[Ngoại truyện vớ vẩn]

Đăng thích đọc sách.

Ngoài những đầu sách liên quan đến khoa học, Đăng cũng có hứng thú với các tác phẩm văn học lãng mạn.

Đôi lúc Đăng sẽ gặp phải những ngòi bút chân thực đến mức cậu cảm thấy bản thân thật sự thấu hiểu được chuyện tình yêu đôi lứa dù chưa từng có trải nghiệm, để đến khi có ai đó hỏi một vài ý kiến về chuyện yêu đương thì cậu vẫn có thể thoải mái chia sẻ lời khuyên như thể mình thực sự hiểu nó.

Cho đến khi cậu được hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy.

Suy cho cùng những con chữ trên sách vở dù chân thực đến đâu cũng chỉ mang tính lý thuyết mà thôi.


Sách vở chỉ có tác dụng khiến cho cậu dễ dàng dung nhập giữa lý thuyết và thực tiễn trong khoảnh khắc giữa hai cá thể tách biệt không còn khoảng cách, để cậu chợt hiểu ra: À, thì ra tình yêu là như vậy.

Chẳng cần có nhiều lý do để thích một người. Những người tốt bụng, xinh đẹp, thú vị đầy rẫy ngoài kia, nhưng ai trong số họ khiến ta rung động?

Ngày Diệp xuất hiện chẳng hề có ánh hào quang, nhưng lại mang cho cậu một tia sáng ấm áp đủ để cậu níu giữ bản thân khỏi cảm giác tiêu cực.

Càng quan sát nhiều cậu càng cảm thấy cô gái này kì thực rất bình thường: chẳng tốt chẳng xấu, lúc vui lúc buồn, khi trầm khi phởn.

Ngỡ chỉ vì tò mò nhưng lại chẳng thể rời mắt lúc nào không hay.

Đôi lúc Đăng cũng mơ hồ nhận ra cách gọi tên của thứ tình cảm này, chỉ là cậu cố gắng đè nén nó vì bao thứ trách nhiệm đang đổ dồn lên người: trách nhiệm phải học thật giỏi để lo cho tương lai, phải chăm sóc em gái, phải cân đối tài chính v.v... Nhưng cậu vẫn không ngăn được bản thân tiếp cận nó, tìm những khoảng trống để được đứng cạnh nó, sẵn sàng đưa tay ra giúp đỡ nó bất cứ lúc nào như muốn báo đáp tia sáng mà nó đã dành cho cậu.


Kỳ thực nếu Diệp xuất hiện trong cuộc sống sau này của cậu thì sẽ tốt biết mấy, cậu nhất định sẽ cân bằng các loại trách nhiệm - thi thoảng cậu nghĩ vậy trước khi biết Diệp thích Quân.

Dù Quân học ngu thật, nhưng không thể phủ nhận rằng Quân là một tên đủ mạnh mẽ và cứng cáp để bảo vệ người trong lòng, và cậu ta còn có nguồn năng lượng rất tích cực nữa.

Nghĩ lại chuyện cũ, đột nhiên Đăng hờn dỗi cắn nhẹ lên bờ vai trần của Diệp.

Hai tay Diệp đang vòng qua ôm lấy lưng cậu, thấy mình vừa bị cắn cũng vỗ lưng Đăng một cái "bép" ăn miếng trả miếng.

"Suốt ngày cắn?"

"Thích."

Đăng thích để lại dấu răng trên người Diệp.

Cũng không cắn mạnh lắm, nhưng đôi lúc cứ có cảm giác như Đăng đang nhai thịt nó vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương