100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
-
Chương 21: Thì ra là một giai nhân diễm lệ động lòng người
Đợi đến khi người con gái trong lòng thiếp đi, Mạc Tử Đằng không nói nữa. Ánh mắt lãnh khốc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ nhân bé nhỏ, cặp mi dài của cô run run, môi khẽ mấp máy, có vẻ như ngủ không được an giấc.
Hắn sờ nhẹ lên mặt cô, thoạt nhìn rất âu yếm nâng niu cô nhưng lại nói ra lời khiến cô tuy đang chìm trong mộng cũng phải cau mày đẹp:"Em vốn dĩ không thể yêu tôi. Bởi vì tôi không hề yêu em!"
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Lúc cô tỉnh lại đã là giữa khuya, căn phòng tối không một bóng người. Đặng Khả Nhi trở mình, phát hiện trên gương mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, vươn tay nhẹ nhàng lau đi.
Đứng dậy bật lên công tắc đèn, cô loạng choạng bước vào phòng tắm để rửa mặt. Thoáng nhìn lên đồng hồ, hiện đã là một giờ khuya, cửa sổ mở toang ra, gió Đông Bắc thổi vào khiến cô lạnh run người. Khoác thêm cho mình một chiếc áo khoác, cô mở cửa phòng, đi tìm kiếm Mạc Tử Đằng.
Dừng chân trước cửa thư phòng, cô chắc chắn hiện giờ hắn đang ở trong đây. Bàn tay ngập ngừng đưa cao lại hạ xuống, chần chờ muốn gõ cửa phòng. Lúc sau cô hít vào sâu một hơi, gõ nhẹ ba tiếng.
Đợi một lúc không thấy ai đáp lại, Đặng Khả Nhi gõ thêm ba tiếng nữa nhưng vẫn là yên lặng. Cô nghi ngờ, không ngần ngại mở cửa ra, liền trông thấy hắn gục lên bàn kính to lớn thiếp đi.
Ánh mắt vì hắn toát lên vẻ đau lòng, cô bước vào lấy tấm chăn dày trên ghế sofa trong phòng, bước qua phủ lên vai hắn. Lơ đễnh lướt qua màn hình máy tính, bàn tay khựng lại.
Trên màn hình máy tính là một người con gái trẻ trung xinh đẹp, mái tóc thẳng dài phủ xuống, bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. Thiếu nữ sở hữu đôi mắt to tròn long lanh vô cùng có hồn, lấp lánh đến độ có thể toát ra nước. Đôi môi nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu, dụ dỗ nam giới rơi vào cạm bẫy. Khuôn mặt cô vô cùng trong sáng và ngây ngô lại ánh lên vẻ nhu tình tựa như thiếu nữ vừa mới biết yêu, nhìn chằm chằm vào hắn.
Xung quanh cô ta là một rừng hoa màu mĩ lệ, cùng với chiếc váy trắng tinh khiết trên người cô và một vương miện bằng hoa giả sáng màu được cài trên tóc tựa như một thiên sứ hạ phàm, tạo ra một sự kết hợp hoàn mĩ không gì có thể sánh bằng.
Đặng Khả Nhi nhanh chóng khẳng định người con gái đó là Mộc Liễu Kỳ. Càng không thể phủ nhận cô ta quả thật vô cùng xinh đẹp, diễm lệ thuần khiết, là một giai nhân động lòng người!
Chẳng trách sao Mạc Tử Đằng sống chết vẫn không thể quên được cô ta!
Trong lòng chùn xuống, cô lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Quay về gian phòng vắng vẻ quạnh hiu của mình. Lúc nãy ở trong lòng ngực hắn có bao nhiêu ấm áp, bây giờ lại trở nên có bấy nhiêu lạnh lẽo.
Cô cuộn tròn mình, muốn khóc nhưng không thể khóc nổi, cô thấy mình thật ngu ngốc. Dặn lòng không muốn vì hắn mà đau lòng nhưng ngựa quen đường cũ, tâm vẫn không nhịn được âm ỉ đau.
Điều cô không thể hiểu nổi chính là cùng Mạc Tử Đằng lớn lên bao nhiêu năm nhưng không hề hay biết đến hiện diện của Mộc Liễu Kỳ!
Chợt một ý định nãy ra trong đầu, cô vội vàng nhấc máy đánh đi một cú điện thoại.
Hắn sờ nhẹ lên mặt cô, thoạt nhìn rất âu yếm nâng niu cô nhưng lại nói ra lời khiến cô tuy đang chìm trong mộng cũng phải cau mày đẹp:"Em vốn dĩ không thể yêu tôi. Bởi vì tôi không hề yêu em!"
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Lúc cô tỉnh lại đã là giữa khuya, căn phòng tối không một bóng người. Đặng Khả Nhi trở mình, phát hiện trên gương mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, vươn tay nhẹ nhàng lau đi.
Đứng dậy bật lên công tắc đèn, cô loạng choạng bước vào phòng tắm để rửa mặt. Thoáng nhìn lên đồng hồ, hiện đã là một giờ khuya, cửa sổ mở toang ra, gió Đông Bắc thổi vào khiến cô lạnh run người. Khoác thêm cho mình một chiếc áo khoác, cô mở cửa phòng, đi tìm kiếm Mạc Tử Đằng.
Dừng chân trước cửa thư phòng, cô chắc chắn hiện giờ hắn đang ở trong đây. Bàn tay ngập ngừng đưa cao lại hạ xuống, chần chờ muốn gõ cửa phòng. Lúc sau cô hít vào sâu một hơi, gõ nhẹ ba tiếng.
Đợi một lúc không thấy ai đáp lại, Đặng Khả Nhi gõ thêm ba tiếng nữa nhưng vẫn là yên lặng. Cô nghi ngờ, không ngần ngại mở cửa ra, liền trông thấy hắn gục lên bàn kính to lớn thiếp đi.
Ánh mắt vì hắn toát lên vẻ đau lòng, cô bước vào lấy tấm chăn dày trên ghế sofa trong phòng, bước qua phủ lên vai hắn. Lơ đễnh lướt qua màn hình máy tính, bàn tay khựng lại.
Trên màn hình máy tính là một người con gái trẻ trung xinh đẹp, mái tóc thẳng dài phủ xuống, bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. Thiếu nữ sở hữu đôi mắt to tròn long lanh vô cùng có hồn, lấp lánh đến độ có thể toát ra nước. Đôi môi nhỏ nhắn hồng hào đáng yêu, dụ dỗ nam giới rơi vào cạm bẫy. Khuôn mặt cô vô cùng trong sáng và ngây ngô lại ánh lên vẻ nhu tình tựa như thiếu nữ vừa mới biết yêu, nhìn chằm chằm vào hắn.
Xung quanh cô ta là một rừng hoa màu mĩ lệ, cùng với chiếc váy trắng tinh khiết trên người cô và một vương miện bằng hoa giả sáng màu được cài trên tóc tựa như một thiên sứ hạ phàm, tạo ra một sự kết hợp hoàn mĩ không gì có thể sánh bằng.
Đặng Khả Nhi nhanh chóng khẳng định người con gái đó là Mộc Liễu Kỳ. Càng không thể phủ nhận cô ta quả thật vô cùng xinh đẹp, diễm lệ thuần khiết, là một giai nhân động lòng người!
Chẳng trách sao Mạc Tử Đằng sống chết vẫn không thể quên được cô ta!
Trong lòng chùn xuống, cô lặng lẽ rời khỏi thư phòng. Quay về gian phòng vắng vẻ quạnh hiu của mình. Lúc nãy ở trong lòng ngực hắn có bao nhiêu ấm áp, bây giờ lại trở nên có bấy nhiêu lạnh lẽo.
Cô cuộn tròn mình, muốn khóc nhưng không thể khóc nổi, cô thấy mình thật ngu ngốc. Dặn lòng không muốn vì hắn mà đau lòng nhưng ngựa quen đường cũ, tâm vẫn không nhịn được âm ỉ đau.
Điều cô không thể hiểu nổi chính là cùng Mạc Tử Đằng lớn lên bao nhiêu năm nhưng không hề hay biết đến hiện diện của Mộc Liễu Kỳ!
Chợt một ý định nãy ra trong đầu, cô vội vàng nhấc máy đánh đi một cú điện thoại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook