“Khương đại ca.” Chu Mộ Nhiên cũng lại đây chào.

“Các ngươi chơi gì vậy?” Khương Thần đi vào trong, đi tới cái bàn phía trước thì nhìn thấy hai bức họa, một bức trong đó có họa phong rất quen mắt, chính là Trần Xích. Một bức khác vẽ một rừng trúc, vẽ giống đến nỗi hắn có thể cảm nhận được những cành trúc đang dập dờn trong gió, có một phong cách riêng.”Đây là đang luận bàn họa kỹ?”

“Quan Phi đệ đệ tài cao, Trần Xích bái phục chịu thua.” Trần Xích đúng là không nghe ra lời nói của Khương Thần có ý gì, cười lắc đầu một cái.

“Há, sao lại nói thế?” Khương Thần hứng thú thâm hậu.

Trần Xích ở một bên giải thích sự tình từ đầu đến cuối một phen, ý cười trên mặt Khương Thần càng sâu.

“Đã như vậy, liền bình luận lẫn nhau đi.” Khương Thần ngồi xuống một bên, có nha hoàn bưng lên nước trà hầu hạ.

“Không nói đến ý cảnh của Quan Phi đệ đệ, bút pháp này của đệ, ta thúc ngựa cũng khó đuổi kịp.” Trần Xích cười khẽ lắc đầu, “Thế nhưng Quan Phi đệ đệ, ta chợt có một linh cảm. Ta dĩ vãng quá mức câu nệ, chỉ sợ bởi vì như vậy mới hạn chế kỹ năng.”

“Trần đại ca nói rất có lý, ta suy đoán, lão sư của Trần đại ca là một người nghiêm khắc đến cực điểm mới làm cho Trần đại ca hạ bút chần cờ. Nếu nói riêng về họa kỹ thì Trần đại ca còn hơn xa ta.” Con ngươi của Chu Mộ Nhiên hơi chuyển động, không dấu vết nịnh hót hai câu.

“Ha ha ha, Quan Phi đệ đoán đúng.” Khương Thần mở miệng cười to, “Thế nhưng không phải là lão sư, mà là tổ phụ của hắn. Trần Xích, ngươi cũng nên học thả lỏng chút, nếu cứ quy củ như vậy, sợ rằng tiền đồ đáng lo.”

“Công tử giáo huấn rất phải.” Trần Xích vái chào.

Chu Mộ Nhiên đứng ở một bên có chút không biết làm sao. Không biết một câu nói làm sao liền kéo đến chuyện tiền đồ, hơn nữa nhìn thái độ cùng ngữ khí này của Khương Thần, sợ rằng là người có thể can thiệp đến chuyện tiền đồ của Trần Xích. Thế nhưng nhìn bộ dạng của đối phương như vậy, rõ ràng cũng không lớn hơn Trần Xích mấy tuổi.

Ba người ngồi xuống nói chuyện một chút, sắc trời cũng không sớm, Khương Thần nhấc tay, tùy tùng phía sau đưa tới một cái hộp nhỏ.

“Khương đại ca? Đây là…”

“Chỉ là một ít đồ chơi nhỏ, một chút đồ ăn đơn giản, không cần suy nghĩ nhiều.” Khương Thần vung vung tay, “Còn bức họa này, không bằng đưa ta đi. Trúc tùng, kinh thành tuy rằng không nhiều nhưng cũng có vài chỗ, đợi đến khi rảnh rỗi, ta dẫn ngươi đi xem.”

“Được!”

Chu Mộ Nhiên trở lại phòng khách, tiểu nha đầu phía sau thu dọn lại đồ đạc của y, lại có mấy người được Trần Xích phái tới đưa điểm tâm và nước trà, miễn cho chút nữa y bị đói bụng, làm việc vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến mức Chu Mộ Nhiên cảm thấy kỳ quái.

Đến  phòng, Chu Mộ Nhiên mở hộp nhỏ ra, y phi thường hiếu kỳ cổ nhân sẽ đưa tới những món đồ gì.

Thế nhưng bên trong hộp cũng không có gì đặc biệc, đơn giản là mấy thứ điểm tâm được làm rất tinh xảo, ngoài ra còn có một chút đồ vật thường dùng và một bộ xiêm y.

Chu Mộ Nhiên sờ soạng vải áo một cái, nguyên thân cả ngày tiếp xúc cái này, bây giờ y cũng hành động theo thói quen.

Quả nhiên chất liệu của loại xiêm y này tốt vô cùng, giống hệt như loại vật liệu trên người Khương Thần.

Có thể mặc loại xiêm y này, còn có thể đem loại xiêm y này đi tặng người, đồng thời làm cho Trần Xích cung kính như thế, đến cùng là thân phận gì?

Thế nhưng cho dù như thế nào, đều sẽ không quá thấp, không biết có thể trở thành chỗ dựa cho y báo thù hay không.

Một đêm ngủ say, ngày hôm sau Chu Mộ Nhiên vừa mới tỉnh lại thì đã thấy Trần Xích chờ y. Mặt đỏ lên vội vã cúi chào.

“Bức họa kia ngày hôm qua bị Thần… bị Khương công tử lấy đi, không biết Quan Phi đệ có thể vẽ lại một bức cho ta được không.” Ăn cơm xong, Trần Xích lúng túng mở miệng, “Cũng không phải là hôm nay, Quan Phi đệ rảnh rỗi thì vẽ cũng được.”

“Chuyện này có gì khó khăn đâu. Đợi ta vẽ xong liền đưa tới cho đại ca.” Chút chuyện nhỏ này Chu Mộ Nhiên đương nhiên đồng ý.

“Còn có một chuyện.” Trần Xích trầm ngâm một chút mở miệng, “Nơi này cách phường thêu Tác gia cũng không xa, không biết có thể mời đệ đệ ở lại chỗ này hay không, tất cả chi phí tại hạ sẽ chịu.”

“Chuyện này làm sao thích hợp.” Mặt Chu Mộ Nhiên trở lên nghiêm túc.”Ngày hôm qua quấy rầy một đêm đã là phi thường bất an.”

“Cái kia… nếu rảnh rỗi Quan Phi đệ có thể đến đây ở mấy ngày được không?”

“… Này, vậy thì quấy rầy Trần đại ca.” Chu Mộ Nhiên gật đầu đáp ứng, lại tiếp tục chối từ thì có vẻ không biết điều.

Trần Xích cùng Chu Mộ Nhiên cùng ngồi một chiếc xe ngựa, đưa y đến phường thêu Tác gia.

Phường thêu Tác gia mặc dù là gia sản của Tác gia nhưng cũng không mang theo biển, có lẽ là bởi vì thêu nương (người thêu) ở đây đa số đều vào phường thêu cung đình, một đời một đời giúp đỡ lẫn nhau, mới có thanh thế bây giờ.

Chu Mộ Nhiên đứng ở trước cửa một lúc thì có người lại đây hỏi dò, Chu Mộ Nhiên nói xong liền được mời đi vào.

Họa thủ từ nơi khác đến phường thêu này cũng là một chuyện bình thường, không ngừng có mới mẻ huyết dịch gia nhập mới làm cho đường đi của tác gia càng vững chắc lâu dài.

Tiếp đón Chu Mộ Nhiên  tự nhiên không phải Tác Nhạc Đường, nhưng cũng là một lão già của Tác gia.

Nhìn thấy Chu Mộ Nhiên trẻ như vậy cũng không tin tưởng mà xoa xoa con mắt.

Gặp tuổi trẻ, chưa từng thấy trẻ tuổi như vậy.

Chu Mộ Nhiên kì thực mười sáu tuổi, bất thế nhưng thâm sơn cùng cốc không được ăn thứ tốt, gầy gò nho nhỏ, nhìn so với tuổi thật còn nhỏ hơn mấy tuổi, chỉ có mười ba mười bốn tuổi.

Tuổi như vậy là học đồ của họa sĩ thì có, nhưng xuất sư thì không có, chứ đừng nói là một họa thủ của cả một phường thêu.

Trước chỉ là nghe nói vị họa thủ này nhỏ tuổi, bây giờ xem ra, này cũng thật là quá nhỏ.

Lão quản sự là người yêu mới, cũng biết gia chủ Tác gia yêu mới, liền vội vàng đứng lên tự mình đón Chu Mộ Nhiên vào.

Tiến vào phường thêu Tác gia ở kinh thành cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù cho dù cho y vốn là thuộc hạ của phường thêu Tác gia.

Tiến vào được đây, nhiệm vụ chủ yếu nhất vẫn là học tập, học tập càng nhiều kỹ xảo tinh diệu thì càng tiến xa hơn.

Đó chính là thử thách đầu tiên với y.

Chút chuyện này đối với Chu Mộ Nhiên mà nói cũng không phải việc khó. Y có thể trở thành họa thủ ở độ tuổi này tự nhiên có độc đáo của y.

Mặc kệ là họa pháp vẫn là ý cảnh, dáng vẻ được ưa chuộng, đều nhất nhất qua ải. Có thiên phú của nguyên thân, còn có kiến thức từ kiếp trước của y, hơn nữa Đậu Xanh cũng cung cấp một số thông tin của thế giới khác, đổi mới tự nhiên là vô cùng thuận tay, thuận thuận lợi lợi ở lại trong phường thêu.

Chu Mộ Nhiên mới đến, sự tình cũng không nhiều, đều dựa vào sự xắp xếp của lão quản sự ở trong phường thêu.

Thời gian vào phường thêu không nhiều, Chu Mộ Nhiên chỉ dựa vào thiên phú của nguyên thân đã vạch ra  mấy chỗ thiếu sót của vài bức thêu, làm cho lão quản sự hết sức là kinh ngạc.

Họa sĩ vốn là phụ trách thiết kế, không phải chịu trách nhiệm việc thêu.

Họa sĩ miêu tả ra dáng vẻ mới, thêu nương sẽ tạo ra nó, đây là hình thức truyền thống từ mấy trăm năm nay. Cũng chỉ có các chủ tử Tác gia mới có thể tự mình thể hiện ra các tác phẩm hội họa của bản thân.

Không nói đến lão gia này dựa vào thêu mới thành chủ sự của nơi này, cũng không đề cập tới gia chủ Tác gia Tác Ngạch Đường bây giờ rất được đế sủng, tinh thông thư họa được tôn làm thư họa song tuyệt, chỉ nói riêng hai vị thiếu gia của Tác gia, đều là nhân tài hiếm thấy.

Trước một năm, hai huynh đệ hợp tác thêu một bộ bách thọ bình, hiến cho  thái hậu nương nương, được đương kim thánh thượng mấy lần ca ngợi.

Phường thêu Tác gia này, trong ngày thường đều ngóng trông các thiếu gia Tác gia có thể đến đây chỉ điểm một, hai, chỉ cần chỉ điểm một phen liền được ích lợi không nhỏ. Đối với người bên ngoài, đã không có ai có thể chỉ ra chỗ thiếu sót, thế nhưng bây giờ lại có một người đến.

“Vị họa sĩ mới tới này chẳng lẽ cũng tinh thông thêu thùa?” Một nữ tử ngồi thêu hoa bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

Từ nãy ả đã không vừa mắt người này rồi. Nhiều năm như vậy, lão quản gia đã bao giờ phải ra ngoài hoan nghênh ai? Cho dù chính ả là tiểu thư Tác gia, cũng không được hưởng thụ loại đặc quyền này.

Thế nhưng ả rất biết che giấu trước mặt mọi người, đúng là có rất ít người biết bộ mặt thật của ả. Nghe ả hỏi như vậy, Chu Mộ Nhiên đúng là sững sờ.

Vừa nãy nhìn đối phương cúi đầu thêu ngược lại cũng không để ý, lúc này mới phát hiện vị này tựa hồ có chút thân phận?

Chu Mộ Nhiên giật mình, phường thêu Tác gia này xưa nay vẫn là các nữ nhi làm chủ, nhi tử thì phụ trách phường thêu trong cung, không nhúng tay vào chuyện ở nơi này. Thế nhưng người gọi là nữ nhi của đời này hiện nay đã mất tích, chẳng lẽ đây chính là…

Chu đại ảnh đế liền vội vàng đứng lên, “Còn chưa thỉnh giáo vị tiểu thư này…”

“Ta là tiểu thư Tác gia.” Y Liên đứng lên, trên mặt mang theo ngạo khí, ở trên cao nhìn xuống nói.

“Mười năm trước, nữ nhi duy nhất của Tác gia bị thất lạc, nguyên lai dĩ nhiên là tìm được rồi?” Chu Mộ Nhiên kinh ngạc mở miệng, trên mặt là kinh hỉ, khóe miệng  cười nhưng mang theo một tia châm chọc nhạt không thấy được.

Mặt của Y Liên trầm xuống, thế nhưng sợ Lạc quản sự ở bên cạnh, lại nhợt nhạt nở nụ cười, “Công tử nói giỡn, ta là dưỡng nữ của Tác gia, cũng không phải vị tiểu thư thất lạc kia.”

“Thì ra là như vậy, là tại hạ thất lễ.” Chu Mộ Nhiên thầm nghĩ cô gái này không đơn giản a, mười sáu, mười bảy  tuổi lại có thể ép lại tức giận, là một người có tâm cơ. Thế nhưng Chu đại ảnh đế càng không chịu thua, dáng vẻ thành tâm xin lỗi trên mặt làm cho ai cũng không nhìn ra được vấn đề.

Ngay cả Lạc quản sự đều gật đầu liên tục.

“Vị này chính là Y Liên tiểu thư, đó là ái nữ của phu nhân. Tiểu thư biết họa và thêu, đỗ trạng nguyên trong số các quý nữ ở kinh thành, thường được gọi là tài nữ.”

“Dạ dạ, gặp qua Y Liên tiểu thư.” Chu Mộ Nhiên lần thứ hai thi lễ.

“Vừa nãy công tử nói bức thêu này có vấn đề, không biết có thể nói rõ hay không?” Trên mặt Y Liên mang theo tươi cười, nhìn như khiêm tốn hiếu học, thế nhưng Chu Mộ Nhiên nhìn ra được một tia kinh miệt.

Muốn thử y? Gia chính là tuyển thủ nhà nghề!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương