi kết hôn hai người là tình nhân, đó là tình yêu; sau khi kết hôn, hai người là vợ chồng, đó là tình cảm gia đình. Khi yêu, không muốn nói chuyện nữa thì có thể chia tay, bởi đó chỉ là chuyện giữa hai người. Nhưng nếu bạn không muốn vượt qua chuyện này sau khi kết hôn thì việc ly hôn sẽ rất rắc rối, liên quan đến gia đình hai bên, có con thì phải suy xét đến con cái.
Lúc học cấp 2, tui đã nói biết bao lần: “Cả đời này sẽ không lấy chồng! Tui sẽ nuôi một đàn chó để sống với tui là được rồi!” Còn nữa! Tui thậm chí còn thề trong ký túc xá, nếu ngày nào đó tui lấy chồng, các bạn đến tham dự hôn lễ thì không cần tặng quà, bây giờ nghĩ lại thật sự… hối hận… Quà của tui ơi…
Lúc ấy Y có nói bóng gió với tui về chuyện kết hôn, nhưng đều bị tui uyển chuyển chặn lại. Ảnh cũng hiểu những lo lắng của tui đối với hôn nhân nên chưa bao giờ ép buộc tui về vấn đề này, ảnh chỉ chờ, chờ tui trút bỏ mọi lo lắng và ở bên ảnh.
Tối nọ, hai đứa đang xem TV và nói chuyện phiếm, trò chuyện một đỗi lại nói đến chuyện kết hôn, tui giở chiêu cũ muốn lướt qua, nhưng Y không chịu. Ảnh thấy trốn tránh không phải là biện pháp, tui cần phải đối mặt với nó. Hai đứa nói qua nói lại rồi cãi nhau, tui về phòng đóng sầm cửa lại, khóa cửa không cho ảnh vào, ảnh phải ngủ trên sô pha trong phòng khách. Sáng dậy tui thấy ảnh nằm trên sô pha ngủ không thoải mái, đánh thức ảnh dậy, hỏi ảnh: “Sao anh không vô phòng ngủ?”
Ảnh ngái ngủ trả lời: “Chẳng phải em khóa cửa hay sao?”
“Trong nhà có chìa khóa dự phòng.”
“Anh muốn để em yên tĩnh, nóng giận không tốt cho sức khỏe.”
Sau đó là một khoảng lặng dài. Một đỗi lâu sau, ảnh đi chuẩn bị bữa sáng, khi đang ăn sáng ảnh đột nhiên nói với tui: “Nếu em thật sự không muốn kết hôn, chúng ta…” Tui nghĩ rằng ảnh sẽ nói chia tay, kết quả… “sẽ không kết hôn. Cho dù không kết hôn, ở bên nhau cũng vui, hôn nhân chỉ là hư danh dựa trên pháp luật, chúng ta không cần vì hư danh mà cãi nhau không vui.”
Tui sửng sốt. Tui không ngờ ảnh lại chủ động nói từ bỏ chuyện kết hôn, thật sự không ngờ tới.
Giây phút đó, tui nhận ra, tuy bình thường tui luôn là người bị cười nhạo đủ kiểu, nhưng ảnh mới là người hèn mọn nhất trong mối quan hệ này. Ảnh luôn cẩn thận giữ gìn tình cảm của hai đứa, sửa đổi điểm mấu chốt và phá vỡ nguyên tắc vì tui, tui đã làm tổn thương ảnh vì ỷ lại vào tình yêu của ảnh dành cho tui, điều này không công bằng đối với ảnh.
Hôm đó, tui nói với ảnh lời âu yếm nhất đời này.
“Y, chúng ta chia tay thôi, em không muốn làm bạn gái của anh.”
Ảnh nhìn tui không thể tin nỗi.
“Em muốn làm vợ của anh, người mà pháp luật công nhận.”
Lần này đến lượt ảnh sửng sốt. Tui muốn coi thử ảnh sững sờ được bao lâu. Sau khi phản ứng, ảnh liên tục hỏi tui thật nhiều lần có phải thật không? Tui trực tiếp nhéo ảnh, ảnh đau mới chắc chắn không phải là mơ, sau đó ôm tui xoay tròn tại chỗ.
Hôm đó ảnh cười ngây ngô cả ngày.
CHUYỆN THỨ 56
Tui lại nổi máu muốn chơi nhập vai nhân vật với ảnh. Như mọi khi, tui đóng vai tổng tài, ảnh đóng vai nữ chính tiểu bạch thỏ.
Tui (dùng đầu ngón tay khèo cằm ảnh): “Cô bé, có muốn cặp với tôi không?”
Ảnh (hiếm khi hợp tác): “Tại sao không?”
Tui (cười… xấu xa): “Thích kiểu bị giam cầm hửm? Suy nghĩ kỹ chưa?”
Ảnh (gật đầu): “Không cần nghĩ, em chính là nhà giam của tôi, em đã khóa chặt trái tim tôi.” Nói xong, ảnh nhào tới đè lên người tui, “Tuy nhiên, tôi đã có vợ, tôi còn đang nói chuyện với vợ tôi.”
…
Sao nghe cứ như cảm giác móng heo ấy nhỉ?
CHUYỆN THỨ 57
Hôm nay bọn tui ra ngoài chơi, vừa đi ra liền hối hận, đây không phải đi chơi mà là đi đếm đầu người, khắp nơi đầy người, chỗ nào cũng có người.
“Nếu kẻ thù cho anh nhiều đầu người như vậy khi đang chơi game, anh sẽ cảm thấy thế nào?” Tui hỏi ảnh.
“Anh ta là người tốt.” Ảnh trả lời nghiêm túc.
Tui cười sặc sụa.
Hai đứa đi một đỗi, không biết làm thế nào lại bị tách ra, tui quá lo lắng nên gọi điện thoại hỏi ảnh ở đâu. Sau khi nói cho tui biết chỗ, ảnh bảo tui đừng đi đâu, cứ đứng đấy chờ ảnh.
Tui đứng tại chỗ nhìn ảnh đi ngược đám đông, từ từ đi về phía tui ngược ánh sáng. Tui ngẩn người, lúc đó cảm giác ảnh giống thiên thần, nhưng là thiên thần chỉ thuộc về một mình tui.
Điều này làm tui nhớ lại lần đi công viên giải trí trước đây, cũng lạc nhau, ảnh bảo tui chờ, ảnh đến tìm tui, tui đứng tại chỗ chờ ảnh đến.
Hôm nay nắng không chói chang, trời có nhiều mây, gió nhẹ, hơi lạnh chút xíu. Nhưng có anh là tốt rồi, nắng không chói chang cũng không sao, anh chính là ánh dương của em; trời nhiều mây cũng không sao, anh sẽ giúp em xua tan mây đen ra xa ngàn dặm; thời tiết lạnh cũng không sao cả, anh sẽ chuẩn bị áo cho em, lải nhải dặn em mặc vào.
Thật tuyệt vời khi có anh bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook