Đăng đợi qua mấy tiết ra chơi đều thấy Diệp không có ý định gặp cậu nên đành đợi tiếp đến cuối giờ, khi mọi người đều về hết mới không kiêng dè kéo Diệp đi tìm nơi yên tĩnh để nói chuyện.

Diệp chẳng muốn nói chuyện với Đăng chút nào, nhưng bàn tay Đăng đang cầm cổ tay nó rất chắc chắn. Diệp cũng không muốn gây chú ý nên cũng đi theo.

Đăng cầm tay nó đi một vòng quanh sân trường chẳng tìm được nơi nào vắng vẻ im lặng, nơi nào cũng có học sinh đi qua đi lại. Vì vậy Đăng kéo nó lên hành lang hoa, nơi lần trước thằng nhóc Vũ nói chuyện với Diệp. Đăng chẳng muốn tới đây chút nào nhưng không thể phủ nhận được nơi này là chỗ lý tưởng để nói chuyện riêng tư.

Diệp nói trước: "Nếu là về chuyện hôm qua thì tao không muốn nghe. Tao nói trước rồi đấy. Đó là câu tường thuật, không phải câu hỏi hay câu đề nghị gì đâu."

Nó kiên quyết như vậy không phải là không có lý do. Việc sợ bị từ chối là một phần, phần còn lại là nó sợ Đăng sẽ đồng ý vì thương hại nó. Giống như cảm giác khi nó đang chuẩn bị tự nguyện rửa bát thì đột nhiên mẹ giục nó đi rửa bát làm nó mất hết cả hứng vậy. Diệp chẳng biết lấy ví dụ như vậy có đúng không, nhưng nó rất sợ Đăng chỉ hơi có "một chút" để ý nó, rồi chỉ vì nó phát điên phát rồ gây áp lực khiến Đăng phải nhắm mắt nhắm mũi đồng ý.

"Tao không có ý định chuyển lớp."

Đăng mở đầu bằng một câu chẳng liên quan.

Thật ra thì cũng có liên quan đấy, bởi đây là điều Diệp vẫn muốn biết. Vì chuyện này mà nó suy nghĩ cả ngày hôm qua, lo lắng tới mức chạy đi tỏ tình với Đăng.

"Từ năm lớp 10 tao đã được cô Vân nói chuyện chuyển lớp rồi, nhưng hồi đó tao không đi. Bây giờ cũng sẽ không."

"Ừm, biết rồi." Diệp gật đầu.

"Còn một chuyện nữa." Đăng chầm chậm nói, "Xin lỗi vì hôm qua tao bất ngờ quá, không kịp nói gì. Bởi vì tao vẫn tưởng là mày thích thằng Quân." Đăng giải thích.

Diệp trợn mắt: "Sao mày biết?"

Đăng trợn mắt nhìn lại Diệp.

Đang trong tâm trạng giận dỗi đột nhiên bị lật ngược thế cờ, Diệp lấy tay bịt miệng, sau đó vội vàng sửa lại: "Đó là chuyện hồi trước! Tao có thiện cảm với nó thôi. Tao thích mày."


"Tại sao?" Đăng hỏi, giọng hơi hoài nghi.

"Tao cũng muốn biết lắm đấy! Rõ ràng tao thích người có năng lượng tích cực và hoà đồng vui vẻ. Mày thì... Tao cũng không biết nữa."

"Câu trả lời kiểu gì vậy?" Đăng lẩm bẩm như tự hỏi.

Diệp tự nhiên thấy mình mất thế chủ động nên gắng sức động não. Ai đời đi tỏ tình lại còn phải liệt kê xem tại sao mình lại thích người ta?

Diệp ngập ngừng vừa nghĩ vừa nói như bị kiểm tra miệng: "Tao thấy mày... tuy mày lạnh lùng khó tính, lại còn chảnh, nhưng khi tìm hiểu mới thấy mày rất dịu dàng."

Diệp vừa nói vừa tự nghi ngờ những gì mình nói: "Sau đó tao lại cảm thấy mày rất quan tâm tao... tao cũng chẳng biết có phải tao ảo tưởng không, nhưng tao cảm thấy từ lúc đó tao chỉ nhìn thấy mỗi mày thôi. Nếu là ảo tưởng thì cũng hơi nhục, nên tao đã cố kiểm tra thử. Kết quả thì tao thấy cũng có vẻ đúng... Nhưng mà tao vẫn không dám nói. Tao rất bình thường. Gần đây Facebook của tao có hơn 1000 follows rồi nên tao mới dám nói với mày, vì ít ra như vậy cũng đỡ mất mặt."

Đăng có vẻ hơi bối rối, Diệp nói thêm để tránh khỏi bầu không khí gượng gạo: "Nhưng tao nói trước rồi đấy. Tao không hỏi han gì mày đâu, mày tốt nhất đừng có trả lời. Tao không muốn nghe."

Đăng nhìn nó, lẳng lặng nói: "Tao ở đây không phải để trả lời gì cả. Tao chỉ muốn nói là, tao có cơ hội chuyển lớp chọn từ hồi học lớp 10 rồi, nhưng tao chưa từng có ý định chuyển."

"Bởi vì ở lớp này có người mà tao để ý."

Đăng nói rất chậm.

"Thế giới của tao lúc nào cũng trầm lặng, xung quanh toàn đứa đâm đầu vào học với học. Bố mẹ mất rồi, ở nhà cũng lạnh lẽo. Trượt chuyên lại còn phải học lớp thường làm tao thấy rất khó chịu. Nhưng ngày nhập học hôm đó, có một người giúp tao vượt qua cảm giác bức bối khó chịu đó. Dần dần tao để ý người đó, cũng từ tò mò trở thành thích lúc nào không hay."

Diệp càng nghe càng thấy hoang mang, hỏi lại: "Lớp mình? Ai vậy?"

"Mày chứ ai."

Diệp đang buồn vì Đăng thích người khác thì tự nhiên nhận được câu trả lời như tát thẳng vào mặt.


"Tao... tao á?" Diệp lấy tay chỉ vào mặt mình.

Đăng ngại ngùng quay mặt về phía khác: "Ừm."

"Tại sao?"

"Không biết."

"Thế tại sao vừa rồi mày dám hỏi tao tại sao?"

Diệp không muốn Đăng thích lại mình vì cảm giác thương hại, nhưng khi nghe Đăng nói để ý mình từ khá lâu rồi thì nó rất muốn có một câu trả lời rõ ràng.

Đúng lúc này bác bảo vệ không hiểu từ đâu đi tới nói: "Hai cái đứa này, trưa không về ăn cơm đi còn đứng đây làm cái gì?"

Diệp ngó đầu nhìn sau lưng Đăng, nói: "Bác đợi chúng cháu một tí! Lát nữa chúng cháu về!"

"Ờ, bác cũng đi ăn cơm đây. Về sớm đi đấy."

Cả hai đều im lặng. Đợi bác bảo vệ đi khuất Đăng mới tiếp tục nói: "Tao không biết tao có thích mày không, nhưng tao để ý mày. Gần đây được gần gũi với mày hơn, tao mới nhận ra. Trước giờ tao chưa từng thổ lộ với mày, một phần do nghĩ mày thích Quân. Một phần thì," Đăng ngắt câu, nghiêm túc nói, "Bố mẹ tao mất rồi. Nếu giờ xác định mối quan hệ thì tao không thể đảm bảo tương lai cho mày."

"Tương lai gì?" Diệp ngơ ngác hỏi.

"Thì... hỏi cưới mày ấy. Tao còn phải học đại học, tìm việc làm, nuôi Trâm ăn học nữa. Tao sợ tao không đảm bảo được tương lai cho mày. Sợ mày phải chờ lâu."

"Mày nói... mày định cưới tao á?"


Đăng nghe câu nghi vấn của Diệp, nét mặt chợt trở nên nghiêm trọng: "Vậy mày nói thích tao nhưng không có ý định về sau sẽ cưới tao à? Mày định vui chơi qua đường với tao thôi à?"

Diệp há hốc mồm, cơ miệng không tự khép lại được nên đành đưa tay lên che miệng.

Nó vừa nghe thấy cái gì vậy nhỉ?

Thứ này nằm ngoài khả năng tưởng tượng của nó rồi.

"Mày không thể suy nghĩ bình thường một tí à?" Diệp hoảng sợ hỏi.

"Không, tao không nghĩ bình thường được. Tao đã rất cố để bình tĩnh nhưng lúc nào trong đầu tao cũng chỉ có mày. Mỗi lần nghĩ đến mày và làm vậy tao đều rất hối hận. Tao đã học thiền và đọc Bát Nhã Tâm Kinh nhưng cũng không thể dừng nghĩ về mày được. Dù bây giờ chưa phải người yêu tao đã muốn trở thành người yêu với mày rồi. Mà nếu như vậy tao chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm với mày. Mà đằng nào tao cũng chịu trách nhiệm thì tốt nhất là cưới luôn đi. Nhưng cưới thì tao không đủ khả năng lo cho mày ở thời điểm hiện tại. Ít nhất cũng phải tới năm ba đại học mới được. Thật ra tao có thể lo nếu không có Trâm, nhưng vì tao có Trâm nên. Ừm. Thật ra tao có tự tin bản thân trong tương lai có thể lo cho mày, nhưng vấn đề là người ta bảo là mối tình đầu sẽ không có kết quả đâu! Yêu sớm rồi kiểu gì cũng chia tay, con gái bằng tuổi sẽ không thể đợi một chàng trai đến khi cậu ta trưởng thành được. Hơn nữa..."

"Khoan, dừng."

"Mày để yên tao nói tiếp. Hơn nữa..."

Diệp vẫy tay loạn xạ ra hiệu dừng lại: "Tao không muốn nghe lập luận của mày nữa! Mày nghĩ nhiều như vậy mà đến giờ vẫn chưa bị điên ấy hả? Với lại làm vậy và làm vậy rồi mày làm vậy là làm cái gì tao không hiểu?"

"Mày không hiểu cũng được. Tóm lại là tao xin lỗi vì đã để mày phải tỏ tình trước."

Nói xong Đăng rút trong túi quần ra một thứ, đưa ra trước mặt Diệp: "Vậy mày lấy tao nhé?"

Đăng đưa ra một chiếc hộp gấp đựng trang sức, mở nắp ra, bên trong có một chiếc dây chuyền bằng vàng.

Diệp nhìn chiếc vòng phát ra hào quang lấp lánh dưới ánh sáng ban ngày, mặt ngơ ngác đáp: "Đợi tao về hỏi bố mẹ đã."

Diệp sợ hãi đang định lẩn đi thì bị Đăng nhẹ nhàng túm lại: "Mày hỏi bố mẹ cũng được. Nhưng tao nghĩ bố mẹ mày chắc chắn sẽ không đồng ý, vì mày chưa đủ 18 tuổi."

"Mày cũng đã đủ 20 đâu?"


Theo luật pháp Việt Nam hiện hành thì độ tuổi được phép kết hôn của nữ là 18, nam 20.

"Đúng vậy. Nên cái này là đính ước thôi. Nếu mày nghiêm túc khi nói thích tao thì mày phải nhận cái này." Đăng vừa nói vừa ấn hộp dây chuyền vào tay Diệp.

"Khi nào cầu hôn tao sẽ mua nhẫn sau. Vòng này tao dùng tiền bố mẹ để lại để mua. Nếu cưới rồi thì coi như cũng không phải là tao tiêu tiền linh tinh. Mày cứ đeo tạm đi, sau này tao tự kiếm được tiền sẽ mua cái khác cho mày."

Sao tự nhiên thấy cái vòng này nặng quá vậy? Mày định xích cổ tao à? Xin mày đừng nhắc đến cưới xin nữa có được không? - Diệp gào thét trong lòng, tràn đầy sợ hãi. Cảm giác tủi thân khi thích cậu ta không được hồi đáp tự nhiên bay biến sạch sẽ không còn một mảnh. Trong đầu lúc này ngoài sợ hãi ra chỉ còn có sợ hãi, cảm tưởng như mình vừa nhảy xuống nước tắm cho mát lại phát hiện hồ bơi sâu không thấy đáy. Nó đã dây vào kẻ nào thế này? Thằng này nó bị làm sao thế? Những thằng 9.9 tư duy đều không bình thường như này ư?

Diệp lắp bắp: "Tao nói thích mày nhưng tao chưa nghĩ xa vậy."

"Không sao. Cầm đi, tao cho mày một tuần suy nghĩ. Tao biết là hơi đột ngột, trong thời gian này tao sẽ cố gắng. Một tuần sau quyết định thế nào tuỳ mày." Đăng ngừng một chút rồi hỏi tiếp: "Tao với mày quen nhau không?"

Nó đáp ngay: "Có... Sao mày lại hỏi thế?"

Đăng nhíu mày: "Đây không phải câu hỏi, là câu đề nghị."

Diệp tám phẩy môn văn giật mình hỏi lại: "Ý mày là... mình "quen nhau" ấy hả?"

"Ừ." Đăng gật đầu. Có vẻ cậu vẫn còn ngại ngùng khi dùng mấy từ như làm bạn gái với hẹn hò nên nghĩ mãi mới dùng từ quen mập mờ như vậy.

"Mày có thể quen thử trước khi quyết định đính ước."

Diệp bị kĩ thuật đàm phán của Đăng làm mờ mắt, cuối cùng gật đầu trước Hoàng Nhật Đăng bản dùng thử một tuần.

Hai người cùng sóng vai đi về phía nhà xe.

Buổi tối khi Diệp đang dọn cơm thì nhận được tin nhắn Facebook của Đăng.

Nội dung tin nhắn ngắn gọn súc tích:

[Diệp ăn cơm chưa?]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương