Đầu giờ mão (tầm 5h sáng) hôm sau, gà vừa gáy thì Điềm Tư Tư đã tỉnh dậy.

Tiểu Lệ hơi hơi bất ngờ, bình thường Vương phi nhà cô chẳng bao giờ dậy giờ này đâu.

Xem ra, số hoa cúc ngoài kia ảnh hưởng lớn đế chủ tử cô lắm đây.
“Tiểu Lệ, nha hoàn ta kêu Phương Tề chuẩn bị đã đến chưa.”
“Bẩm Vương phi, mười nha hoàn tập hợp chỉnh tề ngoài vườn rồi ạ.”
Sau khi rửa mặt chải đầu, còn chưa kịp dùng bữa sáng, Điềm Tư Tư đã đi ra ngoài.
“Vương phi người dùng bữa sáng đã ạ?”
“Không cần đâu, lát ta ăn sau cũng được.

Nhanh lên Tiểu Lệ ơi.”
Mười nha hoàn tập hợp ngoài viện.

Điềm Tư Tư cảm thán đúng là nữ nhân cổ đại.

Sao ai nhìn cũng xinh đẹp, mặn mà thế này.
“Chắc các ngươi cũng nghe Phương tổng quản nói rồi.

Ngày hôm nay ta tập hợp các ngươi lại đây, công việc chính là thu hoạch toàn bộ hoa cúc ở viện này.

Cắt hoa cúc như thế nào thì quan sát Tiểu Lệ làm để làm theo.

Các ngươi tuyệt đối phải làm cẩn thận không được lười biếng ẩu tả.

Hiểu chưa?”
“Chúng nô tỳ hiểu rõ.”

Danh tiếng ra tay ác độc của Vương phi trong phủ này còn không ai hiểu rõ.

Từ vị ma ma già đến tổng quản, ai không được nàng dạy dỗ cho dễ bảo.

Đến Vương gia cũng dành sủng ái cho nàng nên đám nha hoàn nghe lời tăm tắp.
Sau khi quan sát Tiểu Lệ làm mẫu vài lần, mười nha hoàn lần lượt tản ra khắp các phía.

Việc hái cúc này tuy nghe nhẹ nhàng nhưng cần phải cẩn thận tỉ mit lại kiên trì.

Nếu làm không cẩn thận rất dễ sót hoa cúc trên cây hoặc dập nát hoa.
Điềm Tư Tư chắp tay sau lưng, đi dạo giữa vườn hoa.

Đóa cúc nở rộ vàng ươm, nhìn vô cùng vui mắt.

các nha hoàn nhanh tay lẹ mắt hái cúc, miệng thì trò chuyện rôm rả.
Lúc này ở cửa sau viện Điềm Tư Tư nhìn thấy một đứa trẻ đang tò mò đứng nhìn vào phía trong.

Nàng nhận ra đứa trẻ này, Đại An – con trai của Đại Tráng và Tiểu Lệ, năm nay gần được 3 tuổi.

So với lần đầu tiên nhìn thấy nó, đứa trẻ giờ đã thay đổi nhiều.

Lúc trước mới được mua ở chợ bán người, Đại An gầy gò, mặt hốc hác nên hai mắt to lồi ra, tay chân khẳng khiu.

Bây giờ đủ ăn đủ mặc nên cả người tròn tròn, gương mặt bụ bẫm nom vô cùng dễ thương.
Ngày thường đứa bé chỉ ở trong khu nhà nhỏ kế bên viện, ít khi ra ngoài nhưng bây giờ thấy Hạ Hoa viện không khí xôn xao rộn ràng nên bản tính tò mò của trẻ con không kiềm được, chạy vào lén lút đứng nấp ngoài cửa xem.
Điềm Tư Tư vẫy vẫy tay gọi đứa nhỏ vào, Đại An rụt rè phút chốc rồi ngoan ngoãn đi vào.

Dù gì trong viện phụ thân và mẫu thân của nó đang đứng làm việc a.
Điềm Tư Tư ngồi xốm xuống, mỉm cười nhìn đứa bé:
“Con tên Đại An đúng không? Con dậy sớm thế, đã dùng bữa sáng chưa?”
Đại An hé hé miệng rồi đáp:
“Đại An… Đại An…Đại An bái kiến Vương phi.

Con đã dùng cháo buổi sáng rồi ạ.”
Đại An không dám nhìn nữ nhân cao quý trước mắt.

Nó biết người này.

Mẫu thân vẫn hay nói đây là chủ tử mà cũng là ân nhân của gia đình họ; nếu không có vị nữ nhân này gia đình nó còn đói ăn đói mặc; cho nên gặp là phải biết tôn kính.
Tiểu Lệ đang làm việc cật lực thì ngẩng đầu lên giật cả mình.

Vương phi đang nói chuyện vui vẻ với con mình a.

Nàng vội càng chạy đến.

Thật ra Tiểu Lệ không sợ Vương phi hại gì con của nàng, nàng chỉ sợ đứa bé nhỏ quá sẽ làm phiền hà chủ tử.
Tiểu Lệ chạy đến chưa kịp nói tiếng nào thì Điềm Tư Tư đã lên tiếng phân phó:

“Tiểu Lệ ngươi đến đúng lúc lắm.

Người đi vào nhà bếp dặn họ đem vài cái bánh bao hấp và bánh hoa sen lên đây.

Hâm nóng chút sữa dê nữa.

Con trai ngươi không ăn được cái gì thì nhớ nói với nhà bếp luôn.”
Tiểu Lệ hơi ngẩng người một chút, nhưng cũng không phản bác lại mà chạy đi.

Được Vương phi đối xử tốt chính là phúc phận của nhà họ.

Điềm Tư Tư dẫn đứa trẻ vào trong cái đình giữa vườn hoa.

Chỉ chốc lát sau, nhà bếp đã cho người đem đồ ăn đến.
Một đĩa bánh bao hấp tầm 4 5 cái to như nắm tay người lớn, bánh hoa sen được cắt khối vuông thơm ngào ngạt, một chén sữa dê lớn nóng hổi.
“An Nhi ăn đi nhé, cứ tự nhiên.

Phụ thân mẫu thân của ngươi vẫn đang làm việc chăm chỉ nên ngươi ngoan ngoãn nha.”
Đại An rụt rè một chút không dám ăn, nhưng Vương phi đã bẻ đôi bánh bao ra chia cho nó một nửa.

Bánh bao thịt vỏ mỏng nhân dày, mộc nhĩ nấm hương cùng thịt băm hòa quyện với nhau nhìn vô cùng hấp dẫn.

Nửa cái trứng gà thơm lừng lấp ló phía trong nhân bánh.
“Đa … Đa… Đa tạ Vương phi ạ.”
Đại An không kiềm lòng được nữa, sau khi đa tạ thì vươn tay ra nhận lấy chậm rãi nhai nuốt.
“Tuy còn nhỏ chịu khổ nhưng không mất lễ nghi, có tố chất aaa.”
Đại An thì chăm chú ăn ăn uống uống, Điềm Tư Tư thì ngồi tựa vào chiếc ghế bấp bênh quen thuộc nhìn khung cảnh thu hoạch cúc vui vẻ trước mắt.

Cả hai tuy không ai nói gì với nhau nhưng nhìn vô cùng hài hòa.
Lúc Triệu Bình cùng Tiêu Đắc đi vào Hạ Hoa viện thì đã là cuối giờ mão (tầm 7h sáng).

Mặt trời mới bắt đầu lên, không khí trong lành, nắng vẫn còn rất nhẹ.
Công việc thu hoạch hoa cúc đã hơn phân nửa.


Vườn cúc vàng nay đã nhượng chỗ bớt cho màu xanh lá mát mắt.
Triệu Bình nhìn Vương phi nhà hắn đang nhàn nhã nằm trên ghế, thưởng thức khung cảnh tươi đẹp trước mắt.

Điềm Tư Tư lúc nào cũng bình tình thong dong, thần thái như nắm hết mọi việc trong tay.

Đây là điều mà khiến Triệu Bình hâm mộ nhất.
Nhưng khoan đã, thằng nhãi con xuất hiện bên cạnh Điềm Tư Tư là ai kia? Hắn còn chưa kịp làm gì với nàng thế mà lòi đâu ra một tiểu hài tử thế kia?
“Tham kiến Vương gia.”
Đám nha hoàn đang hái hoa thấy Bình Nhạc Vương tiến vào thì vội vàng quỳ xuống.

Đứa trẻ cũng giật mình vội bỏ cái bánh đang gặm dở xuống, quỳ thỉnh an.
Triệu Bình không thèm để ý, đi thẳng đến chỗ Điềm Tư Tư đang ngủ.

Đôi mắt nàng nhắm hờ, lông mi rậm rạp run run.
“Tất cả đứng lên đi, Vương gia, người hà tất phải dọa một đứa trẻ.”
Lúc này, Vương phi đã mở mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào hắn.

Triệu Bình có chút chột dạ, hắn thừa nhận là hắn có chút ý muốn dọa đứa bé này.
“Đại An, con ăn no rồi thì đi chơi với A Bĩnh đi.”
Đại An như được ân xá, chạy vội khỏi đình; tìm A Bĩnh chơi.

A Bĩnh là con chó đen thui mà Điềm Tư Tư nuôi.
Triệu Bình nghi ngờ Vương phi của hắn muốn chơi xỏ hắn nên mới đặt tên nó A Bĩnh.
A Bĩnh, Triệu Bình.

Nghe rất là vần đấy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương