100 Ngày Giả Vờ Yêu
-
Chương 63
Kể từ khi Ôn Thiển nói với Cố Viêm là muốn đi du học thì cô hơi bất an, không biết chuyện này có ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hay không. Cô đã quyết định rồi, nếu Cố Viêm không đồng ý, cô nhất định sẽ nghe lời anh và sẽ không tranh cãi với anh.
Mấy ngày qua, Ôn Thiển rất cố ý lấy lòng Cố Viêm. Mỗi bữa cơm đều làm món anh thích, mỗi ngày xoa bóp vai cho anh. Thậm chí trước đây, mỗi tối, Cố Viêm đều là người chủ động thực hiện việc sinh hoạt vợ chồng thì bây giờ biến thành người nào đó chủ động hùa theo.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Cố Viêm đã đồng ý để Ôn Thiển đi du học, cô có cơ hội hoàn thiện bản thân, nếu cô thấy vui vẻ thì anh cũng không nên ngăn cản cô.
Ôn Thiển làm thế, ở một mức độ nhất định mà nói, là không chỉ để cải thiện bản thân cô mà còn giúp công ty lên một tầm cao hơn, nên anh không tìm được lý do nào để từ chối.
Bây giờ trông thấy những hành động xum xoe của cô, đặc biệt là cách cô chủ động trên giường thì anh bỗng nảy ra một ý nghĩ đen tối, cứ như vậy kéo dài đến ngày cuối cùng, vì sợ nếu anh nói sớm cho cô là anh sẽ không có phúc lợi này nữa.
Sau một trận ấp nhau qua đi, hai người họ ôm chặt nhau, không nỡ tách ra. Ôn Thiển cảm giác được nhiệt độ của người kia vẫn còn ở trong cơ thể cô. Cô sờ lên bụng mình, rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhớ đến dáng vẻ Cố Viêm lúc Tết ở Giang Thành cực kỳ thích chơi với cháu trai nhỏ; Nhớ đến việc Từ Hạo Kiệt vô tình hay cố ý nhắc đến Giang Tâm Dữ chuẩn bị sinh con thì Cố Viêm luôn tỏ ra hâm mộ, cùng với đó là tâm trạng buồn bã khó chịu.
Cô hơi hối hận vì sao trước đây cô không chăm sóc bản thân cho tốt, lại còn mang theo thái độ không sao cả, nếu không bây giờ trong bụng cô đã có một sinh mệnh nhỏ bé rồi.
Ôn Thiển nhẹ giọng, áy náy nói: “Xin lỗi anh!”
“Sao vậy?”
“Chỉ là lâu như vậy nhưng bụng vẫn không có gì, em cảm thấy rất có lỗi với anh…”
Cố Viêm ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, lẩm bẩm nói: “Không sao, chúng ta còn trẻ, từ từ nó sẽ đến, em đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Ôn Thiển nói: “Nhưng sang năm anh đã ba mươi tuổi.”
“Vì vậy?”
“Em sợ anh qua ba mươi tuổi sẽ lực bất tòng tâm…”
Cố Viêm xoa trán mình rồi nói: “Em học ở đâu mà biết ba mươi tuổi sẽ lực bất tòng tâm? Em chê anh già? Hay là…”
Người đàn ông này ép người kia dưới người mình, dùng tay sờ soạng vuốt ve thân thể của cô, cười lưu manh: “Hay là… em đang ám chỉ anh thừa dịp còn trẻ nên chơi vài ván nữa?”
“Không có… không có… anh đừng…” Ôn Thiển sợ hãi, cả người run lên.
Làm thêm lần nữa, ngày mai sẽ không thể xuống giường.
“Em còn dám chê anh già không?”
Ôn Thiển vội vàng lấy lòng: “Anh không già, là do em quá yếu!”
Cố Viêm vẫn khá hài lòng với câu trả lời của cô, bỏ qua chuyện này, nói đến chuyện chính, “Ngày mai là ngày cuối cùng đăng ký lớp bồi dưỡng sao?”
Ôn Thiển gật đầu, ừ một tiếng.
Anh nói: “Em đi đăng ký đi!”
Ôn Thiển cảm thấy khó tin, cô hỏi: “Em có thể đi đăng ký sao?”
“Nếu em đổi ý thì không đi cũng được.”
“Đi, đi, em đi!” Ôn Thiển ôm lấy anh, hôn lấy hôn để: “Cảm ơn chồng em.”
Cố Viêm vén tóc mái trên trán cô rồi nói: “Đến Mỹ rồi, ngoại trừ đi học bình thường, ra ngoài đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày thì thời gian còn lại không được đi đâu, biết chưa?”
“Tại sao?” Ôn Thiển cho rằng anh sợ cô ở nước ngoài quen biết những người đàn ông khác nên muốn hạn chế cô.
“Em không xem tin tức à? An nin ở đó không tốt lắm, nếu một ngày đột nhiên có tên bệnh thần kinh nào đó chạy ra ngoài bắn súng lung tung, nhỡ em bị thương thì anh biết làm sao đây?” Cố Viêm đang nói rồi bỗng biến thành tự nói một mình: ” Không được, anh muốn thuê hai vệ sĩ cho em… ”
Anh trai à, khoa trương quá rồi.
Trước ngày hôn lễ của Ôn Thiển, Giang Tâm Dữ đã hạ sinh một em bé nặng 3,5kg. Ôn Thiển và Cố Viêm vào bệnh viện thăm hai mẹ con họ, cả người lớn và trẻ con đều ổn. Bé mập mạp rất đáng yêu và được thừa hưởng gen ngoại hình ưu tú của ba mẹ. Lúc Cố Viêm ôm đứa bé, ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, người nào không biết sẽ còn tưởng rằng anh chính là ba của đứa bé. Chỉ có Ôn Thiển biết, là anh rất muốn có con nên có cảm giác như là người nhà.
Anh cũng đã nói, bởi vì cô khiến anh thay đổi nên anh không thể quay về thời điểm sống một mình được nữa. Sau khi tổ chức hôn lễ lại phải xa nhau nửa năm, Ôn Thiển cảm thấy hơi áy náy, anh ở nhà một mình có cảm thấy cô đơn không?
Lúc về nhà, Cố Viêm đang lái xe thì nhận thấy người bên cạnh khá mất tập trung. Cô bị sao vậy, không phải sắp đến ngày hôn lễ sẽ vui vẻ sao?
Cố Viêm hỏi: “Em bị sao vậy?”
“Không sao…” Ôn Thiển lắc đầu, suy nghĩ, muốn nói rồi lại thôi: “Cố Viêm…”
“Hả?”
“Đột nhiên em không muốn ra nước ngoài.”
“Sao vậy? Không phải lúc trước rất mong đợi hay sao? Mà visa cũng đã xử lý xong rồi.” Còn hai tuần nữa là khai giảng rồi, sao đột nhiên cô lại không muốn đi.
Ôn Thiển cúi đầu nói: “Nghĩ đến mỗi ngày anh ở nhà một mình nhớ em, em đều không chịu được.”
Cố Viêm chán ghét hỏi: “Em tự luyến như vậy từ khi nào thế?”
“A, anh không cần em nữa!” Ôn Thiển nghe anh nói vậy thì buồn chán nói.
Cố Viêm: “Không phải là không cần, nhưng mỗi ngày đều nhớ thì khoa trương quá đi.”
Trước khi kết hôn, người đàn ông này không thể tách rời cô. Bây giờ chiếm được rồi, sẽ không quan tâm như trước nữa.
Cô chợt nhớ đến một câu nói trên mạng: Đàn ông đều là mấy tên đầu heo!
“Bây giờ công nghệ thông tin rất phát triển, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc qua điện thoại, tin nhắn, video… Sao anh có thể buồn được?” Không phải trước kia Cố Viêm sợ cô không ở bên cạnh mình mà là sợ cô sẽ không liên lạc với anh nữa.
Ôn Thiển nghe xong vẫn chưa hài lòng, cô sắp đi du học, đáng lẽ anh nên tỏ vẻ mình không nỡ chứ. “Nhu cầu anh lớn như vậy, không có em thì anh giải quyết thế nào đây?”
Cố Viêm bình tĩnh đáp: “Làm như anh không có tay…”
Ôn Thiển tưởng tượng đến cảnh Cố tổng ở một mình trong phòng ngủ làm những việc không thể diễn tả được, nghĩ đến đây cô không khỏi mỉm cười.
Cố Viêm liếc mắt nhìn Ôn Thiển, kèm theo ánh mắt khinh bỉ, anh tiếp tục nhìn về phía trước vừa lái xe vừa nói: “Dẹp cái trí tưởng tượng vô dụng trong đầu của em đi…”
“Ha ha… Xin lỗi anh, em không kiềm chế được…” Ôn Thiển không nhịn được cười, vẫn ôm bụng cười to.
“Anh nghĩ một chút đã, ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ là sinh con, cho nên anh quyết định …” Cố Viêm tỏ vẻ bí ẩn nói.
Ôn Thiển thuận theo anh hỏi tiếp: “Anh quyết định làm gì?”
“Mỗi tháng anh sẽ trích ra mấy ngày để qua Mỹ…” Cố Viêm nhìn sang Ôn Thiển, ý là ‘em hiểu mà’.
Đột nhiên Ôn Thiển cảm thấy hai chân mình mềm nhũn…
Ngày khai giảng là 3 tháng 6, hôn lễ ở Giang Thành là ngày 31 tháng 5 nên cô phải chuẩn bị hành lý từ sớm. Từ Giang Thành về lại Thâm Thành rồi lấy hành lý tiếp tục xuất phát thì hơi phi thực tế. Thế là hai vợ chồng quyết định sau khi tổ chức hôn lễ ở Giang Thành xong thì đến sân bay tỉnh X xuất ngoại. Dù sao trước khi nhập học còn phải đến nhà trọ sắp xếp một chút, Cố Viêm muốn đi với cô giúp cô làm quen môi trường ở trường và nhà trọ, còn có những nơi gần đó.
Thời gian còn lại, hai người vừa chuẩn bị hôn lễ, vừa chuẩn bị hành lý đi nước ngoài. Cố Viêm ở nhà thu xếp hành lý cho Ôn Thiển, mấy va li quần áo, bao gồm cả quần áo mùa hè và mùa đông. Anh sợ Ôn Thiển không quen với thức ăn ở Mỹ nên đã đi siêu thị mua rất nhiều đồ khô rồi gói thành một hộp lớn.
Ôn Thiển kinh ngạc nói: “Anh khoa trương quá rồi, mang nhiều đồ như vậy làm chi?!”
“Thời tiết bên kia lúc nóng lúc lạnh, em phải chuẩn bị thêm quần áo. Ngày nào cũng ăn cơm Tây thì có thể em sẽ không chịu được. Lúc đến Mỹ, em muốn ăn món gì ở đâythì nói cho anh biết, để anh gửi sang cho em.”
Ôn Thiển: “Anh à, ở đó có khu người Hoa, cũng có siêu thị của người Hoa… Mà hơn nữa, không phải tháng tới Thiển Thiển sẽ mở chi nhánh ở San Francisco sao? Nếu em thiếu quần áo thì lúc đó mang qua là được rồi, bây giờ anh lại chuẩn bị cho em mấy cái va li… ”
Cô dừng lại, sau đó nói thêm: “Phí vận chuyển rẻ lắm hả?”
Cố Viêm: “…”
Cố Viêm mặc kệ cô, tiếp tục nói: “Đây là nồi hầm, bình thường có thể hầm ít canh; Đây là nồi dưỡng sinh, có thể dùng để nấu cháo… Nguyên liệu nấu canh anh đã chuẩn bị xong rồi, em chỉ cần ra siêu thị mua ít thịt là được.”
Ôn Thiển cảm thấy Cố Viêm không giống là người am hiểu việc này, cô hỏi: “Anh học ở đâu thế?”
“Dì dạy anh.” Cố Viêm nói: “Dì còn nói, em thường xuyên ăn thêm cháo táo đỏ, cháo đậu đỏ gì gì đó,…để bảo vệ tử cung.”
Sau khi dặn dò xong, anh hỏi: “Em rõ hết chưa?”
Cố Viêm nói quá nhiều nên Ôn Thiển không nhớ kỹ cho lắm, sợ anh lặp lại lần nữa nên cô nói: “Em rõ rồi.”
Cố Viêm nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, “Em không nhớ cũng không sao, đến Mỹ rồi anh sẽ nói lại cho em.”
Ôn Thiển: “…”
Mấy ngày qua, Ôn Thiển rất cố ý lấy lòng Cố Viêm. Mỗi bữa cơm đều làm món anh thích, mỗi ngày xoa bóp vai cho anh. Thậm chí trước đây, mỗi tối, Cố Viêm đều là người chủ động thực hiện việc sinh hoạt vợ chồng thì bây giờ biến thành người nào đó chủ động hùa theo.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, Cố Viêm đã đồng ý để Ôn Thiển đi du học, cô có cơ hội hoàn thiện bản thân, nếu cô thấy vui vẻ thì anh cũng không nên ngăn cản cô.
Ôn Thiển làm thế, ở một mức độ nhất định mà nói, là không chỉ để cải thiện bản thân cô mà còn giúp công ty lên một tầm cao hơn, nên anh không tìm được lý do nào để từ chối.
Bây giờ trông thấy những hành động xum xoe của cô, đặc biệt là cách cô chủ động trên giường thì anh bỗng nảy ra một ý nghĩ đen tối, cứ như vậy kéo dài đến ngày cuối cùng, vì sợ nếu anh nói sớm cho cô là anh sẽ không có phúc lợi này nữa.
Sau một trận ấp nhau qua đi, hai người họ ôm chặt nhau, không nỡ tách ra. Ôn Thiển cảm giác được nhiệt độ của người kia vẫn còn ở trong cơ thể cô. Cô sờ lên bụng mình, rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhớ đến dáng vẻ Cố Viêm lúc Tết ở Giang Thành cực kỳ thích chơi với cháu trai nhỏ; Nhớ đến việc Từ Hạo Kiệt vô tình hay cố ý nhắc đến Giang Tâm Dữ chuẩn bị sinh con thì Cố Viêm luôn tỏ ra hâm mộ, cùng với đó là tâm trạng buồn bã khó chịu.
Cô hơi hối hận vì sao trước đây cô không chăm sóc bản thân cho tốt, lại còn mang theo thái độ không sao cả, nếu không bây giờ trong bụng cô đã có một sinh mệnh nhỏ bé rồi.
Ôn Thiển nhẹ giọng, áy náy nói: “Xin lỗi anh!”
“Sao vậy?”
“Chỉ là lâu như vậy nhưng bụng vẫn không có gì, em cảm thấy rất có lỗi với anh…”
Cố Viêm ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên trán cô, lẩm bẩm nói: “Không sao, chúng ta còn trẻ, từ từ nó sẽ đến, em đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Ôn Thiển nói: “Nhưng sang năm anh đã ba mươi tuổi.”
“Vì vậy?”
“Em sợ anh qua ba mươi tuổi sẽ lực bất tòng tâm…”
Cố Viêm xoa trán mình rồi nói: “Em học ở đâu mà biết ba mươi tuổi sẽ lực bất tòng tâm? Em chê anh già? Hay là…”
Người đàn ông này ép người kia dưới người mình, dùng tay sờ soạng vuốt ve thân thể của cô, cười lưu manh: “Hay là… em đang ám chỉ anh thừa dịp còn trẻ nên chơi vài ván nữa?”
“Không có… không có… anh đừng…” Ôn Thiển sợ hãi, cả người run lên.
Làm thêm lần nữa, ngày mai sẽ không thể xuống giường.
“Em còn dám chê anh già không?”
Ôn Thiển vội vàng lấy lòng: “Anh không già, là do em quá yếu!”
Cố Viêm vẫn khá hài lòng với câu trả lời của cô, bỏ qua chuyện này, nói đến chuyện chính, “Ngày mai là ngày cuối cùng đăng ký lớp bồi dưỡng sao?”
Ôn Thiển gật đầu, ừ một tiếng.
Anh nói: “Em đi đăng ký đi!”
Ôn Thiển cảm thấy khó tin, cô hỏi: “Em có thể đi đăng ký sao?”
“Nếu em đổi ý thì không đi cũng được.”
“Đi, đi, em đi!” Ôn Thiển ôm lấy anh, hôn lấy hôn để: “Cảm ơn chồng em.”
Cố Viêm vén tóc mái trên trán cô rồi nói: “Đến Mỹ rồi, ngoại trừ đi học bình thường, ra ngoài đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày thì thời gian còn lại không được đi đâu, biết chưa?”
“Tại sao?” Ôn Thiển cho rằng anh sợ cô ở nước ngoài quen biết những người đàn ông khác nên muốn hạn chế cô.
“Em không xem tin tức à? An nin ở đó không tốt lắm, nếu một ngày đột nhiên có tên bệnh thần kinh nào đó chạy ra ngoài bắn súng lung tung, nhỡ em bị thương thì anh biết làm sao đây?” Cố Viêm đang nói rồi bỗng biến thành tự nói một mình: ” Không được, anh muốn thuê hai vệ sĩ cho em… ”
Anh trai à, khoa trương quá rồi.
Trước ngày hôn lễ của Ôn Thiển, Giang Tâm Dữ đã hạ sinh một em bé nặng 3,5kg. Ôn Thiển và Cố Viêm vào bệnh viện thăm hai mẹ con họ, cả người lớn và trẻ con đều ổn. Bé mập mạp rất đáng yêu và được thừa hưởng gen ngoại hình ưu tú của ba mẹ. Lúc Cố Viêm ôm đứa bé, ánh mắt anh rất đỗi dịu dàng, người nào không biết sẽ còn tưởng rằng anh chính là ba của đứa bé. Chỉ có Ôn Thiển biết, là anh rất muốn có con nên có cảm giác như là người nhà.
Anh cũng đã nói, bởi vì cô khiến anh thay đổi nên anh không thể quay về thời điểm sống một mình được nữa. Sau khi tổ chức hôn lễ lại phải xa nhau nửa năm, Ôn Thiển cảm thấy hơi áy náy, anh ở nhà một mình có cảm thấy cô đơn không?
Lúc về nhà, Cố Viêm đang lái xe thì nhận thấy người bên cạnh khá mất tập trung. Cô bị sao vậy, không phải sắp đến ngày hôn lễ sẽ vui vẻ sao?
Cố Viêm hỏi: “Em bị sao vậy?”
“Không sao…” Ôn Thiển lắc đầu, suy nghĩ, muốn nói rồi lại thôi: “Cố Viêm…”
“Hả?”
“Đột nhiên em không muốn ra nước ngoài.”
“Sao vậy? Không phải lúc trước rất mong đợi hay sao? Mà visa cũng đã xử lý xong rồi.” Còn hai tuần nữa là khai giảng rồi, sao đột nhiên cô lại không muốn đi.
Ôn Thiển cúi đầu nói: “Nghĩ đến mỗi ngày anh ở nhà một mình nhớ em, em đều không chịu được.”
Cố Viêm chán ghét hỏi: “Em tự luyến như vậy từ khi nào thế?”
“A, anh không cần em nữa!” Ôn Thiển nghe anh nói vậy thì buồn chán nói.
Cố Viêm: “Không phải là không cần, nhưng mỗi ngày đều nhớ thì khoa trương quá đi.”
Trước khi kết hôn, người đàn ông này không thể tách rời cô. Bây giờ chiếm được rồi, sẽ không quan tâm như trước nữa.
Cô chợt nhớ đến một câu nói trên mạng: Đàn ông đều là mấy tên đầu heo!
“Bây giờ công nghệ thông tin rất phát triển, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc qua điện thoại, tin nhắn, video… Sao anh có thể buồn được?” Không phải trước kia Cố Viêm sợ cô không ở bên cạnh mình mà là sợ cô sẽ không liên lạc với anh nữa.
Ôn Thiển nghe xong vẫn chưa hài lòng, cô sắp đi du học, đáng lẽ anh nên tỏ vẻ mình không nỡ chứ. “Nhu cầu anh lớn như vậy, không có em thì anh giải quyết thế nào đây?”
Cố Viêm bình tĩnh đáp: “Làm như anh không có tay…”
Ôn Thiển tưởng tượng đến cảnh Cố tổng ở một mình trong phòng ngủ làm những việc không thể diễn tả được, nghĩ đến đây cô không khỏi mỉm cười.
Cố Viêm liếc mắt nhìn Ôn Thiển, kèm theo ánh mắt khinh bỉ, anh tiếp tục nhìn về phía trước vừa lái xe vừa nói: “Dẹp cái trí tưởng tượng vô dụng trong đầu của em đi…”
“Ha ha… Xin lỗi anh, em không kiềm chế được…” Ôn Thiển không nhịn được cười, vẫn ôm bụng cười to.
“Anh nghĩ một chút đã, ưu tiên hàng đầu của chúng ta bây giờ là sinh con, cho nên anh quyết định …” Cố Viêm tỏ vẻ bí ẩn nói.
Ôn Thiển thuận theo anh hỏi tiếp: “Anh quyết định làm gì?”
“Mỗi tháng anh sẽ trích ra mấy ngày để qua Mỹ…” Cố Viêm nhìn sang Ôn Thiển, ý là ‘em hiểu mà’.
Đột nhiên Ôn Thiển cảm thấy hai chân mình mềm nhũn…
Ngày khai giảng là 3 tháng 6, hôn lễ ở Giang Thành là ngày 31 tháng 5 nên cô phải chuẩn bị hành lý từ sớm. Từ Giang Thành về lại Thâm Thành rồi lấy hành lý tiếp tục xuất phát thì hơi phi thực tế. Thế là hai vợ chồng quyết định sau khi tổ chức hôn lễ ở Giang Thành xong thì đến sân bay tỉnh X xuất ngoại. Dù sao trước khi nhập học còn phải đến nhà trọ sắp xếp một chút, Cố Viêm muốn đi với cô giúp cô làm quen môi trường ở trường và nhà trọ, còn có những nơi gần đó.
Thời gian còn lại, hai người vừa chuẩn bị hôn lễ, vừa chuẩn bị hành lý đi nước ngoài. Cố Viêm ở nhà thu xếp hành lý cho Ôn Thiển, mấy va li quần áo, bao gồm cả quần áo mùa hè và mùa đông. Anh sợ Ôn Thiển không quen với thức ăn ở Mỹ nên đã đi siêu thị mua rất nhiều đồ khô rồi gói thành một hộp lớn.
Ôn Thiển kinh ngạc nói: “Anh khoa trương quá rồi, mang nhiều đồ như vậy làm chi?!”
“Thời tiết bên kia lúc nóng lúc lạnh, em phải chuẩn bị thêm quần áo. Ngày nào cũng ăn cơm Tây thì có thể em sẽ không chịu được. Lúc đến Mỹ, em muốn ăn món gì ở đâythì nói cho anh biết, để anh gửi sang cho em.”
Ôn Thiển: “Anh à, ở đó có khu người Hoa, cũng có siêu thị của người Hoa… Mà hơn nữa, không phải tháng tới Thiển Thiển sẽ mở chi nhánh ở San Francisco sao? Nếu em thiếu quần áo thì lúc đó mang qua là được rồi, bây giờ anh lại chuẩn bị cho em mấy cái va li… ”
Cô dừng lại, sau đó nói thêm: “Phí vận chuyển rẻ lắm hả?”
Cố Viêm: “…”
Cố Viêm mặc kệ cô, tiếp tục nói: “Đây là nồi hầm, bình thường có thể hầm ít canh; Đây là nồi dưỡng sinh, có thể dùng để nấu cháo… Nguyên liệu nấu canh anh đã chuẩn bị xong rồi, em chỉ cần ra siêu thị mua ít thịt là được.”
Ôn Thiển cảm thấy Cố Viêm không giống là người am hiểu việc này, cô hỏi: “Anh học ở đâu thế?”
“Dì dạy anh.” Cố Viêm nói: “Dì còn nói, em thường xuyên ăn thêm cháo táo đỏ, cháo đậu đỏ gì gì đó,…để bảo vệ tử cung.”
Sau khi dặn dò xong, anh hỏi: “Em rõ hết chưa?”
Cố Viêm nói quá nhiều nên Ôn Thiển không nhớ kỹ cho lắm, sợ anh lặp lại lần nữa nên cô nói: “Em rõ rồi.”
Cố Viêm nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, “Em không nhớ cũng không sao, đến Mỹ rồi anh sẽ nói lại cho em.”
Ôn Thiển: “…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook