100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
-
Chương 43: Cô làm gì ở đây?
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đặng Khả Nhi mới hiểu rõ cảm giác sợ hãi đối với việc mua sắm.
Vu Tịnh Nhã phải nói là một người "mua sắm cuồng". Đi hết năm trung tâm thương mại, lại kéo cô đến một vài khu mua sắm khác. Đặng Khả Nhi chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, tứ chi cứng ngắc, thật sự là không chịu nổi nữa.
"Tịnh Nhã, đừng đi nữa, hai chân mình sắp liệt rồi." Đặng Khả Nhi bất đắc dĩ khẩn cầu, hết nhìn đống đồ trên tay mình lại nhìn sang tay của Vu Tịnh Nhã, thở dài.
"Gì chứ? Mới đi được một chút đã không chịu nổi sao?" Vu Tịnh Nhã hừ một tiếng xem thường.
Cái gì mà một chút? Bọn họ đã đi hết gần nửa ngày rồi, cô còn muốn đi bao lâu nữa? Gặp lại Vu Tịnh Nhã của bảy năm sau thật là khiến cô mở mang tầm mắt nha.
"Thôi được rồi, không đi mua nữa." Thấy bạn mình như thế, cô có chút không đành lòng, chỉ đồng ý ngừng lại đam mê của mình.
Đặng Khả Nhi nghe thấy, hai mắt sáng lên.
Vu Tịnh Nhã lại nói:"Chúng ta đi uống rượu đi."
Chưa kịp để cô phản ứng, Vu Tịnh Nhã vui vẻ kéo cô đi uống rượu, đến khi cô lấy lại hồn thì đã yên vị trong quán bar náo nhiệt. Đặng Khả Nhi ngỡ ngàng, vì được nuôi dưỡng trong gia đình có gia giáo nên từ bé đến lớn số lần đi họp đêm chưa quá hai lần, thật lâu đã không vào đến cảm thấy xa lạ cực kì.
Vu Tịnh Nhã thấy bộ dáng vừa vào nghề của cô vừa ngơ vừa ngốc, khẽ huých vai:"Này, đến cũng đã đến rồi, uống chút đi." Vừa nói vừa đưa cho cô ly rượu.
Đặng Khả Nhi nhìn ly rượu đỏ trong tay cô, nhàn nhạt nói:"Tửu lượng của mình thật tệ, không uống."
Cô dụ dỗ:"Cậu không biết phụ nữ uống rượu trông rất quyến rũ hay sao, mình đang muốn xem xem mỹ nhân như cậu khi say có bộ dáng như thế nào. Mau uống đi, có mình ở đây mà."
Đặng Khả Nhi âm thầm liếc Vu Tịnh Nhã, nể tình là bạn thân thiết, lâu lâu mới có dịp gặp lại nên cũng không muốn cô mất hứng. Vì thế nhấc lên ly rượu, mọi chất lỏng nhanh chóng chui vào miệng, chạy xuống bao tử.
Chưa đầy một phút cơn khó chịu kéo đến, cô nhíu mày, đầu óc hơi lâng lâng choáng váng cộng thêm tiếng nhạc ầm ĩ chói tai càng thêm đau nhức:"Rượu này nặng như thế, Vu Tịnh Nhã, cậu muốn giết mình sao?"
Vu Tịnh Nhã vốn đang kinh ngạc khi thấy cô một hơi uống hết, ấp úng giải thích:"Mình không biết cậu uống rượu gấp gáp như thế, thật xin lỗi, mình đưa cậu về nhé?"
Đặng Khả Nhi lạnh lùng nhìn cô, thấy vẻ áy náy chân thành trên gương mặt cô cũng giãn ra một chút, chỉ hơi nói:"Mình vào nhà vệ sinh một chút liền trở về đây."
Cũng không thèm nhìn Vu Tịnh Nhã, cô vội vã rời đi tìm kiếm nhà vệ sinh. Bây giờ cô muốn nhất là nôn hết đi những thứ trong bụng ra chắc sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
Không biết là rượu gì mà có độ cồn nặng như thế, mới uống vào một chút đã khiến cô đi đứng loạng choạng, đáy mắt dần dần mơ hồ như phủ một tầng sương mù. Đột nhiên chỉ thấy xa xa có bóng dáng người nào đó đi đến gần cô.
Đặng Khả Nhi đang muốn né người sang tránh, kết quả chân bị vấp ngã thì bị người nào đó ôm lấy.
"Cô làm gì ở đây?" Người đàn ông kia lên tiếng nghe không rõ cảm xúc gì.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy tình cảm tận đáy lòng mình, cô ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn hắn. Sự thật chính là hắn, cô kéo dài khóe miệng, lộ ra nụ cười xinh đẹp. Nhưng khi nhớ lại trước đó hắn nói hắn không yêu cô, tâm lập tức lạnh lẽo, nụ cười tắt ngấm.
Tim bỗng dưng chấn động, khẽ run rẩy, hắn kinh ngạc nhìn sự biến hóa trên gương mặt cô, thấy ánh mắt mê li khác với mọi ngày của cô, đôi má trắng noãn ửng hồng. Hắn loáng thoáng ngửi được men rượu trên người cô.
Đặng Khả Nhi uống rượu!
"Sao anh lại ở đây?"Cô không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
Hắn nhíu mày càng sâu,đỡ cô đứng lên nhưng vừa thả tay ra cô lại muốn té ngã. Bất đắc dĩ vòng tay ôm trọn eo cô, để cô dựa vào tay mình đứng vững, ngoài miệng lạnh lùng nói:"Không liên quan đến cô."
Không vừa lòng với đáp án của hắn, phẫn nộ khi kết hợp cùng với men rượu càng khiến cô lớn mật, hướng hắn giận dữ nói:"Vậy tôi ở đây cũng không liên quan đến anh, tránh ra!" Dứt lời, cô dùng sức đẩy hắn ra nhưng cánh tay mềm nhũn như bún thoạt là đang vuốt ve hắn.
Không hiểu sao nghe cô nói không liên quan đến anh, Mạc Tử Đằng đột nhiên cảm thấy tức giận. Thấy cô ngang bướng đẩy mình ra liền đe dọa:"Cô tin hay không tôi ngay lập tức buông tay, sống chết tôi cũng không thèm nhìn."
Cô cứng ngắc một chút, hai tay chống lên lồng ngực hắn, hơi thở hắn phủ đầy gương mặt cô càng khiến cô rung động. Nhưng người hắn yêu không phải là cô, không nên ngốc nghếch nữa:"Được, mặc kệ tôi đi. Anh buông tay ra!"
Mạc Tử Đằng híp nửa con mắt lại, đôi mắt tăng lên cường độ thâm trầm, ngay tức khắc buông tay ra, Đặng Khả Nhi mất đi chỗ dựa như chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắn bình tĩnh nhìn cô nhưng nội tâm lại thêm đập mạnh.
Thầm rủa trong lòng, hắn ghét nhất chính là cảm xúc không tên như vậy, thật sự rất khó chịu.
Mạc Tử Đằng nhấc chân chậm rãi rời đi, trong lòng càng có chút không yên lòng nhưng thấy cô cứng đầu như thế liền gạt đi cảm xúc khó tả, thản nhiên như không có việc gì.
Nghe tiếng bước chân nhỏ dần, cô cũng không ngẩng đầu nhìn, đáy mắt tuy mơ hồ nhưng lạnh lùng. Mày thành công rồi Đặng Khả Nhi! Thành công trong việc khiến hắn càng thêm chán ghét mày. Nhưng như thế cùng trước đó đã có gì khác nhau đâu? Mày phải tập quen đi thôi, chỉ khi hắn chán ghét mày thật sâu mày mới có thể chết tâm đi, không mù quáng mà yêu hắn nữa.
Từ bỏ cả ý định vào nhà vệ sinh, cô lấy di động đánh đến Mạch Mỹ Ly:"Tiểu Ly, cậu đến đón mình đi, mình không muốn về nhà nữa."
Đúng thế, đó không phải là nhà cô, đó chỉ là nơi ngục tù giam giữ trái tim đang rỉ máu của cô mà thôi. Không muốn cố chấp nữa, không phải trên thế giới chỉ có một Mạc Tử Đằng, cô sẽ không yêu hắn nữa.
Mạch Mỹ Ly nghe bên kia tiếng nói nghẹn ngào, gấp gáp:"Khả Nhi, đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu đang ở đâu?"
Đặng Khả Nhi nói ra địa chỉ, nặng lòng dập máy. Cô quyết tâm cải thiện chính mình, không muốn bị tình yêu đả thương nữa.
Mạc Tử Đằng, không lâu nữa em sẽ hết yêu anh thôi!
Vu Tịnh Nhã phải nói là một người "mua sắm cuồng". Đi hết năm trung tâm thương mại, lại kéo cô đến một vài khu mua sắm khác. Đặng Khả Nhi chỉ cảm thấy hai chân mình mềm nhũn, tứ chi cứng ngắc, thật sự là không chịu nổi nữa.
"Tịnh Nhã, đừng đi nữa, hai chân mình sắp liệt rồi." Đặng Khả Nhi bất đắc dĩ khẩn cầu, hết nhìn đống đồ trên tay mình lại nhìn sang tay của Vu Tịnh Nhã, thở dài.
"Gì chứ? Mới đi được một chút đã không chịu nổi sao?" Vu Tịnh Nhã hừ một tiếng xem thường.
Cái gì mà một chút? Bọn họ đã đi hết gần nửa ngày rồi, cô còn muốn đi bao lâu nữa? Gặp lại Vu Tịnh Nhã của bảy năm sau thật là khiến cô mở mang tầm mắt nha.
"Thôi được rồi, không đi mua nữa." Thấy bạn mình như thế, cô có chút không đành lòng, chỉ đồng ý ngừng lại đam mê của mình.
Đặng Khả Nhi nghe thấy, hai mắt sáng lên.
Vu Tịnh Nhã lại nói:"Chúng ta đi uống rượu đi."
Chưa kịp để cô phản ứng, Vu Tịnh Nhã vui vẻ kéo cô đi uống rượu, đến khi cô lấy lại hồn thì đã yên vị trong quán bar náo nhiệt. Đặng Khả Nhi ngỡ ngàng, vì được nuôi dưỡng trong gia đình có gia giáo nên từ bé đến lớn số lần đi họp đêm chưa quá hai lần, thật lâu đã không vào đến cảm thấy xa lạ cực kì.
Vu Tịnh Nhã thấy bộ dáng vừa vào nghề của cô vừa ngơ vừa ngốc, khẽ huých vai:"Này, đến cũng đã đến rồi, uống chút đi." Vừa nói vừa đưa cho cô ly rượu.
Đặng Khả Nhi nhìn ly rượu đỏ trong tay cô, nhàn nhạt nói:"Tửu lượng của mình thật tệ, không uống."
Cô dụ dỗ:"Cậu không biết phụ nữ uống rượu trông rất quyến rũ hay sao, mình đang muốn xem xem mỹ nhân như cậu khi say có bộ dáng như thế nào. Mau uống đi, có mình ở đây mà."
Đặng Khả Nhi âm thầm liếc Vu Tịnh Nhã, nể tình là bạn thân thiết, lâu lâu mới có dịp gặp lại nên cũng không muốn cô mất hứng. Vì thế nhấc lên ly rượu, mọi chất lỏng nhanh chóng chui vào miệng, chạy xuống bao tử.
Chưa đầy một phút cơn khó chịu kéo đến, cô nhíu mày, đầu óc hơi lâng lâng choáng váng cộng thêm tiếng nhạc ầm ĩ chói tai càng thêm đau nhức:"Rượu này nặng như thế, Vu Tịnh Nhã, cậu muốn giết mình sao?"
Vu Tịnh Nhã vốn đang kinh ngạc khi thấy cô một hơi uống hết, ấp úng giải thích:"Mình không biết cậu uống rượu gấp gáp như thế, thật xin lỗi, mình đưa cậu về nhé?"
Đặng Khả Nhi lạnh lùng nhìn cô, thấy vẻ áy náy chân thành trên gương mặt cô cũng giãn ra một chút, chỉ hơi nói:"Mình vào nhà vệ sinh một chút liền trở về đây."
Cũng không thèm nhìn Vu Tịnh Nhã, cô vội vã rời đi tìm kiếm nhà vệ sinh. Bây giờ cô muốn nhất là nôn hết đi những thứ trong bụng ra chắc sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
Không biết là rượu gì mà có độ cồn nặng như thế, mới uống vào một chút đã khiến cô đi đứng loạng choạng, đáy mắt dần dần mơ hồ như phủ một tầng sương mù. Đột nhiên chỉ thấy xa xa có bóng dáng người nào đó đi đến gần cô.
Đặng Khả Nhi đang muốn né người sang tránh, kết quả chân bị vấp ngã thì bị người nào đó ôm lấy.
"Cô làm gì ở đây?" Người đàn ông kia lên tiếng nghe không rõ cảm xúc gì.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đầy tình cảm tận đáy lòng mình, cô ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn hắn. Sự thật chính là hắn, cô kéo dài khóe miệng, lộ ra nụ cười xinh đẹp. Nhưng khi nhớ lại trước đó hắn nói hắn không yêu cô, tâm lập tức lạnh lẽo, nụ cười tắt ngấm.
Tim bỗng dưng chấn động, khẽ run rẩy, hắn kinh ngạc nhìn sự biến hóa trên gương mặt cô, thấy ánh mắt mê li khác với mọi ngày của cô, đôi má trắng noãn ửng hồng. Hắn loáng thoáng ngửi được men rượu trên người cô.
Đặng Khả Nhi uống rượu!
"Sao anh lại ở đây?"Cô không trả lời mà hỏi ngược lại hắn.
Hắn nhíu mày càng sâu,đỡ cô đứng lên nhưng vừa thả tay ra cô lại muốn té ngã. Bất đắc dĩ vòng tay ôm trọn eo cô, để cô dựa vào tay mình đứng vững, ngoài miệng lạnh lùng nói:"Không liên quan đến cô."
Không vừa lòng với đáp án của hắn, phẫn nộ khi kết hợp cùng với men rượu càng khiến cô lớn mật, hướng hắn giận dữ nói:"Vậy tôi ở đây cũng không liên quan đến anh, tránh ra!" Dứt lời, cô dùng sức đẩy hắn ra nhưng cánh tay mềm nhũn như bún thoạt là đang vuốt ve hắn.
Không hiểu sao nghe cô nói không liên quan đến anh, Mạc Tử Đằng đột nhiên cảm thấy tức giận. Thấy cô ngang bướng đẩy mình ra liền đe dọa:"Cô tin hay không tôi ngay lập tức buông tay, sống chết tôi cũng không thèm nhìn."
Cô cứng ngắc một chút, hai tay chống lên lồng ngực hắn, hơi thở hắn phủ đầy gương mặt cô càng khiến cô rung động. Nhưng người hắn yêu không phải là cô, không nên ngốc nghếch nữa:"Được, mặc kệ tôi đi. Anh buông tay ra!"
Mạc Tử Đằng híp nửa con mắt lại, đôi mắt tăng lên cường độ thâm trầm, ngay tức khắc buông tay ra, Đặng Khả Nhi mất đi chỗ dựa như chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống đất. Hắn bình tĩnh nhìn cô nhưng nội tâm lại thêm đập mạnh.
Thầm rủa trong lòng, hắn ghét nhất chính là cảm xúc không tên như vậy, thật sự rất khó chịu.
Mạc Tử Đằng nhấc chân chậm rãi rời đi, trong lòng càng có chút không yên lòng nhưng thấy cô cứng đầu như thế liền gạt đi cảm xúc khó tả, thản nhiên như không có việc gì.
Nghe tiếng bước chân nhỏ dần, cô cũng không ngẩng đầu nhìn, đáy mắt tuy mơ hồ nhưng lạnh lùng. Mày thành công rồi Đặng Khả Nhi! Thành công trong việc khiến hắn càng thêm chán ghét mày. Nhưng như thế cùng trước đó đã có gì khác nhau đâu? Mày phải tập quen đi thôi, chỉ khi hắn chán ghét mày thật sâu mày mới có thể chết tâm đi, không mù quáng mà yêu hắn nữa.
Từ bỏ cả ý định vào nhà vệ sinh, cô lấy di động đánh đến Mạch Mỹ Ly:"Tiểu Ly, cậu đến đón mình đi, mình không muốn về nhà nữa."
Đúng thế, đó không phải là nhà cô, đó chỉ là nơi ngục tù giam giữ trái tim đang rỉ máu của cô mà thôi. Không muốn cố chấp nữa, không phải trên thế giới chỉ có một Mạc Tử Đằng, cô sẽ không yêu hắn nữa.
Mạch Mỹ Ly nghe bên kia tiếng nói nghẹn ngào, gấp gáp:"Khả Nhi, đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cậu đang ở đâu?"
Đặng Khả Nhi nói ra địa chỉ, nặng lòng dập máy. Cô quyết tâm cải thiện chính mình, không muốn bị tình yêu đả thương nữa.
Mạc Tử Đằng, không lâu nữa em sẽ hết yêu anh thôi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook