1000 Năm Tương Phùng
C7: Chương 7

14

"Đừng gọi tôi là phu nhân, tôi thực sự không thích gọi như vậy."

Sao anh ấy cứ gọi tôi là phu nhân như vậy.

Nghĩ đến đây, tôi vừa bất lực vừa tức giận, lạnh lùng nhìn anh nói: “Thiếu gia à, tôi thật sự rất muốn quay về cuộc sống bình thường, tôi tin tưởng anh sẽ gặp lại vợ mình, dù sao anh cũng đợi người ta ngàn năm rồi, chờ thêm một chút có được không?"

Tiểu Hầu gia đứng dậy đi về phía tôi, vẻ mặt vẫn lãnh đạm.

Anh ấy trả lời không liên quan và hỏi: "Hi Hi, em định phỏng vấn ở đâu, anh cùng đi với em."

Tôi thấy mình đang đấm vào bông không còn sức phản kháng, điều này làm tôi càng tức giận hơn

"Đừng nhìn đi chỗ khác, ta đang nói chuyện với nàng về việc..."

Tôi thở dài: “Nếu anh thật sự thích khuôn mặt này thì mai tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ, anh sẽ không coi tôi là vợ anh chứ?”

Khi anh im lặng, hàng mi dài cụp xuống che nửa con mắt.

Tôi thừa nhận rằng trái tim tôi đã có những giây phút rung động, nhưng lý trí của tôi đã kéo tôi lại hai bên đang đấu tranh như trò chơi kéo co.

Sau đó, tôi nghe những gì anh ấy nói.

"Hi Hi, tính cách nàng vẫn giống như trước kia, ngay dưới mông sát phần trên đùi phải có một cái vết bớt nhỏ màu tím."

Trong đầu tôi ong ong một tiếng, tôi mím chặt môi không thốt ra được lời nào.

Đúng……rồi

Có…bớt

Nhưng làm sao anh ấy có thể biết vết bớt ở một nơi riêng tư như vậy!

Tôi lập tức hiểu ra, tức giận mắng anh ta: "Anh! Anh nhìn trộm lúc tôi thay quần áo!"


"KHÔNG."

"Anh còn nói chối, đừng tưởng tôi không biết anh có thể tàng hình! Bằng không anh sao có thể nhìn vết bớt đó được!"

Hầu gia trầm mặc chốc lát, chỉ có thể nói: "Chúng ta là vợ chồng, cũng từng giao hợp." ( vâng anh nhà ta dùng từ giao hợp đấy ạ)

Toàn bộ hơi thở của tôi đột ngột dồn lên đỉnh đầu, mặt tôi đỏ bừng và tôi vô cùng tức giận.

Tôi quay đầu lại và nhìn xung quanh để tìm kiếm thứ gì đó.

Tiểu hầu gia: "Ngọc Hi, nàng tìm cái gì vậy?"

Tôi: “Tìm cái gì mà có thể đập người được”.

"Trong nhà có thước, cùng ta trở về, cho nàng đánh đủ khi nào hết giận thì thôi."

Anh ấy vẫn không chịu từ bỏ, phải không?

Nếu đó thật sự là một cánh cửa tuyệt vời.

Có trời mới biết sau khi tôi đi vào sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao tôi cũng biết mình không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của anh ấy.

"Cho nên anh mới muốn tôi tiến vào cánh cửa kia? Tôi khuyên anh mau chóng từ bỏ cái ý nghĩ đó đi, có chết tôi cũng không đi, trừ phi anh dùng gậy đánh tôi bất tỉnh, rồi khiêng tôi đi vào!" giọng tôi điên lên.

Nghe xong trên khuôn mặt ngàn năm không thay đổi của vị tiểu Hầu gia lại lộ ra vẻ đắc ý.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, xoa ngón tay cái lên cằm, dường như đang cân nhắc tính khả thi của vấn đề.

Tôi rùng mình một cái và lùi lại vài bước, lấy tay ôm lấy thân mình.

"Dừng lại! Anh, đừng tới gần đây..."

Tôi thấy anh ấy sốt sắng xắn tay áo lên, không biết anh ấy định hù mình hay thật sự định làm vậy.

Tôi sợ tới mức vội vàng nhượng bộ, “Được, được!Nếu Anh đã muốn như vậy, tôi sẽ đi với anh... Tôi muốn xem cái giáo phái tuyệt vời này cùng với cái cánh của kỳ diệu kia rốt cuộc là như thế nào! "


Hầu Gia đưa tôi đến một khu phố cổ màng đậm nét cổ kính mà trầm lắng

Nơi đây không náo nhiệt và sầm uất như khu thương mại mới nhưng vẫn sôi động.

Tôi đi theo tiểu Hầu Gia, đi trong những con hẻm nhỏ nhiều khúc ngoặt, tự hỏi tại sao con hẻm vẫn chưa kết thúc.

Đột nhiên, bức tường bên cạnh bỗng trở nên hư ảo. Khi tôi nhìn lại xung quanh mình, tiếng xe và tiếng người trong khu phố cách đó không xa dường như bị một thế lực nào đó chặn lại ở một nơi rất xa, giờ đây chỉ còn lại tiếng gió nhè nhẹ thổi bên tai.

Tôi dán mắt vào phía trước, rồi đột nhiên trước mắt xuất hiện một ngôi nhà cổ, trên tấm biển phía trên cửa có dòng chữ viết theo kiểu cuồng thảo viết bốn chữ to——

Phủ Chuyển Chiêu Hầu.

Tôi lẩm bẩm, "Có phải nơi này không?"

Quay đầu nhìn người bên cạnh lại phát hiện tiểu hầu gia đã không còn ở bên cạnh mình.

Tôi ổn định lại tinh thần, chậm rãi bước lên bậc thang và đi về phía cổng lớn uy nghi của phủ Chuyển Chiêu Hầu.

15

Ngôi nhà cổ đứng lặng lẽ ở đó dưới ánh nắng, nó dường như đã chải qua hàng ngàn năm thời gian.

Tôi bỗng nhiên có cảm giác mình đã chờ đợi điều này từ rất lâu rồi.

Từng nhịp tim đập cực nhanh trong lồng ngực.

Tôi giơ tay lên, nín thở do dự vài giây, cuối cùng đặt lên tay vòng sắt gõ cửa.

Tiếng gõ cửa từ vòng sát hình đầu lân vang lên, cửa chính bị đẩy ra, liền nhìn thấy tiểu hầu gia chắp hai tay sau lưng đứng ở giữa sân.

Bên cạnh anh, một hàng người dõi ra cửa cũng đang đứng đợi.

Người đứng đầu hàng ăn mặc như quản gia, phía sau mấy người nam thì mặc như người hầu,còn mấy người nữ thì mặc giống nô tỳ thời cổ đại, có mấy người ăn mặc giống lính canh và cả cô bé mặt tròn tròn có hai búi tóc trên đầu mà tôi gặp trong chùa mấy ngày trước.


Trên mặt bọn họ đều toát lên vẻ kỳ vọng, nhưng sau đó, dần dần lộ ra vẻ không tin cùng thất vọng.

Tôi cũng đột nhiên tỉnh táo lại.

Đúng rồi, tôi đã bước qua cửa... nhưng, không có chuyện gì xảy ra cả.

Thành thật mà nói, ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được.

Dù tôi không muốn thừa nhận điều đó, nhưng tất cả các dấu hiệu đã chứng minh Tôi và Công chúa Ngọc Hi không phải cùng một người giữa chúng tôi không có sợi dây liên kết nào cả.

Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy tự do

"Xem đi, tôi đã nói tồi tôi không phải công chúa Ngọc Hi, hiện tại mấy người liền tha cho tôi chứ?" Tôi giả vờ thoải mái nói với hầu gia.

Ngay cả lúc này, hầu gia cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên bề mặt.

Anh khẽ nhíu mày, có vẻ như đang chìm trong suy nghĩ của mình.

Tất cả những người trong sân đều im lặng.

Cô bé mặt tròn tay cần gấu váy “da da da” chạy đến chỗ tôi.

"Không đâu, phu nhân, Đào Đào sẽ không nhận sai, người nhất định là phu nhân!"

Lời của nàng làm một đám người hầu thức tỉnh, bọn họ thì thầm với nhau: "Đúng vậy, ta hầu hạ phu nhân nhiều năm như vậy, có phải là thật không, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra!"

"Nhất định là phu nhân, coi như chúng ta nhận sai, Hầu gia cũng không thể nhận sai được!"

"Được, có hay không cũng quan trọng, chỉ cần phu nhân nguyện ý ở lại.". truyện tiên hiệp hay

"Nhưng tôi thấy phu nhân có vẻ không muốn ở lại lắm... ôi buồn quá."

"Ngươi làm đầu bếp sao lại kêu buồn như vậy? Người Buồn nhất chính là Hầu gia!"

Dáng vẻ rơm rớm nước mắt của cô gái nhỏ đã thực sự làm tôi mềm lòng.

Tôi vội vàng nói với cô ấy: “Được, được, em đừng khóc, nếu như em còn không tin, vậy chị lại đi vào lần nữa.”

Nói xong tôi xoay người đi ra ngoài.


Quay lại tôi đã giật mình khi.

Một nhóm người hầu ngay lập tức di chuyển đến gần cửa, bọn họ đều chạy đến bên cạnh cửa để chờ xem, họ gần như dán mắt vào mặt tôi.

"E hèm, mấy người... bình tĩnh đi."

Tôi nhìn xuyên qua đám người tiểu Hầu gia vẫn đứng ở phía xa trong sân. Một lần nữa nghiến răng và nhấc chân bước qua cánh cổng cao của phủ Hầu tước.

...

Sau đó, tôi một mình rời khỏi Phủ Chuyển Chiêu Hầu.

Tôi đứng bên đường nhìn dòng xe cộ qua lại, khi quay lại nhìn hướng Hầu phủ.

Thế giới ảo ảnh kia đã biến mất, trên bầu trời không một gợn mây có một đàn chim di cư bay qua, thật trống rỗng

Vừa rồi tôi nói với tiểu hầu gia: “Sự thật đã chứng minh, tôi không phải vợ anh, sau này xin anh đừng đến với tôi nữa.”

Nhưng những ngày sau đó, tôi thực sự không quen với việc không có anh bên cạnh.

Sức nóng trên mạng xã hội về những thông tin của ngôi mộ cổ dần phai nhạt, và cuộc đời thường tôi đang đi vào quỹ đạo.

Nhưng đôi khi vẫn có những điều kỳ lạ nho nhỏ xảy ra.

Như Khi tôi đang xếp hàng ở cửa hàng tráng miệng, người đàn ông trước mặt tôi đột nhiên cảm thấy không khỏe, ôm bụng chạy vội vào nhà vệ sinh bỏ lỡ đơn hàng cuối cùng trong ngày làm tôi được lợi.

Trong lúc băng qua đường, tôi vô tình rơi vào trạng thái suy nghĩ miên man, một chiếc ô tô từ bên cạnh hú còi.

Trong trường hợp khẩn cấp đó, một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi lên lề đường tránh cú va chạm giao thông sảy ra.

Khi tôi hoàn hồn nhìn xung quanh, lại không thể nhìn thấy bóng người đã kéo tôi lúc nãy.

Khi tôi về đến nhà, tôi đang nằm trên giường và cảm thấy mệt mỏi.

Có tiếng vật gì đó rơi trong phòng khách, tôi mở to mắt trong giây lát và chạy ra ngoài để kiểm tra.

Một góc rèm bị gió thổi tung lên cao, làm đổ mấy chậu cây mọng nước trên bậu cửa sổ.

Thì ra chỉ là gió lùa vào phòng.

Không phải người mà tôi muốn gặp

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương