Sau hôm sinh hoạt lớp thì cái nhóm Facebook vốn bị bỏ mốc meo của 12A5 bỗng nhộn nhịp hẳn lên. Mọi người ai cũng hào hứng hơn khi nghe nói tiết mục xuất sắc nhất chương trình 20/11 sẽ được thưởng 3 triệu VNĐ.

Đầu tiên cả đám thảo luận chọn đạo diễn cùng biên kịch, sau đó đề xuất nơi tìm thuê trang phục và cuối cùng là phân công nhân sự làm đạo cụ và tham gia diễn xuất.

Dương xung phong viết kịch bản. Nghe đồn Dương là một tác giả viết truyện mạng, miễn cưỡng cũng có một vài độc giả theo dõi truyện nó viết. Mọi người cũng phải đợi Dương viết xong khung kịch bản và số lượng diễn viên cần có mới bắt đầu phân vai được.

Diệp vì công cuộc trở thành người nổi tiếng nên cũng gắng sức lên mạng xem vài cái video diễn xuất tham khảo, xem chán thì lăn ra ngủ.

Tối hôm đó Diệp mơ thấy Đăng tặng nó bó hoa sau khi vở kịch thành công mỹ mãn, và tỏ tình với nó luôn.

Tỉnh dậy sau giấc mơ 100% hư cấu, Diệp đánh răng rửa mặt ăn sáng tinh thần phấn chấn để bắt đầu một ngày mới làm những việc có ích cho gia đình và xã hội. Nó lật mở hết những trang ghi chú xem có bài tập nào cần làm để hoàn thành hay không, phát hiện thật đau đớn rằng chẳng có bài nào khó cả.

Khó một tí thì mới đường đường chính chính mang sang nhờ Đăng chỉ dạy được chứ? Nếu mang vở Ngữ Văn sang nhà Đăng ngồi soạn chắc nó sẽ bị chửi chết.

Diệp tìm lại một lượt thật kĩ, phát hiện ra ở cuối sách Tin Học có phần "bài tập về nhà", yêu cầu thực hiện một số thao tác về cơ sở dữ liệu trên máy tính. Gọi là bài tập về nhà cho oai vậy chứ môn Tin Học này chẳng có thầy cô nào giao bài hay kiểm tra xem có ai làm hay chưa, bởi vốn dĩ những thứ liên quan đến thực hành thì chẳng có ai viết ra giấy hết.

Nhưng Diệp vẫn lấy điều đó làm vui, nhét vội sách Tin Học vào balo, đèo theo Bin sau yên xe đạp rồi phóng sang nhà Đăng.

Sau khi cố tình ôm Đăng, nó cảm giác mặt mình dày hơn rất nhiều, không có gì mà phải ngại nữa.

Lúc đến trước cổng nhà Đăng mới là bảy rưỡi sáng, gương mặt nghìn năm bất biến của Đăng khi thấy nó cũng kinh ngạc vô cùng: "Sao mày lại ở đây?"

"Tao qua nhờ mày làm bài tập." Diệp nói một cách đương nhiên.

Lần trước Diệp sang có báo trước, theo như trí nhớ của nó thì Đăng ăn mặc rất đàng hoàng. Hôm nay nó tới bất ngờ, Đăng ra mở cổng cho nó chỉ mặc bộ thể thao màu đen, tóc tai rối bời gương mặt ngái ngủ.

Vẫn rất đẹp trai - Diệp nhận xét.

Đăng vừa mở cổng cho nó vừa hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Bảy rưỡi sáng." Diệp đáp.

Đăng biết đầu óc nó không bình thường nên cũng không nói gì.

Diệp bảo Đăng khoá cổng lại để nó thả con Bin chạy loanh quanh trong sân, sau đó theo Đăng vào trong nhà.

Đăng nhỏ giọng dặn nó: "Khẽ thôi. Trâm nó vẫn đang ngủ."

"Ò." Diệp đáp, sau đó ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách.

Đăng ngồi xuống phía đối diện, mắt vẫn díu lại hỏi: "Nay học môn gì?"

"Tin Học."

Diệp nói bằng cái giọng rất đương nhiên, Đăng thì gãi gãi đầu một lúc hỏi: "Môn này có bao giờ thầy bắt làm bài về nhà đâu? Với lại nếu có làm thì thao tác trên máy tính mà?"


"Nhà tao không có máy tính."

"Ừm..."

Diệp tự hỏi không biết Đăng có quạo xong đuổi nó về không nữa. Nếu bị đuổi thì nó sẽ dắt Bin ra công viên thành phố gần đó đi dạo. Nó tính cả rồi.

Thế mà Đăng ngồi nghĩ một lúc rồi nói: "Máy tính của tao ở trong phòng."

Bằng một cách thần kì nào đó Diệp được theo sau vào phòng của Đăng.

Đăng ở một mình một phòng khá rộng, giường kê trong góc ngay bên dưới cửa sổ được bao phủ bởi rèm tối màu. Lúc vào phòng Đăng cũng chẳng bật đèn điện, chỉ có thể nhìn khung cảnh bên trong bằng ánh sáng lờ mờ xuyên qua lớp rèm cửa sổ và ánh sáng của màn hình máy tính khi Đăng vừa với tay bật nguồn. Bàn máy tính ở ngay cạnh đầu giường, đối diện đó là tủ sách đồ sộ trưng bày đủ các thứ. Trong phòng hơi tối nên Diệp cũng không nhìn rõ trên đó có những gì.

Đăng mở máy xong cũng lên giường nằm, lẩm bẩm: "Mày mở máy tự nghiên cứu đi. Tao ngủ thêm đã."

"Mày uống thuốc ngủ hay sao mà giờ chưa dậy?"

"Hôm qua chơi game đến sáu rưỡi sáng, vừa mới chợp mắt thôi."

À, nói vậy Diệp mới nhớ đám con trai bảo Đăng chơi game cũng hay lắm, đúng là không có thằng nào không thích chơi game mà lại chơi giỏi được. Không ngờ Đăng cũng nghiện game ra trò. Chắc do biết hôm nay là Chủ Nhật nên tối qua chơi xả láng.

Diệp mở phần mềm Microsoft Access, ngồi đần một lúc mới chợt nghĩ ra: Nó đâu cần phải diễn như thể nó tới để học thật như vậy!

Căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng, Diệp chỉ nghe tiếng cánh quạt chạy số nhỏ đang quay qua quay lại giữa Diệp và Đăng, bên cạnh đó là tiếng thở đều khe khẽ.

Tự nhiên phần da dày trên mặt Diệp cũng không nhịn được mà đỏ lên.

Nó chẳng hiểu Đăng nghĩ gì mà lại để một đứa con gái vào phòng nhìn mình ngủ. Nếu Đăng buồn ngủ và ngại phiền phức thì chỉ cần đóng cổng đuổi nó đi thôi mà! Kể ra nếu nó là cô gái duyên dáng ý tứ một chút thì đã biết đường lui, quay xe mà về để cho người ta nghỉ ngơi. Đáng tiếc mạch não của Diệp không được lắp đặt như vậy.

Giờ Diệp đang lâm vào trạng thái vô cùng bối rối, không hiểu Đăng nghĩ gì, không biết phải làm gì.

Thế là nó quay ra xem xét máy tính của Đăng.

Màn hình được Đăng chia làm hai phần rõ ràng, một bên là các phần mềm và tài liệu học tập, một bên chỉ có game và game, Diệp đoán được dựa theo biểu tượng hiển thị của chúng.

Diệp lên Google tra: Con trai thoải mái khi để con gái vào phòng là ý gì?

Dường như câu hỏi của nó hơi tối nghĩa, cũng không có mấy bài đăng về chủ đề này nên Diệp chẳng tìm được thông tin gì. Phải lướt đến trang thứ năm mới có cái tiêu đề hơi đúng ý câu hỏi của nó. Diệp click vào, thấy bên dưới có câu trả lời: Vì đối phương không coi bạn là con gái.

Diệp tắt mịa cái tab đấy đi. Dù sao trước giờ Google cũng chưa bao giờ cho nó được cái kết quả nào vừa ý.

Diệp ngồi xem Youtube một lúc thấy mấy kênh đề xuất của Đăng toàn những thứ mang tính học thuật nhạt nhẽo, thầm nghĩ nếu nó muốn theo đuổi Đăng bằng sở thích chắc cũng phải trang bị một cái não thật lớn mới đủ. Cảm thấy lòng vẫn không yên nên nó lại mở mấy web đọc truyện tranh ra nghiên cứu mấy bộ không được xuất bản...

Loay hoay một lúc, Diệp nhìn đồng hồ ở góc dưới màn hình lẩm bẩm kinh hãi: "Hả? Ngồi nãy giờ mới được 30 phút à?"

Đăng mới đi ngủ từ lúc sáu rưỡi, nếu ngủ đủ tám tiếng một ngày thì bao giờ Đăng mới dậy? Nó phải ngồi đần thối bao lâu với cái máy tính nữa?


Ngồi đây quá chán, thời gian trôi quá chậm. Diệp đứng dậy đi về phía giường của Đăng, sau đó chầm chậm ngồi xuống mép giường ngắm trai đẹp.

Có lẽ do hôm qua thức quá muộn nên hơi thở của Đăng nặng nề, ngủ rất sâu, Diệp nghịch nghịch tóc của Đăng mà cậu ta vẫn không hay biết gì.

Diệp ngắm Đăng ngủ, trái tim mất kiểm soát trong lồng ngực nó sau khi được nhảy thả phanh một lúc cuối cùng cũng trở về mốc 75 nhịp/phút tức là 0.8 giây một nhịp.

Hơi thở của Diệp dần bình ổn trở lại, nó nhẹ nhàng mở cửa bước ra khỏi phòng.

"Chị Diệp!"

Diệp vừa bước xuống tầng liền nghe tiếng trẻ con gọi mình, quay đầu về phía phát ra âm thanh mới thấy Trâm đang hớn hở chạy lại ôm nó.

"Sao hôm nay chị mới sang chơi?"

Diệp sợ hết hồn, không hiểu tại sao ánh mắt bé con này nhìn mình như kiểu chị em thân thiết lâu năm không gặp đến thế.

Trâm có phòng riêng ở tầng hai ngay cạnh phòng Đăng. Con bé vừa mới dậy xuống nhà lấy nước uống, đúng lúc đụng mặt Diệp ở đây. Trâm cứ tíu tít tíu tít kể chuyện của nó ở trên lớp, Diệp vừa nghe vừa nhớ mang máng lần trước Đăng bảo con bé nói ít lắm?

Thì ra từ lần Diệp tặng đồ dùng học tập cho Trâm, cô bé thấy yêu đời hơn hẳn, lên lớp đi đâu cũng lôi đồ dùng học tập ra khoe bạn bè. Có vẻ như mắt thẩm mỹ của Diệp với mấy thứ đáng yêu rất tốt, hơn nữa đống đồ đó đều được nó đặt giao hàng online trên Shopee, tất cả là loại không bán ở các cửa tiệm gần đây. Đồ dễ thương thì có rất nhiều nhưng Trâm lên lớp không bị đụng hàng nên rất vui vẻ.

"Nếu thích thì để lần sau chị mua thêm cho. Em còn thiếu món gì?" Diệp hỏi đầy thành ý.

"Thật hả chị?" Trâm nghe vậy hớn hở lắm, nhưng sau xìu xuống luôn: "Nhưng anh Đăng bảo không được nhận đồ của người lạ."

"Anh Đăng vừa nãy còn mở cổng cho chị, rồi khóa cổng lại kìa. Có ai lại nhốt người lạ trong nhà đâu?"

Hai mắt Trâm hiện ra vài công thức cộng trừ nhân chia, sau đó gật đầu: "Chị nói đúng."

"Chị lúc nào cũng đúng."

Ngoài sân truyền tới tiếng sủa của Bin, lúc bấy giờ Diệp mới nhớ mình mang của nợ này theo. Nó mở cửa thấy Bin đã đứng vẫy đuôi trước cửa, Trâm thấy một con chó lạ cũng sợ hết hồn núp sau lưng Diệp.

Trái lại Bin thấy trẻ con thì vui lắm, đuôi quẫy lên quẫy xuống như quạt trực thăng, sau đó tìm đủ mọi cách để tiếp cận Trâm.

Diệp bế Trâm lên cao, chỉ tay vào mặt Bin dặn dò: "Mày không được bắt nạt Trâm nghe chưa? Hiểu khum?"

Bin gâu một tiếng, tỏ ý rằng nó là một con chó, nghe làm sao mà hiểu được.

Bin là giống chó Poodle lông trắng, tai cụp, mắt to tròn, mặt đần y như chủ trông không có tính uy hiếp nào. Diệp cúi người làm mẫu xoa đầu vuốt lông Bin mấy cái, Trâm quan sát một lúc cũng bẽn lẽn thò tay ra.

Cuối cùng cô bé chơi với Bin vui quá quên luôn Diệp.


Trẻ con và chó đều là những đứa thừa năng lượng không có chỗ xả. Cuộc đời xiềng xích của Bin gặp được người nguyện chơi cùng tới bến như Trâm làm cả hai vui quên trời đất. Ban đầu là đuổi nhau quanh sân, sau đó kéo nhau vào phòng khách, cuối cùng Trâm dắt cả Diệp và Bin lên phòng cô bé để chơi "hàng". "Hàng" của cô bé bao gồm mấy con búp bê trông hơi xấu xấu cùng bộ đồ chơi nấu ăn bằng nhựa nhìn chán không chịu được. Cô bé cho Diệp đóng vai mẹ, Trâm đóng vai bố, còn Bin đóng vai đứa con hư.

Hàng ngày bố Bin đi làm kiếm tiền nuôi Bin ăn học, Diệp trong vai mẹ Bin ở nhà nấu cơm giặt giũ dọn dẹp nhà cửa đợi bố Bin đi làm về đưa tiền.

"Mẹ nó ơi, hôm nay tôi không muốn ăn thịt nữa." Trâm đóng vai bố Bin vừa đi làm về tay vẫn cầm cặp táp, làm bộ than thở.

Diệp nghe chẳng hiểu gì hỏi lại: "Là sao hả bố Bin ơi?"

Bố Bin: "Mẹ Bin ngày nào cũng nấu thịt, thịt luộc, thịt rang, thịt băm, thịt chiên xù, thịt kho tàu, thịt hầm, tôi ăn chán lắm rồi."

Diệp hoang mang không hiểu Trâm lấy đâu ra lời thoại này: "Bình thường toàn phải ăn mấy món này à?"

Trâm thở dài: "Mẹ Bin còn phải hỏi nữa à? Mẹ Bin biết nấu mỗi mấy món thịt đó còn gì. Hôm trước còn gọi là Thịt Bảy Món đấy thôi."

Diệp hỏi Trâm: "Anh Đăng biết nấu mỗi thịt lợn thôi đúng không?"

Trâm thoát vai diễn: "Đúng rồi á chị, ăn chán lắm. Thỉnh thoảng thì ăn đậu rán trứng rán. Hôm nào anh Đăng mua đồ ăn bên ngoài thì mới có món khác."

"Đúng là khó mà vẹn cả đôi đường."

Diệp lẩm bẩm, thầm nghĩ thằng Đăng vừa học giỏi vừa chơi game giỏi thì lấy đâu ra mà chăm em gái tốt nữa? Diệp nhân cơ hội này moi thêm một vài thông tin của Đăng, thầm ghi nhớ trong đầu rồi về nhà sẽ ghi lại vào sổ sau.

Hai chị em đang chơi thì chợt thấy cửa phòng mở ra, Đăng một tay gãi bụng một tay cầm tay nắm cửa ngó đầu vào trong hỏi: "Dậy chưa Trâm?"

Thấy trong phòng có thêm một Diệp, đôi mày Đăng hơi nhíu, tay đóng sập cửa lại. Năm giây sau lại mở cửa ra: "Sao mày lại ở đây?"

"Mày tỉnh ngủ chưa?" Diệp hỏi.

Đăng không nói gì, Trâm trả lời hộ anh trai: "Sáng Chủ Nhật nào anh Đăng cũng ngủ đến trưa. Từ hôm chị Diệp sang mới chăm dậy sớm một tí, nhưng tuần này lại dậy muộn nữa."

"Nói linh tinh cái gì đấy?" Đăng trừng mắt.

Diệp lẩm bẩm thầm tính từ lần cuối nó sang đây là đã qua ba tuần.

Nó nói: "Mày ngủ như chết ấy. Tao với Trâm chơi ầm ĩ nãy giờ bên phòng này mày không nghe gì hả?"

"Phòng tao cách âm."

Đầu Diệp nghĩ đến một số thứ linh tinh, ngay sau đó liền xua đi: "Giờ này mà mày mới dậy à? Bình thường mấy giờ nhà mày ăn cơm?"

"12 giờ trưa. Hỏi làm gì?"

"Xin bát cơm." Diệp mạnh dạn nói ra ý tưởng, sau đó sửa lại: "Thêm một bát cho Bin."

Đăng không nói gì.

Sau đó là một màn Đăng và Diệp sóng vai cùng nhau ra chợ mua đồ nấu ăn trưa, Bin ở nhà trông nhà, Trâm ở nhà trông chó.

"Mày muốn ăn gì?" Đăng hỏi.

"Trừ thịt lợn ra." Diệp nói.

Cách nhà Đăng một đoạn có cái chợ nhỏ, hai người vừa đi vừa nói chuyện một lúc đã tới nơi. Dường như ở khu chợ nhỏ thân thiện này thì ai cũng biết nhau cả, chỉ có Diệp là người lạ.


"Đăng à, hôm nay ăn thịt không cháu? Thịt tươi lắm." Cô bán thịt thấy Đăng lập tức mời chào nhiệt tình.

Đăng lườm Diệp đang mím môi nhịn cười ở bên cạnh, vẫn lễ phép đáp: "Dạ hôm nay cháu không ăn thịt ạ."

Ra hàng rau mua một củ su hào, bác bán rau nhìn Diệp cười hỏi: "Bạn gái Đăng à? Xinh gái trắng trẻo quá nhỉ!"

Diệp thấy mình được khen cũng đáp lại: "Cảm ơn bác ạ. Chúng cháu bạn cùng lớp thôi ạ."

Nó đi cùng Đăng một đoạn trong chợ mà có cảm tưởng là người nổi tiếng đi trên sàn catwalk. Đăng đưa nó đi một mạch tới nơi bán thịt gà mua hai cái đùi lớn sau đó nhờ cô bán gà chặt hộ. Diệp gật gù cảm thấy Đăng có kinh nghiệm đi chợ đầy mình. Su hào mua gọt sẵn, thịt gà cũng đã chặt xong về chỉ việc nấu. Vừa rồi cả hai đã bàn bạc làm món thịt gà rang gừng nên giờ chỉ mua thêm vài nhánh gừng nữa là xong.

Diệp xung phong đặt cơm, thành thục vo gạo cho ngón tay vào đo mực nước cao đúng một đốt, sau đó lấy ống quần lau đế nồi cho vào nồi bấm nút. Nếu nó quên bấm nút nồi cơm thì hôm nay sẽ là một sự nhục nhã. Ngoài ra nó cũng giúp luộc su hào, còn món chính gà rang gừng thì Đăng vừa xem Google vừa nấu.

Bàn cơm đơn giản chỉ có Trâm ăn rất vui vẻ, hai anh chị thì cắm mặt ăn cơm không nói với nhau câu nào. Gà rang gừng tuy không giống mẹ Diệp nấu lắm nhưng ăn cũng ngon, không có lỗi lầm gì.

Diệp vừa ăn vừa suy nghĩ, dường như mọi điều hoang đường nó làm đều thuận lợi. Cảm giác như từ khi nó chủ động nó đã nắm được toàn bộ cách điều hành cốt truyện. Nhưng trong số nhân tố dẫn tới thành công ắt phải kể đến sự ngầm chấp thuận của Đăng. Cậu ta hoàn toàn không phản kháng.

Diệp nhìn Đăng, hình như trong đôi mắt cậu ta cũng có khoảng chín phần bất lực và một phần nuông chiều. Rất khó nhận ra, nhưng Diệp phát hiện được rồi.

Bao giờ thì Đăng tỏ tình với nó nhỉ?

Ăn cơm xong Đăng rửa Diệp tráng, tráng bát xong cũng không còn lí do để ở lại nên Diệp đành bế Bin ngồi lên yên sau chuẩn bị ra về.

"Bin phải về rồi hả chị?" Trâm buồn buồn hỏi.

Diệp mỉm cười dịu dàng: "Em hỏi sai rồi, phải hỏi là "Chị Diệp phải về rồi à?" mới đúng."

"Chị Diệp cũng phải về rồi ạ?" Trâm thật thà nhắc lại.

"Ừ chị về đây. Hôm nào chị lại sang chơi nhé."

"Dạ. Nhờ chị mà em được ăn gà rang gừng. Tuần sau chị lại tới nhé ạ."

"Ok bai nhé."

Đăng đứng bên cạnh nhìn hai chị em tự ý giao kèo với nhau, không có ý kiến gì.

***

Ngoại truyện 7: Nữ công gia chánh

Diệp: "Mẹ ơi con muốn học nấu ăn."

Mẹ Diệp: "Bình thường cắm nồi cơm và rửa rau xong chạy mất dép mà?"

Diệp: "Con thay đổi rồi. Từ giờ con sẽ nấu nướng."

Mẹ Diệp vui mừng nói: "Diệp trưởng thành nhanh quá! Biết thương mẹ rồi đấy."

Diệp: "Con nấu mẹ rửa bát nhé ạ?"

Sau đó Diệp bị mẹ đánh mặt sưng vù.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương