100 Ngày Hôn Nhân: Tổng Tài, Chúng Ta Không Còn Quan Hệ
-
Chương 2: Báo tin
Cách nửa địa cầu, Mạc Tử Đằng gõ tay lên mặt bàn phát ra những âm thanh lộc cộc vui tai, trầm mặc lắng nghe Thập Kĩ Đình đem đầu đuôi chuyện Mạc gia cùng công ty nói với hắn. Đến khi bà nói đến chuyện kết hôn, hắn ngừng một chút, căn phòng to lớn trang nhã liền trở nên im lặng đến bất ngờ.
"Tử Đằng, đầu tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, ngày mai về đây qua Đặng gia chào hỏi một chút. Sự việc lần này không thể không nhờ vào Đặng gia nhúng tay." Thập Kĩ Đình nói xong, bên kia không ai phản hồi. Bà nhíu mày, nghi ngờ nãy giờ mình có gọi đi hay không, bà hỏi lại:"Tử Đằng?"
Mạc Tử Đằng lại tiếp tục tiết tấu mà gõ gõ tay trên mặt bàn thủy tinh. Trên mặt kính hiện rõ khuôn mặt anh tuấn với đôi mày kiếm rậm, đôi mắt đen láy không một biểu hiện cảm xúc. Một lúc sau, hắn chỉ khẽ lên tiếng:"Con nghe".
Bà nghe hắn nói thầm thở phào trong lòng, ngoài mặt đem Đặng Khả Nhi nâng lên tận trời xanh:"Con xem Khả Nhi học vấn cao lại có gia giáo. Gương mặt dịu dàng diễm lệ cùng thân hình đầy đặn nở nang. Cưới được Khả Nhi coi như không có thiệt thòi mà lại càng có lợi."
Hắn vẫn không đáp, chờ đợi bà nói tiếp:"Con bé vừa xinh đẹp lại thông minh. Có rất nhiều gia đình thượng lưu muốn cô trở thành con dâu họ, con bé liền từ chối rất khéo nhưng vẫn không làm mích lòng người khác, ngược lại rất được quý mến. Nhưng mà mẹ cũng nhìn ra được, con bé rất có ý với con."
Thập Kĩ Đình thầm nhớ lại mỗi lần cô sang nhà thăm đều là tìm kiếm Mạc Tử Đằng đầu tiên. Lúc thấy hắn, đáy mắt toát ra tia nhu tình mà chỉ có ở những người đang yêu. Đôi mắt chỉ khóa chặt vào hắn tựa như trên thế gian này chỉ có hai người. Trên cương vị là một người phụ nữ cũng như người từng trải, bà tin chắc rằng Đặng Khả Nhi rất say mê Mạc Tử Đằng.
Hắn vẫn thủy chung lựa chọn im lặng, bàn tay thon dài đã ngừng gõ từ lâu. Hắn mở ra chiếc ví da thú màu đen đắt tiền, trong một ô khung nhỏ bọc một miếng kiếng trong suốt có một tấm ảnh nhỏ của một người phụ nữ đang ngồi trên vườn hoa nhìn hắn mỉm cười đến sáng lạn. Đôi mắt toát ra một vẻ ôn nhu được che giấu từ lâu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người đó.
Thập Kĩ Đình thấy hắn vẫn không thèm trả lời, trong lòng tức giận không thôi. Đáng lẽ ra giờ này bà đang cùng người chồng lâu năm của mình mà "tâm sự yêu đương" nay lại cùng hắn hàn huyên chuyện cưới hỏi, cứ giữ im lặng. Thử hỏi ai mà không bực mình cơ chứ?
"Mẹ đã nói hết rồi đó, về đây việc đầu tiên là qua nhà bà sui chào hỏi một chút. Mẹ đi thăm cha con đây." Bà giận giữ dập máy như một đứa trẻ nhỏ đang tức giận, sau đó liền lui đến bệnh viện cùng Mạc Trường.
"Tử Đằng, đầu tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, ngày mai về đây qua Đặng gia chào hỏi một chút. Sự việc lần này không thể không nhờ vào Đặng gia nhúng tay." Thập Kĩ Đình nói xong, bên kia không ai phản hồi. Bà nhíu mày, nghi ngờ nãy giờ mình có gọi đi hay không, bà hỏi lại:"Tử Đằng?"
Mạc Tử Đằng lại tiếp tục tiết tấu mà gõ gõ tay trên mặt bàn thủy tinh. Trên mặt kính hiện rõ khuôn mặt anh tuấn với đôi mày kiếm rậm, đôi mắt đen láy không một biểu hiện cảm xúc. Một lúc sau, hắn chỉ khẽ lên tiếng:"Con nghe".
Bà nghe hắn nói thầm thở phào trong lòng, ngoài mặt đem Đặng Khả Nhi nâng lên tận trời xanh:"Con xem Khả Nhi học vấn cao lại có gia giáo. Gương mặt dịu dàng diễm lệ cùng thân hình đầy đặn nở nang. Cưới được Khả Nhi coi như không có thiệt thòi mà lại càng có lợi."
Hắn vẫn không đáp, chờ đợi bà nói tiếp:"Con bé vừa xinh đẹp lại thông minh. Có rất nhiều gia đình thượng lưu muốn cô trở thành con dâu họ, con bé liền từ chối rất khéo nhưng vẫn không làm mích lòng người khác, ngược lại rất được quý mến. Nhưng mà mẹ cũng nhìn ra được, con bé rất có ý với con."
Thập Kĩ Đình thầm nhớ lại mỗi lần cô sang nhà thăm đều là tìm kiếm Mạc Tử Đằng đầu tiên. Lúc thấy hắn, đáy mắt toát ra tia nhu tình mà chỉ có ở những người đang yêu. Đôi mắt chỉ khóa chặt vào hắn tựa như trên thế gian này chỉ có hai người. Trên cương vị là một người phụ nữ cũng như người từng trải, bà tin chắc rằng Đặng Khả Nhi rất say mê Mạc Tử Đằng.
Hắn vẫn thủy chung lựa chọn im lặng, bàn tay thon dài đã ngừng gõ từ lâu. Hắn mở ra chiếc ví da thú màu đen đắt tiền, trong một ô khung nhỏ bọc một miếng kiếng trong suốt có một tấm ảnh nhỏ của một người phụ nữ đang ngồi trên vườn hoa nhìn hắn mỉm cười đến sáng lạn. Đôi mắt toát ra một vẻ ôn nhu được che giấu từ lâu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt người đó.
Thập Kĩ Đình thấy hắn vẫn không thèm trả lời, trong lòng tức giận không thôi. Đáng lẽ ra giờ này bà đang cùng người chồng lâu năm của mình mà "tâm sự yêu đương" nay lại cùng hắn hàn huyên chuyện cưới hỏi, cứ giữ im lặng. Thử hỏi ai mà không bực mình cơ chứ?
"Mẹ đã nói hết rồi đó, về đây việc đầu tiên là qua nhà bà sui chào hỏi một chút. Mẹ đi thăm cha con đây." Bà giận giữ dập máy như một đứa trẻ nhỏ đang tức giận, sau đó liền lui đến bệnh viện cùng Mạc Trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook