100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
-
Chương 8: Chờ đợi
Sau khi hôn lễ kết thúc trong sự ngưỡng mộ và chúc phúc từ vô số vạn người, Đặng Khả Nhi chẳng hề lấy làm vui vẻ. Cô dọn ra ở một căn biệt thự không quá to nhưng lại đầy đủ trang thiết bị hiện đại tân tiến, nơi này là Đặng Sách Lương đặc biệt mua tặng cho cô với Mạc Tử Đằng như là "món quà cưới".
Lê tấm thân mệt mỏi ngã dài trên bộ ghế sa lông sang trọng, Đặng Khả Nhi cầm chiếc điện thoại để đối diện tầm mắt mình, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Vô mục đích lướt danh bạ, ngón tay hơi ngừng khi lướt thấy tên hắn, cô bây giờ thật muốn gọi hắn.
Bên tai cô vẫn một hồi đô đô, không một ai hồi âm, cô cười tự giễu. Phải rồi, mày nghĩ mày là ai? Hắn ta vốn chán ghét mày mà mày còn làm phiền hắn. Đặng Khả Nhi buồn bực vứt điện thoại xuống tấm thảm màu đỏ trang trọng. Đối với cô mà nói, lúc này trông nó quả thật vô cùng chướng mắt.
Trên đầu ẩn nhẫn truyền đến cơn ê buốt, có lẽ do uống hơi nhiều rượu nên đầu cũng trở nên đau nhức, không những thế tâm cô cũng thật muốn đau đến chết đi. Có ai ngờ rằng sau hôn lễ tưởng chừng như hạnh phúc ấy, cô phải đón đêm tân hôn một mình tại căn biệt thự to lớn lạnh lẽo này không?
Thế nhưng ông trời quả thật là trêu người, trong bụng một hồi khó chịu, Đặng Khả Nhi vội vàng lao đến nhà vệ sinh, nôn hết những thứ trong bao tử ra. Trở ra với khuôn mặt tái nhợt, đôi môi yếu ớt run rẩy, một thân vẫn là chiếc đầm cưới kiều diễm. Nhưng so với lúc đầu, bây giờ cô trông giống xác chết đang mang trên mình bộ váy cưới.
Ngây ngốc ngồi ôm đầu gối, cô đăm đăm nhìn về phía cửa trông ngông người nào đó trở về. Cô tin tưởng hắn thật sự là đi xử lí việc công ty.
- - - - - - - - - - - - - - -
Hai thân thể liều chết dây dưa trên chiếc giường to lớn, người phụ nữ cưỡi trên người đàn ông mà rên rỉ sung sướng, mái tóc như những sợi rong biển theo nhịp điệu của cô ta mà đung đưa qua lại.
Người đàn ông vân vê hai nụ hoa xinh đẹp của người phụ nữ, khẽ liếm láp từng chút thịt trên người cô ta. Trì Nhược Liên thỏa mãn ôm chặt cổ hắn:"Tử Đằng, anh chậm một chút nha."
Động tác người đàn ông không vì lời nói cô mà thay đổi tốc độ, một tay kéo chân cô ta vắt qua vai mình, thay đổi tư thế. Trì Nhược Liên ngoài mặt kêu hắn ta chậm lại nhưng thực ra trong lòng lại khao khát hắn đòi hỏi cô ta nhanh hơn và mãnh liệt hơn. Đến khi đạt đến cao trào, hắn rút ra, phóng thích những thứ của hắn lên bụng của cô ta.
Trì Nhược Liên say mê nhìn hắn, ánh mắt vẫn còn động lại chút tư vị tình dục, cô ta ôm lấy cổ Mạc Tử Đằng, nhẹ nhàng vuốt ve hắn ta.
Người đàn ông này sinh ra quả thật đã có một khí thế bất phàm, gương mặt điển trai lạnh lùng có thể gây "mưu sát" vô số nữ nhân. Trì Nhược Liên thầm nghĩ, người đàn ông này có thể là của cô ta hay không?
Đặng Khả Nhi bị tiếng chuông điện thoại đánh tỉnh giấc, cô mở ra xem chỉ có một đoạn video ngắn được quay lại ngoài ra chẳng có ghi nội dung, người gửi cũng là mặc danh.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt nay đã không còn giọt máu nào, siết chặt điện thoại trên tay. Cô cắn chặt răng, cố nén nước mắt yếu đuối muốn thoát ra ngoài.
Mạc Tử Đằng, anh chán ghét tôi đến như vậy sao?
Lê tấm thân mệt mỏi ngã dài trên bộ ghế sa lông sang trọng, Đặng Khả Nhi cầm chiếc điện thoại để đối diện tầm mắt mình, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm màn hình điện thoại. Vô mục đích lướt danh bạ, ngón tay hơi ngừng khi lướt thấy tên hắn, cô bây giờ thật muốn gọi hắn.
Bên tai cô vẫn một hồi đô đô, không một ai hồi âm, cô cười tự giễu. Phải rồi, mày nghĩ mày là ai? Hắn ta vốn chán ghét mày mà mày còn làm phiền hắn. Đặng Khả Nhi buồn bực vứt điện thoại xuống tấm thảm màu đỏ trang trọng. Đối với cô mà nói, lúc này trông nó quả thật vô cùng chướng mắt.
Trên đầu ẩn nhẫn truyền đến cơn ê buốt, có lẽ do uống hơi nhiều rượu nên đầu cũng trở nên đau nhức, không những thế tâm cô cũng thật muốn đau đến chết đi. Có ai ngờ rằng sau hôn lễ tưởng chừng như hạnh phúc ấy, cô phải đón đêm tân hôn một mình tại căn biệt thự to lớn lạnh lẽo này không?
Thế nhưng ông trời quả thật là trêu người, trong bụng một hồi khó chịu, Đặng Khả Nhi vội vàng lao đến nhà vệ sinh, nôn hết những thứ trong bao tử ra. Trở ra với khuôn mặt tái nhợt, đôi môi yếu ớt run rẩy, một thân vẫn là chiếc đầm cưới kiều diễm. Nhưng so với lúc đầu, bây giờ cô trông giống xác chết đang mang trên mình bộ váy cưới.
Ngây ngốc ngồi ôm đầu gối, cô đăm đăm nhìn về phía cửa trông ngông người nào đó trở về. Cô tin tưởng hắn thật sự là đi xử lí việc công ty.
- - - - - - - - - - - - - - -
Hai thân thể liều chết dây dưa trên chiếc giường to lớn, người phụ nữ cưỡi trên người đàn ông mà rên rỉ sung sướng, mái tóc như những sợi rong biển theo nhịp điệu của cô ta mà đung đưa qua lại.
Người đàn ông vân vê hai nụ hoa xinh đẹp của người phụ nữ, khẽ liếm láp từng chút thịt trên người cô ta. Trì Nhược Liên thỏa mãn ôm chặt cổ hắn:"Tử Đằng, anh chậm một chút nha."
Động tác người đàn ông không vì lời nói cô mà thay đổi tốc độ, một tay kéo chân cô ta vắt qua vai mình, thay đổi tư thế. Trì Nhược Liên ngoài mặt kêu hắn ta chậm lại nhưng thực ra trong lòng lại khao khát hắn đòi hỏi cô ta nhanh hơn và mãnh liệt hơn. Đến khi đạt đến cao trào, hắn rút ra, phóng thích những thứ của hắn lên bụng của cô ta.
Trì Nhược Liên say mê nhìn hắn, ánh mắt vẫn còn động lại chút tư vị tình dục, cô ta ôm lấy cổ Mạc Tử Đằng, nhẹ nhàng vuốt ve hắn ta.
Người đàn ông này sinh ra quả thật đã có một khí thế bất phàm, gương mặt điển trai lạnh lùng có thể gây "mưu sát" vô số nữ nhân. Trì Nhược Liên thầm nghĩ, người đàn ông này có thể là của cô ta hay không?
Đặng Khả Nhi bị tiếng chuông điện thoại đánh tỉnh giấc, cô mở ra xem chỉ có một đoạn video ngắn được quay lại ngoài ra chẳng có ghi nội dung, người gửi cũng là mặc danh.
Sắc mặt vốn đã tái nhợt nay đã không còn giọt máu nào, siết chặt điện thoại trên tay. Cô cắn chặt răng, cố nén nước mắt yếu đuối muốn thoát ra ngoài.
Mạc Tử Đằng, anh chán ghét tôi đến như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook