1000 Tiếng Yêu
-
Chương 3
Pari Coffee xin chào quý khách. Xin hỏi quý khách muốn thức uống gì ạ.
- Cho tôi một phindi hạnh nhân.
Giọng nói này sao lại giống thầy dạy toán trường tôi thế nhỉ. Ngước lên nhìn quả thật không ai khác chính là thầy Hoàng Quân. Nhưng mà nhìn thầy khác thật, lúc mặc áo sơ mi kết hợp với quần tây nhìn trông thật lịch lãm còn bây giờ thầy mặc khá thoải mái áo polo cùng với quần dài trông cũng rất ra gì và này nọ nhưng khoan đã. Thầy mới order gì thế nhỉ, tôi lo nhìn thầy mà quên ngang.
- Qúy khách có thể nói lại món quý khách gọi được không? Xin lỗi vì sự không chú ý này.
Tôi e thẹn hỏi lại thầy.
- Trên lớp em đã không chú ý nghe tôi giảng bài thì tôi không nói gì nhưng làm phục vụ mà lại không chú ý món khách gọi em muốn bị trừ lương hay đuổi việc à.
Tôi nghe xong chỉ biết câm nín, phải rồi trên lớp thầy giảng tôi lúc nào cũng chán đời cả, có nghe ngóng gì đâu. Mà đâu phải tại tôi hết do môn Toán không hợp với tôi kìa. Tôi cố kìm nén cơn tức của mình.
- Thật xin lỗi quý khách về sự thiếu chuyên nghiệp này. Mong quý khách vui lòng bỏ qua cho tôi ạ.
- Tôi order một phindi hạnh nhân. Cô phục vụ đã nghe rõ chưa.
Lần này thầy ta cố ý nói to lên khiến mọi người liền chú ý về bàn bọn tôi. Thật là mất mặt quá đi mà.
10 giờ tối
Dường như mọi thứ bắt đầu ngưng lại rất nhiều, sự ồn ào tấp nập của tiếng xe cộ đã thưa dần, những ngọn đèn của thành phố cũng tắt đi theo từng giây phút chập tối và quán tôi cũng chẳng còn khách ra vào nữa. Nhân viên chúng tôi dọn dẹp lại bàn ghế để chuẩn bị đóng cửa.
Đi xuống tầng hầm để lấy xe vừa ra khỏi tôi nhìn bên đường thấy bóng dáng của thầy ấy. Người vừa khiến tôi bị sếp la đấy, thật đáng ghét nhưng sao giờ thầy ấy vẫn còn ở đó nhỉ. Tôi không định qua đường đâu nhưng máu tò mò nổi lên nên:
- Thầy Quân, sao giờ thầy còn đứng đây vậy? Thầy không có xe để về hả?
Nghe giọng nói thánh thót của tôi thầy nhìn lên. Và không một lời hồi đáp.
Tôi? Gì vậy?
Thấy không ý định trả lời tôi nói thầm:
- Mong là chẳng có xe nào đến rước thầy cả, ai ai cũng đi ngủ hết cho thầy đứng đây tới sáng luôn đi, cho lạnh chết thầy vì cái tội khinh tôi.
Đang định rời đi thì thấy phía sau xe có vật nặng tôi hốt hoảng quay lại thì thấy thầy đã ngồi lên xe mình. Ủa? Alo? Thầy đang làm gì vậy hả? Chưa kịp hỏi thì thấy:
- Nhà tôi ở khu B đường X.
Hỡi ơi, đừng nói thầy bắt tôi chở thầy về nhà đó nha. Không được đâu. Nhà tôi ở khu A mà thầy thì lại khu B. Ai cũng biết khu Bvới A quá xa, xa như cách anh ở đầu sông em ở cuối sông vậy. Nên tôi đã kiên quyết thẳng thừng từ chối với vẻ mặt hết sức nghiêm nghị
- Không được đâu thầy. Mai em còn đi học nữa thầy ơi.
Đáp lại tộ là lời mời gọi hết sức ngon ngọt khiến toi một đứa chán ghét với môn Toán đã hăng say gật đầu
- Em cứ chở tôi về còn hôm sau tôi cho em học trễ lại. Dù sao tiết đầu là tiết của tôi mà không phải sao.
Nghe vậy tôi hớn hở và nói to:
- Tuân lệnh ạ. Thầy giờ có muốn đi phượt mọi ngỏ của thành phố, hay sang nước khác và kể cả lên mặt trăng em nguyện chở thầy ạ.
Nghe vậy người phía sau tôi cũng đã chịu buông gương mặt lạnh lùng đi và thay vào đó là nụ cười nhè nhẹ.
- Em chở người mà không có nón bảo hiểm, muốn bị phạt à?
- Nón bảo hiểm, à quên thầy đợi em chút.
- Đây
Vừa dứt lời tôi đưa cho thầy nói bảo hiểm hình pikachu của Hà Trang cho thầy mà trong lòng thầm cười to không nhịn được tôi liền phụt ra ngoài:
- Haha. Thầy, nón bảo hiểm nè thầy đội đi.
- Tháo nón bảo hiểm của em đưa cho tôi.
Chưa kịp cười xong thầy nói vậy tôi liền im bắt và đáp trả:
- Em đội nón này quen rồi. Thầy một là đội nón bạn em hoặc thầy đi taxi về ạ. Em không còn cách nào khác.
Nói thật tôi không có thích ai đội nón của mình cả nên khi thầy nói vậy tôi cũng hơi tức giận.
“Cạch” chưa kịp định hình thì cái nón bảo hiểm trên đầu tôi đã được tháo ra và thầy ấy không nhanh không chậm đội vào đầu mình. Tôi bực người quát lên:
- Hoàng Quân, thầy thật quá đáng….
Chưa nói hết thì:
- Một là em đội nón của bạn và tôi chở về hai là chúng ta dây dưa tới sáng em cho cái nào?
Này, xe tôi đó, nón tôi đó và tôi cũng đâu liên quan đến thầy. Trong hoàn cảnh này tôi là người quyết định mà thầy sao lại áp đảo thành ra như vậy rồi. Nhìn gương mặt muốn đánh chết đó tôi thật sự tức điên lên nhưng vì mệt mỏi trong ngày dài nên tôi nhịn và nhịn:
- Thôi được tùy thầy.
Cuối cùng tôi ngồi phía sau và thầy ấy là người lái. Qủa thật, thầy ấy bẻ lái khiến tôi chẳng hứng kịp miếng nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook