1/2 Prince
-
Quyển 4 - Chương 7: Chụp album ảnh
“Đầu tiên, tôi xin
được giới thiệu với mọi người vật nhất-thiết-phải-có khi chụp ảnh! Sinh
vật tôi đang cầm trên tay là số zách luôn đấy. Nhỏ, nhẹ, có thể di động, thuận tiện dùng cả trong nhà lẫn ngoài trời! Mọi người có thể đặt trong túi, rất gọn khi di chuyển.” Tiểu Long Nữ hất đầu về phía con gì gì đó
trôi lờ lờ trong không trung, trông như nhãn cầu của người khổng lồ với 2 cánh dơi mọc 2 bên, cá là ai thấy cũng phải trố mắt ra nhìn.
Thấy mọi người trong Ban Nhạc Vô Ngân đều ngây ra nhìn cái mắt lai dơi kì cục, Tiểu Long Nữ ho tằng hắng hai lần để thu hút sự chú ý của chúng tôi, “Tôi đã đặt tên rồi, là Photocritter. Tính năng ưu việt nhất của Photocritter là khả năng chụp nhiều ảnh một lúc, dung tích bộ nhớ là 500 ảnh và có thể quay phim thời lượng tối đa là 5 giờ. Ngoài ra, nếu mua thêm bộ nhớ, mấy người sẽ lưu được nhiều hơn. Còn nữa, đây là loại máy kĩ thuật số cao, tới 10 megapixel. Có thể dùng nó để chụp ảnh kỉ niệm khi đi nghỉ hay chụp hiện trường vụ án giết người! Không có gì mà nó chịu bó tay!” Rồi Tiểu Long Nữ nói thêm, “Hiện nay Photocritter đang được bày bán rộng rãi trong các tiệm linh thú! Nhưng nhanh chân lên! Vì chỉ có 5000 con ra mắt lượt sản phẩm đầu thôi!”
“Sản phẩm thứ hai, được chế tạo hoàn toàn tình cờ bởi Tinh. Với chất lượng ảo ảnh đảm bảo 100% tính xác thực! Nó có thể hiện thị từ phông cảnh thời đại tới vật dụng trang trí! Rất hữu ích khi chụp ảnh nhé!” Tiểu Long Nữ nói, phun nước bọt tùm lum khi ba hoa này nọ. Cô ôm một chồng bùa lú.
“Ê Tiểu Long Nữ, dạo này em ghiền kênh mua sắm ETTV quá à?” Tôi nghiêm túc hỏi.
“Đừng hòng có chuyện em mua đồ ở kênh đó!” Cô gào lên, nhưng rồi đỏ mặt và nói thêm, “Tuy nhiên, anh biết mà, hãng Chanel đang ra mốt mới mùa này, em xin chân tiếp thị sản phẩm cho ETTV kiếm chút đỉnh sắm quần áo cho thỏa.”
“…” Mọi người á khẩu một hồi.
Tôi chợt nhớ, “Nhưng chụp album xong thì bán vào đâu?”
“Em sẽ mang đến văn phòng phát hành sản phẩm của Đệ Nhị Sinh Mệnh để thương lượng giá cả. Sau khi quyết định in, họ sẽ xuất bản vài ngày sau.” Tiểu Long Nữ nói, “Bọn em định bán ở cửa hàng trang bị.”
Gì cơ? Sách ảnh mà kêu là trang bị để vận sao? Thuộc tính gì vậy? Đánh lạc hướng kẻ thù bằng ảnh mát mẻ hả? Tôi vô vọng nghĩ. Rồi bóng đèn bật sáng trưng trong đầu tôi, “Hay mình mở tiệm sách đi?”
“Mở tiệm sách? Được không đây?” Tiểu Long Nữ do dự.
“Không tồi đâu.” Du phấn khích nói, “Sau khi lệnh cho phép xuất bản sách được ban hành, sẽ rất nhiều game thủ thử bán sách tự viết. Nhưng sẽ ít người chịu đem sách ra bán ở tiệm trang bị như chúng ta. Nhưng nếu ta mở cửa hàng sách và nhận sách để xuất bản, ngân quỹ sẽ tăng kha khá đấy.”
“Nhưng có chắc đông khách không?” Tà Linh thận trọng hỏi.
“Cái đó tùy vào chất lượng sách xuất bản. Chúng ta sẽ phải lựa chọn kĩ lưỡng số sách đầu vào. Về sau tôi nghĩ sẽ xuất hiện nhiều tác giả có tài. Sách hay thì đồng nghĩa với khách nhiều mà. Thực tế, nhiều người lúc tỉnh thì không đủ thời gian xem sách. Nhưng họ có thể đọc sách lúc ngủ bằng mũ chơi game! Đối với nhiều người như vậy sẽ rất tiện!” Du vui vẻ nói.
“Tiện thể tăng thêm một điểm đặc sắc của riêng Vô Ngân Thành, sẽ có nhiều người tham gia đấy.” Tình Thiên siết tay phấn khích.
Tiểu Long Nữ nhún vai, “Thế thì mở tiệm sách thôi. Vì là lĩnh vực của sở xây dựng nên để 2 trưởng sở lãnh luôn nha.”
Du gật đầu, mắt sáng rực. Anh quay đầu về phía Tình Thiên, mắt cổ cũng rực như đèn pha, 2 người lập tức thảo luận nghiêm túc về dự án tiệm sách.
“Ý tôi là, 2 người sẽ bàn mấy cái đó sau, giờ ta tập trung vào sản phẩm chính đi!” Tiểu Long Nữ nở nụ cười làm cho tóc gáy người ta dựng đứng cả lên. Rồi cổ bổ sung một câu giật gân làm tóc người ta càng được thể chổng ngược lên trời, “Thế nhé. Giờ cởi ra đi.”
“Cởi ra? Cởi gì cơ?” Tôi ngây ngốc hỏi.
Mắt Tiểu Long Nữ liếc dọc từ mặt tôi xuống ngực tôi. Kiểu nhìn đó… Tôi bất giác túm chặt cổ áo mình. Rồi mắt cô lại đảo xuống nữa…Tôi túm chặt cái thắt lưng, nghĩ thầm, Chúa tôi, Tiểu Long Nữ ,đừng đùa nữa, kẻo không sách ảnh bán ra sẽ thành loại mặt hàng H đấy.
~*~
“Giờ anh nghỉ chút được không?” Tôi hoa cả mắt lên hỏi. Tôi chưa bao giờ nghĩ chụp sách ảnh lại khó nhọc như vậy. Quả thực là phải kiểm tra cả sức mạnh, sức bền và khả năng sống sót chịu được cơn đau thấu trời.
Kiểm tra sức mạnh: Tôi phải thực hiện những tư thế khó đến bất khả thi để Tiểu Long Nữ chụp được ảnh đẹp. Đôi khi tôi phải giữ nguyên một tư thế mất nửa giờ. Tôi nghi rằng lúc đó Tiểu Long Nữ ngồi phác họa chân dung tôi chứ chẳng có chụp hình chụp họa chi hết.
Kiểm tra sức bền: Tiểu Long Nữ khẳng định tôi chỉ phải hở có mỗi 2 chỗ, tôi nghĩ, Cũng được, và miễn cưỡng đồng ý. Ôi xời, con trai mà lộ mỗi 2 chỗ đó thì đâu có khiêu gợi gì lắm đâu. Nhưng, dưới sức ép của ánh mắt “Thử coi, giết liền” của Tà Linh và đôi mắt to ậng nước, “Tâu Vương Tử Điện hạ, đừng chịu nhục” của Du, hành động thoát y của tôi bị hãm lại giữa chừng. Sau đó, tôi thấy Tiểu Long Nữ cầm đầu Phượng Hoàng và Tình Thiên đối đầu lại với Du và Tà Linh. Hai bên đấu đá nhau quyết liệt xem tôi có nên lộ 2 chỗ hay không, làm tôi cứ cởi đồ ra rồi lại mặc đồ vào vòng vòng. Thật không hiểu người bị lộ hai chỗ đó là ai nữa?
Cuối cùng, chút bình tĩnh còn sót lại của tôi bốc hơi mất tiêu. Mặt tối sầm, tôi gào lên, “Im đê!”
Năm con người đồng loạt quay lại lườm tôi. Họ đồng thanh, “Vậy anh/em tự quyết định đi!”
Thấy 5 cặp mắt trợn trừng ngó mình, cơn giận của tôi tức khắc tiêu biến. Tôi nói giọng sợ sệt, “Thế thì…tôi nửa kín nửa hở được không?”
“Cởi áo nhưng không lộ chỗ đó á?” Tiểu Long Nữ lẩm bẩm rồi miễn cưỡng nói, “Ờ, thôi cũng được.”
“Đừng hòng! Tên đó vẫn được thấy mà!” Tà Linh khoa tay chỉ Du.
“Câu này tôi nói mới đúng! Thân thể Vương Tử mắc gì cậu nhòm ngó!” Du điên tiết nói, nghiến răng.
“Vậy phải làm sao?” Tôi vuốt mặt. Thế này không được thế kia cũng chẳng xong. Con trai con đứa gì còn nhiều chuyện hơn cả đàn bà…Tôi nghĩ. Xo-xoẹt… Đột nhiên, một âm thanh kì lạ vẳng đến bên tai tôi. Tiếng gì nghe như….tiếng băng dính? Chúng tôi quay lại nhìn. Chỉ thấy Phượng Hoàng, tay cầm 2 miếng băng keo thèm thuồng chỗ ngực tôi…
Lời bạt: Nếu có ai bảo chuyện tháo băng dính ra khỏi người đau ngang với rặn đẻ, tôi đồng ý cả 2 chân 2 tay!
Tôi quay lưng khỏi đống ảnh khủng khiếp đó, nhìn Tiểu Long Nữ bằng đôi mắt mọng nước.
“Cho anh nghỉ nha?” Tôi nài nỉ.
“Anh được phép nghỉ ngơi…” Tiểu Long Nữ đáp. Mắt tôi sáng rực. Cuối cùng tôi cũng được đi chơi quanh Vô Ngân Thành! Thật không trì hoãn nổi sự sung sướng thưởng thức cao lương mĩ vị trong thành phố được nữa! Tôi phấn khởi nghĩ.
“…một tí. Mai là phải đi tập hòa nhạc rồi.”
“Tập hòa nhạc?” Tôi ngớ người lặp lại.
“Ừa! Vũ Liên sẽ coi chừng đấy, mình chi một đống tiền cho buổi hòa nhạc mà lại.” Tiểu Long Nữ nói nhỏ vào tai tôi.
Hú hú hú hú! Đáng sợ quá! Tôi khóc không ra nước mắt.
~*~
“Đại ca, cho dù mai có bắt đầu tập hòa nhạc nên không có thời gian ra ngoài ăn uống, nhưng anh có nhất thiết phải nốc kinh vầy không?” Vân hỏi. Nó bất đắc dĩ nhìn tôi. Tôi thấy mặt hai đứa còn chả thèm nói câu nào, chỉ vục đầu vào ăn như điên dại.
Thấy tôi chả có phản ứng gì, Tinh đành bất đắc dĩ nói, “Thôi Đại ca, nếu đang tập mà thèm ăn gì thì PM bọn em, tụi em mang qua cho.”
Nghe vậy, tôi mới chịu thả cái chân gà tay đang cầm xuống, uống ngụm nước cho nuốt trôi thức ăn rồi nói giọng ngượng ngùng, “Cảm ơn hai đứa.”
“Ăn chậm thôi. Có ai giành đồ ăn với em đâu mà lo.” Tà Linh càu nhàu không vui vẻ gì mấy.
“Vương Tử Điện hạ, có muốn ăn thêm suất khoai tây chiên nữa không?” Du đưa tôi cái khăn giấy để lau tay. Phượng Hoàng thì dùng khăn lau miệng cho tôi, trong khi Vân và Tinh nhìn tôi ghen tị.
“Này, Tình Thiên đâu rồi?” Vân bỗng bối rối hỏi.
“Còn Dương Quang?” Tinh tiếp lời.
“Ồ, 2 người đó đi dạo rồi.” Tôi thản nhiên trả lời. Cơ mà chẳng biết sao Kenshin lại không đi cùng nhở… Ê đừng có nghi ngờ nha – anh chàng đâu có rời tôi nửa bước, chỉ tại ảnh im lặng quá đấy thôi. (Đến cả tác giả cũng chẳng biết nói sao để độc giả hiểu ảnh vẫn ngồi đó. Ai mà rỗi hơi luôn mồm nói anh ta ngồi câm như hến với khuôn mặt lạnh như tiền mãi được chớ?)
“Uầy, lạ dữ. Tình Thiên mà chịu nổi chuyện phải rời xa anh.” Tinh ngạc nhiên nói.
“Em ấy bảo đi kiểm tra vị trí hiệu sách mở.” Tôi lơ đãng nói lúc không ngừng nhón đĩa khoai tây chiên Du đặt riêng cho tôi.
“Hiệu sách? Hiệu sách nào ?” Vân ngây ngốc hỏi.
“Hiệu sách Vô Ngân, cửa hàng sắp mở, tiệm sách đầu tiên trong Đệ Nhị Sinh Mệnh.” Du nói với 2 con mắt sáng lấp lánh. Xời, bảo sao ổng đi làm giáo sư. Nói đến sách là phát rồ liền. Tôi vừa nghĩ vừa nhai khoai tây chiên.
“Vậy chỗ nhận sách để xuất bản ở đâu ạ?” Tinh do dự hỏi.
“Đầu tiên chúng ta sẽ bán sách ảnh của Ban Nhạc Vô Ngân trước đã. Thầy cũng sẽ viết vài cuốn để xuất bản. Sau đó, khi có chút tiếng tăm rồi, ta sẽ cho người ngoài gửi sách đến, nhận luôn bản thảo, rồi chúng ta sẽ giúp họ xuất bản sách. Mấy chuyện đó thầy làm dư sức.” Mắt Du phát ra ánh sáng ‘IQ 200′.
“Thật ạ? Vậy…ừm…” Vân úp úp mở mở, có vẻ vô cùng ngại ngùng.
Tôi bỗng nhớ ra. Tinh và Vân thích viết truyện lắm mà, hai đứa thường chọn tôi làm nạn nhân đầu tiên đọc những Câu-chuyện-bi-kịch-sầu-thảm-nhất-của-nhất-trong-vũ-trụ-và-sử-sách-nhân-loại của 2 đứa. Ừ thì, nói thật, truyện bọn nó viết dở thì không dở, nhưng mà phải cái tiêu đề ghê hết đỡ nổi miễn bàn luận luôn. Bạn hỏi cái tiêu đề nào á? Thì cái “Câu-chuyện-bi-kịch-sầu-thảm-nhất-của-nhất-trong-vũ-trụ-và-sử-sách-nhân-loại” bạn vừa đọc xong đó thôi.
“Bọn em có thể gửi sách cho thầy coi không?” Tinh thiếu kiên nhẫn thốt ra.
“Vô tư! Mấy ngày tới 2 đứa rảnh rảnh thì viết nhanh đi! Thầy sẽ biên tập duyệt lại, xuất bản, có lẽ được thì bán luôn hôm khai trương.” Du rất mừng khi có người giúp việc viết sách.
“Vâng!” Tinh và Vân phấn khích ôm chầm lấy nhau.
“Phải rồi, Tinh, Vân, mua nhà chưa?” Tôi bỗng nhớ ra trước đó hai đứa có bảo đi chọn nhà. tôi tự hỏi không biết trông nó ra sao.
“Tụi em mới tậu một căn. Nhà gỗ nhỏ màu trắng rất dễ thương, có cả vườn nữa.” Vân vui vẻ nói.
“Ồ, anh muốn đi xem.” Tôi đột ngột đứng dậy, “Tiểu nhị, tôi mang phần thức ăn còn lại về nhé.”
“Xin lỗi, tôi không đi với em được, Vương Tử,” Du cũng đứng dậy, thở hắt ra, “Vũ Liên bảo tôi về thiết kế sân khấu hòa nhạc. Rồi còn thiết kế tiệm sách, chưa nhắc tới còn cả sách phải viết nữa.”
“Uầy, anh bận bịu gớm.” Tôi thực không biết hắn thực sự dành bao lâu để chuẩn bị bài giảng lên lớp. 10 phút chăng? Có khi còn ít hơn ấy chớ…
“Vương Tử Điện hạ, mặc dù thân thể tôi xa lìa em, nhưng con tim tôi luôn hướng về em, ở bên em.” Du lại một lần nữa gạt lệ hoen mi quay lại thâm tình nhìn tôi, cuối cùng bị tôi đá đít với một lòng điên tiết sâu sắc.
“Du mà không ở đây thì anh cũng về sở quân sự đây. Việc chưa làm cũng không ít đâu.” Tà Linh nói.
Vậy, nếu Du còn ở đây, thì anh coi việc sở quân sự không ra cái giẻ rách gì à?
“Nếu đã vậy, em về phòng Tài chính thì hơn, Vũ Liên sắp nổ tung vì căng thẳng rồi…” Phượng Hoàng mặt tái khủng khiếp.
“He he, không sao, không sao, mấy người cứ đi đi. Dù có chuyện hay không có chuyện gì thì cũng đừng quay lại tìm tui nữa nhớ.” Tôi hạnh phúc vẫy tay chào tạm biệt. Hiếm có thật! Thực có ngày tôi thoát được cả 4 tên kia mà thư giãn. Cuối cùng tôi cũng được bình an.
“Đại ca, đừng có quá khích ra mặt thế. Họ buồn đấy, mấy người đó ra về mà có ma trơi lập lờ bên cạnh.” Vân hầu như chẳng nhịn cười nổi.
Tôi thư thái, “Mấy người đó mà không chịu rời là đầu anh nổ tung mất. Thôi, đi xem nhà 2 đứa đi.”
Trên đường tới nhà, Vân bỗng nói, “Đại ca, có một câu tụi em luôn muốn hỏi anh…” Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. Vân luôn thích gì nói nấy mà. Từ bao giờ cậu chàng lại bày đặt xin phép thế?
“Sao nào?” Tôi hỏi.
“Đại ca, anh có biết Phong Lam không?” Tinh nói và tim tôi lỡ mất một nhịp.
Tôi khựng lại. Sao nó hỏi tôi vậy? Nó phát hiện ra rồi? Không thể nào? Đâu có dễ lộ vậy chứ? Tôi thu giọng bình tĩnh nhất có thể lúc đó, nói, “Phong Lam? Anh có biết đâu. Sao lại hỏi anh thế?”
“Em chỉ nghĩ là…” Tinh lầm bầm nho nhỏ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nói thiệt, hỏi mày là mày có biết mày không thì nghe kì thiệt. Nhỉ, Tiểu Lam?” Tinh nhẹ nhàng nói thêm.
Sau khi máu tôi ngừng chảy mất 3 giây, tôi đưa tay che kín mặt, khóc không ra nước mắt. Mình hiểu rồi, chúng nó biết hết. Đời tôi xong rồi! Đây là trường hợp tiêu cực nhất, bí mật của tôi đã bị Cổ Vân Phi, cái trạm phát sóng siêu thanh bật mí! Một khi tin đồn rò rỉ ra ngoài, chỉ nghĩ đến chuyện người hâm mộ tràn đến đông đủ lấp đầy Đại Tây Dương và Thái Bình Dương là… Hú hu hu hu! Tương lai tôi ở đâu chứ!
Tinh vỗ nhẹ vai tôi, “Ổn mà, tao hiểu vấn đề của mày, Tiểu Lam. Tao đã thưởng Vân mấy đòn karate và cảnh báo nó rằng nếu nó tiết lộ với bất cứ ai bí mật nho nhỏ của mày, thì lần tới tao sẽ oánh karate trúng chỗ nhạy cảm nhất của anh chàng. Vân chắc chắn không có to mồm đâu.”
Phèo! Hú hồn! Nhưng sao mà tôi lại bị phát giác vậy? “Sao chúng mày biết là tao?” Tôi hỏi, “Chẳng phải chúng mày tối ngày gọi tao là Đại ca à?”
“Đấy là tại mày không chịu nói bọn tao biết tên-trong-game, nên tụi này phải hỏi thằng em mày và nó nói mày là nhân yêu trong game.” Vân giải thích.
THẰNG EM CHẾT TIỆT KIA, ĐỒ ĐẦN ĐỘN! Đừng bắt chị phải giết mày để bảo toàn danh tiết nhá! Tôi siết chặt nắm tay và bắt đầu tính chuyện cho thêm thuốc trừ sâu hay bả chuột vào bữa tối để thằng bé tèo nhanh hơn.
“Vậy nên bọn tao nghĩ rằng, mày làm nhân yêu và có tình yêu trai đẹp mãnh liệt như tao, thế mà mày chả có tí hứng thú nào với siêu cấp đại mĩ nam Vương Tử. Lí do duy nhất mà bọn tao nghĩ ra được là mày chính là Vương Tử. Với lại, dù ngoại hình trong game và ngoài đời của mày rất khác nhau, nhưng mặt mũi vẫn hao hao, còn tính tình thì y hệt, nên bọn tao nhận ra mày ngay.” Tinh nhún vai lơ đãng.
“Mày biết đấy, chị em nhà họ Phong nhà mày đúng là đần số một sử sách, nghĩ coi thằng em Dương Danh của mày chả bao giờ nhận ra mày là Vương Tử, cho dù nó biết thừa mày là nhân yêu.” Vân ‘ngưỡng mộ’ nói.
“Có ai trên đời đoán giỏi bằng 2 người đâu mà kêu.” Tôi lầm bầm.
“Ờ đấy, nếu tụi này không có tài dự đoán thiên bẩm siêu cấp, thì thử hỏi làm cách nào nhận ra mày chính là Vương Tử? Hại tụi này phải gọi hoài Đại ca này Đại ca nọ?!” Tinh cốc đầu tôi đánh bốp. Au… Tại sao mọi cô gái tôi quen đều bạo lực quá vậy?
“Tao vậy mới nói chẳng ai lại xuẩn ngốc đến độ giúp đỡ tụi tao mặc dù bị bọn này phản bội quá nhiều lần. Vậy ra, đó lại là mày, Tiểu Lam. Khỏi nói sao mày giúp bọn tao mãi.” Vân không khỏi tự giải thích. Làm cậu và Tinh cảm động chết nỗi, còn thề sẽ đi theo Vương Tử mãi mãi.
Lúc này, ngoài chuyện vò vò mái tóc và cười ngớ ngẩn thì tôi còn biết làm gì hơn?
“Chuyện đó không quan trọng, cấn đề là, mày sẽ chọn ai trong mối tình tay ba lãng mạn và kịch tính này đây? Giáo sư hay đàn anh khóa trên?” Tinh ngó tôi chăm chăm.
“Đừng có hỏi mấy câu giống mẹ tao như vậy, Tinh. Tao biết sao được!” Lãng mạn và kịch tính? Tinh, mày miêu tả hơi phóng đại quá đấy… Tôi bất lực thở dài.
“Mày lo nỗi gì? Hẹn hò với cả hai luôn.” Vân thì thầm khe khẽ.
“Này! Mày có phải đàn ông không thế? Sao lại đi khuyên con gái bắt cá hai tay?!” Tinh kéo tai và hét thủng màng nhĩ Vân.
Tôi khó hiểu hỏi lại, “Chẳng phải bọn mình đã thống nhất không coi nó là con trai sao?”
“Tiểu Lam!” Tinh bất chợt túm vai tôi, “Thử chút coi sao đi!”
“Thử?” Tôi ngớ người hỏi lại.
“Hẹn hò với cả hai ngoài đời thực!” Mắt Tinh lấp lánh làm tôi phát sợ.
“Hở?”
Thấy mọi người trong Ban Nhạc Vô Ngân đều ngây ra nhìn cái mắt lai dơi kì cục, Tiểu Long Nữ ho tằng hắng hai lần để thu hút sự chú ý của chúng tôi, “Tôi đã đặt tên rồi, là Photocritter. Tính năng ưu việt nhất của Photocritter là khả năng chụp nhiều ảnh một lúc, dung tích bộ nhớ là 500 ảnh và có thể quay phim thời lượng tối đa là 5 giờ. Ngoài ra, nếu mua thêm bộ nhớ, mấy người sẽ lưu được nhiều hơn. Còn nữa, đây là loại máy kĩ thuật số cao, tới 10 megapixel. Có thể dùng nó để chụp ảnh kỉ niệm khi đi nghỉ hay chụp hiện trường vụ án giết người! Không có gì mà nó chịu bó tay!” Rồi Tiểu Long Nữ nói thêm, “Hiện nay Photocritter đang được bày bán rộng rãi trong các tiệm linh thú! Nhưng nhanh chân lên! Vì chỉ có 5000 con ra mắt lượt sản phẩm đầu thôi!”
“Sản phẩm thứ hai, được chế tạo hoàn toàn tình cờ bởi Tinh. Với chất lượng ảo ảnh đảm bảo 100% tính xác thực! Nó có thể hiện thị từ phông cảnh thời đại tới vật dụng trang trí! Rất hữu ích khi chụp ảnh nhé!” Tiểu Long Nữ nói, phun nước bọt tùm lum khi ba hoa này nọ. Cô ôm một chồng bùa lú.
“Ê Tiểu Long Nữ, dạo này em ghiền kênh mua sắm ETTV quá à?” Tôi nghiêm túc hỏi.
“Đừng hòng có chuyện em mua đồ ở kênh đó!” Cô gào lên, nhưng rồi đỏ mặt và nói thêm, “Tuy nhiên, anh biết mà, hãng Chanel đang ra mốt mới mùa này, em xin chân tiếp thị sản phẩm cho ETTV kiếm chút đỉnh sắm quần áo cho thỏa.”
“…” Mọi người á khẩu một hồi.
Tôi chợt nhớ, “Nhưng chụp album xong thì bán vào đâu?”
“Em sẽ mang đến văn phòng phát hành sản phẩm của Đệ Nhị Sinh Mệnh để thương lượng giá cả. Sau khi quyết định in, họ sẽ xuất bản vài ngày sau.” Tiểu Long Nữ nói, “Bọn em định bán ở cửa hàng trang bị.”
Gì cơ? Sách ảnh mà kêu là trang bị để vận sao? Thuộc tính gì vậy? Đánh lạc hướng kẻ thù bằng ảnh mát mẻ hả? Tôi vô vọng nghĩ. Rồi bóng đèn bật sáng trưng trong đầu tôi, “Hay mình mở tiệm sách đi?”
“Mở tiệm sách? Được không đây?” Tiểu Long Nữ do dự.
“Không tồi đâu.” Du phấn khích nói, “Sau khi lệnh cho phép xuất bản sách được ban hành, sẽ rất nhiều game thủ thử bán sách tự viết. Nhưng sẽ ít người chịu đem sách ra bán ở tiệm trang bị như chúng ta. Nhưng nếu ta mở cửa hàng sách và nhận sách để xuất bản, ngân quỹ sẽ tăng kha khá đấy.”
“Nhưng có chắc đông khách không?” Tà Linh thận trọng hỏi.
“Cái đó tùy vào chất lượng sách xuất bản. Chúng ta sẽ phải lựa chọn kĩ lưỡng số sách đầu vào. Về sau tôi nghĩ sẽ xuất hiện nhiều tác giả có tài. Sách hay thì đồng nghĩa với khách nhiều mà. Thực tế, nhiều người lúc tỉnh thì không đủ thời gian xem sách. Nhưng họ có thể đọc sách lúc ngủ bằng mũ chơi game! Đối với nhiều người như vậy sẽ rất tiện!” Du vui vẻ nói.
“Tiện thể tăng thêm một điểm đặc sắc của riêng Vô Ngân Thành, sẽ có nhiều người tham gia đấy.” Tình Thiên siết tay phấn khích.
Tiểu Long Nữ nhún vai, “Thế thì mở tiệm sách thôi. Vì là lĩnh vực của sở xây dựng nên để 2 trưởng sở lãnh luôn nha.”
Du gật đầu, mắt sáng rực. Anh quay đầu về phía Tình Thiên, mắt cổ cũng rực như đèn pha, 2 người lập tức thảo luận nghiêm túc về dự án tiệm sách.
“Ý tôi là, 2 người sẽ bàn mấy cái đó sau, giờ ta tập trung vào sản phẩm chính đi!” Tiểu Long Nữ nở nụ cười làm cho tóc gáy người ta dựng đứng cả lên. Rồi cổ bổ sung một câu giật gân làm tóc người ta càng được thể chổng ngược lên trời, “Thế nhé. Giờ cởi ra đi.”
“Cởi ra? Cởi gì cơ?” Tôi ngây ngốc hỏi.
Mắt Tiểu Long Nữ liếc dọc từ mặt tôi xuống ngực tôi. Kiểu nhìn đó… Tôi bất giác túm chặt cổ áo mình. Rồi mắt cô lại đảo xuống nữa…Tôi túm chặt cái thắt lưng, nghĩ thầm, Chúa tôi, Tiểu Long Nữ ,đừng đùa nữa, kẻo không sách ảnh bán ra sẽ thành loại mặt hàng H đấy.
~*~
“Giờ anh nghỉ chút được không?” Tôi hoa cả mắt lên hỏi. Tôi chưa bao giờ nghĩ chụp sách ảnh lại khó nhọc như vậy. Quả thực là phải kiểm tra cả sức mạnh, sức bền và khả năng sống sót chịu được cơn đau thấu trời.
Kiểm tra sức mạnh: Tôi phải thực hiện những tư thế khó đến bất khả thi để Tiểu Long Nữ chụp được ảnh đẹp. Đôi khi tôi phải giữ nguyên một tư thế mất nửa giờ. Tôi nghi rằng lúc đó Tiểu Long Nữ ngồi phác họa chân dung tôi chứ chẳng có chụp hình chụp họa chi hết.
Kiểm tra sức bền: Tiểu Long Nữ khẳng định tôi chỉ phải hở có mỗi 2 chỗ, tôi nghĩ, Cũng được, và miễn cưỡng đồng ý. Ôi xời, con trai mà lộ mỗi 2 chỗ đó thì đâu có khiêu gợi gì lắm đâu. Nhưng, dưới sức ép của ánh mắt “Thử coi, giết liền” của Tà Linh và đôi mắt to ậng nước, “Tâu Vương Tử Điện hạ, đừng chịu nhục” của Du, hành động thoát y của tôi bị hãm lại giữa chừng. Sau đó, tôi thấy Tiểu Long Nữ cầm đầu Phượng Hoàng và Tình Thiên đối đầu lại với Du và Tà Linh. Hai bên đấu đá nhau quyết liệt xem tôi có nên lộ 2 chỗ hay không, làm tôi cứ cởi đồ ra rồi lại mặc đồ vào vòng vòng. Thật không hiểu người bị lộ hai chỗ đó là ai nữa?
Cuối cùng, chút bình tĩnh còn sót lại của tôi bốc hơi mất tiêu. Mặt tối sầm, tôi gào lên, “Im đê!”
Năm con người đồng loạt quay lại lườm tôi. Họ đồng thanh, “Vậy anh/em tự quyết định đi!”
Thấy 5 cặp mắt trợn trừng ngó mình, cơn giận của tôi tức khắc tiêu biến. Tôi nói giọng sợ sệt, “Thế thì…tôi nửa kín nửa hở được không?”
“Cởi áo nhưng không lộ chỗ đó á?” Tiểu Long Nữ lẩm bẩm rồi miễn cưỡng nói, “Ờ, thôi cũng được.”
“Đừng hòng! Tên đó vẫn được thấy mà!” Tà Linh khoa tay chỉ Du.
“Câu này tôi nói mới đúng! Thân thể Vương Tử mắc gì cậu nhòm ngó!” Du điên tiết nói, nghiến răng.
“Vậy phải làm sao?” Tôi vuốt mặt. Thế này không được thế kia cũng chẳng xong. Con trai con đứa gì còn nhiều chuyện hơn cả đàn bà…Tôi nghĩ. Xo-xoẹt… Đột nhiên, một âm thanh kì lạ vẳng đến bên tai tôi. Tiếng gì nghe như….tiếng băng dính? Chúng tôi quay lại nhìn. Chỉ thấy Phượng Hoàng, tay cầm 2 miếng băng keo thèm thuồng chỗ ngực tôi…
Lời bạt: Nếu có ai bảo chuyện tháo băng dính ra khỏi người đau ngang với rặn đẻ, tôi đồng ý cả 2 chân 2 tay!
Tôi quay lưng khỏi đống ảnh khủng khiếp đó, nhìn Tiểu Long Nữ bằng đôi mắt mọng nước.
“Cho anh nghỉ nha?” Tôi nài nỉ.
“Anh được phép nghỉ ngơi…” Tiểu Long Nữ đáp. Mắt tôi sáng rực. Cuối cùng tôi cũng được đi chơi quanh Vô Ngân Thành! Thật không trì hoãn nổi sự sung sướng thưởng thức cao lương mĩ vị trong thành phố được nữa! Tôi phấn khởi nghĩ.
“…một tí. Mai là phải đi tập hòa nhạc rồi.”
“Tập hòa nhạc?” Tôi ngớ người lặp lại.
“Ừa! Vũ Liên sẽ coi chừng đấy, mình chi một đống tiền cho buổi hòa nhạc mà lại.” Tiểu Long Nữ nói nhỏ vào tai tôi.
Hú hú hú hú! Đáng sợ quá! Tôi khóc không ra nước mắt.
~*~
“Đại ca, cho dù mai có bắt đầu tập hòa nhạc nên không có thời gian ra ngoài ăn uống, nhưng anh có nhất thiết phải nốc kinh vầy không?” Vân hỏi. Nó bất đắc dĩ nhìn tôi. Tôi thấy mặt hai đứa còn chả thèm nói câu nào, chỉ vục đầu vào ăn như điên dại.
Thấy tôi chả có phản ứng gì, Tinh đành bất đắc dĩ nói, “Thôi Đại ca, nếu đang tập mà thèm ăn gì thì PM bọn em, tụi em mang qua cho.”
Nghe vậy, tôi mới chịu thả cái chân gà tay đang cầm xuống, uống ngụm nước cho nuốt trôi thức ăn rồi nói giọng ngượng ngùng, “Cảm ơn hai đứa.”
“Ăn chậm thôi. Có ai giành đồ ăn với em đâu mà lo.” Tà Linh càu nhàu không vui vẻ gì mấy.
“Vương Tử Điện hạ, có muốn ăn thêm suất khoai tây chiên nữa không?” Du đưa tôi cái khăn giấy để lau tay. Phượng Hoàng thì dùng khăn lau miệng cho tôi, trong khi Vân và Tinh nhìn tôi ghen tị.
“Này, Tình Thiên đâu rồi?” Vân bỗng bối rối hỏi.
“Còn Dương Quang?” Tinh tiếp lời.
“Ồ, 2 người đó đi dạo rồi.” Tôi thản nhiên trả lời. Cơ mà chẳng biết sao Kenshin lại không đi cùng nhở… Ê đừng có nghi ngờ nha – anh chàng đâu có rời tôi nửa bước, chỉ tại ảnh im lặng quá đấy thôi. (Đến cả tác giả cũng chẳng biết nói sao để độc giả hiểu ảnh vẫn ngồi đó. Ai mà rỗi hơi luôn mồm nói anh ta ngồi câm như hến với khuôn mặt lạnh như tiền mãi được chớ?)
“Uầy, lạ dữ. Tình Thiên mà chịu nổi chuyện phải rời xa anh.” Tinh ngạc nhiên nói.
“Em ấy bảo đi kiểm tra vị trí hiệu sách mở.” Tôi lơ đãng nói lúc không ngừng nhón đĩa khoai tây chiên Du đặt riêng cho tôi.
“Hiệu sách? Hiệu sách nào ?” Vân ngây ngốc hỏi.
“Hiệu sách Vô Ngân, cửa hàng sắp mở, tiệm sách đầu tiên trong Đệ Nhị Sinh Mệnh.” Du nói với 2 con mắt sáng lấp lánh. Xời, bảo sao ổng đi làm giáo sư. Nói đến sách là phát rồ liền. Tôi vừa nghĩ vừa nhai khoai tây chiên.
“Vậy chỗ nhận sách để xuất bản ở đâu ạ?” Tinh do dự hỏi.
“Đầu tiên chúng ta sẽ bán sách ảnh của Ban Nhạc Vô Ngân trước đã. Thầy cũng sẽ viết vài cuốn để xuất bản. Sau đó, khi có chút tiếng tăm rồi, ta sẽ cho người ngoài gửi sách đến, nhận luôn bản thảo, rồi chúng ta sẽ giúp họ xuất bản sách. Mấy chuyện đó thầy làm dư sức.” Mắt Du phát ra ánh sáng ‘IQ 200′.
“Thật ạ? Vậy…ừm…” Vân úp úp mở mở, có vẻ vô cùng ngại ngùng.
Tôi bỗng nhớ ra. Tinh và Vân thích viết truyện lắm mà, hai đứa thường chọn tôi làm nạn nhân đầu tiên đọc những Câu-chuyện-bi-kịch-sầu-thảm-nhất-của-nhất-trong-vũ-trụ-và-sử-sách-nhân-loại của 2 đứa. Ừ thì, nói thật, truyện bọn nó viết dở thì không dở, nhưng mà phải cái tiêu đề ghê hết đỡ nổi miễn bàn luận luôn. Bạn hỏi cái tiêu đề nào á? Thì cái “Câu-chuyện-bi-kịch-sầu-thảm-nhất-của-nhất-trong-vũ-trụ-và-sử-sách-nhân-loại” bạn vừa đọc xong đó thôi.
“Bọn em có thể gửi sách cho thầy coi không?” Tinh thiếu kiên nhẫn thốt ra.
“Vô tư! Mấy ngày tới 2 đứa rảnh rảnh thì viết nhanh đi! Thầy sẽ biên tập duyệt lại, xuất bản, có lẽ được thì bán luôn hôm khai trương.” Du rất mừng khi có người giúp việc viết sách.
“Vâng!” Tinh và Vân phấn khích ôm chầm lấy nhau.
“Phải rồi, Tinh, Vân, mua nhà chưa?” Tôi bỗng nhớ ra trước đó hai đứa có bảo đi chọn nhà. tôi tự hỏi không biết trông nó ra sao.
“Tụi em mới tậu một căn. Nhà gỗ nhỏ màu trắng rất dễ thương, có cả vườn nữa.” Vân vui vẻ nói.
“Ồ, anh muốn đi xem.” Tôi đột ngột đứng dậy, “Tiểu nhị, tôi mang phần thức ăn còn lại về nhé.”
“Xin lỗi, tôi không đi với em được, Vương Tử,” Du cũng đứng dậy, thở hắt ra, “Vũ Liên bảo tôi về thiết kế sân khấu hòa nhạc. Rồi còn thiết kế tiệm sách, chưa nhắc tới còn cả sách phải viết nữa.”
“Uầy, anh bận bịu gớm.” Tôi thực không biết hắn thực sự dành bao lâu để chuẩn bị bài giảng lên lớp. 10 phút chăng? Có khi còn ít hơn ấy chớ…
“Vương Tử Điện hạ, mặc dù thân thể tôi xa lìa em, nhưng con tim tôi luôn hướng về em, ở bên em.” Du lại một lần nữa gạt lệ hoen mi quay lại thâm tình nhìn tôi, cuối cùng bị tôi đá đít với một lòng điên tiết sâu sắc.
“Du mà không ở đây thì anh cũng về sở quân sự đây. Việc chưa làm cũng không ít đâu.” Tà Linh nói.
Vậy, nếu Du còn ở đây, thì anh coi việc sở quân sự không ra cái giẻ rách gì à?
“Nếu đã vậy, em về phòng Tài chính thì hơn, Vũ Liên sắp nổ tung vì căng thẳng rồi…” Phượng Hoàng mặt tái khủng khiếp.
“He he, không sao, không sao, mấy người cứ đi đi. Dù có chuyện hay không có chuyện gì thì cũng đừng quay lại tìm tui nữa nhớ.” Tôi hạnh phúc vẫy tay chào tạm biệt. Hiếm có thật! Thực có ngày tôi thoát được cả 4 tên kia mà thư giãn. Cuối cùng tôi cũng được bình an.
“Đại ca, đừng có quá khích ra mặt thế. Họ buồn đấy, mấy người đó ra về mà có ma trơi lập lờ bên cạnh.” Vân hầu như chẳng nhịn cười nổi.
Tôi thư thái, “Mấy người đó mà không chịu rời là đầu anh nổ tung mất. Thôi, đi xem nhà 2 đứa đi.”
Trên đường tới nhà, Vân bỗng nói, “Đại ca, có một câu tụi em luôn muốn hỏi anh…” Tôi nhìn cậu ta chằm chằm. Vân luôn thích gì nói nấy mà. Từ bao giờ cậu chàng lại bày đặt xin phép thế?
“Sao nào?” Tôi hỏi.
“Đại ca, anh có biết Phong Lam không?” Tinh nói và tim tôi lỡ mất một nhịp.
Tôi khựng lại. Sao nó hỏi tôi vậy? Nó phát hiện ra rồi? Không thể nào? Đâu có dễ lộ vậy chứ? Tôi thu giọng bình tĩnh nhất có thể lúc đó, nói, “Phong Lam? Anh có biết đâu. Sao lại hỏi anh thế?”
“Em chỉ nghĩ là…” Tinh lầm bầm nho nhỏ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nói thiệt, hỏi mày là mày có biết mày không thì nghe kì thiệt. Nhỉ, Tiểu Lam?” Tinh nhẹ nhàng nói thêm.
Sau khi máu tôi ngừng chảy mất 3 giây, tôi đưa tay che kín mặt, khóc không ra nước mắt. Mình hiểu rồi, chúng nó biết hết. Đời tôi xong rồi! Đây là trường hợp tiêu cực nhất, bí mật của tôi đã bị Cổ Vân Phi, cái trạm phát sóng siêu thanh bật mí! Một khi tin đồn rò rỉ ra ngoài, chỉ nghĩ đến chuyện người hâm mộ tràn đến đông đủ lấp đầy Đại Tây Dương và Thái Bình Dương là… Hú hu hu hu! Tương lai tôi ở đâu chứ!
Tinh vỗ nhẹ vai tôi, “Ổn mà, tao hiểu vấn đề của mày, Tiểu Lam. Tao đã thưởng Vân mấy đòn karate và cảnh báo nó rằng nếu nó tiết lộ với bất cứ ai bí mật nho nhỏ của mày, thì lần tới tao sẽ oánh karate trúng chỗ nhạy cảm nhất của anh chàng. Vân chắc chắn không có to mồm đâu.”
Phèo! Hú hồn! Nhưng sao mà tôi lại bị phát giác vậy? “Sao chúng mày biết là tao?” Tôi hỏi, “Chẳng phải chúng mày tối ngày gọi tao là Đại ca à?”
“Đấy là tại mày không chịu nói bọn tao biết tên-trong-game, nên tụi này phải hỏi thằng em mày và nó nói mày là nhân yêu trong game.” Vân giải thích.
THẰNG EM CHẾT TIỆT KIA, ĐỒ ĐẦN ĐỘN! Đừng bắt chị phải giết mày để bảo toàn danh tiết nhá! Tôi siết chặt nắm tay và bắt đầu tính chuyện cho thêm thuốc trừ sâu hay bả chuột vào bữa tối để thằng bé tèo nhanh hơn.
“Vậy nên bọn tao nghĩ rằng, mày làm nhân yêu và có tình yêu trai đẹp mãnh liệt như tao, thế mà mày chả có tí hứng thú nào với siêu cấp đại mĩ nam Vương Tử. Lí do duy nhất mà bọn tao nghĩ ra được là mày chính là Vương Tử. Với lại, dù ngoại hình trong game và ngoài đời của mày rất khác nhau, nhưng mặt mũi vẫn hao hao, còn tính tình thì y hệt, nên bọn tao nhận ra mày ngay.” Tinh nhún vai lơ đãng.
“Mày biết đấy, chị em nhà họ Phong nhà mày đúng là đần số một sử sách, nghĩ coi thằng em Dương Danh của mày chả bao giờ nhận ra mày là Vương Tử, cho dù nó biết thừa mày là nhân yêu.” Vân ‘ngưỡng mộ’ nói.
“Có ai trên đời đoán giỏi bằng 2 người đâu mà kêu.” Tôi lầm bầm.
“Ờ đấy, nếu tụi này không có tài dự đoán thiên bẩm siêu cấp, thì thử hỏi làm cách nào nhận ra mày chính là Vương Tử? Hại tụi này phải gọi hoài Đại ca này Đại ca nọ?!” Tinh cốc đầu tôi đánh bốp. Au… Tại sao mọi cô gái tôi quen đều bạo lực quá vậy?
“Tao vậy mới nói chẳng ai lại xuẩn ngốc đến độ giúp đỡ tụi tao mặc dù bị bọn này phản bội quá nhiều lần. Vậy ra, đó lại là mày, Tiểu Lam. Khỏi nói sao mày giúp bọn tao mãi.” Vân không khỏi tự giải thích. Làm cậu và Tinh cảm động chết nỗi, còn thề sẽ đi theo Vương Tử mãi mãi.
Lúc này, ngoài chuyện vò vò mái tóc và cười ngớ ngẩn thì tôi còn biết làm gì hơn?
“Chuyện đó không quan trọng, cấn đề là, mày sẽ chọn ai trong mối tình tay ba lãng mạn và kịch tính này đây? Giáo sư hay đàn anh khóa trên?” Tinh ngó tôi chăm chăm.
“Đừng có hỏi mấy câu giống mẹ tao như vậy, Tinh. Tao biết sao được!” Lãng mạn và kịch tính? Tinh, mày miêu tả hơi phóng đại quá đấy… Tôi bất lực thở dài.
“Mày lo nỗi gì? Hẹn hò với cả hai luôn.” Vân thì thầm khe khẽ.
“Này! Mày có phải đàn ông không thế? Sao lại đi khuyên con gái bắt cá hai tay?!” Tinh kéo tai và hét thủng màng nhĩ Vân.
Tôi khó hiểu hỏi lại, “Chẳng phải bọn mình đã thống nhất không coi nó là con trai sao?”
“Tiểu Lam!” Tinh bất chợt túm vai tôi, “Thử chút coi sao đi!”
“Thử?” Tôi ngớ người hỏi lại.
“Hẹn hò với cả hai ngoài đời thực!” Mắt Tinh lấp lánh làm tôi phát sợ.
“Hở?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook