100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
-
Chương 26: Vốn không hề hay biết
Sắc trời tối dần, Đặng Khả Nhi mang một bụng đầy tâm sự trở về Tường Vi Uyển. Trong lòng không ngừng sùng bái Mộc Liễu Kỳ tài sắc vẹn toàn, mị lực đối với Mạc Tử Đằng là vô cùng lớn!
Mộc Liễu Kỳ ở bên Mạc Tử Đằng vài tháng liền khiến hắn lưu luyến không quên được cô ta đến tận bảy năm. Mà cô, dùng cả mười năm thanh xuân để theo đuổi hắn nhưng đổi lấy được chỉ là danh phận Mạc thiếu phu nhân!
Sự việc bảy năm trước cô chẳng hề hay biết điều gì bởi vì khi đó cô không ở tại Trung Quốc. Năm đó cô 17 tuổi, Đặng cha và Đặng mẹ mang cô sang Châu Âu du học. Khi ấy, cô luôn nghĩ rằng phải mau chóng học thành tài để trở về bên cạnh người cô thầm yêu mến từ lâu, không có ngày nào mà cô không nhớ nhung anh. Rốt cuộc thời hạn 5 năm cũng đã hết nhưng khi cô trở về lại cảm thấy Mạc Tử Đằng càng trở nên thâm trầm hơn xưa, mọi biểu hiện cảm xúc được che giấu rất kĩ khiến người ta không đoán được hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Lúc ấy cô không tài nào hiểu được vì sao hắn lại trở thành bộ dạng như vậy, sau hôm nay cô đã được sáng tỏ. Hết thảy đều là liên quan đến người phụ nữ hắn yêu, Mộc Liễu Kỳ!
Rõ ràng Đặng Khả Nhi cô gặp hắn trước thế nhưng người đến sau là Mộc Liễu Kỳ lại có được sự sủng ái của hắn, khiến hắn yêu như muốn chết đi sống lại. Ai có thể nói cô nghe là tại sao hay không?
Ban nãy trước khi rời khỏi quán, Nhiễu Hành Thiên chỉ nói một câu mang hàm ý sâu xa.:" Mạc Tử Đằng không phải là không thể yêu được nữa!" Cô dừng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng đi tiếp.
Đến tột cùng là như thế nào đây?
Vừa định bước chân vào khuôn viên biệt thự, một thân ảnh to lớn bước đến, che đi ánh sáng trước mặt cô. Buồn phiền ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt sáng sủa của Ôn Phỉ Quyền đập vào mắt cô:" Hi!"
Cô ngạc nhiên hỏi hắn:" Anh... sao anh lại ở đây?"
Ôn Phỉ Quyền gãi gãi đầu, khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười vô cùng tươi nhìn cô. Trong một khắc, Đặng Khả Nhi không thể rời mắt khỏi hắn, nụ cười đó quả thật rất đẹp. Hắn chỉ ấp a úng:" Anh hỏi tiểu Mạch về nơi em ở, muốn qua đây thăm em."
Đặng Khả Nhi nghe xong bật cười, buồn phiền khi nãy tan biến không ít:" Ôn học trưởng thật có lòng nha! Nói mau, là có chuyện gì?". Sau đó còn giơ tay trừng mắt hắn thoạt nhìn như đôi tình nhân đang đùa giỡn.
"Anh nhắn tin cho em nhiều ngày không thấy em trả lời, lo lắng là em giận anh nên anh tìm đến Đặng gia. Nhưng bác trai bác gái nói em dọn ra ở nên anh hỏi tiểu Mạch địa chỉ của em. Nói tóm lại là anh muốn hẹn em dùng cơm!" Hắn thao thao bất tuyệt không ngừng, sau đó mới vào thẳng vấn đề.
Đặng Khả Nhi nghi hoặc:" Anh có gửi tin nhắn sao? Sao em lại không nhận được?"
Ôn Phỉ Quyền khó hiểu, lấy di động mở tin nhắn đã gửi từ năm ngày trước cho cô xem. Trong tin nhắn thậm chí còn hiện rõ là đã đọc.
"Thật kì lạ!" Cô mở thư mục danh bạ, tìm kiếm tên hắn, bất ngờ phát hiện tên hắn đã được nằm trong danh sách đen!
Ôn Phỉ Quyền cũng thấy, không nói gì nữa. Đặng Khả Nhi lên tiếng:" Rõ ràng em không có làm! Năm ngày trước em còn ở Mạc gia dùng cơm, điện thoại còn chưa động đến."
Hắn chăm chú nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, vỗ nhẹ lên đầu cô:" Anh tin em mà. Vậy bây giờ em phải mời anh ăn để đền bù tổn thương về tinh thần đó!"
Cô đồng ý, cùng hắn lên xe rời đi.
Một màn này đều được người đàn ông cao ngạo đứng trước ban công thu vào trong mắt. Thân thể được bao trùm trong chiếc áo choàng tắm màu đen nhìn trông bí ẩn lại vạn phần quyến rũ. Sau khi chiếc xe khuất dạng tại con đường lớn, hắn lạnh lùng bỏ vào trong.
Mộc Liễu Kỳ ở bên Mạc Tử Đằng vài tháng liền khiến hắn lưu luyến không quên được cô ta đến tận bảy năm. Mà cô, dùng cả mười năm thanh xuân để theo đuổi hắn nhưng đổi lấy được chỉ là danh phận Mạc thiếu phu nhân!
Sự việc bảy năm trước cô chẳng hề hay biết điều gì bởi vì khi đó cô không ở tại Trung Quốc. Năm đó cô 17 tuổi, Đặng cha và Đặng mẹ mang cô sang Châu Âu du học. Khi ấy, cô luôn nghĩ rằng phải mau chóng học thành tài để trở về bên cạnh người cô thầm yêu mến từ lâu, không có ngày nào mà cô không nhớ nhung anh. Rốt cuộc thời hạn 5 năm cũng đã hết nhưng khi cô trở về lại cảm thấy Mạc Tử Đằng càng trở nên thâm trầm hơn xưa, mọi biểu hiện cảm xúc được che giấu rất kĩ khiến người ta không đoán được hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Lúc ấy cô không tài nào hiểu được vì sao hắn lại trở thành bộ dạng như vậy, sau hôm nay cô đã được sáng tỏ. Hết thảy đều là liên quan đến người phụ nữ hắn yêu, Mộc Liễu Kỳ!
Rõ ràng Đặng Khả Nhi cô gặp hắn trước thế nhưng người đến sau là Mộc Liễu Kỳ lại có được sự sủng ái của hắn, khiến hắn yêu như muốn chết đi sống lại. Ai có thể nói cô nghe là tại sao hay không?
Ban nãy trước khi rời khỏi quán, Nhiễu Hành Thiên chỉ nói một câu mang hàm ý sâu xa.:" Mạc Tử Đằng không phải là không thể yêu được nữa!" Cô dừng lại một chút nhưng cũng nhanh chóng đi tiếp.
Đến tột cùng là như thế nào đây?
Vừa định bước chân vào khuôn viên biệt thự, một thân ảnh to lớn bước đến, che đi ánh sáng trước mặt cô. Buồn phiền ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt sáng sủa của Ôn Phỉ Quyền đập vào mắt cô:" Hi!"
Cô ngạc nhiên hỏi hắn:" Anh... sao anh lại ở đây?"
Ôn Phỉ Quyền gãi gãi đầu, khuôn mặt nhanh chóng xuất hiện nụ cười vô cùng tươi nhìn cô. Trong một khắc, Đặng Khả Nhi không thể rời mắt khỏi hắn, nụ cười đó quả thật rất đẹp. Hắn chỉ ấp a úng:" Anh hỏi tiểu Mạch về nơi em ở, muốn qua đây thăm em."
Đặng Khả Nhi nghe xong bật cười, buồn phiền khi nãy tan biến không ít:" Ôn học trưởng thật có lòng nha! Nói mau, là có chuyện gì?". Sau đó còn giơ tay trừng mắt hắn thoạt nhìn như đôi tình nhân đang đùa giỡn.
"Anh nhắn tin cho em nhiều ngày không thấy em trả lời, lo lắng là em giận anh nên anh tìm đến Đặng gia. Nhưng bác trai bác gái nói em dọn ra ở nên anh hỏi tiểu Mạch địa chỉ của em. Nói tóm lại là anh muốn hẹn em dùng cơm!" Hắn thao thao bất tuyệt không ngừng, sau đó mới vào thẳng vấn đề.
Đặng Khả Nhi nghi hoặc:" Anh có gửi tin nhắn sao? Sao em lại không nhận được?"
Ôn Phỉ Quyền khó hiểu, lấy di động mở tin nhắn đã gửi từ năm ngày trước cho cô xem. Trong tin nhắn thậm chí còn hiện rõ là đã đọc.
"Thật kì lạ!" Cô mở thư mục danh bạ, tìm kiếm tên hắn, bất ngờ phát hiện tên hắn đã được nằm trong danh sách đen!
Ôn Phỉ Quyền cũng thấy, không nói gì nữa. Đặng Khả Nhi lên tiếng:" Rõ ràng em không có làm! Năm ngày trước em còn ở Mạc gia dùng cơm, điện thoại còn chưa động đến."
Hắn chăm chú nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười, vỗ nhẹ lên đầu cô:" Anh tin em mà. Vậy bây giờ em phải mời anh ăn để đền bù tổn thương về tinh thần đó!"
Cô đồng ý, cùng hắn lên xe rời đi.
Một màn này đều được người đàn ông cao ngạo đứng trước ban công thu vào trong mắt. Thân thể được bao trùm trong chiếc áo choàng tắm màu đen nhìn trông bí ẩn lại vạn phần quyến rũ. Sau khi chiếc xe khuất dạng tại con đường lớn, hắn lạnh lùng bỏ vào trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook