Người phụ nữ nhìn Nhiễu Hành Thiên mà bật cười khúc khích, quyến rũ trêu chọc lại hắn:" Tôi chính là thích cùng nam nhân có vợ dây dưa nha. Người đàn ông ế vợ như anh tôi không thèm!"

Nói rồi cô ta bước đến chỗ Mạc Tử Đằng, ngồi xuống tiếp rượu hắn. Nhiễu Hành Thiên vẻ mặt tối đen. Người phụ nữ này rõ to gan, dám nói hắn ế vợ?

Tề Vĩnh Uy nhìn gương mặt sa sầm của hắn mà cảm thấy vô cùng hài hước, nhịn không được huýnh vai hắn:" Ra là cậu không ai thèm lấy, lại ra vẻ như "người đàn ông độc thân hoàng kim" gì đó. Đều là gạt người à?"

Nhiễu Hành Thiên buồn bực, khoanh tay ôm trước ngực, không thèm nhìn đến hai người bạn mình.

Mạc Tử Đằng suy nghĩ một chút, nâng cằm cô ta:" Em muốn cùng tôi vui vẻ phải không?"

Người phụ nữ vô cùng thẳng thắn:" Đúng nha!"

Hắn ta đột nhiên đứng lên, nhìn cô ta, ra hiệu cho ả cùng hắn rời đi.

Nhiễu Hành Thiên nhìn cũng chẳng thèm nhìn, mặc hắn làm gì thì làm. Tề Vĩnh Uy thì bên cạnh âm thầm cười trộm tên hề họ Nhiễu, hình như là nói trúng tim đen của hắn rồi phải không?

Mạc Tử Đằng cùng cô ta đi vào một căn phòng. Ả gấp gáp ôm chằm lấy cổ hắn, vội vàng hôn hắn. Một tay ả vội vàng kéo ra cà vạt của hắn, linh hoạt tháo đi cúc áo. Một nút, hai nút, ba nút... cho đến nút cuối cùng, thân hình màu đồng cường tráng mê người hiện ra trước mắt cô ta.

Người phụ nữ ánh mắt nhuốm đầy dục tình, dùng thân hình đầy đặn quyến rũ hắn. Mạc Tử Đằng nhếch môi lạnh lẽo, mặc ả ta ra sức lấy lòng.

Đột nhiên, hắn từ thế bị động chuyển thành chủ động, đẩy ả xuống giường lớn...

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đặng Khả Nhi vẫn thủy chung đợi hắn ở nhà, mặc dù biết hắn rất hiếm khi trở về. Đến lúc cô lim dim muốn thiếp đi thì bỗng nghe tiếng lách cách của chìa khóa cổng.

Đặng Khả Nhi liền trở nên tỉnh táo, cửa cổng vừa mở ra ngay lập tức cô vui mừng nhào vào lòng hắn.

Mạc Tử Đằng không ôm cô, mệt mỏi đẩy cô ra. Đặng Khả Nhi bỗng chau mày thật chặt, ánh mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới. Quần áo hắn tuy chỉnh tề nhưng cô vẫn nhận ra điểm khác thường, trên người hắn có lưu lại mùi nước hoa của một người phụ nữ.

Đặng Khả Nhi tâm lạnh đi, hương nước hoa này khác với mùi mà Trì Nhược Liên sử dụng, nghe có vẻ lạ lẫm và nồng nặc hơn rất nhiều. Mạc Tử Đằng là cùng một người phụ nữ khác, không phải Trì Nhược Liên!

Thà như vậy, hắn cũng không muốn đến cô?

Đặng Khả Nhi ngẩn người, ánh mắt trong veo nhìn về một phía xa xăm.

Hắn kéo lỏng cà vạt ra, bước lên cầu thang. Đặng Khả Nhi bỗng gọi hắn:"Tử Đằng ca ca."

Hắn dừng chân, chờ đợi cô nói tiếp.

Đặng Khả Nhi quay người lại nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ ưu thương, giọng chua xót:"Anh có muốn em không?"

Mạc Tử Đằng hơi khó chịu, lạnh nhạt hơi cô:"Muốn cái gì?"

"Làm tình với em!" Cô không chần chờ trả lời, như mong đợi nhìn hắn.

Hắn ngạc nhiên, rất nhanh trong lòng dâng lên chán ghét. Hắn chỉ nhẹ nhàng nói:"Khuya rồi, tôi rất mệt."

Chua xót dâng lên tận cổ họng. Tuy cô là vợ hắn, là Mạc thiếu phu nhân nhưng cô lại chẳng thể nào dám chất vấn hắn ra ngoài phong lưu, không có tư cách nào ghen tuông hắn!

"Em muốn có một đứa bé, được không?" Cô nở nụ cười thê lương, vẫn còn hi vọng cùng với hắn.

Mạc Tử Đằng làm như không nghe lời cô, không trả lời bước lên lầu. Cô nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn mà tràn đầy đau lòng. Tâm đau khổ, ánh mắt nhuốm đầy bi thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương