Cao Lãng rất nhanh đỡ lấy cô, và cũng mới biết được rằng Tư Duệ bị say thang máy.

Anh nhìn gương mặt xinh đẹp tái mét của cô có hơi buồn cười, liền nghi cách giúp cho Tư Duệ.
Cao Lãng nhấc cằm Tư Duệ lên, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn.

Nhân lúc Tư Duệ chưa kịp phản ứng, anh nhanh chóng xâm chiếm vào bên trong, tham lam cướp đi những dư vị ngọt ngào ở nơi khoan miệng nhỏ nhắn ấy.

Lưỡi anh day dưa trêu đùa lưỡi Tư Duệ, thật sự không thể cưỡng.

Cứ thế quấn lấy nhau cho đến lúc cả hai đều đã rất khó thở anh mới buông tha cho cô, khi rời đôi môi đã bị sưng tấy lên, kéo theo một sợi chỉ bạc mỏng lấp lánh.
Đó là vừa lúc thang máy lên tới tầng 62, mục đích anh hôn Tư Duệ cũng chỉ là muốn cho cô phân tâm và không để ý đến việc thang máy đang chuyển động.
Nhưng Tư Duệ lại không thể nhận ra, khi thang máy kêu lên tiếng Bíp cô như được thoát khỏi bàn tay của ác ma và cũng như lấy lại được dưỡng khí, dùng sức đẩy mạnh anh một cái thân ảnh bé nhỏ liền chạy vọt ra bên ngoài.
- Ở đây tuy ít nhưng cũng có người, để tôi xem anh có dám giở trò? - Tư Duệ đắc ý nhìn anh, khóe môi hơi nhếch lên.


Biểu hiện này của cô thật khiến cho người khác muốn nổi trận lôi đình.
" Cha vì con nên không trách mẹ " - anh tự nhủ lòng mình như vậy.

Trong khi gân xanh trên trán và tay đã nổi hết lên, khóe môi anh cũng hơi co giật, đưa con mắt sắc lạnh của mình nhìn cô một cách bí hiểm.
Tư Duệ nhận được cái nhìn này có chút lo sợ, liền nhanh trí tìm cách thoát thân.

Cô tiến lại gần Cao Lãng, mỉm cười thiện ý một cái rồi thân mật khoác tay anh vui vẻ nói:
- Bỏ đi! Mình đến phòng làm việc thôi!
Anh lại nhìn cô đầy nghi hoặc và cũng chứa ẩn chút bất ngờ.

Tư Duệ lại có thể nhanh chóng thay đổi cách xử sự như vậy thật khiến anh kinh ngạc không tưởng.

Diễn viên, sẽ là cái nghề thích hợp nhất của Tiểu yêu tinh vậy!
Đến phòng làm việc rồi mà Tư Duệ vẫn bám lấy anh không chịu rời nửa bước, anh hơi khó hiểu nhưng cũng không phải không thích.


Vấn đề chỉ là chưa quen mà thôi!
- Bớt diễn hộ tôi nào! - Cao Lãng cốc đầu cô một cái rồi ngồi vào bàn làm việc.

Lúc này cô mới buông tay anh ra mà xoa xoa cái đầu đáng thương đã bị sưng lên một cục to tướng của mình.

Tư Duệ chu chu cái miệng nhỏ mắng anh:
- Tên Lãng chết tiệt nhà anh, bạo lực như vậy thật đáng ghét a.

Đau chết tôi rồi! - Cô vừa nói vừa lườm anh, cái liếc mắt đưa tình lạnh đến thấu xương...
- Kệ em! Ai quan tâm chứ? Mời em ra kia ngồi chơi, ở đây không phận sự miễn làm phiền! - Anh không nhìn cô băng lãnh nói, còn chỉ tay ra cái ghế sofa đặt ở bức tường đối diện ý muốn cô hãy ngoan ngoãn ngồi ở đấy là được.
Tư Duệ tất nhiên hiểu ý, cô lẳng lặng bước ra đó ngồi im re.

Ngoài miệng mặc dù không nói một tiếng nào nhưng trong lòng thực chất đang la hét biểu tình dữ dội:
" Muốn đuổi người ta thì có thể nói cách khác tránh mất lòng nhau mà, có cần phải phũ thế không? Với cả nếu không phải muốn làm anh hạ hỏa, làm cho anh hài lòng một tí để tôi còn được gặp cha thì còn lâu tôi mới phải nịnh anh như vậy nhé! "
Nhưng đáng tiếc thay cho Tư Duệ, qua ánh mắt đầy phẫn nộ của cô như đã bán đứng chính mình.

Cao Lãng như đọc được tất vị liền cong môi...
- Muốn gặp cha? Phải chủ động một chút!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương