1000 Năm Tương Phùng
-
C11: Chương 11
20
Hàng ngày sau giờ làm việc, sẽ là giờ cao điểm và tôi sẽ giống như mọi người chen lấn nhau trên tàu điện ngầm để về nhà.
Tàu điện giờ này ngầm đông nghịt người, tôi nắm chặt vòng tay chờ đến ga.
Nhưng giác quan nhạy bén làm tôi cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng đang chĩa thẳng vào mình, tôi quay đầu nhìn về phía sau.
Xuyên qua đám đông đen kịt, Nghê Dung đứng ở phía bên kia toa tàu, nở một nụ cười toe toét một cách kỳ lạ.
Tôi vội vàng kiểm tra chiếc vòng tay của mình.
Không có gì trên cổ tay!
Nó đã biến mất từ lúc nào vậy, trước vẫn còn, tôi bắt đầu hoảng loạn.
“Xin nhường cho tôi đi, tôi xin lỗi, làm ơn để tôi đi qua.” Tôi khó khăn chen qua đám đông và nhìn lại.
Chỉ cần tôi nhích qua đám người một bước, Nghê Dung cũng sẽ bước theo tôi.
May mắn thay, hiện tại có rất nhiều người ở giữa chúng tôi vào lúc này, ngay bây giờ thì cô ta không thể đến gần tôi.
Nhưng khi tàu điện ngầm đến ga, và đám đông xung quanh bắt đầu giải tán, tôi vẫn không biết phải làm gì tiếp theo.
Một trạm dừng khác đã đến, mọi người lần lượt đi về phía lối ra.
Nghê Dung cũng ngày càng gần tôi hơn.
Sự hoảng loạn bao trùm lấy tôi như một cái kén.
Khi tôi nghe thông báo về tên điểm đừng ở ga của tàu điện ngầm, tôi nhận ra rằng ga này tình cờ nằm ở gần Viện Bảo tàng.
Tôi xuống tàu điện ngầm cùng với đám đông, nhanh chân chạy một mạch ra khỏi nhà ga và hướng thẳng đến Viện bảo tàng.
Tôi có một linh cảm mạnh mẽ.
Vì mái tóc và đôi tay của công tước có thể bảo vệ tôi, nên những đồ vật cũ của tôi ở viện bảo tàng từ kiếp trước cũng có thể làm như vậy.
Không có nhiều khách du lịch trong bảo tàng vào các ngày trong tuần, vì vậy khi tôi hoảng loạn chạy vào mà không bị nhân viên chú ý.
Tôi không biết phòng triển lãm của Phu Nhân Ngọc Hi trước đó ở đâu, vì thế sau khi tôi bước vào cửa, tôi đi lang thang trong viện bảo tàng như một con gà không có đầu.
Lúc rẽ vào một góc của hàng lang, tôi nhìn thấy Nghê Dung đứng cách đó không xa đang đi tới, tôi lập tức rụt người lại.
Không còn lối thoát, tôi vào nhà vệ sinh, khóa cửa và tự nhốt mình trong đó.
Khu vệ sinh này tạm thời an toàn, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách từ vòi.
Tôi không có ai để liên lạc, lần cuối cùng tôi kiểm tra thời gian trên điện thoại của mình, tôi chợt nhận sắp đến giờ đóng cửa?
Tôi đã phải đi ra ngoài.
Lúc này, khu hội trường đã vắng người.
Tôi lo lắng chạy xuống cửa gọi bảo vệ nhưng không có ai nghe thấy tiếng kêu cứu của tôi.
Ngay sau đó tôi không dám lên tiếng nữa, vì tôi sợ Nghê Dung vẫn chưa rời đi.
Tôi phải nhanh chóng thay đổi vị trí của mình, không biết từ lúc nào tôi đã đến gian trưng bày cổ vật của phu nhân Ngọc Hi.
Nhìn người phụ nữ trong bức chân dung ở trung tâm căn phòng, sự hoảng loạn tột độ của tôi dịu đi một cách kỳ diệu, bước chân tôi chậm rãi bước từng bước về phía bức tranh như thể bị một sợi chỉ mỏng manh kéo lại.
Di tích văn hóa đã được lưu trữ hàng ngàn năm dường như có một sức mạnh kỳ diệu, có thể âm thầm kể về cuộc sống của một người trong quá khứ.
Người phụ nữ trong tranh có nụ cười nhẹ trên môi, mặc một chiếc áo dài màu tím nhạt, mái tóc dài như mực buông xuống trên vai.
Đằng sau cô ấy là một cây hoa mà tôi không thể gọi tên.
Cây có hoa nhưng không có lá, giống như một đám khói tím tụ lại trên cành.
Hình ảnh hoa rơi trên mặt hồ hiện lên trong tâm trí tôi khi lần đầu tiên tôi gặp tiểu hầu gia.
Bức tranh này chắc chắn là do chính Tiểu hầu gia vẽ vào thời điểm đó.
Tôi tiếp tục nhìn ngắm các cổ vật di tích văn hóa khác.
Những thứ này là vật bồi táng của Ngọc Hi.
Tôi đứng trước một đôi giày cưới thêu hoa sen bằng lụa vàng, và qua lớp kính trong suốt, một ký ức ngắn ngủi hiện lên trong đầu tôi——
Vào buổi tối, tiếng ồn ào của đám cưới đến từ sảnh trước.
Trong phòng tân hôn, tâm lành tiêu trừ kim thú, hương thơm ngào ngạt vào mũi.
Những chiếc tua trên mép khăn trùm đầu khẽ đung đưa qua lại, tôi hạ mắt xuống và thấy một đôi bàn tay mảnh khảnh dưới khăn trùm đầu đang cởi giày cưới cho tôi.
Người thiếu niên ngẩng đầu, tôi nhìn thấy chiếc cằm thon cùng đôi môi đỏ mọng của người đó dưới lớp khăn.
Người đó tựa hồ phát hiện tôi đang nhìn trộm, khóe môi cong lên, cười nói với tôi: "Hôn lễ quy tắc rất rườm rà, khổ phu nhân rồi."
Tim tôi đập thình thịch, tôi nhắm mắt lại, đợi anh ấy nhấc chiếc khăn trùm đầu của tôi với chiếc gậy như ý và bắt đầu đêm tân hôn trong phòng.
Suy nghĩ của tôi quay trở lại, tôi mở mắt ra thấy mình vẫn đang ở trung tâm của phòng triển lãm.
Nghê Dung đứng cách tôi ba mét, nhìn chằm chằm vào tôi.
Cô ta không phải là Nghê Dung, cô ta nên được gọi bằng cái tên Linh Nguyệt.
Cô ta lại biến thành nửa người nửa ma, mặc lễ phục tang lễ màu trắng, cứ lang thang bên ngoài phòng triển lãm.
Cô ấy vẫn không thể đến gần tôi.
Tôi đứng ngay dưới bức chân dung của Ngọc Hi, quan sát mọi hành động của cô ta một cách phòng thủ.
Cô ta cực kỳ kiên nhẫn, giống như một con sói đói đang chờ đợi cơ hội bên ngoài chuồng cừu.
Giống như một diễn viên, cô ta bắt đầu màn trình diễn của mình——
"Ngọc Hi, ngươi còn nhớ ta sao?
"Chúng ta lớn lên cùng nhau, và muộn luôn nghe lời tỷ”.
"Nhưng khi ta kêu muội giao thiếu gia cho tỷ, muội làm sao lại không nghe lời chứ?"
Thay vì nhìn vào mắt cô ta, tôi bịt tai, nhắm mắt lại, đầu dựa vào tủ kính trong phòng triển lãm và từ từ ngồi xuống.
Linh Nguyệt lại biến thành khóc nói: "Ngọc Hi, tỷ chết quá thảm rồi!
"Kiếm của hắn rơi xuống trên mặt tỷ, biến tỷ thành ra thế này, Ngọc Hi, muội không phải tỷ muội tốt của ta sao? Nhìn ta đi.
"Uô ô —— Ngọc Hi, mau nhìn ta, ta đau quá, ta là tỷ tỷ tốt của ngươi...
"Ngọc Hi! Ngươi cái này chó đẻ! Đều là tại ngươi! Ta muốn ngươi chết!"
Bức chân dung trên đầu tôi đã không chống cự được sự phẫn nộ và oán hận từ cô ta, nó rơi xuống như một chiếc lá. Và bị đốt cháy bởi một ngọn lửa bùng lên từ trong hư không, bức tranh bị thiêu rụi ngay trước mặt tôi.
Khi bức tranh cháy hết, đôi mắt của Linh Nguyệt càng thêm điên cuồng, cô ta lao về phía tôi với niềm vui tột độ...
Nhưng lúc này tôi lại rơi vào trạng thái lơ mơ, tôi đã có một giấc mơ dài, rất dài.
Kể từ đêm tân hôn rực rỡ ánh đèn, Chuyển Chiêu Hầu đã cưới tôi về làm vợ.
Trong ba năm, hoa phượng tím trong sân đã nở ba lần.
Lần thứ 3 cũng là lần cuối cùng này, Hầu gia mặc áo giáp, lên ngựa, đi dẹp loạn phương xa.
Chàng đi chưa được bao lâu thì tôi biết mình có thai.
Bình minh và hoàng hôn nốt tiếp, lạnh và nóng xô đẩy nhau.
Sau nửa năm, từ phương xa truyền đến tin vui, Chuyển Chiêu Hầu đại thắng.
Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, phong tiểu Hầu gia làm vương tử khác họ, thưởng một ngàn lượng vàng và thực ấp.
Bản thân tôi cũng rất mong chờ sự trở lại của chàng ấy.
Vào một đêm trước khi hầu gia chiến thắng trở về, một nhóm người trong cung bí mật đến phủ Hầu gia.
Họ giết tất cả lính canh và người hầu cản đường, đồng thời giết cả Tương Nghĩa và Đào Đào đang đứng ngoài cửa phòng tôi, rồi phá cửa phòng vào một cách hung tợn.
Thủ lĩnh của họ, Công chúa Linh Nguyệt, đã ép tôi uống một bát thuốc, đó là độc dược đã giết chết tôi và thai nhi trong bụng.
Tôi biến thành một linh hồn và ở trong phủ Chuyển Chiêu Hầu trong một thời gian dài.
Vài ngày nữa Chuyển Chiêu Hầu sẽ trở lại.
Cuối cùng khi nhìn thấy chàng một lần nữa, một tấm lụa trắng che mắt, chàng bị thương trên chiến trường, tiểu hầu gia đã mất thị lực.
Kể từ đó, Công chúa Linh Nguyệt, người có giọng nói giống tôi, đã ở bên cạnh chàng ấy dưới vỏ bọc là tôi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu kế hoạch của Linh Nguyệt.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra việc hầu gia vô tình bị mù cũng là một trong những kế hoạch của cô ta.
21
Tôi lo lắng vây quanh hầu gia, muốn nói cho chàng biết người trước mặt chàng không phải tôi.
Nhưng một con ma có thể làm gì?
Linh Nguyệt bắt chước mọi thứ về tôi, có hành vi của chỉ giống nhưng vẫn có cái sai.
Cuối cùng, vào ngày cô ta ra lệnh cho thuộc hạ của mình chặt cây phượng tím trong sân, sự ngụy trang của cô ta đã bị bại lộ.
Cây phượng tím này là cây mà tôi yêu thích.
Ba ngày sau hôn lễ, tiểu hầu gia ủy thác cho người ngoại quốc lấy cây giống về, chúng tôi cùng nhau trồng nó trong sân.
Mỗi mùa xuân, hạ, thu, đông trong ba năm, chúng tôi đã trải qua vô số khoảng thời gian tuyệt vời dưới gốc cây.
Đây cũng là điều làm Linh Nguyệt khó chịu nhất.
Một giây trước khi chiếc rìu bổ xuống thân cây, hầu gia chậm rãi bước ra khỏi phòng trong bộ quần áo màu trắng.
Linh Nguyệt cười cùng hắn chào hỏi: "Huyền Chi, chàng làm sao lại đi ra?"
Với khuôn mặt dịu dàng, tiểu hầu gia đưa tay lên và dùng ngón tay chạm vào trán và mũi cô ta từng tấc một.
Tim như bị xé toạc, làm sao tôi có thể nói với anh ấy rằng đó không phải là tôi?
Tuy nhiên, những gì xảy ra tiếp theo là hoàn toàn bất ngờ.
Vị hầu gia dịu dàng đó nhanh chóng rút thanh bảo kiếm của thị vệ đứng ngay bên cạnh ra, chém 1 đao từ đỉnh đầu của Linh nguyệt chém xuống.
Đôi mắt của Linh nguyệt vẫn mở to, một vết máu thấm ra chia đôi khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Cô ta đã chết một cách rất bi thảm.
Thì ra hầu gia vẫn biết nàng không phải ta.
Đúng vậy, người kề vai sát cánh ngày này qua ngày khác chỉ cần một giọng nói thôi sao có thể bị lừa.
Vào cuối tháng 4 khi hoa phượng nở rộ, máu nhuộm đỏ những bông hoa rụng trên mặt hồ trong Dinh thự của Chuyển Chiêu Hầu.
Tiểu Hầu Gia đã chọn kết thúc cuộc đời giống như mẹ mình.
Cầm một thanh kiếm, anh ấy tự sát, tôi vẫn luôn ở bên anh ấy cho đến chết.
Tôi giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng ngồi dậy nhìn quanh thì thấy mình đang ở nhà.
Gánh nặng như đá đè lên lồng ngực từ từ tan biến, nhưng tâm trạng buồn bực vẫn chưa nguôi ngoai.
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Đào Đào bưng một bát cháo nhỏ bước vào.
Cô ngạc nhiên nói: "Tỷ, người tỉnh rồi à?"
Tôi vội vàng hỏi nàng: "Hầu gia đâu?"
"Hầu gia trở về trước đi, chủ nhân sớm nên đi vượt qua kiếp nạn, chúng ta đã lâu không gặp."
"Tỷ tỷ, đừng sợ, Linh Nguyệt đã chết, nàng ta sẽ không lại tìm tới ngươi a... A? Tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu?"
Tôi ra khỏi giường, đi giày và chạy ra ngoài như thể không thể chờ đợi.
Tôi xuống lầu gọi một chiếc ô tô, đọc địa chỉ khu phố cổ mà lần trước Tiểu Hầu gia đưa tôi đến, tôi ngồi trong xe, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Tài xế kinh hãi, "Cô gái đừng khóc, có việc gấp sao? Vậy để tôi lái xe nhanh lên nhé!"
Ừ, gấp lắm, trễ một giây cũng không được.
Hầu gia nói đúng, tôi có phải là Ngọc Hi hay không chỉ là sự tự nguyện và tin tưởng của tôi mà thôi.
Trên đài phát thanh của xe taxi, tiến độ mới nhất của ngôi mộ cổ đã được phát sau nhiều ngày.
Việc khai quật ngôi mộ của Phu nhân Ngọc Hi đã khơi dậy sự nhiệt tình đối với ngôi mộ của cặp vợ chồng hoàng gia 30 năm trước và nhóm chuyên gia bắt đầu nghiên cứu lại.
Kết quả là, những khám phá mới đã được tìm thấy.
Công nghệ khảo cổ hồi đó chưa tiên tiến nên không tìm thấy bia đá trong mộ được đổ hai lớp, còn những chữ khắc mà bạn nhìn thấy hôm nay là khắc sau.
Nội dung thực sự của bia mộ vẫn cần được kiểm tra lại.
Tuy nhiên, tin tức chưa được đưa ra, nếu có thêm thời gian, kết quả mới có thể làm sáng tỏ nỗi buồn tủi mà Công chúa Ngọc Hi đã gánh chịu.
Tôi đã nhớ lại tất cả những ký ức của kiếp trước, và tôi đã biết sự thật được che giấu dưới tấm bia.
Sau khi hầu gia qua đời, đám người trong cung cùng nhau thống nhất chôn cất công chúa Linh Nguyệt trong lăng mộ của Hầu gia để đáp ứng nguyện vọng của nàng ta, đồng thời thay đổi bia ký ban đầu, tẩy trắng mọi việc, bịa ra một câu chuyện giả dối xuyên qua các thời đại.
Cho dù Lăng Nguyệt chết thảm dưới kiếm của hầu gia, nhưng bọn họ điều biết chuyện này không ảnh hưởng đến sự ảo tưởng tình yêu của cô ta đối với hầu gia.
Dù một ngàn năm đã trôi qua, Linh Nguyệt, người tái sinh thành Nghê Dung, chỉ tìm tôi.
Khi tôi đến thị trấn cũ, nơi có cánh cửa hư không một lần nữa, tôi không thể tìm thấy manh mối nào trong những con hẻm với những khúc ngoặt chằng chịt, tôi đã bật khóc.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt tôi thay đổi, phía bên kia con hẻm đột nhiên mở ra.
Hầu phủ yên tĩnh uy nghiêm hiện ra trước mắt, gió xuyên qua rừng trúc, chuông gió dưới mái hiên lay động, phát ra âm thanh leng keng.
Trong Đạo Đức Kinh có một câu nói: Bí ẩn và bí ẩn, cánh cửa của mọi điều kỳ diệu.
Cũng giống như mọi thứ trong cuộc sống quá khứ và hiện tại đan xen lẫn nhau.
Tôi lau nước mắt trên mặt, đi thẳng về phía cánh cửa tráng lệ màu đỏ son của Hầu phủ.
Khoảnh khắc cánh cửa được đẩy ra, dưới tán phượng tím, tiểu hầu gia mặc bạch y như trăng, bóng người dừng lại, bất ngờ quay người lại.
Vẫn là sân ngàn năm trước, vẫn là người ngàn năm trước
Tôi chạy nhanh vào trong cổng, ngay khi bước chân tôi chạm vào trong cổng phút chốc ba ngàn sợi tóc xanh xõa ra như thác nước, váy tung bay, tua trâm cài tóc va vào nhau vang lên tiếng leng keng nho nhỏ, bộ đồ hiện đại của tôi biến mất.
Nhà Vảy Cá là Sảnh Rồng, Quế Vỏ Tím là Cung Ngọc Trai.
Tôi luôn là một con cá.
"Hầu gia, thiếp tới tìm chàng."
( Hoàn)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook